Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 10: Muốn A Ngôn hay muốn anh




Edit: hongheechan

Một người một chó nhìn nhau trong chốc lát, mặt mày Niếp Quân Hạo xanh lét, gần như là theo bản năng mà dùng sức ném đồ trong ngực ra ngoài.

Tiền Đa Đa chịu khổ bị cả hai vứt bỏ trực tiếp tiến đến trên sô pha, cũng may còn có ghế sa lon giảm xóc, nó cũng không bị thương. Nhưng cái khẽ ném này cũng thành công khiến nó chịu rất nhiều kinh sợ chưa thể khôi phục thần trí, chó cùng rứt giậu, lật người một cái, bốn chân vươn hết sức nắm lấy ghế sa lon mạnh mẽ cào một cái, nhe răng trợn mắt phát ra từng tiếng gầm nhẹ với Niếp Quân Hạo.

Niếp Quân Hạo thấy thế thì không khỏi dâng lên một dòng dự cảm xấu, di end anl eq uyd on quả nhiên, Tiền Đa Đa đang dùng ghế sa lon mài móng vuốt, một giây kế tiếp đã lại nhào thẳng tới Niếp Quân Hạo một lần nữa, bộ dáng kia như hận không thể gặm Niếp Quân Hạo một miếng thịt làm Niếp Quân Hạo sợ tới mức trắng nhợt mặt, nên vô thức lui về phía sau, vì tránh né Tiền Đa Đa nổi điên mà nhảy lên nhảy xuống ở bên trong nhà, trong lúc nguy hiểm cũng đã làm đổ vô số đồ sứ bàn ghế trong nhà, thành hiện trường phá án mà khi An Cẩn Du trở về nhà phát hiện được.

An Cẩn Du biết được đại khái chuyện đầu đuôi từ trong oán trách đứt quãng của Niếp Quân Hạo, dĩ nhiên Niếp đại giáo chủ đã che giấu đi quá trình bi thảm bị chó đuổi đến không có chút hình tượng nào kia.

An Cẩn Du nhìn cả mặt đất bừa bãi, hít một hơi lạnh, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Nói như vậy thì tất cả chỗ này đều là do anh và Tiền Đa Đa làm ra sao?"

Niếp Quân Hạo nhẹn lời, quay đầu đi không đáp lời, như muốn giả chết đến cùng.

An Cẩn Du hít sâu một hơi lần nữa, muốn áp chế lửa giận trong lòng, lại rốt cuộc bởi vì nhức nhối rồi thất bại trong gang tấc, hai tay chống nạnh, đứng lên tức miệng mắng to: "Anh có biết mua những đồ này mất bao nhiêu tiền hay không? Có biết mua những đồ này lại lần nữa phải tốn hao bao nhiêu tiền hay không? Anh là trẻ con hả, chơi trốn tìm trong nhà với con chó, chạy loạn khắp nơi rồi làm đồ đạc rơi đầy đất, đáng chết, anh là tên phá của!"

"Tên phá của?" Sắc mặt Niếp Quân Hạo trầm xuống, anh lớn như vậy mà không có ai dám nói anh là tên phá của đâu!

"Anh không phải tên phá của thì là cái gì?" Rốt cuộc lửa giận An Cẩn Du đè nén đã lâu đã bị cả căn phòng bừa bãi này hoàn toàn thiêu đốt.

"Cô." Tay Niếp Quân Hạo đặt bên người hết nắm lại thả, thả lại nắm, rốt cuộc vẫn không thể thật sự động thủ với An Cẩn Du, gương mặt chỉ lạnh lùng nói: "Cô dám nói chuyện này cô không có tí lỗi nào sao? Cô chạy mất bỏ một mình bổn tọa ở nơi này, còn để cho bổn tọa đi xem cái hộp đen tà môn gì kia, hơn nữa rõ ràng cô nói nơi này không có người như tôi, nhưng bổn tọa lại thấy được người mặc giống như bổn tọa ở trong hộp đen kia. Quan trọng nhất là cô không dễ chịu thì để bổn tọa xem cái hộp đen gì đó kia, dùng hộp đen tà môn đó để châm chọc bổn tọa."

An Cẩn Du bị chọc giận quá mà cười lên, chẳng thèm giải thích nhiều với một nhị thiếu gia bị chứng vọng tưởng nghiêm trọng bị rơi đến hiện đại kia, giễu cợt nói: "Đúng vậy, là lỗi của tôi. Tôi sai ở chỗ không nên đánh giá anh quá cao, cho rằng anh có thể an phận giữ nhà, lại không nghĩ rằng giữ lại quả bom hẹn giờ ở nhà, có lẽ từ khi vừa mới bắt đầu tôi đã sai rồi, tôi không nên khuất dưới ở cường quyền mà chứa chấp cái người như anh."

"Lời này của cô có ý gì? Còn muốn đuổi tôi ra ngoài, đừng quên ước pháp tam chương tối hôm qua của chúng ta." Niếp Quân Hạo lập tức phòng bị, ánh mắt nhìn về phía An Cẩn Du cũng biến thành có chút không tốt.

An Cẩn Du nghe vậy cười lạnh một tiếng, đúng rồi, làm sao cô lại quên mất, bọn họ còn có một ước pháp tam chương. Nếu sớm biết lưu lại người này thì cả nhà đều bị phá hủy, lúc ấy nhất định cô thà chết chứ không chịu khuất phục.

Liếc mắt nhìn mảnh vụn đầy đất, An Cẩn Du sâu sắc cảm thấy bao tử đau rồi. Người này mới ngây người ở nhà mình trong hai ngày đã huyên náo nhà cô đến gà chó không yên, nếu đợi lâu một chút nữa, sau này cô vẫn còn có thể giữ được ba tấc đất dung thân này sao? Nhưng nếu muốn đuổi người ra ngoài, có dạy dỗ lần trước, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy, không làm được còn phải thêm mình vào.

An Cẩn Du khổ não trầm tư một lát, chợt giống như đang nghĩ tới điều gì đó, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua tia sáng tính toán.

"Này, sẽ không thật sự lại muốn đuổi tôi đi ra ngoài chứ?" Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du cúi đầu trầm mặc hồi lâu, không thấy rõ biểu tình trên mặt cô làm cho anh chợt có hơi không được tự nhiên.

An Cẩn Du ngẩng mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt âm trầm đối diện, chỉ có đáy mắt lộ ra một chút chột dạ, thở dài, bất đắc dĩ nói: "Niếp Quân Hạo, tôi mới vừa mua ít thức ăn ở bên ngoài, vừa đặt ở cửa chưa kịp mang đi vào, anh giúp tôi đi xách vào."

Niếp Quân Hạo bị ngữ điệu đột nhiên thay đổi của An Cẩn Du làm cho ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp thì nhíu mày nói: "Cô đang ra lệnh cho tôi?"

An Cẩn Du liếc mắt nói: "Không, đây chỉ là khẩn cầu, hơn nữa anh phá hủy nhà của tôi, để anh giúp tôi xách đồ, uất ức anh lắm sao?"

Mặc dù Niếp Quân Hạo có hơi nghi ngờ với thái độ biến chuyển của An Cẩn Du, nhưng đối với chuyện phá hủy nhà An Cẩn Du này, nói cho cùng đúng là anh đuối lý. Có hơi chột dạ liếc mắt nhìn bừa bãi khắp nơi, rốt cuộc vẫn bất đắc dĩ đi tới cửa.

Dĩ nhiên, dạy dỗ lần trước làm cho Niếp Quân Hạo để lại một tay, thận trọng dò xét cửa rồi đi ra ngoài, để ngừa có người đánh lén từ ngoài cửa.

Đáng tiếc, anh chỉ cố đề phòng trước mặt, lại quên chú ý phía sau, càng không có nghĩ tới An Cẩn Du dám can đảm ra tay ngoan độc với mình, cho nên, lúc An Cẩn Du nhấc chân, anh hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ nghi hoặc nhìn hành lang trống rỗng bên ngoài, cao giọng hô: "Con lừa ngốc, bên ngoài không có đồ ăn, không phải vừa bị người nào thuận tay xách đi chứ?"

Cho đến khi Niếp Quân Hạo phát hiện bất thường thì đã trễ.

Niếp Quân Hạo đang muốn quay đầu hỏi thăm, chợt thấy được cái mông mình bỗng dưng đau nhói, thân thể không khống chế được nghiêng tới trước, cứ như vậy không phòng bị một chút nào đã bị đá ra cửa nhà.

Niếp Quân Hạo lảo đảo đi tới trước mấy bước, thật vất vả mới đứng vững, mặt mày xanh lét quay đầu chuẩn bị cho An Cẩn Du một giáo huấn, đã bị Tiền Đa Đa bay tới đập ngay chính giữa, một người một chó cùng phát ra một tiếng hét sợ hãi.

Cùng lúc đó, một người một chó loáng thoáng nghe được một câu lạnh lùng cuối cùng của An Cẩn Du: "Các người tự kiểm điểm thật tốt cho tôi, không suy xét xong thì không cho phép trở lại."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe rầm một tiếng, cửa chính nhà An Cẩn Du đã nhẫn tâm khép lại hoàn toàn, chỉ để lại một người một con chó bốn mắt nhìn nhau, yên lặng im lặng.

Tĩnh mịch hồi lâu, gương mặt Niếp Quân Hạo lạnh lùng, mới nghĩ đến, đây đã là lần thứ hai anh bị đuổi ra khỏi cửa rồi, ngay tại ngày hôm sau khi anh đến hiện đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.