Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 24: Người cha thân yêu




Từ sau lần trước lữ hành vị diện hưởng thụ đồ ăn cực ngon thì 3 thằng nhóc luôn nhớ mãi không quên, nhưng lực lượng của bọn nó bị mama thu hồi, nếu mama không mang bọn nó theo thì bọn nó căn bản không có cách đi vị diện khác chơi. Nhưng mà thượng có chính sách thì hạ có đối sách, dưới kế hoạch do bé sói trắng Rhea giảo hoạt bày ra thì 3 đứa nó cuối cùng tìm được cơ hội thích hợp.

“Rhea, mama vừa mới đi ra từ căn phòng kia”. Bé gấu ngựa Jonas thật thà ngu ngơ mở quang não nhỏ giọng nói, rất nhanh Rhea và lão hổ nhỏ Luo chạy tới, trên tay Rhea còn cầm 1 miếng bảo thạch trong suốt sáng lóng lánh.

Ba đứa len lén đi vào căn phòng Đường Vũ mỗi lần dùng để tiến hành xuyên qua vị diện, bên trong vẽ tọa độ trận pháp phức tạp, chỉ cần dùng đủ thần lực kích hoạt nó là có thể tiến hành lữ hành vị diện.

Nhìn thấy bé sói Rhea đặt bảo thạch tới một chỗ trống không thì bé gấu Jonas nhịn không được hỏi, “Em xác định khối đá nát này có thể thay thế thần lực của mama hả? Anh cảm thấy không thể nào đâu”.

Bé sói Rhea nghe được câu hỏi của bé gấu thì cổ tay run lên một chút, vội vàng dừng lại, trước đạp một cước bé hổ Luo ngủ gà ngủ gật, mới quay đầu giải thích với bé gấu Jonas: “Yên tâm, lần trước em thấy mama dùng thứ này luyện tập khống chế thần lực, còn nhờ mama chỉ dạy, được rồi, cụ thể thì chính anh đi hỏi mama đi, đừng làm phiền em, nếu chúng ta đi sai chỗ liền thảm”. Thong thả nói chuyện, thật cẩn thận đặt bảo thạch vào trong khoảng không, hào quang đột nhiên sáng lên, ba đứa nhóc biến mất ở tại bên trong trận pháp.

Ba đứa nó đã đi thật lâu ở nơi giống như rừng rậm nguyên thủy, động thực vật quái dị chung quanh rõ ràng khác với tinh cầu thú nhân, làm cho bọn nó hiểu được chính mình đã ở thế giới khác. Còn nhớ rõ chỗ có rất nhiều đồ ăn ngon kia tuy rằng lạc hậu so với tinh cầu thú nhân, nhưng là không tới mức nguyên thủy như vầy!

Xem ra sắp tới giữa trưa rồi, bé sói Rhea sờ sờ cái bụng kêu ọt ọt, gọi Luo và Jonas làm cơm trưa, bên cạnh chính là 1 con sông, “Jonas, anh đi bắt cá, Luo, em đi phụ cận kiếm củi khô, thuận tiện nhìn xem có thực vật có dấu vết động vật nếm qua hay không”.

Jonas hoan hô một tiếng, cởi ba lô trên người, trực tiếp nhảy vào trong sông bắt đầu bắt cá, động tác bắt cá của đầu gấu ngựa nhỏ lông xù rất thô lỗ, cũng không biết nó vì cơm trưa hay là cảm thấy chơi vui. Luo và Rhea cũng đều là trạng thái thú hóa, thứ nhất là bọn nó chỉ có một bộ quần áo trên người, tại rừng rậm nguyên thủy nếu không cẩn thận làm hỏng thì đợi khi tìm được xã hội văn minh liền phiền toái, thứ hai là ba đứa nó cảm thấy phiền toái, vẫn là trạng thái thú hóa tiện nhất, tự do hoạt động.

Phân công nhiệm vụ xong, Rhea ngậm mấy nhánh cây khô héo và một ít cỏ khô, sau đó móng vuốt linh hoạt lấy ra kính lúp trong ba lô, ánh mặt trời tập trung tại 1 điểm sản sinh nhiệt độ cực cao, rất nhanh nhen thành đống lửa. Bé gấu ướt nhẹp phía sau đã dùng móng vuốt tát mấy con cá lên bờ, Rhea móng vuốt giẫm đuôi cá, miệng ngậm nhánh cây lớn, thuần thục xiên cá nướng trên đống lửa.

Tiếp theo Rhea dùng móng vuốt đập nát trái cây có vị mặn trước đó tìm được, bôi nước lên trên thân cá, mùi cá nướng rất nhanh bốc lên. Bé sói trắng vừa lòng gật gật đầu, cành khô không còn nhiều lắm, không biết Luo có thể gom được bao nhiêu, nhưng mà giữa trưa hôm nay ba đứa nó hẳn là sẽ không đói bụng.

Bờ sông đã có 2 con cá bị đánh bay lên, mỗi một con đều bị hùng chưởng đập hôn mê bất tỉnh, chờ Jonas chơi đủ rồi, mới từ trong sông lên bờ, giũ lông mới ngồi vào bên người bé sói trắng,  2 đứa nó thường thường trở cá nướng một chút, theo cành khô tiêu hao hầu như không còn thì Luo vẫn không thấy bóng dáng như cũ, Rhea lo lắng đứng lên phát ra phát ra tiếng sói tru với hướng Luo rời đi nhưng vẫn không có đáp lại như cũ.

Bé gấu Jonas cũng không có tâm tình ăn cá nướng, 2 đứa nó đang định đi tìm Luo, đột nhiên một cái bóng lớn xuất hiện, Jonas và Rhea đồng thời lùi từng bước, 1 gấu 1 sói phát ra tiếng ô ô uy hiếp.

Khi cái bóng hoàn toàn rõ nét thì Rhea và Jonas đồng thời hô một tiếng, “Luo!”. Em trai Luo của bọn nó cư nhiên bị một con đại lão hổ vằn đen vàng khổng lồ ngậm trong miệng.

Sau khi đại lão hổ nhìn thấy rõ Rhea và Jonas thì đáy mắt lộ ra thần sắc giật mình, vững vàng thả Bé hổ Luo xuống mặt đất, còn thuận thế liếm liếm tiểu lão hổ, mới mở miệng nói, “Cư nhiên là tiểu hài tử của hùng tộc cùng lang tộc? Vì sao hài tử trân quý sẽ xuất hiện ở trong rừng rậm nguy hiểm?”.

Jonas và Rhea liếc nhau, lão hổ có thể nói, vậy khẳng định đây không phải địa cầu mà mama nói hoặc là cái tinh cầu lần trước đi, 2 cái vị diện kia không có lão hổ có thể nói, bọn nó quả nhiên đi sai chỗ rồi, nhưng mà có thể gặp được 1 vị diện có thú nhân thì thật đúng là may mắn.

Đầu tiên Rhea lễ phép hành lễ, “Chú ơi, nơi này là chỗ nào? Ba anh em bọn cháu lạc đường, có thể để bọn cháu tạm thời ở lại nhà của chú hay không, chờ cha mẹ chúng cháu tới đây đón bọn cháu”. Từ lúc bọn nó  phát hiện chính mình tựa hồ chạy sai chỗ, lại không có cách về nhà thì 3 đứa liền làm chuẩn bị tốt tâm lý bị phê bình, kích hoạt bùa hộ mệnh mama cho bọn nó, chính là không biết papa và mama mất bao lâu mới có thể tới đây.

Đại lão hổ lắc lắc da lông trên người, nháy mắt khôi phục bộ dáng người trưởng thành, nhưng khác với tinh cầu thú nhân, cho dù thú nhân của nơi này khôi phục thân thể người trưởng thành vẫn có đặc thù thú tộc rõ ràng, cái lổ tai trên đỉnh đầu và cái đuôi phía sau đều còn lại, thoạt nhìn có chút giống thân thể thú nhân xảy ra vấn đề của tinh cầu thú nhân.

Thú nhân bản địa tiến lên sờ sờ đầu của Rhea và Jonas, “Đương nhiên không có vấn đề, tiểu thú trân quý đã được các tộc thú nhân cộng đồng bảo hộ”.

Bộ dạng lớn lên của gã rất đẹp, nhưng  vẫn không có đẹp bằng papa Ares, 3 bát quái (bà 8) tiểu thú nhân ở đáy lòng yên lặng so sánh một chút, tiếp tục cơm trưa của bọn nó, mà thú nhân bản địa lại lẳng lặng chờ ở một bên không nói gì.

Thông qua phương pháp thú nhân bản địa không biết thì 3 anh em lén trao đổi, chủ yếu là hướng Luo xác nhận thân phận và tính nguy hiểm của đối phương, biết được vừa rồi Luo cư nhiên gặp mãng xà khổng lồ đáng sợ, kết quả được thú nhân kia cứu, hai đứa còn lại ra một thân mồ hôi lạnh.

“Em không dùng súng laser à?”. Rhea khẽ hỏi, “Nếu em gặp nguy hiểm thì mama sẽ thương tâm chết mất”.

Luo lắc đầu, “Em còn chưa có cơ hội dùng tới thì chú thú nhân kia xuất hiện và đánh bại đầu mãng xà kia, yên tâm, em không sao”. Nghe được giải thích của Luo thì Rhea yên tâm rất nhiều, mất đi không ít lòng phòng bị đối với thú nhân bản địa kia.

Sau khi 3 đứa nó hoàn toàn ăn no thì thú nhân bản địa trực tiếp ôm lấy bọn họ, linh hoạt xuyên qua trong núi rừng, tốc độ cực mau.

“Hai người coi kìa!”. Rhea bị ôm vào trong ngực nhàn tới nhàm chán, liền quay đầu nhìn nơi nơi, đột nhiên phát hiện 1 chỗ bất thường, vội vàng gọi 2 anh em của nó nhìn qua. Chỉ thấy trên cánh tay của thú nhân này cư nhiên rải rác phát ban!

Phát ban ngay tại bên cạnh đầu bé hổ, bé hổ vươn đầu qua nhìn kỹ, sau đó gật gật đầu với Rhea, là ở thế giới thú nhân đã có thể hoàn toàn chữa khỏi phát ban. Sở dĩ bọn nó biết cái này, chủ yếu là vì bệnh này cực nổi tiếng, từng tàn sát cả thế giới thú nhân, làm phần lớn thú nhân chết vì bệnh này, sau khi vượt qua liền ghi vào sử sách, trong nhà trẻ đều có dạy. Mà hiện tại, một gã rõ ràng bị bênh này ngay tại trước mặt bọn nó, 3 đứa nó rất kích động, nhưng lại sợ là chính mình nhìn lầm, dù sao vị diện cũng khác nhau, có lẽ chính là bệnh trạng giống thôi.

“Chú lão hổ, trên người chú này”. Rhea chọt chọt bả vai của thú nhân, sau khi khiến cho đối phương chú ý thì lại chỉ vào trên cánh tay phát ban của thú nhân, “Có phải bên cạnh chú có rất nhiều người  đều có, thậm chí  rất nghiêm trọng hay không?”.

Khi thú nhân nhìn thấy bé soi Rhea sắp đụng tới phát ban kỳ quái trên cánh tay gã thì sợ tới mức ngừng đi, nhanh chóng thả 3 anh em Rhea xuống mặt đất, cũng nhảy tới khoảng cách nhất định.

“Các ngươi không thể chạm cái này! Đây là nguyền rủa của thú nhân!”. Lão hổ thú nhân tức giận rống to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.