Xuyên Nhanh: Nhân Sinh Hoàn Mỹ

Chương 13: Bắt gian




Edit: Phương Tu dung

Beta: Tiên Thái Phi.

Thượng Dương cung.

Hoa Thường tháo các loại trang sức trên tóc và trang dung rườm rà xuống, chỉnh lại vài sợi tóc mai hai bên Thái Dương, khẽ cười nói: "Khóe mắt đã có nếp nhăn rồi, đúng là thời gian khiến người ta già đi."

Tứ Công chúa Trần Viện mặc một thân váy áo màu xanh ngọc bích thêu cành hoa ngũ sắc, tay nâng váy chạy vào, trên đầu là bộ diêu bằng vàng ròng điểm hoa và tua rua ngọc trai lay động theo bước chân, tiếng cười thanh thúy ngọt ngào: "Mẫu phi có già đâu, người đẹp nhất trong hậu cung chính là mẫu phi đấy!"

Hoa Thường vừa nghiêng đầu đã thấy Tứ Công chúa hoạt bát năng động, phía sau con bé là Tứ Hoàng tử và Bát Hoàng tử.

Tiểu Tứ đã trưởng thành, ít nhất tuổi này ở thời đại này đã có thể thành gia lập nghiệp, đỉnh môn lập hộ [1]. So với khi còn nhỏ, tiểu Tứ bây giờ bởi vì bệnh tim mà gầy đi rất nhiều, thế nhưng cử chỉ thì lại toát ra vẻ tiêu sái phong nhã.

[1] Đỉnh môn lập hộ (頂門立戶): Gánh vác gia đình.

Còn tiểu Bát năm nay mười một tuổi, chính là thời điểm quậy phá nhất, người ghét chó cũng không ưa.

Hai người cùng hành lễ thỉnh an, chưa đợi Hoa Thường lên liếng, tiểu Bát đã làm mặt quỷ với Tứ Công chúa, cười nói: "Tứ tỷ, tỷ đây là khen mẫu phi hay đang khen bản thân mình vậy? Ai mà không biết hai người trông giống nhau như đúc kia chứ."

Tứ Công chúa làm bộ muốn đánh tiểu Bát, đôi mắt to tròn linh động trừng lên cáo trạng với tiểu Tứ đang đứng bên cạnh: "Tứ ca! Huynh xem, tiểu Bát lại bắt nạt muội!"

Tiểu Tứ bây giờ vô cùng ôn hòa trầm tĩnh, hoàn toàn khác với hài tử chuyên làm nũng tinh ranh trước kia, khóe môi luôn mang ý cười ôn văn nhĩ nhã [2]. Tiểu Tứ nhìn đệ muội yêu quý của mình với đôi mắt cong cong như mảnh trăng khuyết, thanh âm nhẹ nhàng: "Bát đệ nói cũng có lý, quả thật Tứ muội giống mẫu phi như đúc. Mẫu phi xinh đẹp nhất, vậy thì Tứ muội cũng xinh đẹp nhất, không có gì sai cả!"

[2] Ôn văn nhĩ nhã (溫文爾雅): Lịch thiệp, tao nhã, lịch sự, có học thức.

Tiểu Bát ngồi trên ghế, cười đến nỗi giơ cả hai chân lên. Tứ Công chúa đánh tiểu Tứ một cái, hờn dỗi nói: "Tứ ca cũng khi dễ muội! Xem chiêu tay ngứa vô địch của muội đây!"

Hoa Thường bất đắc dĩ nhìn bọn nhỏ nháo thành một đoàn. Bây giờ tiểu Tứ đã trưởng thành, thật sự thằng bé giống như là kết tinh từ huyết mạch của hoàng thất và thế gia vậy. Trong khí chất tôn quý mang theo vào phần phong thái của giới tri thức, mỗi hành động cử chỉ đều khiến người khác không thể rời mắt, mê mẩn ngắm nhìn. Nhiều lúc Hoa Thường còn tưởng rằng tiểu Tứ chính là hài tử thân sinh của nàng, bởi vì thằng bé thật sự rất có phong tư của thế gia.

Triều đình và dân gian, không một ai nghi ngờ Tứ Hoàng tử không phải là huyết mạch thế gia cả, bởi vì từ lúc sinh ra tiểu Tứ đã như vậy.

Hoa gia xem tiểu Tứ như nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, vì đó là hài tử được kết tinh từ huyết mạch hoàng tộc và thế gia. Trời sinh Tứ Hoàng tử chính là nhịp cầu hóa giải khúc mắc giữa thế gia và Hoàng đế, vì thế đủ loại ánh nhìn nhắm vào Tứ Hoàng tử, nhưng thật sự thì không thể bắt bẻ được gì.

Không ai biết, Tứ Hoàng tử không phải là hài tử thân sinh của Hoa Thường, ngay cả Hoa gia cũng không biết. Hậu cung và tiền triều cách nhau rất xa, Hoàng đế cũng bởi vì việc này mà đã tiêu hủy hết toàn bộ tin tức.

Đối lập với tiểu Tứ chính là tiểu Bát. Dường như ngay từ lúc còn nhỏ, tiểu Bát đã có một loại tư tưởng chống đối. Sự cao ngạo của tiểu Bát bắt nguồn từ sự sủng ái của phụ hoàng, từ địa vị của mẫu phi, từ sự bảo hộ và dung túng của huynh tỷ ruột thịt. Không lần nào gặp Thái tử mà tiểu Bát có thái độ tốt, đủ hiểu nó không chịu tuân theo sự quản giáo thế nào rồi.

Khác với tiểu Tứ lúc nhỏ láu lỉnh tinh ranh, tiểu Bát hoàn toàn không phải là dạng tiểu hài tử ham chơi, dùng từ ngang ngược và kiêu ngạo cũng không đủ để hình dung sự tùy hứng của nó. Nhưng mà dù sao tiểu Bát vẫn còn nhỏ, cho nên mọi người cũng không nỡ trách móc nặng nề. Đặc biệt, Hoàng đế vô cùng sủng ái tiểu Bát, sủng đến mức vô pháp vô thiên [3], cho nên mọi người đều nhịn, dù sao thì Thái tử cũng đã nhiều lần ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.

[3] Vô pháp vô thiên (無法無天): Không theo luật pháp và đạo đức tự nhiên, ý nói dù tiểu Bát có làm gì thì Hoàng đế vẫn yêu thương.

Còn Viện nhi là Công chúa, tất nhiên không làm cho người khác chú ý như Hoàng tử. Nhưng mà điều thần kỳ chính là, nữ hài nho nhỏ này theo thời gian trưởng thành, thì trông càng ngày càng giống Hoa Thường. Đến bây giờ, ngoại trừ chiều cao và nét trẻ con trên gương mặt ra, thì ngũ quan của hai người hầu như không có gì khác biệt.

Cũng chính vì vậy mà Hoàng đế càng sủng ái Tứ Công chúa hơn. Phải biết rằng, từ trước đến giờ, mặc dù Hoàng đế yêu ai yêu cả đường đi lối về, thế nhưng Hoa Chi Công chúa hắn thương yêu nhất thì lại có thân thể không tốt. Còn Thất Công chúa Trần Lạc nhỏ tuổi nhất bởi vì dáng vẻ đáng yêu khả ái như ngọc tuyết nên được sủng ái, nhưng mà tất cả đều không làm lay động được địa vị của Tứ Công chúa trong lòng Hoàng đế.

Hoa Thường nâng chung trà màu trắng bạc điểm suối hoa đỏ trên bàn lên, ôn nhu nói: "Được rồi, không náo loạn nữa. Viện nhi, con xem con đã nhào nặn Tứ ca thành bộ dáng gì rồi. Còn tiểu Bát, sau này không được bắt nạt Tứ tỷ nữa, không ra dáng đệ đệ gì cả. Tiểu Tứ cũng thật là, con không thể cứ luôn dung túng đệ muội như vậy, phải quản giáo thật nghiêm mới đúng."

Ý cười nơi khóe miệng của tiểu Tứ ôn nhu, khiến cho người nhìn rung động, không biết đã có bao nhiêu cung nữ sinh lòng ái mộ vị Hoàng tử điện hạ tôn quý này rồi. Khi tiểu Tứ lên tiếng thì thanh âm lại càng ôn hòa trong trẻo: "Mẫu phi, nhi thần biết rồi, sau này sẽ quản giáo đệ muội thật tốt."

Tứ Công chúa chu miệng lên, còn tiểu Bát lén làm mặt quỷ. Nó biết Tứ ca thương nó nhất, ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ nói, vậy thì quản giáo thế nào đây?

Hoa Thường cũng hết cách với bọn trẻ. Tiểu Tứ được nàng giáo dưỡng rất khá, có ai nhìn vào mà không khen ngợi đâu chứ? Còn tiểu Bát là tự bản thân nó không tuân thủ nề nếp. Chỉ là trong mắt Hoa Thường, tiểu Bát là ấu tử, không cần quá xuất sắc, chỉ cần tự do vui vẻ, vô câu vô thúc [4] là được, chưa trải qua mùi vị đó thì chưa được gọi là hạnh phúc. Mà hiện tại Tứ Công chúa hoạt bát như vậy, chính là nhờ công lao của Hoàng đế. Bởi vì Tứ Công chúa quá giống Hoa Thường, cho nên Hoàng đế luôn vui vẻ chơi đùa với Tứ Công chúa, không biết mệt là gì. Mà con bé thường có những biểu cảm mới lạ mà những biểu hiện đó chưa bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt Hoa Thường, khiến mọi người đều cười vui vẻ.

[4] Vô câu vô thúc (無拘無束): Không bị quản thúc, không bị trói buộc.

Hoa Thường nhìn tiểu Tứ ôn nhu nói: "Kỳ tuyển tú năm nay sắp bắt đầu rồi, con cũng đã mười bảy, cho dù chưa vội thành hôn thì cũng nên định hôn sự trước. Nếu con có yêu cầu gì thì cứ nói với mẫu phi, dù sao mẫu phi cũng có thể quyết định được một nửa."

Tiểu Bát cực kỳ hưng phấn nói: "Đệ sắp có tẩu tử (chị dâu) sao? Oa, đệ muốn đi xem kỳ tuyển tú lần này. Đệ sẽ chọn lựa giúp Tứ ca, nhất định sẽ chọn cho Tứ ca một tuyệt thế đại mỹ nhân!"

Tiểu Tứ nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của tiểu Bát, cười đến mi mắt cong cong, mở miệng nói: "Được, vậy Tứ ca có thể trông cậy vào Bát đệ rồi."

Hoa Thường nhìn bộ dáng vỗ ngực bình bịch của tiểu Bát, bất đắc dĩ quát lên: "Tiểu Bát, con không được hồ nháo. Đây chính là kỳ tuyển tú ba năm một lần, là đại sự của tiền triều và hậu cung, bây giờ còn liên quan đến hạnh phúc của đời của Tứ ca con nữa. Nếu con dám quấy rối, xem mẫu phi có đập nát mông con không!"

Tiểu Tứ cười nói: "Mẫu phi, không sao. Nhi thần cưới thê tử về cũng chỉ vì muốn nàng ấy hiếu thuận với phụ hoàng và mẫu phi, yêu thương đệ muội mà thôi. Tiểu Bát trông giữ một cửa cũng là chuyện tốt, có thể loại đi những nhân tuyển không phù hợp."

Tiểu Bát cũng phụ họa theo nói: "Đúng vậy đúng vậy, tẩu tử nhất định phải vô cùng yêu thương đệ mới được!"

Tứ Công chúa chỉ vào tiểu Bát cười nói: "Xem đệ mặt dày chưa kìa, còn dám nói gì mà thương đệ, phải thương Tứ ca mới đúng!"

Tiểu Tứ nghe Tứ Công chúa nói như vậy thì có chút đỏ mặt, lộ vẻ ngượng ngùng, ngược lại có vài phần hình bóng khi còn nhỏ, nhưng mà vẫn trêu đùa như cũ, lên tiếng nói: "Nếu tẩu tử của muội không thương yêu tiểu Bát, thì sao có thể yêu thương ta được đây?"

Hoa Thường nghe vậy liền bật cười thành tiếng, mở miệng nói: "Đám khỉ con này, có điều mẫu phi lại nhớ tới Ngũ Hoàng tử. Năm nay Hoàng thượng cũng có ý định chỉ hôn cho tiểu Ngũ, nhưng mà có vẻ Thục phi không quan tâm đến chuyện này cho lắm. Tiểu Tứ, quan hệ giữa con và Ngũ Hoàng tử vẫn rất tốt, nên đề xuất cho tiểu Ngũ vài câu, đừng để đến lúc đó bị mất mặt. Hôn nhân đại sự thì không được qua loa."

Có lẽ là cảm giác đau lòng cho cặp song sinh. Mặc dù Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử được tách ra nuôi riêng, diện mạo cũng là một gầy yếu một tráng kiện, một người như tiên nhân bước ra từ trong bức họa, còn người kia thì như chiến binh anh hào nơi sa trường, mối quan hệ giữa hai mẫu phi càng thêm rắc rối phức tạp, ân oán tình thù, thế nhưng vòng đi vòng lại, tình cảm giữa tiểu Tứ và tiểu Ngũ lại thực sự không tồi, đúng là thần kỳ.

Tiểu Tứ cười đáp: "Nhi thần đã biết. Nếu mẫu phi xem trọng nữ tử nào thì nên sớm nói cho bọn con biết."

Quan hệ giữa Hoa Thường và bọn nhỏ vẫn luôn thân mật, dù sao cũng đã làm không ít chuyện vượt qua khuôn phép, nên nàng liền cười nói: "Dù sao bây giờ mẫu phi cũng chưa tận mắt nhìn thấy người, có điều trong đợt tuyển tú lần này, đúng là có một vài người có gia thế rất hiển hách. Quý nữ Tề thị, phụ thân đảm nhận chức Quang Lộc Tự Thiếu khanh [5], đứng hàng Ngũ phẩm, cực kỳ thanh quý. Tổ phụ là Tề Kình, giữ chức Xu Mật sử [6] thuộc Xu Mật viện [7]. Trong triều hiện tại người đảm nhận chức quan Tòng Nhất phẩm như vậy cũng không nhiều lắm. Quý nữ Trịnh thị, phụ thân nhậm chức Trung Thư Xá nhân [8], đứng hàng Chính Tứ phẩm, tổ phụ giữ vị trí Quang Lộc Đại phu, thuộc hàng Chính Tam phẩm, cùng một gia tộc với Đức phi, là một trong số ít quan văn của Trịnh gia. Quý nữ Chu thị, phụ thân là Tuyên uy Tướng quân, đứng hàng Tòng Tứ phẩm, tổ phụ làm quan Chính Nhị phẩm trong Xu Mật viện. Đây đều là ba đại gia tộc có cành lá sum suê, người làm quan làm tướng trong tộc nhiều đến mức đếm không hết."

[5] Quang Lộc Tự Thiếu khanh (光祿寺少卿): Chức quan đứng thứ hai trong bộ phận Quang Lộc Tự, phụ trách cung cấp và nấu rượu lễ, đồ lễ, đồ ăn trong các buổi tế tự, triều hội, yến tiệc cung đình, yến tiệc ân vinh Tiến sĩ.

[6] Xu Mật sử (樞密使): Chức quan trong Xu Mật viện, phụ trách chỉ huy quân đội và cố vấn về các vấn đề chính trị quốc gia.

[7] Xu Mật viện (樞密院): Cơ quan trong triều đình thời xưa, phụ trách về quân đội và quân sự.

[8] Trung Thư Xá nhân (中书舍人): Chức quan phụ trách soạn thảo, ban hành chính sách và chiếu lệnh của Hoàng đế.

Tiểu Tứ khẽ nhíu mày nói: "Hình như vài ngày trước, Hoàng hậu nương nương đã triệu kiến phu nhân của những gia tộc này. Xem ra, ai cũng nhìn trúng họ, trái lại tố chất của bản thân những tú nữ này thì không được xem trọng."

Hoa Thường cười nói: "Đều là nữ tử của chánh thất danh gia vọng tộc, tất nhiên giáo dưỡng sẽ không tệ. Huống chi cưới vợ phải lấy người hiền, cho nên không cần phải chú trọng nhan sắc, chỉ cần nhìn vào gia thế là được, chắc chắn Thái tử phi sẽ chọn từ một trong ba gia tộc này. Nghe nói Hoàng thượng cũng đã bắt đầu suy xét, có điều mẫu phi nghĩ, dù sao vẫn nên gặp mặt các nàng ấy trước, hiện giờ ra sức vẫn còn quá sớm."

Tiểu Tứ gật đầu nói: "Vâng, nhi thần đều nghe theo mẫu phi."

Hoa Thường nhìn tiểu Tứ, có chút vui mừng lại có chút phiền muộn, lên tiếng nói: "Chớp mắt con cũng đã đến lúc thành gia lập nghiệp, thời gian trôi đi thật nhanh... Ôi, nhìn xem, mẫu phi nói những lời này làm gì cơ chứ!"

Hoa Thường điều tiết lại cảm xúc, rồi cười nói: "Kỳ tuyển tú năm nay, chắc chắn Hoàng hậu, Thục phi và mẫu phi sẽ tham dự toàn bộ quá trình. Đến lúc đó mẫu phi dẫn con đến cửa sau, cho con xem trộm một chút cũng không sao, hợp nhãn của con rồi mới tính tiếp."

Tiểu Tứ nghe Hoa Thường nói như vậy thì có chút đỏ mặt, mở miệng nói: "Mẫu phi nhìn thấy tốt thì nhất định sẽ tốt."

Hoa Thường rất muốn sờ đầu tiểu Tứ, có điều tiểu Tứ đã cao hơn, không còn ở độ tuổi có thể sờ đầu được nữa. Lúc này, tiểu Bát lại chạy ra, mở to mắt hỏi: "Mẫu phi, khi nào tiểu Bát mới có thể cưới thê tử vậy?"

Hoa Thường đang rầu rĩ, nghe tiểu Bát nói xong thì phiền muộn hoàn toàn bay đi mất. Tiểu Bát quả thật làm cho nàng dở khóc dở cười. Tiểu Tứ cũng bật cười thành tiếng, sờ đầu tiểu Bát nói: "Bát đệ chờ đến khi lớn như Tứ ca là có thể cưới vợ được rồi."

Tiểu Bát có chút ủ rũ, chạy đến nằm ăn vạ ra ghế, lẩm bẩm nói: "Như vậy thì còn rất lâu, không thể nhanh một chút sao?"

Tứ Công chúa vươn ngón tay chọc vào trán tiểu Bát, đưa ra chủ ý xấu, mở miệng nói: "Đệ đến xin phụ hoàng đi. Phụ hoàng thương đệ như vậy, nói không chừng có thể cho đệ cưới thê tử sớm đấy!"

Tiểu Bát suy ngẫm cẩn thận về độ khả thi trong đề xuất của Tứ Công chúa, gật đầu như được khai thông, lên tiếng nói: "Có lý! Có lý!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.