Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Cầu Bình Yên

Chương 151




"Làm sao bây giờ? Chúng ta bị vây ở chỗ này rồi, không thể ra được." Lưu Lệ cùng bạn trai của nàng Đỗ Tử Đào bị vây ở trong phòng ngủ, bên ngoài có mấy con Zombie đang đánh lên phía trên cửa phòng.

"Còn không phải là do ngươi gây phiền toái! Nữ nhân đều ngu ngốc như vậy!" Đỗ Tử Đào sắc mặt trầm tĩnh, tức giận miệng mắng to lên.

Nhắc tới lý do hắn trách Lưu Lệ, vì ở lại cùng với người bạn trai mới quen, nàng đặc biệt dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng cho hắn, không nghĩ rằng ra ngoài liền gặp phải Zombie.

May mà nàng phản ứng khá nhanh, kịp thời chạy trở về phòng ngủ, nhưng lại chưa kịp đóng cửa chính, Zombie liền vào được bên trong nhà.

"Ta không phải cố ý... Chuyện này quá bất ngờ đi." Lưu Lệ bộ dạng như muốn khóc.

Thường ngày nàng lộ ra bộ dáng này, Đỗ Tử Đào nhất định sẽ an ủi nàng, bày ra một bộ dạng chính nhân quân tử, nhưng bây giờ Đỗ Tử Đào liền cho một cái tát quất vào mặt nàng.

"Zombie mà không đi, hai người chúng ta toàn bộ đều sẽ chết ở chỗ này, con nữ nhân ngu xuẩn này."

Đến lúc này, Đỗ Tử Đào chẳng muốn ngụy trang thành một tên quân tử, mà lộ ra bộ dáng giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lưu Lệ.

Lưu Lệ một bên che mặt một bên thút hít, thanh âm bị Zombie cảm nhận được tiếng đập cửa liền to hơn, nàng bị dọa sợ vội vàng ngậm họng ngay.

"Ở gần đây ngươi có quen biết ai hay không, để cho hắn dẫn Zombie đi chỗ khác."

Đừng nói bên ngoài có ba tên Zombie, dù cho là một tên Zombie Đỗ Tử Đào cũng không dám ra, biện pháp tốt nhất chính là tìm người đem Zombie dẫn đi, bọn họ mới nhân cơ hội đóng cửa chính lại, hoặc là chạy khỏi nơi này.

Lưu Lệ cũng hiểu ý gật gật đầu, trước mắt đây là biện pháp tốt nhất.

Để có thể cho mình sống tiếp, người khác chết đi cũng chẳng sao mà.

Nàng lấy điện thoại di động ra, gọi tới những người bạn thân có khoảng cách ở gần đây, đại đa số điện thoại không thể kết nối.

Vất vả lắm mới có một số bắt máy, nàng chưa kịp nói yêu cầu của mình xong, chỉ nghe được ba chữ bệnh thần kinh ở đường dây bên kia, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Tận thế đều đến rồi, còn ai mà bất chấp nguy hiểm chạy về hướng nhà ngươi mà còn để giải cứu?

Thật sự cho rằng tình bằng hữu so với kim loại kiên cố hơn sao?! Xem người ta là thánh mẫu chăng?!

(cái này thì ta công nhận, vừa mới bị một đứa bạn thân mà mình xem là tri kỷ cắn một phát rõ đau)

Lưu Lệ nhìn vô thần lên không trung.

Mình bị nghiệp quật sao? Mình ác lắm hay sao?!

"Ồ, Chu Dương!"

Lưu Lệ đang suy tính làm sao để rời khỏi nơi này, ánh mắt lơ đãng quét qua, lại thấy được một nam một nữ ngông nghênh đi bên trong khu phố nhỏ này, nam nhân này để cho nàng hết sức hiểu rõ.

(gọi là khu phố cho sang mồm thôi chứ thật ra nó nhỏ hơn khu phố một cấp bậc, thuộc dạng khu dân cư đó,

chắc sau này phải gọi lại rằng là tiểu khu đi cho sát nghĩa.)

Chu Dương, là đồng học của nàng thời cao trung (THPT), lúc ở cao trung là thời kỳ hormone bài tiết quá nhiều, Lưu Lệ đối với tên nam nhân soái ca này có ấn tượng tốt, liền tỏ tình tại chỗ.

Kết quả là bị cự tuyệt, nàng coi đây là sỉ nhục lớn nhất của mình, ghi hận trong lòng.

Cho đến khi lên đến đại học, nàng coi như được mở cửa ra lớn thế giới mới.

Lớn lên soái ca có ích lợi gì? Có thể mua xách tay hiệu nổi tiếng cho ta được sao? Có thể để cho ta dùng mỹ phẩm xa xỉ sao? Hay là có thể cho ta đi du lịch nước ngoài?!

Bây giờ gặp lại Chu Dương, Lưu Lệ cũng không có gì gọi là đồng học chi tình, mà chỉ có nồng nặc tâm thái trả thù.

Bây giờ không phải là đang không có người đem Zombie dẫn đi sao? Trước mắt vừa vặn xuất hiện một đối tượng thích hợp, đem hắn bẫy chết nàng cũng không có có gánh nặng trong lòng, ai bảo năm đó hắn cự tuyệt ta!

Nàng là một con người rất thù dai, chuyện năm kia chắc cũng đã trải qua 4~5 năm rồi, nhưng tuyệt đối cũng không quên được.

"Đỗ Tử Đào, chúng ta được cứu rồi, bây giờ ngươi không nên phát ra một chút âm thanh nào đó."

Lưu Lệ mạnh dạn trực tiếp gọi điện thoại, tựa hồ nghĩ tới điều gì, liền vội vàng kêu Đỗ Tử Đào trốn đi.

Nàng không còn là cô nàng đeo mắt kính ngày nào, lúc trước ngươi không biết rung động, không có nghĩa là hiện tại không biết.

Lưu Lệ đặc biệt đem cổ áo mở ra, cho thấy một mảng lớn trắng noãn, sửa sang lại vài lọn tóc, để cho chính mình càng thêm quyến rũ.

Mở cửa sổ ra, nửa người phần trên nghiêng về trên bệ cửa sổ, để cho cặp bưởi bởi vì áp lực mà biến dạng, thoạt nhìn qua càng thêm kinh tâm động phách.

Chu Dương nghe thấy chuông điện thoại di động, hơi sửng sờ, lúc nào mình cũng đem điện thoại di động mang ra ngoài sao?

Thói quen ở thời đại hòa bình đã dưỡng thành tính, khó có thể thay đổi, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng là lấy điện thoại di động ra xem ai gọi điện thoại tới cho hắn.

Lưu Lệ?!

Đây không phải là nữ sinh hám tiền trong lớp cao trung sao?

Có câu nói, nếu muốn khác người không biết, trừ phi bản thân đừng làm việc đó.

Lưu Lệ lên đại học sau đó sự tích cây xẻng đào mỏ ra đời được lan truyền rộng rãi, Chu Dương cũng có nghe thấy.

"Chu Dương, làm sao ngươi tới được tiểu khu chổ ta ở? Trong nhà của ta có cửa phòng ngủ hỏng rồi, ngươi có thể hay không lên giúp ta sửa chữa một hồi." Lưu Lệ thông qua micro truyền ra âm thanh đầy lẳng lơ.

Nàng không có nói cho Chu Dương ngoài nhà có Zombie, chỉ nói cửa nhà mình hỏng rồi.

Nếu nói cho Chu Dương trong nhà có đến ba con Zombie, kẻ đần độn mới dám đi vào, quan hệ của bọn họ còn chưa thân thiết tới mức này.

Đỗ Tử Đào nghe thấy bạn gái ở ngay trước mặt chính mình câu dẫn người khác, sắc mặt rất khó coi, có cảm giác trên đầu là một thảo nguyên xanh thăm thẳm. Bất quá nghĩ đến đối phương lập tức sẽ bị Zombie ăn thịt, trong thâm tâm hắn trở nên cân bằng lại.

"Sửa cửa?! Ngươi đi tìm thợ sửa cửa, tìm ta làm gì?!"

Chu Dương ngẩng đầu lên, thấy được cách đó không xa Lưu Lệ trên bệ cửa sổ, một cách tự nhiên cũng thấy được thân ảnh đang làm điệu bộ khơi gợi.

Sửa cửa?! Coi hắn là kẻ đần độn hay sao?! Hiện tại cũng là tận thế rồi, cửa hỏng thì cũng mặc cho nó hỏng, ai sẽ để ý những thứ này, sợ rằng bên trong sẽ có vấn đề lớn.

"Hiện ở loại tình huống này, ta không thể nào tìm ra thợ, ngươi hãy giúp ta một chút đi, ta nhất định sẽ hảo hảo báo đáp ngươi." Nói xong, nàng cố ý đem cổ áo tiếp tục gỡ xuống, hiện ra tiền vốn của nàng vốn nàng rất tự hào.

Chu Dương cảm thấy rất tẻ nhạt vô vị, hắn đã tiến vào loại hình hiền giả, huống chi, bên cạnh còn có cô gái càng xinh đẹp mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, làm sao sẽ đối với hồng phấn khô lâu cảm thấy hứng thú?

Huống chi, Lưu Lệ trước kia rất nhỏ, hiện tại sao lại lớn như thế, 99% chỉnh.

"Điện thoại ta hỏng rồi! Ngươi nói cái gì ta không nghe rõ."

Nói xong, Chu Dương đem điện thoại di động quăng xuống mặt đất, rồi đạp lên nó cho vài cước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.