Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 23: Nam Nhân Đều Là Đồ Đầu Heo




Chân Bảo Lộ có chút ít nghe không hiểu lời này. Nhưng là bản năng cảm thấy ấm lòng. Trong bụng nàng còn có chút bận tâm Thượng nhi, dù sao lấy tính tình hắn, thái độ cử chỉ hôm nay đích xác có chút kỳ quái.

Chân Bảo Lộ đưa cánh tay từ trong áo ngủ bằng gấm ra ngoài, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, cứ như vậy vững vàng ôm lấy cổ hắn, cọ cọ mặt, nói: “Đại biểu ca.” Nàng không biết mình nên nói cái gì, chỉ muốn cứ như vậy dính sát hắn, cùng hắn thân cận.

Tiết Nhượng tự hỏi đối cậu em vợ Thượng nhi coi như là yêu ai yêu cả đường đi. Hôm nay nhưng thật sự tức giận hắn, thấy hắn không hiểu chuyện như vậy, rõ ràng biết rõ thân thể nàng khó chịu, còn để nàng chân trần xuống đất. Hắn ta có khúc mắc, hắn có thể lý giải, nhưng là nàng làm đã thật tốt, nàng không nợ hắn ta cái gì.

Hắn yêu thương nàng như vậy, chịu không được thái độ người khác đối với nàng. Trước kia nàng còn không có gả cho hắn, hắn không có cách nào quản, nhưng hôm nay nàng là thê tử của hắn, hắn có tư cách quản.

Hắn xem nàng là bảo bối, sao có thể để nàng ở trước mặt người khác chịu ủy khuất.

Thượng nhi đi ra, không chút do dự, trực tiếp liền đi tìm Chân Như Tùng.

Mà Chân Như Tùng mặc dù ở chỗ ngồi uống rượu, nhưng là trong lòng thầm nhủ khuê nữ, trên mặt cũng có chút lạnh nhạt. Có quan viên muốn mượn cơ hội này tiếp cận hắn, thấy tâm tình hắn không tốt, tự nhiên cũng không dám tiến lên bắt chuyện, xám xịt quay về.

Chân Như Tùng một mình uống rượu, ánh mắt nhìn lại xa xa, thấy dưới cây hoa quế, một bóng dáng nho nhỏ đứng thẳng.

Chân Như Tùng nhíu mày, đứng dậy đi qua. Gặp quả thật là Thượng nhi, mới hỏi: “Sao một mình chạy loạn?” Nhi tử này, chững chạc hiểu chuyện, Chân Như Tùng vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng hôm nay nhiều người, hắn còn là đứa bé, một mình chạy tới chạy lui, bên cạnh ngay cả nha hoàn cũng không có. Hỏi hắn, “ Nương ngươi đâu? Sao ngươi không ở bên nương ngươi?”

Thượng nhi cũng không phải hài đồng bảy tuổi. Hắn cũng có thể nhìn ra mấy năm này cha mẹ của hắn bất hòa. Trong tay áo hắn dùng sức nắm chặt lại, do dự chốc lát, vẫn là mở miệng nói: “Cha, nhi tử có chuyện muốn nói.”

Còn nhỏ tuổi, đã có bộ dáng nghiêm trang.

Chân Như Tùng cảm thấy bộ dáng này có chút ít đáng yêu, mới nói: “Ngươi nói, ta nghe.” Theo Chân Như Tùng, tiểu hài tử có thể có chuyện gì?

Thượng nhi muốn mở miệng. Đúng lúc này, Từ thị lại không biết từ nơi nào xông ra, nhìn Chân Như Tùng nói: “Quốc công gia.”

Sắc mặt Từ thị có chút ít không được tốt, có lẽ là chạy nhanh, trước ngực phập phồng, hô hấp dồn dập. Chân Như Tùng nhìn nàng, nói: “Sao hối hả như vậy?” Lại nói, “Thượng nhi tuổi còn nhỏ, ngươi sao có thể để một mình hắn chạy loạn?”

Từ thị nhìn thái độ Chân Như Tùng, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Là thiếp thân không phải, liền mang Thượng nhi trở về.” Nói, liền bắt lấy cánh tay Thượng nhi.

Thượng nhi nhéo lông mày, vung tay Từ thị ra, lông mi lạnh nhạt, một bộ không muốn bị nàng đụng vào.

Từ thị kinh ngạc cương tại chỗ đó, hai tay có chút ít lúng túng rủ xuống.

Chân Như Tùng gặp nhi tử như thế, không thể không phê bình: “Ngày thường gặp ngươi nhu thuận có lễ, sao hôm nay đối với nương ngươi như thế?” Chân Như Tùng từ trước đến nay chú trọng phẩm hạnh, ở phương diện quản giáo nhi tử, yêu cầu cũng nghiêm khắc một chút, đặc biệt là đối trưởng tử. Cũng may trưởng tử này chưa bao giờ để hắn thất vọng.

Nhưng lúc này thái độ Thượng nhi đối mẫu thân, là Chân Như Tùng không thể dễ dàng tha thứ. ( thật ra mà nói công bằng, cho đến cuối truyện, Chân Như Tùng đối tốt với tiểu Lộ nhất, nhưng chỉ là bề nổi. Một phần vì tham gia triều chính, một phần vì tính cách, Chân Như Tùng hoàn toàn không hề hiểu người thân mình, bao gồm mẹ - vợ - con. Ngày sau tất cả tự lực cánh sinh, không trông chờ gì ở người cha này được, vì ông còn hại tất cả gặp bao khó khăn)

Từ thị nói: “Không có việc gì, vừa mới nháo chút ít tiểu tỳ khí, thiếp thân nói cùng hắn một chút là được. Quốc công gia ngài trở lại chỗ ngồi đi, chỗ này có thiếp thân.”

Ở trong mắt Chân Như Tùng, Thượng nhi dù thông tuệ, cũng bất quá là nam oa bảy tuổi, không có chuyện khẩn yếu gì, quẳng chuyện hắn muốn nói cùng mình ra sau đầu, xoay người trở lại chỗ ngồi.

Mà Thượng nhi thấy tình thế, liền muốn tiến lên đuổi theo.

Từ thị thấy, gấp rút giữ chặt cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Thượng nhi!”

Thượng nhi xoay người lại nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, nói: “... Ngài muốn ta bao che ngài?”

Tay Từ thị run lên, thu tay trở về, sau đó mới run sợ nói: “Không phải. Ta sẽ tự nói.”

Thượng nhi không lên tiếng. Suy nghĩ một chút, còn là không nhịn được nói: “Ngài vì cái gì không giải thích? Nỗi khổ tâm gì?”

Lúc này, Từ thị cũng không dám xem nhi tử này như tiểu hài tử bình thường. Nàng buông thõng mắt, không dám nhìn hắn, chỉ lẩm bẩm nói một câu: “Ta chính miệng nói, để ta chính miệng nói...”

Thượng nhi nhìn Từ thị như vậy, muốn mở miệng hỏi cái gì, há to miệng, vẫn là nhịn.

Hôm nay Chân Bảo Lộ ở Trường Ninh Hầu phủ phát sinh loại chuyện như vậy, nghỉ ngơi sau, đi gặp Từ lão phu nhân cùng Trường Ninh Hầu và Trang thị, liền theo Tiết Nhượng trở về. Trước khi trở về, Chân Bảo Quỳnh giúp muội muội sửa sang đầu tóc, thấy nàng mày liễu chau quá chặt chẽ, quan tâm nói: “Ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai ta sẽ đi qua nhìn ngươi.”

Chân Bảo Lộ nơi nào chịu, vội nói: “Không cần, ta lại không có việc gì. Tỷ tỷ an tâm dưỡng thai.” Thấy Chân Bảo Quỳnh vẫn là không yên lòng, Chân Bảo Lộ liền cười nhìn Tống Chấp nói, “Tỷ phu mau mang tỷ tỷ về đi.”

Tống Chấp cười cười, liền đỡ Chân Bảo Quỳnh đi vào.

Chân Bảo Lộ bị lạnh, mặc quần áo dày chút ít. Xiêm y này, nhưng là của Từ Tú Tâm. Nghĩ tới lúc trước thái độ Từ Tú Tâm đối với nàng, nàng thật là có chút ít thụ sủng nhược kinh. Hôm nay nàng giúp nàng ấy nói chuyện, không có ý tứ hết sức giúp nàng ấy, dù sao nàng xem Từ Tú Tâm cũng là không vừa mắt, lại không nghĩ rằng, một phen như vậy, làm nàng ấy cải biến cái nhìn đối với nàng.

Trong lòng Chân Bảo Lộ cũng là vui vẻ, bất kể nói thế nào, ít nhiều gì vẫn còn có chút thu hoạch.

Suy nghĩ chút ít, Chân Bảo Lộ nghiêng đầu xem Tiết Nhượng bên cạnh, từ lúc nàng gặp chuyện không may sau, Tiết Nhượng không có cười qua. Trong bụng nàng đau lòng, cẩn thận đưa tay tới, dùng ngón út nhẹ nhàng khều hắn, mặt mày lại cười nói: “Đại biểu ca.”

Tiết Nhượng nghiêng mặt qua xem nàng, thấy khuôn mặt nàng không đỏ thắm giống lúc đến, liền dùng sức ôm người vào trong lòng, nói ra: “Nàng nghỉ ngơi đi.”

Chân Bảo Lộ nhưng thật ra là muốn trò chuyện cùng hắn, dù sao nàng nên nghỉ ngơi cũng đã nghỉ ngơi. Nhưng hiện nay thấy thái độ hắn, liền cũng ngoan ngoãn tựa ở trong lòng hắn, cứ như vậy nghe mùi vị trên người hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên này, Từ Thừa Lãng uống đến say không còn biết gì tiến động phòng.

Trong động phòng, Thẩm Trầm Ngư thấp thỏm bất an ngồi tại mép giường. Đại khăn voan đỏ vừa mới bỏ qua, chỉ là trên mặt Thẩm Trầm Ngư vẫn che một mạng che mặt hơi mỏng. Bởi vì hai chân, nha hoàn bên người nàng là một tấc cũng không rời.

Từ Thừa Lãng nhìn tới bên giường một cái.

Một đôi mắt sáng ngời lõa lộ ở ngoài mạng che mặt lại thấp thỏm, trước sau như một đẹp mắt, lại thiếu vài phần cao ngạo ngày xưa. Thấy Từ Thừa Lãng mặc hỉ bào, dung mạo tuấn lãng, lại là khiến Thẩm Trầm Ngư có chút ít xem ngây dại. Nhưng nghĩ đến bản thân, Thẩm Trầm Ngư liền không tự chủ được đưa tay vuốt ve mạng che mặt của mình.

Từ Thừa Lãng tiến phòng tắm tắm rửa, thay xong quần áo ngủ, mới đi tới bên giường. Mà lúc này, Thẩm Trầm Ngư đã nằm xuống.

Thẩm Trầm Ngư dù thế nào cũng đường đường là huyện chủ, từ nhỏ kiến thức liền là đại tình cảnh, nhất quán thong dong lạnh nhạt, khi nào lộ ra căng thẳng như vậy?

Nàng cảm thụ được đệm giường dưới thân mềm mại rõ ràng lõm xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi, một lòng cơ hồ đều muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài. Chỉ phát giác được hắn nằm xuống, hai người từng người tách ra một bên giường hỉ, sau hắn không có phân nửa động tĩnh.

Thẩm Trầm Ngư có chút ít không ngủ được, nắm thật chặt quả đấm nằm nghiêng, chờ thật lâu, thấy hắn vẫn không có động tĩnh, mới nhắm mắt lại.

Tối hôm đó, Từ thị ở Trường Ninh Hầu phủ uống xong rượu mừng, liền theo một nhà đi trở về. Chân Như Tùng uống rượu, Từ thị tựa như thường ngày tự mình đưa canh giải rượu cho hắn. Chỉ là trước đó, nàng ngồi ở trước gương trang điểm một phen.

Từ thị nhìn qua dung nhan nữ nhân trong kính dần dần phôi pha, đột nhiên có chút ít nhận thức không ra bản thân. Nàng đưa tay vuốt ve, lòng bàn tay có chút run run.

Nghiêm má má nói: “Phu nhân vẫn là rực rỡ như cũ.”

Từ thị không nói gì, chen vào búi tóc một cây trâm bích sắc thấu ngọc dẹp. Đó là Chân Như Tùng đưa cho nàng. Từ thị có rất nhiều đồ trang sức đeo tay, lại thích nhất cây này. Chỉ là trâm ngọc này dễ vỡ, nàng mỗi lần đều không bỏ được mang. Từ thị chen trâm ngọc vào, đứng dậy. Nàng mặc một thân áo bông nhiều lớp đỏ tươi sắc cây cẩm chướng, vòng eo mảnh mai như liễu, thân hình cùng lúc còn trẻ không có gì khác biệt, chợt liếc mắt nhìn qua, nàng còn là cô dâu lúc trước mới vừa gả đến Tề Quốc Công Phủ, mọi chuyện cẩn thận, mặt mày kính cẩn nghe theo.

Chân Như Tùng đang muốn thoát áo khoác, liền gặp Từ thị vào. Từ thị đi đến bên cạnh hắn, nói: “Để thiếp thân giúp.”

Nàng xưa nay ôn nhu săn sóc, Chân Như Tùng thả tay xuống, để tùy giải nút áo.

Hắn cúi đầu xuống xem nàng, thấy nàng phảng phất có chút không giống bình thường. Đợi thấy tóc mai nàng thoáng vài sợi bạc, Chân Như Tùng mới giật mình. Không ý thức, bọn họ cũng dần dần già. Nghĩ tới đây, Chân Như Tùng có chút ít mềm lòng, lại có chút ít tự trách. Không nghĩ tới thời gian qua nhanh như vậy, thê tử này đã làm bạn với mình vài chục năm.

Thoát áo khoác, Chân Như Tùng lại uống canh giải rượu Từ thị đưa tới.

Từ thị xem hắn uống xong, đưa tay tiếp nhận chén sứ, để nha hoàn lui ra.

Chân Như Tùng xem nàng điệu bộ này, liền hỏi: “Có chuyện muốn nói cùng ta?”

Từ thị cong môi cười cười, ánh mắt rơi ở trên người nam nhân cao lớn trước mặt, nói: “Thiếp thân chợt nhớ tới, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy quốc công gia - - “

Chân Như Tùng nhíu nhíu mày. Ấn tập tục Đại Chu, nam nữ trước khi đính hôn, là có thể nhìn nhau. Lúc ấy hắn đứng xa xa nhìn nàng, thấy nàng cử chỉ dịu dàng thành thạo, lại dung mạo xuất chúng, nhớ đến gia thế nàng, làm kế thất hắn xem như ủy khuất. Hơn nữa lúc ấy tâm tư hắn đối chuyện nam nữ rất nhạt, vốn là không ứng, nhưng đột nhiên nhìn thấy nàng cười dịu dàng chiếu cố hài tử, thật là hiền lành, liền nhớ tới nữ nhi ấu tang mẫu, xác thực cần một kế mẫu tới chiếu cố, nên gật đầu. Nói thật ra, tình cảm hắn đối vị thê tử này, cũng là nàng sau khi vào cửa, từng giọt từng giọt bị nàng cảm động, mới tiếp nhận nàng, sau thậm chí cùng nàng như keo như sơn, có qua một đoạn ngày cực ân ái.

Từ thị nói tiếp: “Thiếp thân lần đầu gặp quốc công gia, bất quá tuổi dậy thì, quốc công gia có lẽ đã quên mất, khi đó ta thiếu chút nữa bị con ngựa đụng vào, là ngài đã cứu ta.”

Chuyện này, Chân Như Tùng còn thật không nhớ rõ.

Hắn thản nhiên nói: “Thật sao, giống như có chút ít ấn tượng. Bất quá quá lâu, nhớ không rõ.”

Đôi mắt Từ thị sáng trong, phảng phất còn là cô nương lúc trước gặp tình yêu đầu tiên. Nàng nói: “Thiếp thân lại nhớ rất rõ ràng. Hôm đó quốc công gia mặc một thân hồ màu lam thẳng xuyết, bên hông treo hai cái túi hương, mang phát quan, là bạch ngọc khắc trúc văn.”

Chân Như Tùng có chút ít ngơ ngẩn.

Từ thị tiếp tục nói: “Quốc công gia, có thể gả cho ngài, là chuyện hạnh phúc nhất cả đời ta. Cảm tình ta đối với ngài, mặc dù chưa bao giờ nói ra, nhưng là vượt xa ngài nghĩ rất nhiều.” Nàng suy nghĩ một chút, mới rốt cục nói, “Đời này, ta xem như thỏa mãn.”

Nếu nói không có cảm động, kia tự nhiên là gạt người. Ánh mắt Chân Như Tùng ôn hòa một chút, nghĩ tới thái độ mấy năm này đối thê tử, mới nói: “Yểu Yểu, sao hôm nay nói chuyện này?”

Từ thị cắn cắn môi, mỉm cười nhất thời rơi lệ. Ánh mắt nàng gần như quấn quýt si mê, cứ như vậy nhìn về phía Chân Như Tùng, hít sâu một hơi nói ra: “Hôm nay tiểu Lộ thiếu chút nữa gặp chuyện không may, quốc công gia không cần lại tra, chuyện này... Chuyện này là thiếp thân gây nên.”

Chân Như Tùng cương tại chỗ đó, một hồi lâu mới nói: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Từ thị ngửa đầu nói: “Là thiếp thân, bảo gã sai vặt Triệu Toàn trong phủ, đánh ngất xỉu hai người chủ tớ các nàng, mệnh hắn phóng hỏa.”

“Ta xem ngươi điên rồi!” Hai mắt Chân Như Tùng phiếm hồng, giận dữ hét, “Tiểu Lộ là nữ nhi ngươi! Nàng là con gái ruột ngươi! Ngươi vì sao làm như vậy?”

Nghe được động tĩnh như vậy, Nghiêm má má đứng ở bên ngoài cũng là không yên, đi vào liền gặp Chân Như Tùng bóp cổ Từ thị, vội lên trước ngăn trở nói: “Quốc công gia, ngài đừng như vậy, phu nhân làm như thế cũng là vì ngài!”

Chân Như Tùng xem Nghiêm má má, buông lỏng tay, thân thể Từ thị nhất thời vô lực ngã ngồi dưới đất. Hắn nói: “Ngươi hầu hạ bên cạnh phu nhân, cũng là tận mắt nhìn tiểu Lộ lớn lên, ngươi cứ như vậy điên khùng theo phu nhân?”

Nghiêm má má lập tức quỳ xuống, nói: “Quốc công gia, phu nhân cũng là không có cách nào...”

Trong lòng Nghiêm má má cũng là rối rắm vạn phần. Phu nhân này, đối quốc công gia, chính là chuyện gì đều làm ra được.

Mấy năm này quan hệ hai vợ chồng Từ thị cùng Chân Như Tùng lạnh nhạt, Từ thị cho là mình niên lão sắc suy, suy nghĩ biện pháp làm ra tức hương viên ( chết vẫn không biết sai ở đâu). Tức hương viên kia phi thường khó tìm, nhưng hiệu quả vô cùng tốt, ăn mấy ngày, Từ thị liền dung quang toả sáng, làn da mềm mại như thiếu nữ. Từ thị mừng rỡ, lại không biết tức hương viên không chỉ có tính ỷ lại, hơn nữa tác dụng phụ mạnh, rối loạn nhân tâm trí. Nghiêm má má cũng là khuyên qua, nhưng Từ thị vì dung mạo, như thế nào đều không nghe.

Sau đến tự nhiên thì đã trễ.

Từ thị từ mỗi ba ngày ăn một lần, đến mỗi ngày ăn một lần, dung nhan vẫn là nhanh chóng già yếu, một đầu tóc đen nhánh cũng nhanh chóng bạc. Từ thị mỗi ngày sáng sớm hầu hạ Chân Như Tùng rời giường, sau đó chính là tìm kiếm tóc bạc nhổ sạch.

Mấy ngày trước đây, Từ thị đi Linh Phong Tự, đúng lúc gặp được Huyền Diệu đại sư dạo chơi trở về.

Nghiêm má má tiếp tục nói: “... Huyền Diệu đại sư kia nói Lục cô nương chúng ta trời sinh khắc thân, nếu có nàng ở đây, cha mẹ liền sẽ mất sớm. Phu nhân mới đầu là không chịu tin, nhưng là hôm đó đúng lúc quốc công gia vô ý ngã ngựa...”

Chuyện này phát sinh ở mấy ngày trước.

Hôm đó trên đường hồi phủ, Chân Như Tùng xác thực vô ý rơi xuống lưng ngựa, thiếu chút nữa liền mệnh tang dưới vó ngựa. Cũng may chuyện như vậy kinh sợ mà không nguy hiểm, Chân Như Tùng cũng bất quá chịu chút bị thương ngoài da. Hắn không muốn để lão phu nhân lo lắng, tự nhiên không lộ ra ngoài, mà nữ nhi vừa mới xuất giá, hắn cũng là không bỏ được nàng lo lắng cho mình, mới không người biết được. Duy có Từ thị hầu hạ bên cạnh biết rõ.

Chân Như Tùng tức giận đến hai tay phát run, nói: “Hoang đường như vậy, ngươi cũng tin!”

Bởi vì tức hương viên kia, tâm trí Từ thị vốn là bị tổn thương, Chân Như Tùng lại đối nàng ngày càng lạnh nhạt, trong lòng nàng càng sốt ruột.

Với Chân Bảo Lộ, Từ thị dù không thích nàng, cũng là tồn tình cảm mẹ con, trong ngày thường nàng có thể trách móc nặng nề, nhưng thực muốn nàng ra tay, nàng cũng là do dự rất lâu. Hôm nay nàng gặp Chân Bảo Lộ sống tốt như vậy, nghĩ tới nàng hạnh phúc, lại muốn dùng mệnh song thân để đổi...

Sau, Từ thị lại vừa lúc thấy Chân Bảo Lộ cứu Từ Tú Tâm, muốn đi tây sương phòng thay quần áo. Nàng biết rõ tây sương phòng không có người nào, cho nên mới dứt khoát ra tay.

Từ thị khóc nói: “ Mệnh thiếp thân không quan trọng, nhưng thiếp thân tuyệt đối không thể cầm mệnh quốc công gia ngài mạo hiểm. Từ lúc có tiểu Lộ, ngài gặp ngoài ý muốn không phải là một lần hai lần, lúc trước là dịch bệnh, thiếu chút nữa liền...”

Từ thị niên thiếu liền ái mộ Chân Như Tùng, lấy thân phận của nàng, có thể gả cho hắn. Nhưng hắn lại cưới biểu muội Tiết thị thanh mai trúc mã của hắn. Nàng vì thế thương tâm không thôi, đẩy tất cả hôn sự. Mỗi lần nhớ lại hắn một thân hỉ bào cưỡi ngựa, hận không thể mình là Tiết thị kia, thay hắn sinh con dưỡng cái. Về sau Tiết thị mất, lấy thân phận của nàng, tái giá cho hắn vốn là ủy khuất, chỉ cần nàng đáp ứng, Tề Quốc Công Phủ không có đạo lý không gật đầu.

Những năm này, nàng đối Chân Bảo Quỳnh tốt, làm nhi tức hiếu thuận, làm thê tử hiền lành, đem sự tình làm được tốt nhất, bất quá là muốn chứng minh cho hắn xem, Tiết thị có thể làm, nàng làm được tốt hơn.

Lúc này Từ thị đã quỳ gối xuống đất. Nàng phủ phục ở dưới chân hắn, hèn mọn đáng thương, mặt mũi tràn đầy là lệ nói: “Thiếp thân mặc kệ những người khác, cái gì cũng có thể không cần, nhưng là ngài nhất định phải thật tốt. Chỉ cần người tốt, dù bảo thiếp thân đi tìm chết, cũng cam tâm tình nguyện.”

Lời nói này, Chân Như Tùng là nửa điểm không có cảm động. Hắn thậm chí cảm thấy có chút ít không thể tin. Trong mắt hắn, thê tử dịu dàng hiền thục, thì ra là kẻ điên khùng như vậy...

Chân Như Tùng nói: “Nhưng tiểu Lộ là con gái ruột ngươi.”

Từ thị run tay nói: “Thiếp thân từng do dự, thiếp thân cũng hết sức sợ hãi, nhưng là không có biện pháp...” Dù không có tình cảm, cũng là thân mẫu nữ. Nhưng ở trong mắt Từ thị, trọng yếu nhất, là trượng phu trước mặt này thật tốt.

Chân Như Tùng nhìn về phía Từ thị, nhất thời cảm thấy khuôn mặt nàng có chút ít đáng ghét. Theo nàng nói, hết thảy đều là bởi vì hắn... Vừa nghĩ tới hôm nay khuê nữ thiếu chút nữa gặp chuyện không may, Chân Như Tùng hận không thể lóc xương xẻ thịt kẻ chủ mưu. Nhưng bây giờ thê tử hắn nói cho hắn biết, là bởi vì hắn.

Thân thể Chân Như Tùng nhất thời lảo đảo, lui về sau một bước.

“Quốc công gia!” Từ thị sốt ruột hô một tiếng.

Chân Như Tùng gấp rút vung tay, tránh nàng như rắn rết, nói: “Đừng tới đây...” Hắn mắt đỏ xem nàng, âm sắc lạnh thấu xương nói, “Không nên tới gần ta. Ngươi ra ngoài, hiện tại ta không muốn phải nhìn ngươi.”

Từ thị sớm đã khóc thành lệ, nhưng nàng cuối cùng nghe hắn nói, thân thể run rẩy đứng dậy, từng bước từng bước đi ra khỏi phòng ngủ.

Chân Như Tùng thở phì phò từng ngụm từng ngụm, thấy Từ thị ra ngoài, thân hình không yên, ngã ngồi ở trên mặt ghế.

Chân Bảo Lộ theo Tiết Nhượng trở về phủ. Tiết lão phu nhân cũng dẫn tam phu nhân Cố thị sang xem, Tiết lão phu nhân quấn quít lấy tay nắm lấy Chân Bảo Lộ tay, trên dưới đánh giá một phen, lẩm bẩm nói: “Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt.”

Chân Bảo Lộ có chút ít thẹn thùng, khuyên can trấn an lão phu nhân mãi, mới cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá sắc mặt Tiết Nhượng vẫn luôn không tốt.

Chân Bảo Lộ biết hắn là lo lắng quá độ, buổi tối tắm rửa lên giường, liền quấn quit triền miên lấy hắn. Sắc mặt Tiết Nhượng nhàn nhạt, nhưng thân thể đã có phản ứng. Hắn ôm người vào trong lòng, lông mi chậm rãi chút ít, ôn nhu hôn nàng một chút, nói: “Ngủ đi.” Liền không có bước tiếp theo.

Thân thể Chân Bảo Lộ xác thực cũng khó chịu, nhưng vì dụ dỗ hắn, nàng cam tâm tình nguyện, trước mắt thấy hắn săn sóc, tự nhiên cười một tiếng, cũng đụng lên đi thân thân gò má hắn tuấn mỹ, vẻ mặt thỏa mãn đỏ lên nói: “Mấy ngày nữa, ta để huynh thu thập, được không?”

Tiết Nhượng cuối cùng lộ ra mỉm cười. Hắn đưa tay xoa bóp mặt nàng, ôm thê tử thật chặt.

Đợi canh ba gõ mõ qua, Chân Bảo Lộ sớm đã ngủ say sưa, chỉ là mơ mơ màng màng, phát giác được bên ngoài có chút ít động tĩnh, sau cũng cảm giác được Tiết Nhượng vội vội vàng vàng mặc xiêm y đi ra ngoài. Bên cạnh không có người, Chân Bảo Lộ có chút bất an, liền nằm nghiêng chờ hắn trở về.

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Chân Bảo Lộ mới ngồi dậy, gặp quả thật là hắn, mới còn buồn ngủ hỏi: “Như thế nào? Nhưng là đã xảy ra chuyện gì?”

Buổi tối khuya, sự tình nhất định rất gấp.

Mặt Tiết Nhượng không chút thay đổi ngồi ở bên cạnh nàng, rất lâu, mới nắm tay nàng, kêu: “Tiểu Lộ...”

Chân Bảo Lộ có chút ít bị hắn hù dọa, cảm thấy bối rối, tổng cảm thấy có loại dự cảm điềm xấu, sau đó mới nhàn nhạt cười cười, nói: “Cái gì nha? Huynh nói đi.”

Tiết Nhượng mới lên tiếng: “Tề Quốc Công Phủ truyền đến tin tức, nói là nương nàng... mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.