Xuyên Nhanh: Nam Chủ, Bật Hack Sao?

Chương 100




Edit: A Li

Hai ngày nay, Trần Tống Mạn có phần rối rắm. Biểu hiện là đứng ngồi không yên, thường xuyên thất thần, lúc không có việc gì thì sẽ nhìn đăm đăm vào một chỗ, còn nếu có việc làm thì sẽ ngồi ghi ghi chép chép vào quyển tập.

Cô lo lắng không biết có nên đem chuyện này nói cho Giang Hành hay không. Lo lắng ba ngày, cô quyết định tạm thời giấu đi. Những ngày kế tiếp cô liên tục bị kiểm tra sức khỏe.

Làm quyết định về sau, Trần Tông Man liền triệt để đem chuyện này phao chư sau đầu, quyền đương chưa bao giờ nghe nói qua, tích cực trù bị kế tiếp liên tiếp kiểm tra sức khoẻ. Mà Augus dường như cũng mai danh ẩn tích, nếu có tình cờ gặp thì cũng vội vàng rồi thôi. Trái lại Tiểu Thương, mỗi ngày cười hì hì ngồi trong phòng bệnh Augus, không giống như đang làm tròn bổn phận của y tá, mà là… Cái gì nhỉ? Trần Tống Mạn nhìn Tiểu Thương bên bậu cửa nghịch móng tay, chân mày khẽ nhíu.

Đúng rồi, là đang quan sát cục diện ư?

Chẳng lẽ hai người thay đổi ca, chuyển thành Augus đào hầm? Cô thử tưởng tượng cảnh Augus úp mặt vào tường đào đất, kìm không được bèn cười trộm một chút.

Thời điểm này, kênh truyền hình thành phố T luôn đưa tin liên tục về quy mô tiến hành kiểm tra quan chức tham nhũng. Rốt cuộc trong quá trình điều tra, đã có kha khá quan chức cấp thấp bị lôi ra vành móng ngựa. Sự kiện làm chấn động nhiều người, mặc kệ trước kia lừng lẫy thế nào, nay bọn họ đều phải cụp đuôi trở nên ngoan ngoãn.

Tình hình trước mắt, chiêu thức giết gà dọa khỉ quả thật hữu ích.

Về phần tập đoàn Dân An và Giang Uyển Chi, nghe nói gần nhất cổ phiếu tuột xuống không phanh, mà bà ta cũng chỉ biết làm bình hoa di động.

Trần Tống Mạn nhạo cười một tiếng.

Mụ đàn bà kia, mụ lẽ nào không biết trèo cao té đau?

Cô đọc báo, thấy bà ta ăn vận đẹp đẽ với chiếc bành tô quý phái, tao nhã tham gia buổi tiệc từ thiện tối qua. Báo chí giật tít phụ đề — ‘Nữ doanh nhân thành phố T tham gia công tác từ thiện xã hội’. Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm giây lát, im lặng đem tờ báo cuộn tròn.

Nửa tháng sau, Trần Tống Mạn tiến hành lần kiểm tra sức khỏe cuối cùng trong bệnh viện.

Từ khoảng thời gian đó tới nay, cô đã phải trải qua những quá trình kiểm tra lớn nhỏ. Nào là bác sĩ hội chẩn, chuyên gia hội chẩn, viện trưởng – phó viện trưởng hội chẩn; còn phải đối mặt với đủ thứ biến thái vấn đề: thí nghiệm tâm lý, đưa ra tình huống mô phỏng. Tuy rằng Trần Tống Mạn bị bọn họ xoay mòng mòng, nhưng chung quy cô vẫn không dằn được niềm vui thích trong tim.

Nhớ lại lúc ngồi ở xích đu, Augus từng tiết lộ với cô bí mật, nhưng rồi hắn cũng không đá động nữa. Giang Hành gần đây cũng bận tối mũi, khi gặp cô thì chỉ kịp bốn mắt giao nhau, đôi khi sẽ ôm ấp, đương nhiên cũng có những phút giây cô ngồi cạnh anh ở phòng trực. Lúc ấy, anh sẽ đưa tay tóm lấy cô, ép lên ván cửa mà hôn cho thỏa thuê. Mỗi lần Giang Hành buông tha cho Trần Tống Mạn đang thở hổn hển, cô mới phát hiện Hoàng Nhạc nơi góc xó đang đưa lưng về phía bọn họ, giả vờ múc nước tưới hoa. Nhờ phúc của hai người, chậu xương rồng vốn xanh tươi nay đã chết vì ngập úng.

Tóm lại, kiểm tra xong xuôi, việc xuất viện cũng thuận buồm, cô cũng không đem bí mật kể cho anh biết.

“Ngày mai, rạng sáng một giờ rưỡi.”

Khoảnh khắc mà Trần Tống Mạn đang dựa vào bàn y tá ngẩn người, đột nhiên có kẻ lướt qua cô, thì thầm bên tai cô một câu như vậy.

Thanh âm nhẹ bẫng, nhưng thực rõ ràng. Trần Tống Mạn ngẩng lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng Augus. Theo sau hắn là một gã đàn ông, tuy rằng nhìn qua bọn họ như tiện đường chung hướng, nhưng lúc Augus cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, cô biết được gã ta đã ngước lên nhìn cô một cái.

Quả nhiên.

Trần Tống Mạn hiểu rõ, ngoảnh đầu, tim bỗng đập nhanh. Loại cảm xúc khẩn trương này luôn xuất hiện vào ngày thứ hai buổi tối.

Sau khi uống xuống, Trần Tống Mạn ngồi thừ trên giường, trong lòng vô cùng loạn lạc. Y tá đứng ở phòng đối diện nhìn cô, nhất cử nhất động gì của cô cũng bị chị ta thu vào tầm mắt.

Trần Tống Mạn đau đầu nghĩ suy một lát, rốt cuộc cắn răng, xốc chăn nằm vào giường.

Ba giờ đồng hồ nữa sẽ đến một rưỡi sáng nhưng Trần Tống Mạn không hề buồn ngủ dù chỉ một chút nhỏ nhoi. Dưới gối của cô là di động của Giang Hành, bởi trong bệnh viện có quy định – bệnh nhân không được phép dùng điện thoại, nên việc này Trương Tiểu Hồng cũng không hay biết.

Cô nắm chặt di động trong tay, mỗi lần cách khoảng mười phút lại giở ra xem lén trong ổ chăn một lần, tim đập càng lúc càng dữ dội. Theo thời gian từng giờ từng khắc, Trần Tống Mạn cảm thấy cả người mình đều đang run run. Cô chẳng rõ chuyện mình đang làm là đúng hay sai, nhưng Augus đã tin tưởng phó thác trọng trách như vậy cho cô, vì thế cô sẽ toàn tâm giúp đỡ.

Trần Tống Mạn sờ đầu gối – nơi từng bị thương của mình, qua một lớp chăn. Từ lần đó đến nay đã hơn bốn tuần, việc đi lại sẽ không sao cả. Hi vọng lần này cô có thể giúp bọn họ, Trần Tống Mạn thầm lau mồ hôi, lẳng lặng chờ một giờ rưỡi đến.

Một giờ hai mươi, Trần Tống Mạn nghe được phòng bên cạnh vang lên tiếng động rất nhỏ — hẳn là Augus rời giường. Cô hít sâu một hơi, vùi trong chăn nín thở định thần, không hề túng quẫn.

Một giờ hai mươi lăm, Trần Tống Mạn nằm im, hít sâu một hơi, cốt điều chỉnh tần suất hơi thở của mình. Đã đến lúc cô phải lên sân khấu.

Cô vừa định hét to một tiếng như kế hoạch, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã có ai đó từ đằng sau đưa tay ngăn chặn tiếng la.

Cộp.

Y tá đứng đối diện nghe được động tĩnh, bèn cầm đèn pin rọi vào phòng bệnh tranh sáng tranh tối. Trần Tống Mạn bị ánh sáng chiếu vào, nhất thời chói lóa nên nhắm tịt mắt lại.

Lạch cạch. Y tá toan mở song sắt đi vào.

Tại đây, một gã đàn ông mặt đồ bệnh nhân đứng sau khống chế Trần Tống Mạn, một tay chặn miệng cô, tay kia cầm mảnh vỡ thủy tinh, đầu nhọn để ngay động mạch chủ, biểu cảm man rợ và đầy hung ác.

Mà Trần Tống Mạn bị thủy tinh kề sát cổ, nhất thời càng không dám nói chuyện hay cựa quậy gì. Sắc mặt cô tái mét, tóc tán loạn trên vai. Cô bất lực nhìn Trương Tiểu Hồng, ánh mắt vẫn không ngừng chuyển động. Trương Tiểu Hồng cũng bị dọa, chị và một y tá trẻ lùi về phía sau hai bước, hai tay xua trong không trung: “Anh… là ai? Anh hãy bình tĩnh, hãy buông cô ấy ra.”

Gã đàn ông thoạt nhìn trông vô cùng kích động. Y dời tay khỏi miệng cô, bàn tay không ngừng huơ lên huơ xuống, khản giọng gầm gừ: “Chúng mày đừng tới đây. Nếu dám tao sẽ giết nó.” Y vừa nói, vừa huơ mảnh thủy tinh nhọn hoắc lướt qua sườn mặt cô.

Sao lại thế?!

Bản thân Trần Tống Mạn cũng hoảng.

Cô cầm lấy cánh tay của y, một bên nương theo động tác của y, một bên nhỏ giọng nghi vấn: “Augus bảo anh đến ư?”

Gã đàn ông nghe xong, mảnh thủy tinh lại kề vào động mạch chủ. Y quay đầu liếc cô, tru tréo nói: “Augus cái gì? Mày câm mõm cho tao. Coi chừng tao cắt cổ.”

Mảnh thủy tinh nằm im lìm bên cổ, sự lạnh lẽo bén ngót của nó làm Trần Tống Mạn đau đớn từng hồi.

Sao có thể như vậy? Theo kế hoạch mà nói, chẳng phải cô sẽ giả bệnh, sau đó Augus đưa một y tá đến để phân tán sự chú ý của người trong bệnh viện? Nhưng gã này là ai? Thậm chí Augus còn chưa từng nhắc tới. Có khi nào hắn sợ một mình cô xoay sở không xong, cho nên cài thêm một cánh để hỗ trợ?

Đã thế, khả năng ngôn ngữ và hành động của y vừa rồi đều là diễn xuất đúng không? Trần Tống Mạn nhìn mảnh thủy tinh trước mắt mình nhá nhem trong bóng tối, bất giác sợ sệt rụt đầu. Cô sẽ bình an chứ? Trần Tống Mạn thầm nghĩ, ngay tức khắc dưới chân có cảm giác nhói đau.

“Mày đi lên!” Gã đàn ông đạp vào chân Trần Tống Mạn. Cô lảo đảo đi về phía trước vài bước, dừng tại song sắt.

Trước cửa đã có y tá và bảo vệ tập trung, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào gã đàn ông hung hãn đó. Họ muốn tiến lên, nhưng Trương Tiểu Hồng đã ngăn cản mọi người. Chị sợ nhỡ họ chọc giận y thì y sẽ làm tổn thương tới Trần Tống Mạn. Song phương trong trạng thái giằng co, người bên ngoài không dám tới gần, người bên trong cũng không định mở cửa.

Gã đàn ông áp Trần Tống Mạn vào song sắt, trước ngực bị ép đến nhói đau. Nhưng giờ phút này, cô mặc kệ.

Từ ngoài hành lang nơi có treo đồng hồ báo thức, cô luôn dán mắt nhìn. Thời gian càng trôi qua một giây, Trần Tống Mạn càng thêm lo lắng. Điện thoại trong túi áo bên phải, tuy nhiên hai tay đều bị khóa chặt đằng sau, đừng nói gọi điện thoại, ngay cả chạm vào cũng không có cách.

Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, gã đàn ông này chính là người được sai đến để kéo dài thời gian. Hiện tại đã qua năm phút kể từ khung giờ họ bắt đầu chạy trốn, Trần Tống Mạn hận không thể ngưng đọng thời gian lại, hoặc thời gian trôi chậm rãi cũng tốt hơn. Trong lòng reo hò ầm ĩ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra sợ sệt.

Hai phút sau, ba người vận blouse trắng từ cuối hành lang vội vàng chạy đến bên này, dẫn đầu là Giang Hành chứ không ai khác. Thấy có ba bác sĩ xuất hiện, khí lực trên tay gã đàn ông lại mạnh hơn vài phần. Trần Tống Mạn kêu lên, thành công thu hút ánh mắt của anh về phía cô.

Cô nhìn Giang Hành. Trong nháy mắt, đôi con ngươi của anh hiện lên vẻ kinh ngạc, đau đớn, sau đó mọi thứ chuyển thành phẫn nộ, cuối cùng trở về bình tĩnh, ánh mắt cũng dời khỏi người cô, tập trung về gã đàn ông phía sau Trần Tống Mạn.

“0852, tôi biết anh.” Giang Hành đảo qua dãy số trước ngực y, một mặt nói chuyện với y, mặt khác lại che giấu kết quả hồ sơ của y với mọi người.

“Hứ.” Trong mũi y phát ra tiếng khinh thường. “Mày biết bố, nhưng bố không biết mày. Đừng lãng phí thời gian, bố đây muốn xuất viện. Bây giờ mày phải chuẩn bị cho tao năm vạn tiền mặt và một chiếc xe. Trong vòng mười phút nếu tao rời khỏi cái chỗ chó má này, tao sẽ tha cho cô ả.”

Trần Tống Mạn kêu khổ trong lòng, bản thân mình thế mà chỉ đáng giá năm vạn đồng tiền và một chiếc xe.

Giang Hành trao đổi ánh mắt với Hoàng Nhạc, y bèn lặng lẽ dời gót sang chỗ Giang Hành, cầm lấy hồ sơ trong tay anh. Lợi dụng người trước mặt chắn tầm nhìn, y lật nhanh, sau đó động tác đột nhiên dừng lại, hướng về phía Giang Hành chỉ chỉ.

Giang Hành lướt qua chốc lát, thản nhiên ngẩng đầu nhìn gã đàn ông đằng trước: “Anh giữ con tin, trên tay lại cầm hung khí, điều kiện tốt thế này nhưng chỉ muốn vỏn vẹn năm vạn bạc thôi?” Anh vừa nói, vừa bước lên một bước không tiếng động.

Gã đàn ông nhăn mũi, thần sắc càng thêm hung tợn: “Kệ mẹ tao, tao muốn bao nhiêu liên quan gì mày?”

“Đại ca…” Con tin Trần Tống Mạn đứng một bên bỗng nhiên mở miệng. “Ít nhiều gì tôi cũng hơi đáng giá, anh đã tóm được tôi rồi, sao không hành sự dứt khoát hơn?” Cô đánh liều đề nghị.

“Mày câm mồm!” Gã đàn ông quay đầu về phía cô, to tiếng. Dường như y không hài lòng việc Trần Tống Mạn lắm lời nên mảnh thủy tinh huơ huơ trong không khí lại áp sát vào cô. Trần Tống Mạn cố gắng tránh né hành động của y. Nhanh như chớp, mảnh nhọn kia lóe sáng dưới ánh đèn, xẹt một đường ngang gò má. Đau đớn qua đi, một vệt máu đỏ thẫm lăn dài trên gương mặt.

Vừa thoát được một kiếp, cô hoảng sợ quay đầu nhìn gã đàn ông đứng phía sau. Trong mắt cô dấy lên niềm sợ hãi — bởi lúc này cô dần ý thức, gã ta không phải đơn thuần đang diễn trò, mà là thật sự muốn giết cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.