Xuyên Nhanh: Nữ Phối, Bình Tĩnh Một Chút

Chương 10: Dịch tổng anh minh và oai phong




Editor: May

"Ngồi xuống nói chuyện thật tốt cũng không phải là không thể được, nhưng phải hỏi qua cô ấy mới được."

Thi Vực nhìn Thẩm Chanh, ánh mắt mờ ám lại rõ ràng như vậy, càng thêm lộ liễu không kiêng nể gì.

Phan Dương nghe tiếng, nhìn về phía Thẩm Chanh, cười nói: "Không ngờ vợ tôi và bạn gái Thi đại thiếu là bạn cùng trường, thật sự là đại thủy trôi miếu long vương, người một nhà lại không nhận ra người một nhà. Vậy nếu vẫn không cho Phan Dương tôi mặt mũi, thì có thể có chút không thể nào nói nổi rồi."

Hiện tại Thẩm Chanh chỉ có một xúc động, đó chính là thưởng cho Phan Dương một câu: Đặc biệt sao, anh là bạn gái mới đúng!

Khóe môi Thi Vực giương nhẹ, nheo con ngươi có thể mê hoặc người hãm sâu vào trong đó lại, nhấn mạnh một câu: "Sai rồi, tôi là bạn trai của cô ấy."

Lập tức, toàn trường xôn xao........

Động ngón tay liền có thể khiến quyền quý thành Đô run rẩy, nhưng người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, làm bạn trai cho người khác.

Nói ra thì ai dám tin?

Đến cả Hạ An An tận mắt thấy, cũng cảm thấy không chân thực.

Giống như vẫn không có cách nào đi ra từ trong sự sợ hãi, thân thể bắt đầu phát run, cũng không dừng lại được.

Ở mấy phút đồng hồ trước, khi cô ta còn chưa biết thân phận của Thi Vực, lặng lẽ gửi một tin nhắn cho bạn trai Hà Duệ của cô ta cầu cứu.

"Tránh ra, tránh ra........"

Quả nhiên, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Thân thể Hạ An An run đến càng lợi hại hơn, đến cả ánh mắt cũng trở nên trống rỗng, như là người không có linh hồn.

Nếu có thể, cô ta nhất định đã chạy trối chết.

Thấy có người mang theo du côn đến rồi, Lâm Tiểu Miêu ở bên cạnh lo lắng suông lại lập tức khóc lên.

Bộ dáng kia, đừng nhắc tới có bao nhiêu đáng thương rồi.

Đây chính là cái gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nếu không phải cô ta sĩ diện, muốn ra oai ở trước mặt bạn học, cũng sẽ không khiến cho cuộc hôn lễ thế kỷ mà mọi người ao ước trở thành một trận chê cười.

Lâm Tiểu Miêu lau nước mắt một phen, cũng bất chấp người chung quanh quăng đến vẻ mặt và ánh mắt khác nhau, gào khóc lớn lên....

Các vị phù dâu còn lại thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, vội vàng dìu đỡ cô ngồi dậy, giống như chạy trốn lôi kéo Lâm Tiểu Miêu tránh vào trong phòng khách sạn.

Trận náo kịch này, giống như càng diễn càng mãnh liệt rồi.

"An An!"

Hà Duệ liếc mắt liền thấy người phụ nữ có sắc mặt trắng bệch ở trong đám người kia, nhưng vì anh ta quá để ý Hạ An An, ngược lại bỏ sót người đàn ông có cảm giác tồn tại cự mạnh đó.

Hơn mười người vệ sĩ mặc áo đen ở phía trước mở đường cho Hà Duệ, mọi người vây xem lần lượt lui ra phía sau, nhường ra một con đường.

Hà Duệ sải bước đi đến trước mặt Hạ An An, nhìn thấy máu ứ đọng trên mặt cô ta, lập tức nổi giận, "Mặt của em xảy ra chuyện gì? Ai mẹ nó làm?"

"Mẹ anh ta xong rồi."

Nhìn qua bộ dáng người trước mặt này, nói chuyện giống như đàn ông súc sinh, Thẩm Chanh thật sự không có một chút cảm tình.

"Thân ái, em.... em không sao, chúng ta đi thôi, đừng gây rối ở trong hôn lễ Tiểu Miêu nữa...." Hạ An An kéo tay của anh, đè giọng nói xuống cực kỳ thấp, mơ hồ còn đang run rẩy.

"Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không có ai dám động tới em đâu! Mẹ nó ai đánh em, anh sẽ cho người đó tàn phế!" Hà Duệ giống như là sài lang bị chọc giận, hận không thể xé người vậy.

"Cầu xin đánh tàn phế!" Thẩm Chanh nhìn anh ta, vẻ mặt khiêu khích.

"Kiêu ngạo như vậy, rảnh rỗi nên sợ mệnh quá dài à! Phụ nữ của Hà Duệ tôi mà cô cũng dám đụng! Quả thực là đang tìm chết!"

Thẩm Chanh cảm thấy nếu so sánh, tuy rằng tên Thi Vực kia bá đạo một chút, nhưng khi nổ tung lực chiến đấu, tuyệt đối sẽ bỏ rơi đàn ông này suốt tám con phố.

Cô bình tĩnh liếc nhìn Hà Duệ, "Bóng ma trong lòng lớn như vậy, khi còn bé anh từng bị heo hôn qua à?"

Tuyệt!

Trong lòng không ít người vây xem lặng lẽ tán thưởng cô một chút

Vẽ mặt thủ đoạn này, quả thật là pằng pằng pằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.