Xuyên Nhanh Phu Quân Hạ Hỏa Nào!

Chương 17: Gặp thích khách trong rừng




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Cô đừng nói nữa, mặc kệ là cái gì, tôi cũng sẽ không dao động! Tiểu nữ là người nhất ngôn cửu đỉnh, nói không nhận chính là không nhận!” Hứa Mễ Nặc rất kiên định, cô không phải là loại người thấy tiền thì mắt sáng lên, cần tiền không cần mạng đâu. Tuy nhiên, đúng là đau lòng, đây chính là một khoản tiền rất lớn đấy.

“Được rồi, nếu cô kiên trì như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng nữa, chẳng qua là mấy ngày trước, tổ chức vừa mới lấy được đoạn video quay lại hiện trường vụ tai nạn xe cộ của cha cô, nếu cô không có hứng thú, tôi cũng chỉ có thể đi tìm người khác!” Sun ở đầu điện thoại bên kia nói rất thân thiện, nhưng nội dung của lời nói lại khiến Hứa Mễ Nặc ngẩn ra.

Đoạn video quay lại hiện trường vụ tai nạn xe cộ của cha sao? Đã nhiều năm qua, mình tiêu tốn khoảng thời gian dài như vậy, bao nhiều tiền như vậy, cũng không tìm được, tại sao bây giờ lại xuất hiện?

Không thể không nói, cái điều kiện này có dụ hoặc rất lớn với Hứa Mễ Nặc, Hứa Mễ Nặc có thể không quan tâm đến tất cả những thứ khác, nhưng chỉ có chuyện này là không thể.

Nó rất quan trọng với cô. Nếu như nói bắt đầu mấy năm trước, chỉ là vì cha, thì đến bây giờ, đã gần như trở thành chấp niệm của cô, nếu không thể điều tra rõ chân tướng chuyện này, thì cho dù có sống lâu trăm tuổi, cô cũng không thể tự thuyết phục mình phải sống cho thật tốt.

Vì vậy, vì dấu vết sau cùng trước khi lâm chung của cha, mặc kệ là ai, ngăn trở bước chân của cô, cô chỉ biết gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Cho dù là Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc nghĩ tới Viên Diệp Đình, cô hơi nheo mắt lại: Cùng lắm là lấy mạng đổi mạng!

“Không cần, cô gửi nhiệm vụ tới đây đi, nếu được thiết kế riêng cho tôi, vậy sao tôi có thể không biết xấu hổ làm phiền người khác. Bọn họ nào có tận tâm tận lực, nhẫn nhục chịu khó, không oán không hối hận như tôi!” Hứa Mễ Nặc thu hồi lại sát khí vừa chợt bùng nổ, cười láy lòng nói.

Không ai biết Hứa Mễ Nặc đã bẻ ngón tay đến mức khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch.

sun ở đầu điện thoại bên kia cười khẽ, cô ấy cũng biết, xương sườn mềm của Hứa Mễ Nặc chính là vụ tai nạn xe cộ năm đó, lấy cái này làm mồi dụ, cho dù có bảo cô đi chết, cô cũng có thể vừa chạy vừa mỉm cười hạnh phúc.

Đối với đứa ngốc như Hứa Mễ Nặc, sun không biết là nên khinh bỉ hay là nên hâm mộ, cuối cùng cô ta chỉ khẽ thở dài, nói: “ Chờ lát nữa tôi sẽ gửi tất cả tài liệu cho cô, Viên gia không dễ vào, Viên Diệp Đình của Viên gia lại càng khó đối phó, cô hãy tự cẩn thận lấy!”

Nhận ra được sự quan tâm trong lời nói của sun, Hứa Mễ Nặc cười nói: “Không sao, mạng của tôi lớn lắm, chuyện nhỏ này chỉ cần một phút là xong.”

Đại khái là hết ý kiến với sự vô âu vô lo của Hứa Mễ Nặc, sun cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lại thở dài, cúp điện thoại.

Hứa Mễ Nặc cũng được coi là đã trải qua vô số gió to sóng lớn trong nghề đạo tặc, mặc dù cô biết nhiệm vụ lần này gian nan đến cỡ nào, nhưng vì đoạn video kia, cô không cho phép mình lui về phía sau. Dù khó thế nào đi nữa, cô cũng phải nhắm mắt tiến về phía trước trước.

Cha, Nặc Nặc của cha, sao có thể bỏ cuộc được!

Tuy là nói như vậy, nhưng khi tình huống thực tế đặt ở trước mặt cô, cô thật sự không nhịn được muốn chửi bậy!

- -----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.