Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 116: Mở đầu của một kết thúc (kết)




"Chuyện này anh không để ý, để chút nữa anh đi tra xem." Lão Mã lập tức nói.

Lúc đăng ký nhất định người phụ nữ này phải dùng thẻ căn cước, không khó điều tra.

"Làm phiền anh." A Từ nói.

Giản Ngôn hỏi: "Lần trước cô ta có nói đến tìm chị dâu là vì chuyện gì không?"

"Không có." Giọng Lão Mã nghe hơi ảo não, "Có phải cô ta có liên quan tới vụ án của Doãn Trí Viễn không? Sớm biết vậy tôi đã hỏi cho rõ rồi."

"Hiện tại vẫn chưa chắc, đâu ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh chớ có tự trách." Giản Ngôn nói, "Anh tra xem tên cô ta là gì, với lại nhớ chăm sóc chị dâu cho tốt, mấy chuyện khác anh đừng can thiệp."

Lão Mã đồng ý rồi cúp điện thoại.

A Từ cảm thấy hơi kỳ lạ, cách thức ở chung của Giản Ngôn và Lão Mã rõ ràng chính là một đôi bạn xấu. Nhưng vì sao hiện tại nghe ra, Lão Mã lại có vẻ nói gì nghe nấy với Giản Ngôn? Vả lại, nghe đối thoại giữa Giản Ngôn và Lão Mã, dường như đã có chuyện gì rồi?

Nhưng A Từ cũng có tâm sự riêng, cho nên không cố tìm hiểu vấn đề giữa bọn họ.

Sau đó hai người cũng không có chuyện gì để nói, Giản Ngôn lái xe vào chỗ để xe nhà A Từ. Từ khi trở về, bọn họ vẫn luôn ở nhà A Từ.

Sau khi vào thang máy, Giản Ngôn đột nhiên hỏi A Từ: "Hôm nay em không vui cho lắm?"

Lúc này đã rất muộn, trong thang máy chỉ có hai người họ.

A Từ nghĩ ngợi, gật đầu.

Giản Ngôn dịu dàng nhìn cậu, lại hỏi: "Sao vậy? Không phải đã nói, có chuyện gì cũng cho anh biết sao?"

A Từ nhìn Giản Ngôn đăm đăm, trước khi thang máy mở cửa bèn nói: "Em ghen."

Cậu vừa dứt lời, cửa thang máy liền mở ra.

Giản Ngôn nắm lấy tay A Từ, dắt cậu ra khỏi thang máy, chân gần như vừa đá vừa đạp để mở cửa. Sau đó một tay áp A Từ lên cửa, trong tiếng đóng cửa ầm ĩ, mạnh bạo hôn lên môi cậu.

Hôm nay bọn họ đã phải giao tiếp với rất nhiều người, mỗi một người đều phải căng thần kinh lên để ứng đối, mệt muốn chết. Nhưng vụ án vẫn không có gì tiến triển, còn phải gặp một đống chuyện bực mình, trong lòng Giản Ngôn cũng hơi bực bội.

Hôm nay A Từ lại rất khác thường, tâm trạng vô cùng sa sút. Giản Ngôn biết A Từ không phải dạng người nóng nảy, đoán là cậu đang có chuyện trong lòng. Nhưng vẫn không biết rốt cuộc cậu không vui vì chuyện gì, nên hắn vẫn luôn rất cẩn thận, sợ cậu càng mất vui. Bây giờ nghe nói cậu đang ghen, tuy rằng cảm thấy chuyện ghen tuông này hơi kỳ lạ, không giống phong cách A Từ cho lắm, nhưng trong nháy mắt tim hắn vẫn như bị chọt trúng.

Hiện tại Giản Ngôn chỉ muốn hôn cậu một cái thật mạnh, ôm cậu thật chặt, ngậm vào trong miệng, nặn vào trong tim. Hắn không muốn để cho cậu chịu một chút đau khổ hay uất ức nào. A Từ tốt như vậy, Giản Ngôn không thể chịu nổi khi thấy cậu đau buồn.

A Từ thuận theo hé miệng, cũng ôm lại Giản Ngôn thật chặt.

Hai người ôm nhau rất chặt, chặt đến nỗi khiến cả hai đau đớn, nhưng hai người hoàn toàn không quan tâm.

Không biết qua bao lâu, Giản Ngôn mới thở hổn hển buông A Từ ra, nói: "Xin lỗi, làm em khó chịu."

A Từ lắc đầu, cúi thấp xuống, đỏ mặt nói: "Đi tắm?"

Giản Ngôn siết chặt tay, nuốt nước miếng, nhưng vẫn đành lắc đầu: "Ngày mai còn phải tra án, hôm qua chúng ta mới... Hôm nay gác lại đi, anh sợ thân thể em chịu không nổi, vẫn nên đi ngủ sớm."

Sau đó lại hôn lên tai A Từ một cái, khẽ nói: "A Từ, anh yêu em."

A Từ không lên tiếng, hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi Giản Ngôn mới đẩy A Từ ra, nói: "Vậy em đi tắm trước đi, đã muộn rồi, đi nghỉ sớm một chút."

A Từ gật đầu, đi vào phòng tắm.

Đợi đến khi Giản Ngôn tắm xong thu dọn phòng tắm đi ra, đã thấy A Từ chôn cả người vào trong chăn, chỉ để lộ ra vài cọng tóc.

Lúc A Từ ngủ không thích mở đèn, Giản Ngôn nghĩ cậu đã ngủ say, bèn dịu dàng mỉm cười rồi tiện tay tắt đèn, đoạn vén chăn nằm vào, sau đó ôm lấy A Từ theo thói quen.

Trên tay lại là cảm giác trơn mịn, Giản Ngôn sững người. A Từ ở trong chăn vậy mà không có mặc quần áo!

A Từ dịch người về phía Giản Ngôn, ngón tay thon dài vạch áo ngủ của hắn ra, sau đó cúi đầu liếm lên ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Anh thật sự không muốn sao?"

Giản Ngôn nặng nề thở dốc, chợt nghiêng người đặt A Từ dưới thân, như cuồng phong bạo vũ không ngừng hôn lên người A Từ.

Một người đàn ông độc thân ba mươi năm vừa được khai trai, đối với loại chuyện này thật ra nhu cầu vô cùng lớn. Nếu không phải lo lắng cho thân thể A Từ, Giản Ngôn quả thật hận không thể một đêm bảy lần, làm gì có chuyện không muốn cơ chứ?

Có trời mới biết hắn phải dùng bao nhiêu nghị lực để từ chối A Từ, còn phải tắm bằng nước lạnh mới miễn cưỡng kiềm nén dục vọng, lấy lại bình tĩnh. Nào ngờ A Từ không hề cảm kích, cứ một mực cố ý câu dẫn hắn. Giản Ngôn mà còn nhịn được, thì thật sự không phải đàn ông nữa.

Đêm nay A Từ rất nhiệt tình, khác hẳn với sự nhiệt tình nửa thật nửa giả mà cậu cố ý làm ra để đùa Giản Ngôn vào đêm hôm qua. A Từ đêm nay, thật sự toàn tâm toàn ý vào chuyện này. Trước nay A Từ luôn xấu hổ, bị động, Giản Ngôn chưa từng thấy cậu chủ động nhiệt tình như thế. Đến lúc kích động, A Từ còn không ngừng kêu tên Giản Ngôn, khiến cho đầu óc Giản Ngôn trống rỗng, trái tim cũng sắp nổ tung. Hai người phù hợp đến mức tưởng chừng như muốn cứ như vậy mà cùng nhau chết ở trên giường.

Kích tình qua đi, Giản Ngôn ôm A Từ, để cậu nằm ghé lên người mình. Một tay khẽ vuốt lưng cậu, một tay giúp cậu xoa eo, dịu dàng nói: "Trong lòng thấy khá hơn chút nào chưa?"

A Từ ghé vào ngực Giản Ngôn, lắng nghe nhịp tim còn chưa hoàn toàn bình phục của hắn, khẽ "ừm" một tiếng thật nhỏ.

Giản Ngôn cúi đầu hôn lên tóc A Từ: "Vậy thì tốt rồi."

Đương nhiên hắn hiểu, hôm nay sở dĩ A Từ điên cuồng như vậy, hoàn toàn là vì trong lòng cậu không thoải mái. Giản Ngôn không biết có thật là A Từ ghen hay không, nhưng nếu A Từ không muốn nói thì hắn sẽ không truy hỏi nữa. A Từ muốn dùng cách thức này để giải tỏa, hắn cũng tình nguyện phối hợp. Hơn nữa, không thể không thừa nhập việc cả thân lẫn tâm được hòa làm một với A Từ đã khiến cho hắn điên cuồng.

Dừng một chút, A Từ khẽ ngẩng đầu hỏi Giản Ngôn: "Anh còn nhớ không? Lần trước anh từng hỏi em, vì sao em lại trùng sinh?"

Giản Ngôn gật đầu, nói: "Đương nhiên là nhớ, em nói là lúc đang tra án, em vì cứu anh mà bị trúng đạn..."

Giản Ngôn khựng lại: "Cho nên, nguyên nhân khiến em trùng sinh chính là vụ án này của Doãn Trí Viễn sao? Hoặc phải nói, là vụ án của Doãn Thái? Hai vụ án này rốt cuộc có giống nhau hay không?"

"Thật ra, hôm đó em cũng không có gạt anh..." A Từ làm như không nghe thấy câu hỏi của Giản Ngôn, cậu hôn lên vị trí tim đập của Giản Ngôn một cái, tự mình nói, "Nhưng anh đoán không sai, anh thật sự vì cứu em mới trúng đạn. Chẳng qua, em đã ngăn phát súng thứ hai cho anh, sau đó em chết đi rồi mới trùng sinh. Còn chuyện cuối cùng anh có chết hay không, thật ra em cũng không biết."

Lực tay Giản Ngôn lại mạnh hơn một chút, A Từ nhịn không kêu ra tiếng, cơ bắp thoáng cái đã cứng lại. Giản Ngôn nhận ra, vội vàng nhẹ tay hơn, muốn hỏi thêm chút chuyện nhưng cổ họng như bị mắc nghẹn, nói không ra lời.

Lần nữa nghe thấy A Từ nói tới việc cậu chết, tim Giản Ngôn vẫn thắt lại, dù rằng nhờ cái chết này mới khiến cho A Từ được trùng sinh. Nhưng khi nghe đến cái từ đó, Giản Ngôn vẫn thấy không sao chịu nổi.

A Từ lại hỏi: "Anh có biết vì sao khi đó em lại gặp phải nguy hiểm không?"

Giản Ngôn lắc đầu, hắn đương nhiên không biết.

A Từ vốn không cần nghe Giản Ngôn đáp lời, vừa hỏi xong đã nói tiếp: "Em bị người ta lừa đi."

Toàn thân Giản Ngôn cứng đờ, liên tưởng đến sự khác thường của A Từ hôm nay, một ý niệm loáng thoáng hiện ra trong đầu, có chút nghi hoặc đoán: "Người đó là... Cát Quả?"

"Ừm." A Từ gật đầu.

Giản Ngôn chợt mạnh tay kéo A Từ lên, mặt đối mặt với cậu. Sau đó định bật đèn lên thì bị A Từ ngăn lại, cậu nhìn Giản Ngôn nói: "Lúc đó, đầu tiên cậu ta gửi hình ảnh giường chiếu của hai người cho em..."

"Giường chiếu..." Giản Ngôn sốt ruột, sao lại có giường chiếu ở đây? Làm sao hắn có thể có loại chuyện này với Cát Quả được? Cho dù không có A Từ, hắn cũng không thể lên giường với Cát Quả. Huống hồ, hắn còn yêu A Từ như vậy, sao có thể lên giường với người khác?

"Là giả thôi." Thấy phản ứng của Giản Ngôn, A Từ vội giải thích.

Lại như trấn an mà đặt tay lên tim Giản Ngôn, bèn bị Giản Ngôn nắm chặt lấy.

A Từ vẫn không rút tay lại, nói tiếp: "Nhưng khi đó em không biết là giả, em sắp điên luôn rồi, nhưng lại không dám đi hỏi anh... Em liên tục gọi điện cho cậu ta, khó lắm mới gọi được thì bên kia lại là bọn cướp. Em không nghĩ gì đã chạy đi, sau đó..."

"Anh xem, khi đó rốt cuộc em ngu xuẩn biết bao nhiêu? Sao lại không biết đi hỏi anh cơ chứ..." A Từ thở dài.

"A Từ, đừng nói nữa." Giản Ngôn ôm A Từ thật chặt, đau lòng khôn xiết.

A Từ từng nói, kiếp trước cậu rất tự ti, nhạy cảm. Rõ ràng cậu và Giản Ngôn đều thích nhau, nhưng ngay cả hôn cũng chưa có. Bỗng nhiên phải thấy ảnh chụp như thế, có thể tưởng tượng trong lòng cậu đau khổ biết bao nhiêu.

Nhưng mà những chuyện này Giản Ngôn chưa từng trải qua, hắn cũng không có góp mặt, muốn an ủi cũng không biết bắt đầu từ đâu.

"Giản Ngôn..." A Từ ngước lên nhìn Giản Ngôn, cho dù trong đêm tối vẫn thấy được ánh nước trong mắt cậu, "Có phải anh cảm thấy em rất ngu xuẩn?"

"Khờ quá, đương nhiên là không rồi, sao lại thế được?" Giản Ngôn vừa đau lòng nói vừa hôn A Từ, trừ điều này ra hắn không biết mình có thể làm được cái gì.

"Hôm nay lúc gặp Cát Quả..." A Từ thoáng dừng rồi lại cúi đầu, "Thật sự em đã cố nhẫn nhịn, em không muốn biểu hiện quá rõ ràng, em không thích như thế... Nhưng em vẫn không nhịn được, thật sự không nhịn được..."

"Bảo bối, A Từ..." Giản Ngôn ôm A Từ thật chặt, không ngừng thì thầm, "Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, đều tại anh không tốt..."

Giản Ngôn hối hận vô cùng, thật sự hắn không biết những chuyện ở đời trước. Nhưng hắn đã hưởng thụ những điều tốt đẹp mà A Từ mang tới từ kiếp trước, lẽ tất nhiên hắn cũng phải nhận lấy những điều không tốt của Giản Ngôn ấy. Hơn nữa, hắn đã hứa với A Từ rằng hắn sẽ không vướn mắc với chuyện đời trước. Nhưng Giản Ngôn vẫn biết sâu trong tận đáy lòng hắn vẫn còn có chút để ý. Mặc dù hắn không biểu hiện rõ ra ngoài, nhưng A Từ là người rất nhạy cảm, chắc chắn đã thấu hiểu được ý nghĩ ấy của hắn. Cho nên cậu mới hết sức cố gắng không nhắc tới chuyện đời trước.

Lúc đối mặt với Cát Quả chắc hẳn A Từ đã gặp nhiều khó khăn và tức giận. Nghĩ ngược lại nếu mình là A Từ, dù không giết Cát Quả tại chỗ thì cũng phải đánh đối phương một trận cho hả. Nhưng vì nghĩ cho tâm tình của mình mà A Từ vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Hôm nay bọn họ đã ở Doãn thị rất lâu, lúc nào Cát Quả cũng có mặt. A Từ không những không mất khống chế mà còn bình thản nhìn xem hai người nhận nhau, còn nhẹ lời thì thầm với hắn, suy nghĩ biện pháp tìm ra manh mối phá án. Ngẫm lại tâm trạng của A Từ lúc ấy, Giản Ngôn không biết làm sao cậu có thể kìm nén không đánh hắn.

"Không phải lỗi của anh..." A Từ tựa đầu lên vai Giản Ngôn, giọng hơi khàn.

Giản Ngôn cảm giác có chất lỏng nóng hổi rơi trên lưng mình, lòng hắn cũng bị bỏng tới run rẩy.

"Sao lại không phải lỗi của anh cơ chứ?" Giản Ngôn vỗ nhẹ lên lưng A Từ, nói: "Anh từng nói sẽ cho em hạnh phúc, em không vui chính là lỗi của anh."

A Từ động lòng, Giản Ngôn lại nói: "A Từ, em không cần phải quên những chuyện đã qua, cũng không cần phải cố kiềm nén. Bởi vì chính quá khứ ấy đã tạo nên em bây giờ, dù là tốt hay xấu thì đối với anh cũng chỉ có lòng biết ơn và yêu thương, anh sẽ không để ý, em hiểu không?"

A Từ gật đầu không nói, nước mắt rơi càng nhiều.

Sau khi sống lại cậu luôn cố sống một cách trưởng thành chững chạc. Nhưng chuyện sống lại vẫn giống như một tòa núi lớn nặng trĩu đặt trong đáy lòng, không dám nói với ai.

Sau đó Giản Ngôn chấp nhập chuyện này khiến A Từ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chuyện liên quan trực tiếp tới việc mình trùng sinh thì A Từ lại không dám nhắc tới. Tự cậu khi nhớ tới cũng cảm thấy mình quá ngu ngốc. Hơn nữa, vì mình không tin tưởng Giản Ngôn nên mới sinh ra cớ sự, A Từ thấy mình đúng là đáng đời. Thế nên cậu không dám nói ra, vì cậu không biết Giản Ngôn nghe được sẽ có phản ứng gì.

Nhưng A Từ không ngờ mình lại gặp Cát Quả sớm như vậy. Cả ngày hôm nay, cho dù ngoài mặt cậu tỏ ra rất bình tĩnh, song trong lòng cậu luôn tự dày vò mình.

Đến đêm, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được mà dụ dỗ Giản Ngôn lâm vào một trận tình điên cuồng. Sau khi xong việc, phòng tuyến trong lòng cũng được buông lỏng, Giản Ngôn dịu dàng săn sóc khiến cho cậu có thêm dũng khí để bày tỏ nỗi lòng.

Hiện tại phản ứng của Giản Ngôn khiến cho A Từ cảm thấy rất ấm áp. Chuyện trùng sinh, chuyện kiếp trước, chuyện quá khứ, cậu đã không còn giấu diếm Giản Ngôn bất cứ chuyện gì nữa. Chính cậu cũng như được tháo xuống một cái gánh nặng, toàn thân hoàn toàn nhẹ nhõm.

Lo lắng đề phòng cả ngày, vừa rồi lại còn kịch liệt như vậy, còn khóc xong một trận. Dày vò xong liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bất tri bất giác ôm Giản Ngôn ngủ thiếp đi.

Ngủ đến nửa đêm, A Từ mơ màng nghe thấy mùi khói, thân thể cậu đã được huấn luyện rất cảnh giác, thoáng cái đã tỉnh lại.

A Từ mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm ngủ trên đùi Giản Ngôn. Giản Ngôn ngồi dựa vào đầu giường, mùi khói phát ra từ trên đầu cậu.

Giản Ngôn không ngủ mà còn đang hút thuốc!

A Từ giật mình, chợt ngồi dậy.

"Xin lỗi, đánh thức em hả?" Giản Ngôn không ngờ A Từ sẽ đột nhiên tỉnh dậy, ngược lại còn bị giật mình, giọng nói hơi khàn, tay chân luống cuống định dụi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn ở đầu giường.

A Từ không biết nghĩ thế nào lại đưa tay ra cản lại, sơ ý đụng phải nút bật đèn ngủ.

Ánh đèn chợt sáng khiến cho cả hai bị chói, A Từ híp mắt, cậu nhìn thấy hốc mắt ửng hồng của Giản Ngôn.

"Giản Ngôn..." A Từ luống cuống, trái tim như bị níu chặt, "Anh, anh sao làm sao vậy?"

"Anh đang nhớ lại chuyện đời trước của em..."

A Từ khựng lại, Giản Ngôn kéo tay cậu đặt lên ngực mình, nhìn cậu không chớp mắt, nói: "Ở đây rất đau."

"Giản Ngôn..." A Từ đã hoàn toàn ngây ngốc, tiếng tim đập mạnh vọng vào lòng bàn tay, truyền thẳng tới tận đáy lòng, khiến cho trái tim cậu cũng run rẩy.

A Từ chợt nhoài lên, mạnh bạo bưng lấy mặt Giản Ngôn hôn loạn xạ, gặm lung tung như chó con.

"Bảo bối..." Cảm xúc qua đi, Giản Ngôn hồi thần lại, bất đắc dĩ nhấc A Từ ra, cười nói: "Em thật sự không biết em có lực hấp dẫn lớn thế nào đối với anh sao? Em câu dẫn anh như thế, anh sẽ không nhịn được."

Nói rồi còn ưỡn lên để ám chỉ, vật cứng nào đó vừa khéo đâm vào giữa đùi A Từ.

A Từ còn đang cảm động sắp khóc, bất thình lình Giản Ngôn đột nhiên lưu manh như vậy khiến cho cậu không kịp phản ứng. Có điều cả hai đều đang trần truồng, đương nhiên cậu có thể cảm nhận rõ ràng biến hóa trên thân thể Giản Ngôn.

Bị sự cảm động trong lòng chi phối, A Từ thậm chí còn không cảm thấy ngượng ngùng gì cả, ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn, cắn răng nói: "Vậy anh đừng nhịn nữa, tới đi."

Nhìn dáng vẻ anh dũng hy sinh của cậu, Giản Ngôn không khỏi buồn cười. Lúc này, A Từ mới có một chút dáng vẻ nên có trong độ tuổi của cậu. Giản Ngôn vuốt tóc cậu, nói: "Bây giờ anh muốn nói chuyện với em hơn."

"Ah." A Từ thở phào một cái, mặc dù cậu nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho Giản Ngôn, nhưng rốt cuộc thân thể cậu vẫn không chịu nổi, Giản Ngôn không muốn cũng tốt, cậu lập tức nói: "Anh nói đi."

"Vừa rồi lúc nghĩ tới chuyện của em, anh cũng nhớ tới chuyện khi bé của mình, muốn tâm sự với em một chút." Giản Ngôn gẫy tàn thuốc, vừa nãy A Từ ngăn cản nên hắn vẫn chưa dập tắt, "Em biết chuyện hồi bé của anh rồi nhỉ?"

"Anh nói chuyện của cha anh... À không, là chuyện của cha mẹ chúng ta?" A Từ đổi tư thế ngồi song song với Giản Ngôn ở đầu giường.

"Ừ." Giản Ngôn gật đầu, đoạn choàng tay qua vai A Từ, để cậu tựa lên người mình.

"Em không biết." A Từ nói.

Giản Ngôn sững sốt, sao A Từ lại không biết được? Chẳng lẽ đời trước mình không nói với em ấy? Chuyện này không đúng rồi.

"Nếu như anh sẵn lòng, có thể kể em nghe một chút được không?" A Từ ngỏ ý, dè dặt nhìn Giản Ngôn, "Có thể vì đời trước anh sợ em chịu không nổi, cho nên tới giờ em vẫn chưa được biết. Thật ra em vẫn luôn rất muốn biết, em chỉ biết cha mẹ gặp tai nạn máy bay..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.