[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 11-3: Phi Đà thành, Phỉ Lệ đế quốc(3)




Lượng khách du lịch đến Phượng Thành vẫn tiếp tục tăng vọt, sau những ngày đầu hưng phấn, người dân Phượng Thành đã quen với tất cả mọi việc. Lấy Vương Thục Tú làm ví dụ, bây giờ mỗi lần Đại Hắc kêu lên là cô không còn kéo Lục Lăng Tây hỏi có ý gì nữa.

Lục Lăng Tây và Đại Hắc đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhan Việt thấy buồn cười, bàn với Lục Lăng Tây: "Tiểu Tây có muốn về Trung Kinh một chuyến với anh không?".

Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Mặc dù cậu lớn lên ở Trung Kinh nhưng cũng không quen thuộc cho lắm, đi về xem cũng được.

Sau mấy chuyện lần trước, bây giờ Nhan Việt hận không thể trói Lục Lăng Tây ở trên lưng, đi đâu thì mang theo. Nghe cậu đồng ý quay về, tâm trạng anh rất tốt vươn tay ôm Lục Lăng Tây vào lòng, hôn hôn tai cậu, cằm đặt lên vai Lục Lăng Tây, nói: "Tuy môi trường ở Trung Kinh hiện giờ không tốt như ở Phượng Thành, nhưng một vài điểm tham quan cũng không tệ, chúng ta có thể đến xem".

"Có thể đi đến núi Lá Đỏ không?". Lục Lăng Tây bỗng hỏi.

Nhan Việt cười nói, "Tất nhiên là được".

Lục Lăng Tây cầm tay Nhan Việt, nói: "Từ nhỏ đến lớn em chưa từng đến chỗ nào ở Trung Kinh cả, có một lần có thể được đi tham quan chính là vào năm lớp ba trường đã tổ chức đi chơi xuân, đích đến là núi Lá Đỏ. Nhưng trước ngày đi chơi em đã bị tai nạn xe, bỏ lỡ hoạt động lần đó. Sau đó... vẫn luôn ở trong nhà chưa từng đi ra ngoài".

Bây giờ nói đến chuyện trước đây Lục Lăng Tây đã không còn chướng ngại tâm lý nữa. Cậu quyết tâm vĩnh biệt chuyện trước đây, không có liên quan gì đến nhà họ Lục. Nhưng Lục Lăng Tây thấy hơi lạ, nhà họ Lục vì muốn nhận cậu về mà đã đưa Lục Nhất Thủy đến đây, nhưng cậu chỉ gặp Lục Nhất Thủy một lần rồi không thấy ông ta nữa, ngay cả nhà họ Lục cũng không có tin tức, đúng là quái lạ mà.

Cậu yên lặng không nói lời nào, Nhan Việt vươn tay cầm lấy bàn tay Lục Lăng Tây, dịu dàng nói: "Vậy lần này chúng ta về đi núi Lá Đỏ thêm mấy lần".

Lục Lăng Tây híp mắt cười, "Đi một lần là đủ rồi. Đúng rồi...". Cậu hiếu kỳ nhìn Nhan Việt, "Nhan đại ca anh có thấy lạ không, gần một tháng rồi mà nhà họ Lục và Lục... ba đều không xuất hiện nữa?".

"Lục Nhất Thủy sao?". Giọng Nhan Việt có hơi quái lạ, nhưng Lục Lăng Tây không nhận ra. Cánh tay Nhan Việt căng cứng lên, "Chắc là hiện giờ nhà họ Lục bị chuyện gì bám chân rồi".

Mấy ngày trước, nhà họ Lục ở Trung Kinh.

Lục Nhất Thủy rụt đầu rụt cổ đứng trước mặt Lục Hằng Xuyên.

Sắc mặt Lục Hằng Xuyên âm trầm hung hăng nhìn gã, chỉ thấy một hơi nghẹn trong cổ khiến ông ta khó chịu vô cùng. Nhiều năm qua nhà họ Lục chưa từng mất mặt như vậy, đúng là mặt bị quét hết rồi. Một tháng trước, Lục Nhất Thủy vỗ ngực đảm bảo là sẽ mang Lục Lăng Tây về nhà họ Lục. Kết quả thì sao? Nhà họ Lục chẳng thấy Lục Lăng Tây đâu, ngược lại nhận được tin Lục Nhất Thủy giấu trợ lý đến sòng bạc Áo Cảng, thua cả trăm triệu bị bắt lại ở đó.

Bên phía Áo Cảng đã đặc biệt sai người đến nhà họ Lục đòi nợ, vốn nhà họ Lục không muốn gánh thay Lục Nhất Thủy chuyện này, nhưng không chịu được Lục Nhất Thủy không biết xấu hổ, giả ngây giả dại oang oang khắp nơi ba gã là Lục Hằng Xuyên, mới vừa nhận gã về nhà họ Lục. Cả sòng bạc Áo Cảng, bao gồm khách ở đó không ai không biết chuyện này. Những người này truyền miệng với nhau, hiện cả Trung Kinh đang ngồi xem chuyện cười của nhà họ Lục. Lục Hằng Xuyên tức muốn chết, nhưng hiện giờ nhà họ Lục đang ở nơi đầu sóng ngọn gió không thể có thêm chuyện gì nữa, nên đành phải nuốt quả đắng Lục Nhất Thủy này, nén giận trả tiền thay gã.

Chỉ cần nghĩ đến đó là Lục Hằng Xuyên đã thấy tởm lợm rồi. Số tiền một trăm triệu là số tiền mặt mà hiện giờ tập đoàn Lục thị có thể điều động được. Vốn nhà họ Lục đã bị Hợp Phổ liên lụy đến thương gân động cốt, bây giờ lại liên tiếp gặp nạn, không biết khi nào nguồn tài chính cũng sẽ bị cắt đứt. Lục Hằng Xuyên không tin đây chỉ là trùng hợp, ông ta nghi ngờ có người cố ý nhắm vào nhà họ Lục.

"Mày còn dám về sao!". Lục Hằng Xuyên giận dữ quát.

Lục Nhất Thủy cười ngượng: "Ba, con... Ngài...".

"Mày câm miệng!". Lục Hằng Xuyên hét lớn, "Mày lại dám mượn danh nhà họ Lục đi bài bạc, mày! Mày...".

Lục Nhất Thủy nhỏ giọng biện bạch: "Con vốn là con của ba mà, không tính là mượn danh nhà họ Lục chứ. Hơn nữa lỡ như ngày nào đó ba đi rồi, vậy thì con cũng được một phần tài sản chứ, cũng đáng giá mấy trăm triệu đúng không. Bây giờ coi như là chia cho con trước, đến lúc đó con nhận ít hơn, con đảm bảo sẽ không tranh giành với các anh".

Gã nói rất vô lại, Lục Hằng Xuyên tức đến đỏ bừng cả mặt, "Mày cút cho tao!". Nói xong câu này, Lục Hằng Xuyên liền ôm ngực, ngã xuống.

Tin tức Lục Hằng Xuyên nhập viện được giấu nhẹm. Nhà họ Lục vì bị ảnh hưởng bởi Hợp Phổ mà giá cổ phiếu đã rớt thê thảm, bây giờ chủ yếu là cầu an ổn, không thể có tin tức không tốt nào tuôn ra nữa. Nếu tin người đứng đầu nhà họ Lục là Lục lão gia tử nằm viện bị truyền ra, thì niềm tin của cổ đông sẽ bị lung lay, lúc đó chỉ sợ giá cổ phiếu sẽ tiếp tục sụt giảm. Trên dưới nhà họ Lục đều im miệng, giấu tin này rất kỹ, Lục Hằng Xuyên thi càng muốn đuổi Lục Nhất Thủy về Phượng Thành, mắt không thấy tâm không phiền. Ai ngờ Lục Nhất Thủy lại sợ Lục Hằng Xuyên chết đột ngột gã không kịp về chia tài sản, dù thế nào cũng không chịu đi, chết sống nói muốn ở lại bên cạnh Lục Hằng Xuyên chăm sóc ông ta.

Lục Hằng Xuyên bị con trai mình làm buồn nôn, lại sợ thả gã ra ngoài thì gã nói năng lung tung, không thể không giữ lại bên mình, không rảnh quan tâm đến Lục Lăng Tây ở Phượng Thành nữa.

Tất nhiên tin Lục Hằng Xuyên nằm viện giấu được người khác chứ không giấu được nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp liền nói tin này cho Nhan Việt, Nhan Việt không ngờ Lục Nhất Thủy lại có lực sát thương lớn như vậy, tuy bất ngờ nhưng tâm trạng khoan khoái rất nhiều. Nghiệt mà Lục lão gia tử tạo ra lúc trẻ, đến lúc ông ta phải trả giá rồi.

Việc này Nhan Việt không định nói cho Lục Lăng Tây, anh vẫn luôn nhớ mong muốn khi anh gặp Lục Lăng Tây lần đầu, đó là muốn bảo vệ cậu trong lòng, mãi mãi không biết mặt u tối phía sau này. Nhất là chuyện thối nát của nhà họ Lục, anh lại càng không muốn Lục Lăng Tây biết.

Sau khi xử lý xong việc ở Phượng Thành, Nhan Việt đã đưa Lục Lăng Tây về Trung Kinh, tất nhiên là Đại Hắc cũng cùng đi theo, đi cùng còn có Diệp Khang và Nhị Ha chuyên phá nhà kia nữa.

Đã quen với môi trường ở Phượng Thành, khi về Trung Kinh mọi người đều không thích ứng lắm. Diệp Khang nói đùa, "Từ khổ lên sướng thì dễ, từ sướng về khổ thì khó. Tuy nói về môi trường nhưng cũng có ý như vậy. Không biết biến đổi môi trường ở Phượng Thành là trường hợp đặc biệt, hay là cả nước đều có thể như vậy?".

Vấn đề này Lục Lăng Tây là chuyên gia, cậu chắc chắn nói: "Cả nước cũng sẽ được như vậy".

"Tiểu Tây chắc chắn thế sao?". Diệp Khang thuận miệng trêu chọc.

Lục Lăng Tây ngẩn người, Nhan Việt đã nói thay cậu, "Ban đầu Phượng Thành cũng không phải như vậy, đầu tiên là mấy chỗ ở nội thành, sau đó mới mở rộng ra toàn thành phố". Anh nói xong liền thuận tay xoa đầu Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây ngoan ngoãn cúi đầu không nói gì nữa.

Chuyện liên quan đến tấm bảng và thân phận của Lục Lăng Tây, Nhan Việt cẩn thận hơn Lục Lăng Tây nhiều. Mặc dù Diệp Khang là bạn tốt mà anh có thể tin tưởng, nhưng Nhan Việt cũng không định nói với Diệp Khang.

Diệp Khang cũng không nhận ra được gì, hăng hái nói: "Vậy theo tốc độ mở rộng của Phượng Thành, chờ Trung Kinh biến đổi như vậy chắc cũng phải vài năm nữa nhỉ?".

Giấu Diệp Khang, Lục Lăng Tây trộm giơ số "Bốn".

Nhan Việt cười khẽ, nhéo mặt Lục Lăng Tây. Thật ra hai người họ đã nói về chuyện này, theo tốc độ mở rộng tinh lọc đất ở Phượng Thành, thì từ Phượng Thành mở rộng đến Trung Kinh cần mất bốn năm. Nhưng nếu tạo vài điểm tinh lọc ở Trung Kinh, hai bên cũng mở rộng, thì thời gian có thể rút xuống còn hai năm. Trong tay Lục Lăng Tây vẫn còn bốn điểm sức mạnh tự nhiên, cậu đã bàn với Nhan Việt là lần này đến Trung Kinh sẽ dùng hết bốn điểm này, gia tăng tốc độ tinh lọc bên Trung Kinh. Tất nhiên là tạo quần thể sinh thái của thực vật tiến hóa thì hiệu quả càng tốt hơn, nhưng như vậy sẽ dễ làm lộ thân phận của Lục Lăng Tây. Trước khi tìm được lý do thích hợp, Nhan Việt sẽ không để Lục Lăng Tây làm như vậy.

Mọi người thu xếp ổn thỏa ở nhà lớn nhà họ Nhan. Nói là thu xếp chứ thực ra cũng rất đơn giản, Lục Lăng Tây muốn ở cùng với Nhan Việt, Diệp Khang thì không muốn về nhà họ Diệp, sau khi chào hỏi lão gia tử thì chết dí ở đây, dù sao cũng có phòng anh thường ở. Cần quan tâm nhất chính là Đại Hắc và Nhị Ha. Đại Hắc thì không sao, luôn nghe lời hiểu chuyện, không giống Nhị Ha tính tình hoạt bát. Mới đến một lúc mà Nhị Ha đã xem chân bàn như chân gà mà gặm rồi.

Quản gia nhìn mà u sầu, nhưng con chó ngốc này còn tỏ vẻ cute với ông, lén lút trộm quan sát phản ứng của ông. Ông không nói gì xoay mặt đi, Nhị Ha lại vòng sang bên kia.

Quản gia: "...".

Lục Lăng Tây sợ quản gia tức giận, lén vẫy Nhị Ha đến bên cạnh cậu. Nhị Ha kích động nhào đến, bị Đại Hắc rống lên liền ủ rũ nằm sấp trên sàn nhà. Lục Lăng Tây nhịn cười, kéo hai đứa ra vườn hoa nhỏ bên ngoài.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cậu đến đây, nhưng bố cục của nhà họ Nhan và nhà lớn nhà họ Lục không khác nhau lắm, Lục Lăng Tây chỉ nhìn một lúc là tìm được hướng đến vườn hoa. Lại nói cậu không thích tòa nhà lớn thế này, ở bên trong chỉ cảm thấy trống trải thôi. Nhất là khi nghĩ đến từ nhỏ Nhan Việt đã ở đây một mình, không có người nhà làm bạn, cảm giác đó chắc là còn cô đơn hơn cậu lúc ở nhà họ Lục nữa.

Trong đầu cậu suy nghĩ đủ chuyện, mang hai con chó đi dạo quanh vườn hoa một vòng. Đến khi cậu trở lại chỗ ban đầu thì Nhan Việt đã đứng đó chờ cậu.

"Thích nơi này không?".

Lục Lăng Tây khựng lại, thành thực lắc đầu.

"Anh cũng không thích". Nhan Việt nắm tay Lục Lăng Tây đi dạo trong vườn hoa, vừa đi vừa nói chuyện: "Năm đó ông nội mong muốn người một nhà có thể hòa thuận sống cùng nhau, nhưng ước muốn của ông mới chỉ thực hiện được một năm thì tình cảm giữa cha mẹ anh đã đổ vỡ. Hai người đều có người ở bên ngoài, nhưng vì ông nội còn ở đây nên không thể dọn ra, bị bắt sống cùng nhau, mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ, ông nội thấy thế chắc trong lòng cũng không thoải mái. Sau đó ông nội qua đời, bọn họ liền vội vã dọn ra khỏi đây, chỉ có một mình anh ở lại. Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, cứ ở mãi trong tòa nhà này mong cha mẹ có thể quay về. Sau khi hiểu chuyện, ra nước ngoài học tập lại càng không thích nơi này, cũng không thích quay về".

Lục Lăng Tây nghe vậy nắm chặt tay Nhan Việt, Nhan Việt cười hôn lên trán cậu. "Thật ra tòa nhà này rất tốt, nếu đổi thành nhà họ Diệp thì chắc chắn người một nhà ở chung rất vui vẻ".

Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, "Bây giờ chúng ta cũng rất vui vẻ".

Nhan Việt sửng sốt, cười vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.