Xuyên Nhanh: Nữ Phối, Bình Tĩnh Một Chút

Chương 7: Tự có ý thức riêng thì sao chứ?




Editor: May

"Không rõ lắm, có thể là có chuyện nên chậm trễ thôi...."

"Người ta không giống một đám các cậu có xe riêng đặc biệt đưa đón, đón xe tới nơi này, muộn không cũng là đúng thôi."

"Liễu Phiêu Phiêu, không có phát hiện cậu thật biết tổn hại người đấy!" Tuy trên mặt Hạ An An là một bộ dáng rất không thèm để ý, nhưng trong lòng ước gì miệng các cô độc một chút, bỡn cợt người cô ta ghét càng thấp càng tốt.

"Tớ tổn hại? Còn không phải học theo Hạ đại tiểu thư của chúng ta sao! Hơn nữa, vật họp theo loài, nếu tớ không tổn hại, có thể đi gần được các cậu như vậy ư?"

"Ha ha...."

Tiếng cười nói của một đám phù dâu xinh đẹp ở trên tiệc cưới, hấp dẫn phần đông tầm mắt khách mời.

Đội hình đoàn phù dâu cường đại, có thể nói là ngoại trừ cô dâu thì còn một người khác nhìn được một chút.

Trong lúc cười nói, có người đến nhắc nhở giờ lành sắp đến rồi.... -

"Nhanh, phải cử hành nghi thức rồi!"

"Thiếu Vân, cậu đi cầm sâm banh và ly đi!"

"Nhiễm Nhiễm cậu đi cầm ống pháo hoa!"

"Phiêu Phiêu, cậu đi cầm tiền lì xì...."

"Cũng sắp đến giờ rồi!"

Nhóm phù dâu dùng tốc độ cực nhanh phân tán ra, chuẩn bị tất cả ổn thỏa, mới đứng ở sau lưng cô dâu.

Sắp sửa phải gả cho người ta, Lâm Tiểu Miêu cực kỳ căng thẳng, quay đầu lại nhìn nhóm phù dâu, thấp thỏm nói: "Phải làm sao đây, thật khẩn trương."

Hạ An An kéo tay của cô, động viên cô, "Kết hôn là chuyện vui, cậu căng thẳng làm gì, thả lỏng một chút, lấy ra một mặt đẹp nhất, làm một cô dâu thật xinh đẹp."

Lâm Tiểu Miêu hít vào một hơi thật sâu, gật gật đầu.

Lúc này mới phát hiện, hình như đoàn phù dâu thiếu một người.

"Sao Thẩm Chanh còn chưa tới?!"

"Đúng vậy, còn chưa tới đâu." Hạ An An nhìn quanh bốn phía một cái, xác định không thấy được Thẩm Chanh, mới thêm mắm thêm muối nói: "Sao cô ta vẫn là không đáng tin cậy như vậy chứ, mắt thấy sắp cử hành hôn lễ, cô ta còn chưa tới, đây không phải cố ý làm cho người khác khó xử sao?"

"Nếu tới thì đã sớm tới rồi, nhìn xem hiện tại đã mấy giờ rồi..."

"Thật không biết cô ta là không tìm được chỗ, hay là không có tiền đón xe?"

"Tớ thấy cô ta á.... Là xấu hổ tới nên không đến nữa...."

Mấy người nói tới nói lui những câu mang ý châm biếm, hận không thể ghim người ta thành cái sàng.

"Sao tôi lại xẩu hổ?"

Giọng nói bất ngờ vang lên, rõ ràng êm tai, lại làm cho người ta không khỏi lòng bàn chân phát lạnh.

Quay đầu lại nhìn thấy người tới, ngoại trừ bàng hoàng, vẫn là bàng hoàng.

Hôm nay Thẩm Chanh đẹp đến nỗi giật nảy mình, không thể bắt bẻ.

Một váy dài cúp ngực biểu lộ rõ tư thái uyển chuyển, một sợi dây chuyền số lượng có hạn toàn cầu càng thêm đoạt mắt người.

Ở trên cổ cô, đóa tường vi sống động càng phát sáng ở dưới mặt trời.

Giống như Thẩm Trung Minh nói, cô ngoại trừ tính tình xấu một chút, quả thật có thể nói là hoàn mỹ!

Sự xuất hiện của cô, có thể nói là xinh đẹp không ai sánh bằng.

"Thẩm Chanh?"

Mấy người sửng sốt hơn nửa ngày, mới nhận ra người trước mặt.

"Đừng gọi tên tôi, tôi ngại bẩn." Thẩm Chanh nhíu mày, giọng nói lạnh đến mức giống như là một miếng băng mỏng.

Thủ đoạn làm mất mặt này, cao minh!

Ở trên tiệc cưới của mình, Lâm Tiểu Miêu tự nhiên sợ làm trò cười, vội giảng hòa: "Thẩm Chanh, nếu cậu đến rồi là tốt rồi, nhanh chuẩn bị một chút, nghi thức liền sắp bắt đầu rồi."

"Không chuẩn bị." Giọng nói không có chút nhiệt độ nào, giống như đang nhắc nhở mấy người vừa rồi nói quá mức ở sau lưng.

Chỉ có Hạ An An tỉnh táo nhất, vẻ mặt xem thường nói: "Không chuẩn bị thì cô tới làm gì?"

Vẻ mặt Thẩm Chanh gió thoảng mây trôi, "Chân ở trên người của tôi, cô đặc biệt quản được sao?"

"An An!" Lâm Tiểu Miêu kịp thời kéo tay Hạ An An lại, liếc mắt ra hiệu với cô ta, "Ít nói một chút đi."

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.