[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công

Chương 4




Thì sao có thể không cho người khiếp sợ được!

"Muội muội đang suy nghĩ chuyện gì mà nhập thần như vậy?"

Lời nói của Hồng Điệp cắt đứt  mạch suy nghĩ của Thiển Thiển, Thiển Thiển lập tức vừa cười vừa nói với Hồng Điệp : "Muội chỉ là đối với nơi này quá mức sợ hãi than mà thôi, các tỷ tỷ lại có bản lĩnh như vậy, có thể đem thiên nhiên phát huy đến cực hạn như thế!"

Hồng Điệp che miệng cười, tư thái như vậy ở trong mắt Thiển Thiển ,là yêu mị hoặc đã biến thành  người không câu nệ tiểu tiết, hào hiệp không kềm chế được. Đồng dạng dáng tươi cười, đồng dạng dáng người, một trước một sau dĩ nhiên cũng sẽ có khác biệt như vậy, Thiển Thiển cũng âm thầm cảm thấy buồn cười, thế nhưng trong lúc bất tri bất giác, cũng dùng ánh mắt bình thường nhìn  người người bên ngoài.

Hồng Điệp kéo cánh tay của Thiển Thiển, vừa đi vừa nói: "Tỷ nào có có bản lĩnh như vậy? Đây là do một vị ân nhân đem nơi này tặng  cho tỷ."

Thiển thiển càng thêm kinh ngạc, "Lẽ nào trước khi tỷ tỷ tới nơi này, thì đã có người ở qua sao? Nhưng nhìn qua thì rất mới, chẳng lẽ là do tảng đá không dễ dàng cũ đi hay sao?"

Hồng Điệp cười lôi kéo Thiển Thiển đi tới trước một khối cọc gỗ, thần bí nói: "Ngươi dùng ta sờ sờ nó một chút, xem  có cảm giác gì”.

Thiển Thiển theo lời làm theo, cọc gỗ này chất liệu gỗ cực kỳ tinh mịn, chỉ bằng vào xúc cảm căn bản là không - cảm giác được đây là một khối gỗ, nếu dùng khăn lụa bịt kín mắt, nói thành là một khối mỹ ngọc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

"Thực sự là quá thần kỳ, trên cái thế giới này lại có loại cây như vậy, chúng nó sinh trưởng ở nơi nào vậy? Tại sao cho tới bây giờ muội cũng không có nhìn thấy qua ?"

Hồng Điệp cười nói: "Nó  sinh trưởng ở vách núi trên vách đá, bởi vì địa thế hiểm trở nên không được mọi người biết đến, gỗ của loại cây này có thể làm thành phòng ở quanh năm như mới, chỉ cần không phá hỏng nó, nó chắc là sẽ không hư thối, cũng sẽ không cũ nát."

Thiển Thiển không tự chủ được dùng tay sờ soạng gỗ kia mấy lần, cảm giác như là ở chạm đến da của nữ nhân da vậy nhẵn nhụi mềm mại, ngay cả  hắn dù là vương công quý tộc, cũng nhất định không thể hưởng thụ được loại gỗ như vậy làm thành phòng ở, bởi vì nơi này căn bản cũng không hề có người ngoài biết đến.

Thiển Thiển quay đầu cười nói: "Tỷ tỷ ở chỗ này ẩn cư đã bao lâu, không sợ người nhà tưởng niệm sao?"

Ai biết Hồng Điệp cười nhìn về phía trước nói: "Tỷ đã sớm không có nhà."tuy rằng ánh mắt phiền muộn, nhưng cũng không  cảm  thấy có quá nhiều đau thương, nói vậy đã là một đoạn ký ức xa xôi.

Thiển Thiển tự biết bản thân nói lỡ, liền chặn lại tự trách: "Xin lỗi, muội..."

Hồng Điệp lại hào phóng đỡ Thiển Thiển, cười nói: "Không có vấn đề gì, ai cũng có một chút chuyện thương tâm,  hiện tại tỷ sống rất tốt, cũng không quá bi thương."——

Thiển Thiển như có điều suy nghĩ.

Hồng Điệp cười lôi kéo Thiển Thiển nói tiếp: "Tỷ dẫn muội đi gặp mặt những tỷ muội một lần!"

Thiển Thiển cười nói tốt.

Hồng Điệp mang theo Thiển Thiển đi tới đại sảnh, các vị tỷ muội đều đã tới đây đông đủ, Thiển Thiển thấy nữ hài tử nơi này đều mặc y phục màu sắc bất đồng, màu xanh, màu da cam , màu xanh tím,...., giống như là một cầu vồng màu sắc sặc sỡ.

Hồng Điệp cười nói: "Tên của tất cả nữ tử ở nơi này đều cùng tên với màu y phục các nàng  đang mặc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.