Xuyên Nhanh Phu Quân Hạ Hỏa Nào!

Chương 1-1: GTNV




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mà Hứa Mễ Nặc cũng di chuyển tay theo anh, hai mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ màu đen, trong đầu hàng vạn con thảo nê mã ầm ầm chạy qua, ai có thể hiểu giờ phút này cô hối hận đến nỗi muốn đâm đầu vào tường không!

Nếu như lúc này Sở Tinh Nhu ở đây, nhất định sẽ khoanh tay cười trên nỗi đau của người khác khinh bỉ nói: “Ai bảo không nghe chị, giờ có tiền cũng không dùng được!”

“Bản thiếu gia mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, cô...”

“A!”

Viên Diệp Đình không ngờ cô vụng về đến vậy! Bàn trà ở ngay trước mắt mà cũng đá phải! Mà đá phải còn chưa tính, vì sao khi ngã xuống, tay cô vừa vặn đặt ở chỗ kia của anh!

Lúc Hứa Mễ Nặc ngã xuống không nghĩ ngợi túm lấy Viên Diệp Đình, muốn mượn lực đứng dậy, chợt cảm thấy dưới tay mình có gì đó không đúng lắm?

Cúi đầu nhìn, tay phải của cô đang bao lấy toàn bộ đũng quần của Viên Diệp Thành, chất lượng của đồ vét cao cấp thủ công Armani thật không tốt! Cách hai lớp vải tại sao vẫn có thể cảm nhận được cái đó của anh đang bành trướng, nhiệt độ càng ngày càng nóng!

“Tôi có việc phải đi trước!”

Mẹ nó chứ! Lần trước tại khách sạn cô không cẩn thận, lần này càng không phải cố ý a!

Hứa Mễ Nặc vừa nóng ruột vừa hoảng hốt, vất vả lắm mới bò dậy được đang định đi, ai ngờ trượt chân, lại ngã xuống lần nữa, mà lần này ngực cô trực tiếp ép lên túp lều nhỏ cao cao kia!

Vốn dĩ Viên Diệp Đình rất xấu hổ, trong lòng không ngừng ép mình mau xẹp xuống mau xẹp xuống, thế nhưng vẫn cứng rắn như cây gậy sắt, bây giờ lại bị thứ mềm mại kia đè lên, một cảm giác khó diễn tả lan tỏa khắp các mạch máu trong cơ thể, vậy mà anh không bài xích cảm giác này!

Trong lòng Hứa Mễ Nặc chém bản thân N lần! Tại sao cô lại đứng cũng không vững! Tại sao cô lại ngã xuống trong tư thế như vậy! Hứa Mễ Nặc ơi Hứa Mễ Nặc, cô xứng với hình tượng thiếu nữ ngây thơ mà cô tâm xây dựng bao năm không?

“Cô vẫn chưa chịu ngồi dậy, là muốn ông cụ đi vào chụp mấy tấm hình hả?”

Giọng nói của Viên Diệp Đình từ đỉnh đầu truyền xuống, cuối cùng cũng gọi được chút lý trí của Hứa Mễ về, mặt đỏ bừng lên, vội vàng ngồi dậy, như tránh quái vật lùi về sau mấy mét, lúc này mới đứng vững.

Phù, cách xa như thế chắc không có việc gì nữa đâu nhỉ?

Lúc Hứa Mễ Nặc đứng ngay ngắn, Viên Diệp Đình cũng đã đứng dậy, đưa tay phủi bụi trên người, có điều sàn nhà ngày nào cũng được lau đến nỗi không dính một hạt bụi, cho nên vốn không có hạt bụi nào dính vào.

Cao quý ưu nhã như vương tử trở lại ghế ngồi của mình ngồi xuống, tiện tay bỏ tấm thẻ vào trong túi áo, động tác lưu loát khiến Hứa Mễ hoàn toàn tuyệt vọng.

Sau khi tỉnh táo lại, Hứa Mễ chợt nhớ tới tài liệu liên quan đến Ma Đạo An Kỳ vừa thấy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Viên Diệp Đình, dè dặt mở miệng:“Cái đó, Ma Đạo An Kỳ là ai thế?”

Thấy Viên Diệp Đình quay lại nhìn mình, Hứa Mễ hơi chột dạ cúi thấp đầu, nhỏ giọng giải thích:“Vừa nãy tôi giúp anh thu dọn tài liệu không cẩn thận nhìn thấy, cảm thấy cái tên này rất êm tai, nhất định là người rất xinh đẹp, hơn nữa nghe tên đã cảm thấy rất lợi hại, cho nên hơi hiếu kì!”

“Cô ta trộm bảo vật gia truyền Trái tim tuyết đầu mùa của gia tộc Kuro, nếu như bị tôi bắt, tôi sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết.”

Nghe Viên Diệp Đình nói, Hứa Mễ Nặc không nhịn được rùng mình một cái, thử thăm dò hỏi:“Cái đó, có cần tàn nhẫn vậy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.