Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 40: Thánh Phẩm Dưỡng Nhan Ngưng Hương Đan




Nam nữ thụ thụ bất tương thân.

Thụ thụ bất tương thân. Một khi đã quá thân mật thì…

Tay – đã chạm vào ngực người ta. Dù là vô ý. Người ta đã nằm gọn trong lòng, mình còn ôm ấp vuốt ve, cơ thể nảy sinh phản ứng. Trước đây, Thúy Vân áp sát vào người như thế, y phục không chỉnh tề, lòng Tạ Yến như hồ băng lạnh lẽo, không chút động lòng, chỉ thấy khinh khi.

Nhưng giờ tay anh đang run rẩy. Ôm Ân Dĩnh vào lòng, tuy biết là sai trái, dù lòng gào thét: “Buông ra” bao nhiêu lần đi nữa thì tay cũng không nỡ rời cô.

Tâm tình loạn, trái tim cũng loạn mất rồi.

Ân Dĩnh khi ngủ, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Dáng người cô hơi cong lại, đầu cứ dụi dụi, vô thức đi tìm hơi ấm. Tạ Khang Yên lòng đã chẳng được yên.

Chẳng qua là….

Bổn phận của thầy thuốc là phải chăm sóc bệnh nhân trong mọi trường hợp. Tạ Khang Yên đỡ cô lên căn phòng nhỏ trong tiệm thuốc. Anh nấu nước nóng, lau mặt, còn nấu trà giải rượu, bỏ sẵn trong bình giữ nhiệt, đợi Ân Dĩnh mở mắt là cho uống ngay.

Loay hoay mãi mà khi ngả lưng xuống thì đã gần hai giờ sáng. Trên giường, Ân Dĩnh say ngủ. Dưới giường, Tạ Khang Yên trăn trở, không thể nằm yên.

Nếu so ra thì Ân Dĩnh cũng giống như đào hát thời cổ đại. Dù rằng kiếp này vị thế của cô có thay đổi, song nghĩ đến cảnh chấp nhận một người diễn trò có thể để người khác chạm vào bất cứ lúc nào như vậy, lòng Tạ Khang Yên dĩ nhiên không thể yên ổn. Bức bối, khó chịu như có trăm, có ngàn con kiến bò qua.

Trước đây, nếu Tạ Yến thực sự phải lòng một đào hát, nhất định chàng sẽ chuộc thân cho nàng khỏi đoàn, mang về làm thiếp. Thời đại này không chấp nhận chung chồng chung vợ, hơn nữa Tạ Khang Yên không phải là Tạ Yến của thế gia dược môn, chẳng phải lo lắng về cơm áo. Anh chỉ có một tiệm thuốc Trung y nho nhỏ, thu nhập mỗi tháng chưa được vạn tệ. Ông nội và ba đều lớn tuổi, vẫn phải lo chuyện cơm áo, thuốc men cho hai người. Đào hát – à không phải- diễn viên thời này đòi hỏi cao về vật chất, Tạ Khang Yên có giữ được cô không?

Giữ được cô?

-Thầy Tạ ơi….Em lạnh….lạnh quá đi!

Ân Dĩnh thì thầm nho nhỏ. Lòng Tạ Khang Yên chùng xuống. Tạo hóa trêu ngươi, sao cứ xô những người chẳng thích hợp đến gần nhau.

Anh đắp lên người cô chiếc mền ấm. Tay chạm khẽ má Ân Dĩnh. Không phải cảm giác chán ghét ngày nào với Thúy Vân, lòng Khang Yên ấm áp. Chỉ muốn ngồi nhìn Ân Dĩnh ngủ ngon.

Thật là….

Đã không thể tiến đến gần hơn nữa, vậy thì…

Nhưng mà tay người ta đã nắm, người của người ta đã ôm trọn. Nếu xem như không có, vậy….có phải là quá vô trách nhiệm, là kẻ khốn kiếp quá không?

Đây là thời hiện đại, cô ấy lại là diễn viên mà. Đóng phim thì có bao nhiêu người ôm ấp, đâu đến lượt Tạ Khang Yên áy náy. Chẳng qua là…

-Bốp…

Sao lại có thể hèn hạ thế chứ? Tìm cách chối bỏ trách nhiệm với một thiếu nữ? Dù cô ấy có vài người đàn ông trước ngươi chạm vào thì cũng là chuyện của cô ấy. Hôm nay ngươi rõ ràng là nổi dục vọng với người ta trước. Viện cớ để không chịu trách nhiệm, ngươi có phải là đàn ông không?

Chịu trách nhiệm? Nhưng người ta có bằng lòng cho ngươi chịu trách nhiệm không?

….Khi Ân Dĩnh tỉnh lại, mọi chuyện đêm qua chầm chậm quay lại như một cuốn phim chiếu chậm. Ói mửa trong bàn tiệc, làm nhà đầu tư không vui, có thể vai diễn tam phiên đó sẽ không có được. Nhưng không quan trọng, chuyện làm Ân Dĩnh nóng mặt là việc cô đã vào tiệm thuốc….Thầy Tạ tiếp cô thì phải. Ân Dĩnh gọi tên thầy, hình như còn ôm lấy thầy.

Cô nam quả nữ. Cô bật dậy thật nhanh.

Tóc dài tán loạn trên vai. Nhưng mặt mũi sạch sẽ. Quần áo không có dấu hiệu bị cởi ra, vẫn ngay ngắn.

Trong mơ hồ, hình như Ân Dĩnh cảm thấy ai đang dùng khăn ấm lau trên mặt. Có ai đỡ cô lên giường nằm nghỉ. Có ai đắp mền cho Ân Dĩnh nữa kìa.

Chiếc mền vẫn còn đây. Vậy đêm qua thầy Tạ phải làm sao?

Ân Dĩnh biết tai mình đã đỏ rực. Tối qua…

Cạnh giường có một bình giữ nhiệt nhỏ. Chữ viết của thầy Tạ rất đẹp, nét đều đặn, Ân Dĩnh nhìn vào là có thể hình dung đến tư thế cầm bút như một thư sinh, lướt nhẹ trên giấy, bình thản, thong dong:

-Canh giải rượu đã nấu sẵn. Hôm nay tôi phải đến phim trường sớm.

Hôm nay Ân Dĩnh không có cảnh quay nào. Buổi chiều thì đến thử trang phục mới phát sinh từ việc sửa kịch bản. Có thể lúc đó không gặp được thầy Tạ rồi.

Gặp thầy? Không gặp được, sao lại có chút tâm tình như đang thất vọng? Thất vọng vì không gặp thầy sao?

-Dĩnh nhi, Dĩnh nhi….

Điện thoại lại reo lên giục giã. Số lạ nhưng đã gọi Ân Dĩnh rất nhiều lần:

-Sư muội, em đang ở đâu vậy? Sư muội?

Nguyên Bân thật lòng lo lắng cho Ân Dĩnh. Mối quan hệ của diễn viên và nhà sản xuất, cũng như những đánh đổi đằng sau đó, anh hiểu rất rõ. Hôm qua nghe tin cô đi với chủ đầu tư phim mới, lòng Nguyên Bân như lửa đốt. Cũng may bạn bè anh nói lại,ông chủ đó đêm qua chỉ dẫn theo nữ chính thứ về khách sạn, Ân Dĩnh không nhận lời tiếp khách, anh mới tạm yên tâm.

-Em không sao. Sư huynh….à…anh Nguyên không cần lo đâu ạ. Cảm ơn anh!

Cắt đứt ngay từ khi chưa có nhiều quyến luyến. Ân Dĩnh đã nếm quá nhiều vị đắng của tình cảm. Sư huynh là người tốt, nhưng anh không thích hợp. Anh nên tìm cho mình một cô gái khác tốt hơn Ân Dĩnh. Địa vị cũng thích hợp với anh.

-Dĩnh Dĩnh…Đừng cúp máy, anh muốn nói….Dĩnh Dĩnh….

Ông bà Nguyên mấy ngày nay đều thấy được vẻ mặt của con trai thẫn thờ, buồn bã hơn ngày thường. Ông Nguyên cũng không ngờ cô bé đó lại không “nể mặt” mình mà đối xử với Nguyên Bân như vậy. Nhưng nghĩ kỹ, có lẽ Ân Dĩnh đã suy nghĩ rất kỹ nên mới không cho con ông cơ hội. Hiện tại vị trí trong làng giải trí của Ân Dĩnh rất nhỏ bé, chênh lệch với gia đình ông không ít. Con bé có lẽ không muốn một mối quan hệ tạm bợ. Là biết thân biết phận, nhưng cũng rất khôn ngoan.

-Anh à, Bân Bân…

-Nó lớn rồi. Chuyện tình cảm cứ để con tự quyết thôi em à.

Cái nhìn của ông Nguyên đã có nhiều thay đổi. Ngày xưa đúng là có chút miễn cưỡng nhưng giờ nếu hai đứa đều thích nhau, có thể đến với nhau thì ông cũng không ngăn cản làm gì.

Nguyên Bân xuống đến sân, khởi động xe. Hôm nay nhất định anh phải hỏi cho rõ. Sao cô lại không để ý đến mình như vậy, đối xử còn thua bạn bè bình thường. Nguyên Bân phải làm gì thì Ân Dĩnh mới vui vẻ, mới gọi anh là sư huynh, mới chấp nhận ngồi vào xe để anh chở về đây?

*Thật lòng mà nói, nếu Ân Dĩnh không quá lý trí, có lẽ Nguyên Bân mới là người xứng đáng với cô ấy hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.