Xuyên Nhanh Phu Quân Hạ Hỏa Nào!

Chương 47: Ban hôn




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sở Thiến Thiến trước mặt thật sự là thiên kim đại tiểu thư nói chuyện chua ngoa tùy hứng, không có đầu óc kia sao?

Hứa Mễ Nặc vô cùng nghi ngờ, lời nói của cô ta rất giống người dẫn chương trình trên TV.

Nếu không phải bên cạnh cô ta không có camera, microphone, Hứa Mễ Nặc sẽ cho rằng mình đang tham gia trả lời phỏng vấn.

Quả nhiên, mấy cô gái danh viện* đều có thật nhiều bộ mặt khác nhau.

*Danh viện: ý chỉ gia đình có thế lực, giàu có.

Đối với loại người này, bình thường Hứa Mễ Nặc chỉ có một thái độ, đó chính là đả kích triệt để, quyết không buông tha, không làm cho cô ta phát điên thì thật có lỗi với người xem.

Mà quần chúng đằng sau bày tỏ: Thiếu phu nhân cố lên! Chúng tôi mãi mãi ủng hộ cô! Ủng hộ cô, ủng hộ cô, chúng tôi ủng hộ cô!

Hứa Mễ Nặc cơ bản xác định được cách đối phó, chuyện liền trở nên đơn giản, thế là cô mỉm cười:“Không có gì để chia sẻ, có thể Viên Diệp Đình thích mẫu người như tôi. Không phải có một câu nói “trong mắt rùa chỉ có đậu xanh”* sao.”

*Trong mắt rùa chỉ có đậu xanh: ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp trong mắt chỉ có nhau, vì mắt rùa tròn tròn, lại có viền xanh nên giống hạt đậu.

“Loại chuyện duyên phận này, làm sao nói rõ được. Thật ra có đôi khi, tôi cũng rất tò mò, tại sao Viên Diệp Đình lại không muốn tiểu thư khuê các như Sở tiểu thư, lại thích thứ cháo loãng như tôi. Tôi cũng đã hỏi anh ấy, nhưng anh ấy nói, thích tôi như vậy, tôi cũng không có cách nào. Đành phải miễn cưỡng để anh ấy thích tôi!”

Lời nói này nghe giống như bản thân bị cưỡng bức, đáng thương biết bao!

Sở Thiến Thiến không muốn nói gì với Hứa Mễ Nặc, nói thêm câu nữa, cô ta sợ mình không kiềm chế được xông lên bóp chết Hứa Mễ Nặc.

Đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ, dùng thủ đoạn bỉ ổi này, lừa Viên thiếu thì thôi, còn bày ra bộ mặt thẹn thùng, buồn nôn này cho ai nhìn?

Thế là Sở Thiến Thiến thở phì phò nói bản thân muốn thăm vườn hoa một chút, đồng thời không cần Hứa Mễ Nặc đi cùng, cô ta tự biết đường.

Hứa Mễ Nặc mừng rỡ, cô cũng không muốn ở cùng cô ta, loại phụ nữ này, thật sự kéo thấp trí thông minh của cô!

Thế là hai người mỗi người một ngả, còn về phần Ninh Tiệp, sau khi ông cụ lên lầu không lâu đã sớm không thấy đâu.

Có thể là ra ngoài tìm chỗ chơi, Hứa Mễ Nặc cũng không để ý lắm.

Cuối cùng cũng đối phó xong Sở Thiến Thiến, mặc dù cô ta không nguy hiểm, nhưng đôi khi, đối phó với người ngu ngốc còn mệt mỏi hơn đối phó với người thông minh.

Nhưng mà Hứa Mễ Nặc còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, không có thời gian để mệt mỏi.

Sau khi thoát khỏi Sở Thiến Thiến, cô lập tức đi lên lầu!

Cô nghĩ, do dự cũng không có ích gì, dù sao hai bên cũng khó xử, chuyện nên làm, cô sẽ không nhân từ nương tay.

Cho nên cũng không cần tính tới tính lui, hôm nay chính là ngày tốt.

Vừa vặn hôm nay Sở Thiến Thiến tới, cô phải nhanh chóng ra tay, nếu làm không tốt còn có thể lấy xe của cô ta thoát ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.