Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 34: Người bạn cũ




Cô quay đầu nhìn phía Sở Chiêu Dương không lên tiếng, nhưng trong đôi mắt to như biết nói chuyện kia toàn là nghi vấn: Đánh tiếp cây nào?

Khoé miệng Sở Chiêu Dương ngậm ý cười, ngón tay dài nhẹ nhàng chỉ điểm, Cố Niệm lập tức cười híp mắt ra bài. Cô đối với Sở Chiêu Dương toàn tâm toàn ý tin cậy, không thắc mắc tại sao lại ra lá bài này.

Chỉ ba vòng tiếp, Cố Niệm dường như đã đảo lộn lại cục diện sắp thua vừa rồi.

Ngụy Chi Khiêm như ngứa răng nhếch nhếch miệng: “Chiêu Dương, sao cậu lại đến giúp hả!”

Sở Chiêu Dương liếc anh ta một cái: “Thì cứ coi như tôi đang đánh đi.”

“Nhưng bọn tôi không muốn đánh với cậu.” Ngụy Chi Khiêm ngứa răng nói.

Cố Niệm còn chưa làm rõ, lại đến phiên cô, Sở Chiêu Dương giống như thuận tay chỉ một cái, Cố Niệm xuất ra một lá bài.

Cuối cùng, Sở Chiêu Dương đánh hai trong ba lá bài còn lại trong tay Cố Niệm ra, không có ai có thể đánh được, cuối cùng đánh nốt lá còn lại, nhàn nhạt nói: “Thắng.”

Cố Niệm kinh ngạc trợn mắt, rõ ràng vừa rồi nắm chắc bài thua, lá lớn nhất cũng chỉ là “A”. Kết quả bị Sở Chiêu Dương lật mấy cái, một tay đánh thắng bài xấu rồi! Cố Niệm kinh ngạc quay đầu nhìn Sở Chiêu Dương, mặc dù đánh bài chỉ là một trò chơi, thua cũng không sao nhưng thua nhiều rồi sẽ tuyệt vọng.

Bọn họ không cược tiền, mỗi lần người thua đều phải đưa lá bài lớn nhất trong tay mình cho người thắng.

Ván nào cô cũng thua, không dễ dàng gì mới bốc được một lá bài tốt, còn chưa kịp vui vẻ, cầm trong tay chưa kịp ấm đã phải đưa ra rồi. Lặp đi lặp lại như vậy, cô luôn không bốc được bài tốt, luôn thua, luôn phải đưa lá bài tốt ra, lại luôn không bốc được bài tốt

Giống như lần này, lá lớn nhất cô có thể bốc được cũng chỉ là “2”!

Đúng là càng chơi càng phiền muộn.

Lần này Sở Chiêu Dương dễ dàng giúp cô đánh thắng, mặt Cố Niệm đầy sùng bái.

Sở Chiêu Dương sống lưng thẳng tắp, đắm chìm trong ánh mắt sùng bái của Cố Niệm, thầm đắc ý.

Cố Niệm kích động, trực tiếp hôn lên mặt anh: “Chiêu Dương, anh thật giỏi!”

Sở Chiêu Dương ngẩn ra, quay đầu nhìn Cố Niệm.

Cố Niệm lúc này mới phản ứng được, ngay trước mặt nhiều người như vậy, cô lại làm cái gì, mặt lập tức đỏ lên, cũng ngại nhìn Sở Chiêu Dương.

Nhưng Sở Chiêu Dương lại sáng mắt lên, khóe miệng càng cong hơn.

Hàn Trác Lệ bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Sở Chiêu Dương hớn hở ra mặt như thế.

Ánh mắt Sở Chiêu Dương ấm áp cười, nhuận giọng hỏi: “Giúp em thắng thêm mấy ván nữa nhé?”

Cố Niệm còn chưa lên tiếng, Hàn Trác Lệ đã mở miệng nói trước: “Đừng!”

Sau đó, anh ta lại nhìn Cố Niệm: “Cố Niệm a, em cho là vì sao cậu ta lại không thích chơi bài? Không phải là cảm thấy không lành mạnh, chơi bời lêu lổng, đơn thuần chính là Độc Cô Cầu Bại đó!”

Ngụy Chi Khiêm gật đầu nặng nề đồng ý: “Cậu ta luôn thắng, cảm thấy chơi với bọn anh không có ý nghĩa mới không chơi. Nhưng bọn anh cũng không muốn chơi với cậu ta, chỉ cần có cậu ta thì sẽ là cậu ta thắng, không có loại khả năng thứ hai, không thú vị chút nào.”

“Cho nên, em không được dẫn theo cậu ta chơi.” Hàn Trác Lệ nói, “Nhanh kêu cậu ta đi đi.”

“Em thua mấy ván rồi, còn không cho em thắng mấy ván sao?” Cố Niệm cười nói, cô mới không để ý tới Hàn Trác Lệ và Ngụy Chi Khiêm kêu gào không công bằng.

Sở Chiêu Dương không nói lời nào, anh đã thu xong bài ở mặt bàn, xáo mấy lần.

Động tác xào bài của anh thuần thục lại đẹp mắt, giống như đang xem phim đánh bạc vậy, đủ loại kỹ xảo.

“Thắng các cậu mấy ván, tôi sẽ không giúp cô ấy nữa.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói, xếp bài gọn lại, đặt lên bàn.

“Cậu đây là bắt nạt người biết không hả?” Hàn Trác Lệ không biết làm sao nói.

“Cố Niệm vui là được rồi.” Sở Chiêu Dương cười ấm áp nói.

Hàn Trác Lệ: “…”

Ngụy Chi Khiêm: “…”

Mẹ kiếp! Bắt nạt bọn họ chưa có vợ phải không?

Đến đánh bài cũng phải kiếm cơ hội thể hiện ân ái!

Sở Chiêu Dương vì vợ bỏ bạn giúp Cố Niệm thắng mấy ván, dỗ cho Cố Niệm mặt mày hớn hở, lúc này mới không chơi nữa.

Đến tối, Tề Thừa Chi gọi ít đồ ăn thanh đạm, bởi vì buổi trưa ăn hơi dầu mỡ.

Ngày hôm nay, náo náo nhiệt nhiệt mà trôi qua.

Đến tám rưỡi, Tề Hựu Tuyên và Yên Ninh Bạch ngày hôm sau còn phải đi học, cả Vệ Mộc Nhiên cũng phải đi nhà trẻ, cho nên kết thúc sớm.

Mọi người đang tạm biệt ở đại sảnh chính của khách sạn, đợi ở trong cửa chính, phục vụ lái từng chiếc từng chiếc xe của bọn họ tới mới ra ngoài.

Người có trẻ con đều đi trước, bởi vì bọn nhỏ buồn ngủ rồi. Tề Thừa Chi đã dặn dò sẵn, kêu người lái xe của nhà Vệ Tử Thích và Yên Hoài An, Yên Bắc Thành tới trước.

Sở Chiêu Dương thấy Tề Thừa Chi không nói đến mình, nói: “Cậu cũng đi trước đi, Hữu Cẩn cũng buồn ngủ rồi.”

Lúc này, Tiểu Hữu Cẩn đang nằm ở trên vai Tề Thừa Chi. Em bé nhỏ xíu, gần đây mới mọc mấy cái răng, lúc ngủ sẽ không nhịn được mà nghiến răng, gặm đầu ngón tay.

Tống Vũ thấy thế, vội lấy một cái ti giả trong túi ra. Cô nhẹ nhàng lấy tay Tiểu Hữu Cẩn trong miệng ra. Tiểu Hữu Cẩn trong giấc mơ, há miệng muốn đuổi theo. Tống Vũ thuận thế nhét ti giả vào miệng nó, Tiểu Hữu Cẩn chóp chép miệng, dường như cảm thấy cảm giác không tệ, lại ngoan ngoãn tiếp tục ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.