Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 47: 47: Tìm Được Tô Thần Vũ




“Lam... Tứ hoàng tử...” Suýt nữa nàng đã gọi thẳng tên đối phương, dù sao hai người bọn họ hiện tại vẫn là người xa lạ, thân phận đối phương lại là hoàng tử, nàng tùy tiện gọi thẳng tên đối phương quả thật không tốt.

“Ngươi...” Lam Thành Vũ cũng kinh ngạc không kém, tựa hồ như không nghĩ đến Tiết Phong Lan lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn có bộ dạng chật vật như vậy.

“Ngươi làm sao vậy?”

“Tứ hoàng tử sao lại ở đây?”

Hai người đồng loạt mở miệng, Tiết Phong Lan thấy ngữ khí gấp gáp của Lam Thành Vũ thì cảm thấy có chút kì lạ, Thái tử tập trung mọi người ở dại sảnh chỉ sợ là cũng sẽ gọi hắn đến, dù sao hiện tại hắn cũng là tâm phúc của Thái tử, cũng không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ người mà Lư Anh tìm đến không phải Đới Tứ thiếu mà là Lam Thành Vũ? Không, Tiết Phong Lan rất nhanh liền phủ nhận suy nghĩ này của nàng, một nha hoàn như Lư Anh cho dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám tính kế đến trên đầu hoàng tử, huống hồ bộ dạng hiện tại của hắn không giống như là giả vờ, có vẻ như cuộc họp ở đại sảnh đã kết thúc cho nên hắn mới xuất hiện ở nơi này.

“Ta nghe nói hoa viên có hoa nở, Liên tiểu thư cho gọi mọi người đến thưởng thức, vô tình đi ngang qua không ngờ lại gặp ngươi ở đây.” Trường Bình Hầu phủ không chỉ có một con đường dẫn đến hoa viên, thường thì tất cả mọi người đều lựa chọn đi đường chính, bất quá Lam Thành Vũ lại chọn một con đường tắt để đi, không ngờ lại gặp Tiết Phong Lan ở đây.

Thưởng thức? Chỉ sợ thứ mà bọn họ thưởng thức không phải hoa mà là một thứ gì đó khác đi?

Tiết Phong Linh vì muốn hãm hại nàng mà bất chấp tất cả thủ đoạn, nàng ta không những mang danh của Liên Như Nguyệt ra mà còn cho gọi tất cả mọi người đến, tỷ tỷ của nàng thật sự muốn nhìn nàng xấu mặt đến vậy sao?

“Là như vậy a...” Tiết Phong Lan giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, trấn tỉnh nói một câu: “Thần nữ không may cản đường Tứ hoàng tử, kính xin điện hạ tha tội.”

“Ngươi... sao lại ngồi trên đất?” Tiết Phong Lan ngã ngồi trên đất, Lam Thành Vũ cũng đoán được là nàng té ngã, hôm nay nàng mặc một bộ hoàng y, trong mắt Lam Thành Vũ màu vàng vốn là màu thô tục nhưng đối với hoàng thất thì đó lại là màu cao quý, Lam Thành Vũ không thích màu vàng lắm, bởi vì hắn cảm thấy thứ đó quá lòe loẹt, lúc nãy từ xa hắn đã nhìn thấy nàng, chỉ là khoảng cách khá xa cho nên mới không nhìn rõ, hiện tại mới thấy rõ bộ dạng hôm nay của nàng. Hoàng y bao bọc lấy thân hình nhỏ nhắn, áo cổ cao che đi chiếc cổ thanh tú của nàng, vòng eo thanh mảnh được trói cuộc bởi một sợi dây nhỏ, làn váy phất phới như cánh bướm, nàng ngồi nơi đó mặc dù có chút chật vật nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp của nàng, tựa như tiên tử đi lạc xuống phàm trầm, lần đầu tiên Lam Thành Vũ cảm thấy màu vàng mặc trên người nàng hóa ra không hề dung tục mà còn tô điểm lên một loại khí chất khác.

“Thần nữ bất cẩn té ngã mà thôi, điện hạ không cần bận tâm.” Tiết Phong Lan cẩn thận giấu chiếc trâm dính máu của Lục La vào trong tay áo, tránh Lam Thành Vũ nhìn thấy sẽ hỏi, lại rước thêm phiền toái không cần thiết.

“Ngươi không sao chứ?” Lam Thành Vũ cũng nhìn thấy hành động của Tiết Phong Lan bất quá hắn cũng không có để ý, hắn hiện tại đều tập trung trên người nàng xem nàng bị thương không, hành động nhỏ nhặt của nàng vì vậy mà qua được đôi mắt của hắn.

“Để ta đỡ ngươi lên...” Nhìn thấy người khác té ngã, bất luận là ai đều sẽ ra tay giúp đỡ, Lam Thành Vũ cảm thấy bản thân làm vậy cũng không có gì không đúng.

“Không cần.” Thấy Lam Thành Vũ tiến về phía nàng, Tiết Phong Lan lập tức mở miệng, giọng nói của nàng có chút bén nhọn, lại vô cùng lạnh lùng, thái độ xa lạ như vậy khiến người đối diện sửng sốt.

Tiết Phong Lan cũng hơi giật mình, không nghĩ đến bản thân lại kích động như vậy, vì không muốn đối phương phát hiện nàng bèn đổi giọng: “Không cần làm phiền Tứ hoàng tử, nam nữ thọ thọ bất thân, người như vậy bị người khác nhìn thấy không tốt đâu.”

“Giúp người còn sợ bị người khác hiểu lầm sao?”

Lam Thành Vũ kiên trì muốn giúp đỡ nàng nhưng Tiết Phong Lan lại một mực từ chối, lúc này hắn nếu không phát hiện sự bày xích của đối phương thì đúng là ngu ngốc.

“Tứ hoàng tử, thần nữ có thể tự làm được...”

Lam Thành Vũ trầm mặc nhìn Tiết Phong Lan tự mình đỡ mình lên xe lăn, đáy lòng có chút khó chịu, hắn không rõ bản thân đã làm gì đắc tội nàng, ba lần gặp mặt có đến hai lần nàng đều thể hiện thái độ không muốn gặp hắn, tránh xa hắn, chỉ có lần thứ nhất nàng hôn mê bất tỉnh là không thể làm được gì, so với bộ dạng quật càng hiện tại của nàng, hắn càng nhớ bộ dạng lần đầu hai người gặp nhau.

Sau khi an vị trên xe lăn, Tiết Phong Lan đưa tay sửa lại váy, phủi đi những bụi cát dính trên làn váy, trong lòng thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng muốn rời khỏi nơi này, không phải vì Lư Anh đang tìm người đến mà là bởi vì nàng không muốn nhìn thấy nam tử trước mặt.

“Tiểu thư, người ở đâu?” Lúc này tiếng nói của Như Sương đột nhiên truyền đến, phá vỡ không khí trầm mặc giữa hai người.

Như Sương cùng Tiết Phong Lan tách ra sau nàng liền đi đến khách phòng, khách phòng là nơi dành cho cho khách nhân nếu cảm thấy không khỏe có thể nghỉ ngơi ở đây, vì vậy so với chính viện ồn ào náo nhiệt, khách phòng khá là tĩnh lặng. Như Sương đi quanh một vòng, nơi này không phải không có người cho nên nàng không dám ồn ào đi tìm Diệp Linh Vi, bèn đi hỏi thăm một số nha hoàn ở xung quanh của Trường Bình Hầu phủ bất quá không có người nào nhìn thấy Diệp Linh Vi, vì muốn chứng thực lời nói đó cho nên Như Sương cũng đi kiểm tra một lượt, tìm kiếm không có kết quả vì vậy nàng nhanh chóng quay lại chỗ nàng Tiết Phong Lan tách ra. Trường Bình Hầu phủ rộng lớn như vậy, nếu nghiêm túc tìm kiếm thì ít nhất cũng phải mất hơn một canh giờ, mà một canh giờ sau chỉ sợ Diệp Linh Vi đã... không phát hiện bóng dáng Diệp Linh Vi nên nàng đành phải đi tìm Tiết Phong Lan, dù sao nếu không cứu được Diệp Linh Vi thì nàng vẫn phải đi cứu Tiết Phong Lan, chỉ là không nghĩ đến nàng đi theo con đường mà Tiết Phong Lan đi lại gặp một màn này.

“Tứ hoàng tử điện hạ?” Như Sương sửng sốt nhìn người trước mắt, không rõ ràng lắm vì sao đối phương xuất hiện ở đây, hơn nữa chỉ có hắn và Tiết Phong Lan hai người?

“Như Sương cô nương...” Lam Thành Vũ nhìn thấy người đến là người của Tiết Phong Lan bèn yên tâm, hiện tại hắn và nàng không nên để người khác bắt gặp trong tình trạng này, đồn ra ngoài đối với nàng và hắn đều không tốt.

“Như Sương...” Tiết Phong Lan hết nhìn Như Sương rồi lại nhìn Lam Thành Vũ, trực giác của nàng cho nàng biết không khí giữa hai người bọn họ có chút không đúng, giống như là nhận thức nhau, bất quá nghĩ đến trước kia Như Sương là người của Thái hậu, mà thân phận của Lam Thành Vũ lại là hoàng tử, trong cung có lẽ đã từng gặp mặt, xem như nhận thức nhau đi, Tiết Phong Lan mới ép xuống nghi ngờ của bản thân.

“Tiểu thư, người không có việc gì chứ?” Như Sương là người tinh tế, từ thời khắc nhìn thấy Tiết Phong Lan và Lam Thành Vũ ở cùng một chỗ nàng đã cảm thấy có gì đó đã xảy ra giữa hai người, sau khi quan sát xung quanh một lượt nhìn đến góc váy của Tiết Phong Lan bị dơ một mảnh liền thầm than không tốt, Tiết Phong Lan đi đứng bất tiện, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không rời xe lăn, nếu đã không rời xe lăn thì góc váy của nàng làm sao lại bị dơ?

“Ta...” Tiết Phong Lan còn chưa kịp mở miệng thì Lam Thành Vũ ở bên cạnh đã lên tiếng: “Nàng bị ngã.”

Tiết Phong Lan và Như Sương đồng loạt nhìn về phía hắn, trong mắt Như Sương là sự nghi hoặc không hề che giấu, bất quá không biết có phải là hắn nhìn lầm hay không, hắn nhìn thấy trong đôi mắt trong suốt của Tiết Phong Lan chứa đầy hàn ý, mà hàn ý đó là hướng về phía hắn, nhất thời Lam Thành Vũ không nói được lời nào.

“Tiểu thư bị ngã? Sao lại như vậy?” Như Sương lo lắng, nhìn Lam Thành Vũ, tựa hồ như đang đợi câu trả lời từ hắn.

Lam Thành Vũ không có ngay lập tức trả lời Như Sương mà hắn nhìn về phía Tiết Phong Lan, Tiết Phong Lan lúc này đã cúi đầu, mi mắt rũ xuống che giấu đi cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt, nàng không dám nhìn Lam Thành Vũ, nàng sợ bản thân khi nhìn đến gương mặt của đối phương sẽ không kiềm chế được hận thù trong lòng mà bộc phát, người nam nhân này vẫn luôn dối trá như thế, nếu không phải trải qua một kiếp Tiết Phong Lan thật sự sẽ nghĩ rằng Lam Thành Vũ là một người ôn nhu, khi nãy hắn chỉ vô tình đi ngang qua, nhìn thấy bản thân té ngã mà giúp đỡ chứ không hề có ý gì khác.

Ha ha, vô tình? Trên đời này mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó, không thể nào là vô tình được, đây là lần đầu tiên Tiết Phong Lan đến Trường Bình Hầu phủ, bất quá đó là lần đầu tiên của kiếp này, kiếp trước nàng đã từng đi qua, ngày đó là hôn lễ của Tiết Liên Kiều, thân là tỷ tỷ Tiết Phong Lan không thể vắng mặt, cho nên đối với đường đi của Trường Bình Hầu phủ nàng cũng không phải là quá xa lạ. Hoa viên của Trường Bình Hầu phủ không phải chỉ có một con đường dẫn đến đó, bất quá thường thì mọi người đều chọn đường mà đi, bởi vì bọn họ là khách nhân, khách nhân không có sự cho phép của chủ nhân tuyệt đối sẽ không đi lung tung, nếu bị lạc đường hay xảy ra chuyện gì, chủ nhân nơi này cũng sẽ không chịu trách nhiệm, xem như Lam Thành Vũ thật sự nghe được tin tức Liên Như Nguyệt cho mời mọi người đến hoa viên ngắm hoa thì hắn cũng có thể đi một con đường khác mà không phải đi theo con đường này. Về phần nàng, sở dĩ nàng đi dọc theo đường này đến hoa viên là vì lời nói của Xảo Xảo, nàng đúng là nghi ngờ lời nói của nàng ta, bất quá điều này không có nghĩa là nàng ta nói dối, nếu nàng ta nói thật, hoặc là nếu nàng ta cũng dùng thủ đoạn này mà lừa Diệp Linh Vi đến hoa viên, Tiết Phong Lan là bởi vì không yên tâm nên mới đi đến hoa viên, nàng cùng Như Sương tách ra là vì sợ đối phương sẽ phản đối, nàng biết Tiết Phong Linh đối với nàng vẫn như hồ rình mồi, chỉ là nàng muốn đánh cược một lần, không nghĩ đến Lư Anh lại dám đẩy ngã nàng, mà Lam Thành Vũ đúng lúc này lại xuất hiện, nói là trùng hợp Tiết Phong Lan quả thật không dám tin.

Như Sương thấy Lam Thành Vũ không trả lời nàng mà nhìn về phía Tiết Phong Lan đáy mắt hiện ra tia hiểu rõ, chỉ sợ lúc nàng không có mặt tại đây giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không không khí làm sao lại cứng ngắc như thế?

“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?” Lam Thành Vũ không nói, Như Sương chỉ đành hỏi chính chủ.

“Không sao, lúc nãy ta không cẩn thận té ngã cho nên váy mới bị dơ mà thôi.” Tiết Phong Lan khoát tay, bộ dạng liền khôi phục như trước, khi nàng nói chuyện với Như Sương cũng không có giống như khi nói chuyện với Lam Thành Vũ, điều này khiến nam tử đối diện cũng nhận ra.

Lam Thành Vũ lạnh nhạt nhìn hai người, hắn thân là hoàng tử, cho dù địa vị của hắn thấp thế nào thì tất cả mọi người không dám trực tiếp đắc tội với hắn như nàng, nàng là người đầu tiên dám xem thường sự tồn tại của hắn, nói không tức giận là giả, bất quá hắn là một con người lí trí, tuyệt đối không đề chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân.

“Như Sương cô nương đã đến, nếu không có việc gì bổn cung đi trước.”

“Cung tiễn Tứ hoàng tử.” Như Sương giật mình, lúc này cũng phát hiện bản thân đã xem nhẹ Tứ hoàng tử.

“Cung tiễn Tứ hoàng tử.” Tiết Phong Lan cũng tiếp lời, đợi đến khi bóng dáng nam tử biến mất khỏi tầm mắt nàng mới nâng mới nhìn Như Sương.

Như Sương lúc này có rất nhiều câu hỏi nhưng vì e ngại Lam Thành Vũ ở đây cho nên nàng không dám hổ nhiều, thấy Tiết Phong Lan đáp qua loa nên nàng cũng không hỏi nữa, hiện tại Lam Thành Vũ đi rồi, Như Sương mới mở miệng hỏi thăm tình hình.

“Tiểu thư, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”

“Nha hoàn cùng Tiết Phong Linh nói chuyện khi nãy đã xuất hiện trước mặt ta.”

“Tiểu thư người không có việc gì chứ?”

“Nàng ta muốn lừa ta hoa viên nhưng ta không chịu, không ngờ nàng ta lại dám ra tay đá xe lăn khiến ta té ngã...”

“Cái gì? Nàng ta dám...?” Như Sương phi thường tức giận.

“Không cần lo lắng, ta cũng đã đâm nàng ta bị thương.” Lúc này Tiết Phong Lan mới lấy trâm cài ra, phần mũi trâm bị dính một ít máu, ngẫm lại bộ dạng lúc nãy của Lục La, có vẻ như nàng xuống tay cũng không quá nặng.

“Người dùng trâm đâm nàng ta?” Như Sương hơi kinh ngạc nhưng nghĩ lại khoảng thời gian ở Thiền Vu Sơn Tự gặp thích khách, ngay lúc mạng sống của bản thân bị uy hiếp, Tiết Phong Lan liền không chút chần chờ ra tay lấy trâm đâm vào người đối phương, lúc đó tình huống khẩn cấp Như Sương không có lo nhiều như vậy, hiện tại cẩn thận nghĩ lại nàng mới cảm thấy, vị chủ tử này của chẳng dễ chọc chút nào.

“Đừng nói chuyện này nữa, ngươi có tìm được Linh Vi không?” Thật ra nhìn thấy Như Sương đi một mình thì trong lòng nàng đã có đáp án rồi, chỉ là nàng vẫn muốn Như Sương cho nàng một đáp án chắc chắn.

“Ân, nô tì tìm qua khách phòng, không có thấy Diệp tiểu thư.”

“Ta nghĩ... nếu là nơi Vương Kim ẩn nấp, hẳn phải là một nơi vắng vẻ?” Kiếp trước nàng không có tham gia tiệc sinh thần của Liên Như Nguyệt, những gì nàng biết tất cả đều là qua lời đồn, cho nên ngay cả bản thân nàng cũng không biết Vương Kim đang ẩn nấp ở đâu chờ đợi Diệp Linh Vi đến, chỉ biết sau khi kết thúc bữa tiệc hai người bọn họ đã gạo nấu thành cơm, tình thế không thể cứu vãn, Diệp phu nhân bởi vì không tìm thấy nữ nhi nên mới kinh động người của Trường Bình Hầu phủ, Hầu gia cho người đi tìm mới phát hiện chỗ hai người bọn họ đang ở. Nàng mặc dù không biết nơi Vương Kim đang trốn nhưng Tiết Phong Lan nghĩ, Vương Kim là dựa vào quan hệ với Lâm Cửu Minh mới vào được đây, tiếng xấu của hắn nổi tiếng khắp kinh thành cho nên bất kì ai đều có thể nhận ra hắn, vì vậy hắn không thể xuất hiện ở trước mặt mọi người hay ở nơi đông người được vì như vậy rất dễ bị phát hiện, tính tình Liên Như Nguyệt rất dễ nổi giận, nàng tuyệt đối không để một kẻ như Vương Kim xuất hiện ở trong tiệc sinh thần của nàng, rất có khả năng Vương Kim đang ở nơi nào đó vắng vẻ ở trong phủ này mà không ai hay biết.

“Ý tiểu thư là...” Nghe Tiết Phong Lan phân tích, Như Sương cũng hiểu rõ vấn đề, bất quá nàng không có hiểu rõ về Trường Bình Hầu phủ lắm, cho nên có thể sẽ mất một ít thời gian để tìm kiếm.

“Chúng ta trước rời khỏi chỗ này đã.” Lục La đi gọi người, mặc dù hiện tại có Như Sương ở đây nhưng nàng cũng không muốn cùng đối phương dây dưa, ai biết được khi đối phương đưa Đới Tứ thiếu đến liệu có xảy ra chuyện gì hay không? Vẫn là nên rời đi tốt hơn.

“Ân.”

Như Sương lặng lẽ đẩy xe lăn, cúi đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Tiết Phong Lan và Lam Thành Vũ gặp mặt, điều này có chút ngoài dự kiến của nàng, cũng không biết nàng đã biết mọi chuyện chưa? Như Sương vốn không có ý định nói ra chuyện này, bởi vì không ai chắc chắn rằng nếu nàng nói ra sự thật Tiết Phong Lan sẽ phản ứng thế nào, bất quá hai người bọn họ đã gặp nhau, nếu nàng cứ giấu như vậy thì cũng không phải chuyện tốt. Như Sương thở dài một hơi, xem sắc mặt của Tiết Phong Lan có lẽ đối phương còn chưa biết gì, để sau khi tìm thấy Diệp Linh Vi thì nói sau vậy.

Bên này Diệp Linh Vi đang đi theo nha hoàn đến khách phòng để thay y phục, chuyện này phải nói đến nửa canh giờ trước sau khi cùng Tiết Phong Lan tách ra, nàng vốn muốn ở chính viện chờ Tiết Phong Lan, không ngờ Liên Như Nguyệt đến tìm nàng, chuyện là Diệp phu nhân vốn là đang trò chuyện với Trường Bình Hầu phu nhân thì Trường Bình Hầu phu nhân cảm thấy không được khỏe, vừa hay có Diệp Thái y ở đây cho nên mới cho người gọi Diệp Thái y đến khám, bởi vì hôm nay là tiệc sinh thần của Liên Như Nguyệt cho nên Trường Bình Hầu phu nhân cũng không có làm lớn chuyện này, nàng xin phép về phòng nghỉ ngơi, bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra. Liên Như Nguyệt biết tin bèn đi tìm Diệp Linh Vi, cả hai cùng nhau đi đến phòng của Trường Bình Hầu phu nhân, bất quá Liên Như Nguyệt cũng không có ở lại quá lâu, bởi vì nàng là nhân vật chính, cho nên chỉ có gia đình Diệp Thái y ở bên cạnh chăm sóc Trường Bình Hầu phu nhân, vốn dĩ Diệp Linh Vi cũng không thể ở lại, dù sao trưởng bối trò chuyện nàng ở bên cạnh ngoại trừ nghe còn có thể làm được gì, nhưng Diệp phu nhân cứ lôi kéo nàng ở lại, mà Trường Bình Hầu phu nhân cũng có không phản đối, lúc này Thế tử Liên Hạo Nguyên cũng có mặt tại đó, Diệp Linh Vi biết được ý đồ của mẫu thân liền vô cùng bất đắc dĩ.

Nàng chỉ mới mười hai, còn đến ba năm nữa mới đến tuổi cập kê nhưng phụ mẫu nhiều lần muốn tìm một gia đình để gả nàng ra ngoài, thiếu nữ tuổi này đứng trước Liên Hạo Nguyên sớm đã xuân tâm nhộn nhạo nhưng Diệp Linh Vi thì khác, Thế tử mặc dù xuất sắc nhưng không phải nam tử hợp ý nàng, tâm của nàng so với trân châu còn sáng, nàng tuyệt đối không hề có tình ý gì đối với Thế tử, huống hồ nàng hiện tại chỉ ham mê dược liệu, đối với nam nữ tình ái không có hứng thú, Diệp Thái y nếu biết tâm tư nữ nhi thế này nhất định sẽ hối hận vì trước kia ép buộc nữ nhi học y. Ngồi thẫn thờ nửa canh giờ Diệp Linh Vi lúc này mới nhớ đến lời hẹn với Tiết Phong Lan, nàng đột nhiên rời đi cũng không có nhắn nhủ gì với Tiết Phong Lan, cũng không biết đối phương có đi tìm nàng không, cho nên đành phải nhờ Xảo Xảo - nha hoàn trong viện của Trường Bình Hầu phu nhân chuyển lời giúp nàng, nàng bị mẫu thân cầm chân ở nơi này cho nên không thể quay lại được, thỉnh Tiết Phong Lan không cần chờ nàng, chính là nàng không biết rằng giữa đường Xảo Xảo gặp Lục La, vốn đem lời nói thật đổi thành nói dối, hơn nữa còn vì lợi ích bắt tay với Lục La hãm hại nàng.

Xảo Xảo nhận lời giúp Lục La dẫn dụ Diệp Linh Vi ra ngoài, chuyện còn lại cùng nàng không liên quan, Xảo Xảo vô tình hay cố ý làm đổ chung trà lên người Diệp Linh Vi, mượn cớ này đưa đối phương ea ngoài, trên đường đưa Diệp Linh Vi đến khách phòng thay y phục thì gặp Lục La hốt hoảng chạy đến bên này. Lục La vốn dĩ đang ở tính kế Tiết Phong Lan, nhưng lại bị đối phương làm bị thương ở tay cho nên bèn quay về băng bó, Tiết Phong Lan hay Đới Tứ thiếu gì đó nàng không hề muốn bận tâm nữa, không ngờ Tiết Phong Lan nhìn vô hại như vậy mà lại ra tay tàn nhẫn như thế, may mắn là vết thương không sâu, nếu không thì cánh tay nàng bị phế mất thôi.

Vì chuyện này mà Lục La phải bỏ qua chuyện tính kế Tiết Phong Lan, nàng cũng chẳng cần thiết đi tìm Đới Tứ thiếu nữa mà chuyển sang giải quyết chuyện của Diệp Linh Vi, nàng không có đi tìm Tiết Phong Linh mà gấp gáp chạy qua chỗ Diệp Linh Vi, dù sao Tiết Phong Linh cũng là nữ nhân, nàng không nghe lời nàng ta cùng lắm là bị mắng, nàng là nha hoàn của Liên Như Nguyệt, Liên Như Nguyệt và Tiết Phong Linh là khuê mật của nhau, nàng không tin Tiết Phong Linh thật sự dám đụng đến nàng, nhưng Vương Kim thì khác, tiếng xấu của hắn lan khắp đầu đường hẻm nhỏ, lỡ như nàng không tìm được người thay thế Tiết Phong Linh, ai biết được hắn có nổi điên cường bạo nàng hay không? Nam nhân bụng đói ăn quàng, mặc dù Lục La nàng muốn leo lên vị trí cao hơn hiện tại nhưng gả cho Vương Kim thì chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình, nàng cảm thấy Diệp Linh Vi quan trọng hơn nhiều so với Tiết Phong Lan. Nàng nói dối Diệp Linh Vi là khách phòng đã hết phòng để đưa Diệp Linh Vi đến chỗ khác, Diệp Linh Vi mặc dù nghi ngờ nhưng sau khi dò hỏi vài câu thấy đối phương đều trả lời được cho nên vẫn tin tưởng đi theo, Lục La đưa người đến chỗ biệt viên phía Tây, cách khách phòng khá xa, nơi đó vắng vẻ, hàng năm không có người ở, bụi bặm đóng thành lớp, thích hợp làm chuyện xấu.

“A, đến rồi Diệp tiểu thư.”

“Nơi này tối như vậy, ngươi chắc chắn là đến đúng nơi chứ?” Trực giác của nàng mách bảo nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, mặc dù người trước mặt vẫn mỉm cười dịu dàng nhưng Diệp Linh Vi cảm thấy có chút không ổn.

“Diệp tiểu thư yên tâm, trong phòng có nến, thắp lên tuyệt đối sẽ chiếu sáng khắp căn phòng, cho nên người không cần lo lắng.” Lục La một bên trấn an Diệp Linh Vi, sắc mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa.

“Nhưng mà nơi này vắng vẻ như vậy, ngươi có chắc là an toàn chứ?”

“Tiểu thư cứ yên tâm, đêm nay là tiệc sinh thần của Đại tiểu thư, hộ vệ trong phủ canh phòng nghiêm ngặt, đảm bảo an toàn.”

“Ta... thấy y phục cũng không bị ướt bao nhiêu, vẫn là khỏi thay cũng được...” Diệp Linh Vi nghĩ nghĩ, dù sao hiện tại bữa tiệc cũng qua được phân nửa, huống hồ trời tối như vậy, chẳng ai để ý đến y phục của nàng có ướt hay không, nơi này nhìn đáng sợ như vậy, vẫn là mau chóng rời đi thôi.

“Diệp tiểu thư...” Lục La thấy Diệp Linh quay đầu rời đi liền hốt hoảng, vội vàng kéo tay đối phương lại.

“Ngươi làm gì...” Bị người kéo tay, Diệp Linh Vi khó hiểu, đang lúc nàng định chất vấn Lục La thì bên trong phòng liền truyền đến tiếng độn lạ khiến hai người giật mình, giống như tiếng đồ vật ngã cũng giống như không phải, nhất thời khiến hai người ngừng tất cả động tác lại.

“Đó... ngươi có nghe thấy gì không?”

Lục La gật đầu không đáp, bất quá đầu óc nàng cũng bắt đầu suy nghĩ, Vương Kim không biết gì nguyên nhân gì mà lại tạo ra âm thanh ở bên trong, bất quá nhờ vậy mà nàng đã có biện pháp dụ Diệp Linh Vi vào phòng.

“Hay là chúng ta vào trong xem thử?” Lục La dò hỏi.

Diệp Linh Vi nhíu mày, có chút không tình nguyện, bất quá nghĩ lại nàng phát hiện tiếng động lạ mà lại không vào trong kiểm tra đó là thứ gì mà rời đi, lỡ như Trường Bình Hầu phủ xảy ra chuyện gì mà có liên quan đến thứ này, chẳng phải nàng cũng phải chịu một phần trách nhiệm hay sao?

Diệp Linh Vi nghĩ nghĩ, nàng vẫn là nên vào bên trong xem thử, nếu không có chuyện gì thì nhanh chóng rời đi, còn nếu cả... hẳn là không đâu, chắc là chuột thôi mà, nàng tự mình an ủi chính mình.

“Đi thôi.”

Lục La nhếch môi, trong lòng mừng thầm vì kế hoạch đã thành công, ngoan ngoãn đi theo phía sau Diệp Linh Vi, đợi đến Diệp Linh Vi mở cửa, nàng không có đi vào trong mà đứng ở cửa, bên trong tối đen một mảnh khiến Diệp Linh Vi không nhìn thấy được gì, định mở miệng kêu Lục La giúp nàng thắp sáng nến trên bàn thì cánh cửa đột nhiên đóng lại, Diệp Linh Vi hốt hoảng chạy về phía cửa nhưng cửa đã bị khóa lại bên ngoài.

“Ngươi đang làm gì vậy? Thả ta ra...” Diệp Linh Vi đập cửa nhưng bên ngoài vẫn không có động tĩnh, tựa như người ngoài cửa đã rời đi, nhìn xung quanh một mảnh tối tăm, đáy lòng có chút sợ hãi, lúc này nàng cũng biết được nha hoàn đó nhất định là đã lừa nàng đến đây, bất quá mục đích thì...

“Lạch cạch.” Mặc dù không nhòn thấy rõ xung quanh nhưng nàng đang đứng bên cạnh một chiếc bàn, có thể nhận thấy có vật gì đụng vào nó.

“Ai đó?” Tiếng động bất thường vang lên khiến Diệp Linh Vi sợ hãi la lên.

“Linh Nhi, nàng đến rồi.” Giọng nói nam tử vang trong đêm tối, chứa đầy sự vui vẻ, bất quá Diệp Linh Vi lại nghe ra vẻ bỉ ổi nằm trong đó, khiến lòng người trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi là ai?”

Linh Nhi? Đang gọi nàng sao?

Diệp Linh Vi nghi ngờ, một số bằng hữu gọi nàng là Linh Nhi cho nên nàng cũng không có nghi ngờ, chủ là đối phương là nam tử điều này khiến nàng cảm thấy bất an, cô nam quả nữ cùng một phòng.

Diệp Linh Vi mặc kệ tất cả, chạy về phía cửa đã bị khóa lúc này, không ngừng đập để tạo âm thanh, ý đồ khiến người bên ngoài chú ý đến để thả nàng ra.

“Có ai không? Mở cửa ra... ”

“Linh Nhi, ta đến đây...”

“Không!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.