Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 71: Hoàn chính văn




�N VÀ HÔN LỄ (HẠ)

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

“... Tôi không chấp nhận lời thề này.”

Thanh âm như sương sớm lắng đọng, lại có chút trong trẻo lạnh giá của buổi mai.

Ta nghiêng đầu, mày kiếm chạm tóc mai, tuấn nhan trong trẻo lạnh lùng. Khác hoàn toàn vẻ cộc cằn từ xương cốt và thái độ nửa vời hằng ngày, với góc độ đi ngược luồng sáng, nửa khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết tựa như chìm trong bóng tối. Trong khoảnh khắc làm người ta có chút hoảng hốt. Không còn thiếu niên tựa ánh dương quang suốt ngày rong chơi lêu lỏng, không còn là tiểu hài tử bướng bỉnh chỉ thích làm theo ý mình. Ba kiếp tôi luyện, nay, xem y thành thục trầm ổn hơn cả chục tuổi.

Nhưng đó không phải mấu chốt.

Menfuisư...

Y... có ý tứ gì?

Pharaoh Nephenmaat đầu mày chau chặt, ẩn nhẩn ý không vui nhìn về phía đứa con quý tử của ông: “Menfuisư, ý con là gì?”

Chỉ thấy y lướt mắt qua ta một cái, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu thoáng lạnh:

“Vương tỷ vốn không có lòng bất chính, tâm sáng hơn gương, vậy sao phải thề?”

Người có mặt trong điện nhất thời lặng ngắt như tờ, kế đó có tiếng xì xào rất nhỏ truyền tai nhau. Ta biết họ đang bàn tán điều gì. Vương tử Menfuisư xưa nay khó gần hôm nay lại công khai mở lời bất bình thay Đại công chúa, này có phải hay không cả hai đã có tình ý từ trước. Công chúa điện hạ thật tốt số, thật tốt số...

Tiếc là có mình ta hiểu rõ ẩn ý bên trong.

Thề thốt một câu trong mắt mọi kẻ ở đây chẳng có gì đáng to tát, người tổn thương đau lòng là công chúa, đau tí thôi, không cần để tâm, vương triều Ai Cập xưa nay đều như vậy. Tuy rằng luật pháp Ai Cập nam nữ bình đẳng, nữ nhân có quyền học hành và kế thừa tài sản, nhưng dẫu sao vẫn không thể lấn át nam nhân. Truyền thống là truyền thống. Bởi cuối cùng, kế thừa gia tộc, gánh vác gia thanh, đội mão bạch quan của Pharaoh, vẫn là một nam nhân. Thượng Ai Cập, tuyệt không thể để nữ nhân làm chủ. Thân vương tước vị này, là lo xa, sợ công chúa mai sau tranh giành quyền lực gây ra sóng gió. Một câu khen nàng tâm tư hao gầy, chẳng qua là khen cho có, để tiện phong cho hợp tình hợp lí.

Ta hơi nhướng mắt nhìn lên ngai vàng.

Huống hồ, có lẽ thông qua Menfuisư hoặc Ari, hoặc ai đó, phụ vương cũng đã biết được không ít chuyện của ta kiếp trước. Sáu năm trước muốn ta hứa với người quên hết thù hận, làm lại từ đầu. Sáu năm sau đồng ý cho ta đi diệt trừ mầm móng tai hoạ, sau ta về đến nơi lại thuận tay ban một đạo thánh chỉ -- địa vị thân vương.

Nhưng đây vẫn không phải ý ta muốn biểu đạt. Ngay lúc này, có ai biết, Menfuisư thực ra là muốn xin Pharaoh ban hôn...

Mở lời bênh vực.

Giả vờ không hài lòng.

Tiếp theo sẽ là nhung nhớ đến phát điên...

Đầu mày phụ vương lúc này mới giãn ra, mặt mày tươi cười: “Đứa nhỏ này ra là lo tỷ tỷ nó bị bắt nạt, nên mới nóng nảy à.”

Y nhìn lướt qua cục diện đại điện, nói:

“Ân, nhi thần giờ trong đầu chỉ có tỷ tỷ.”

Đại điện lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Trong nháy mắt, ánh mắt tò mò có, hiếu kì có, nghi ngờ có của mọi người không hẹn mà gặp đồng loạt rơi trên mặt ta.

Quả nhiên y như ta đoán, ngày hôm đó nhị đệ Menfuisư nhờ ta đi gặp Nhị Vương phi một chuyến, giúp y từ chối khéo hôn sự với con gái đại tư tế Litah, là vì ý này...

Ta lén lút bĩu môi nhìn Menfuisư.

Xạo.

Đệ nói xạo không chớp mắt nha.

Menfuisư khẽ giương khóe môi, đưa mắt ngó ta một cái, rồi quỳ một chân xuống sàn đá cẩm thạch: “Nhi thần giờ này khắc này trong đầu chỉ có hình ảnh của công chúa Asisư, khẩn xin Pharaoh thành toàn cho.”

Giây phút đó, đã có một người siết chặt chiếc nhẫn ruby đỏ trên ngón áp út, dùng ánh mắt đau đớn xen lẫn bi ai nhìn ta.

Chỉ là... khi đó... ta không hề nhận ra...

......

Pharaoh im lặng chốc lát, ta thấy sắc mặt ông thoáng biến đổi phức tạp, kế đó khôi phục bình thường. Trước tiên đưa mắt nhìn ta, sau nhìn Menfuisư. Đôi mắt kẻ viền xanh lá mạ của nam tử trung niên sắc bén vô cùng, như muốn nhìn thấu tất tần tật tính toán của hai người bọn ta.

Tựa cơn nóng giận hẹn giờ phát nổ, lia qua lia lại gần nửa ngày. Đến khi tất cả mọi người tưởng chừng như đã sắp nghẹt thở đến nơi, mới nghe ông ôn tồn bảo:

“... Được thôi.”

Ha, nghe thấy tiếng mình thở ra rất khẽ.

Cũng không biết là vì sao lại nhẹ nhõm. Vì tâm tư của Menfuisư đã đạt thành? Vui thay y, hay bản thân mình. Không rõ nữa.

Chỉ biết, lần đầu giúp thành công ai đó một việc. Cảm giác khá thành tựu, nên...

Mẫu hậu ta, Hoàng phi Theratis mỉm cười dịu dàng: “Đã vậy, Pharaoh có nên nhân dịp này mà song hỷ lâm môn luôn không nhỉ?”

Phụ vương gật đầu: “Như đã nói, Đại công chúa Asisư nhọc tâm lao khổ vì thần dân Ai Cập. Nay tứ hôn cho Nhị vương tử Menfuisư, ban ngọc ngà châu báu theo phân vị thân vương. Đợi năm mười chín tuổi, sẽ chính thức tiếp quản đất phong.”

Không đợi ta lên tiếng tạ ơn, bốp bốp bốp, âm thanh đều đều tức thì vang dội.

Tiếng vỗ tay đồng loạt lần ba trong ngày:

“Chúc mừng Vương tử điện hạ!”

“Chúc mừng Công chúa điện hạ!”

“Chúc Vương tử và Công chúa sau này sẽ răng long đầu bạc, như cá ngập nước!”

Ta đành phải chắp tay, phủ phục đầu dưới chân Pharaoh: “... Tạ Pharaoh phong tước.”

Menfuisư dìu ta đứng dậy.

Pharaoh giơ quyền trượng tôn quý lên cao, tuyên bố yến tiệc chính thức bắt đầu, các vương công đại thần liền tiến về phía ta và Menfuisư niềm nở bắt chuyện. Ta không tình nguyện cầm lên một ly rượu nho từ khay rượu Ari đang bưng. Menfuisư cũng cầm lên một ly có đế dát vàng mỏng, nhấp một ngụm. Các đại thần thấy y uống trước, liền hiểu đêm nay tâm trạng vương tử rất tốt, kẻ nào kẻ nấy ra sức nịnh nọt.

“Vương tử tối nay cùng công chúa thật xứng đôi! Chẳng khác gì trời tạo một đôi!”

Tiểu vương tử không mặn không nhạt nở nụ cười: “Thật sao. Các ngài nói quá rồi.”

“Ôi không có nói quá không có nói quá gì đâu ạ! Đêm nay không có bất kì ai đẹp đôi hơn Vương tử và công chúa điện hạ đâu!”

... Ta buồn chán với cuộc đối thoại tẻ nhạt, ngay cả mí mắt cũng lười nâng. Chừng ba tuần rượu, khéo léo kiếm cái cớ tách ra.

Đang thong thả dạo quanh đại điện, chợt bắt gặp phải ánh mắt của một người đang đứng đằng sau đám đông đang vỗ tay reo hò một cách giả tạo. Hắn không hùa theo bầu không khí vui vẻ ở đây. Không vỗ tay, không nói cũng không cười. Không thấy biểu tình nhẩn nha thường nhật. Chỉ là đơn giản đứng ở nơi đó, và lặng người...

Con ngươi màu hổ phách không ánh sáng, đượm buồn, mảng thiên không nơi đáy mắt vẫn như trước ánh lên một khoảnh lãnh tình. Nhưng tối nay, u uất tăm tối lạ...

Ta bị vẻ mặt đó làm hít thở không thông, quay đi nơi khác, nhắm mắt. Mở mắt ra, và quay đầu nhìn lại, vẻ mặt đó chợt biến mất không thấy nữa, tựa như là tan vào hư không, tựa như chưa từng xuất hiện.

Mất tự nhiên vén tóc mai rũ trước trán ra sau vành tai, cất giọng ngập ngừng:

“Tướng quân... không khỏe à?”

Bờ vai Helia thoáng chấn động.

Ta toan mở miệng hỏi tiếp, Helia quăng cho ta trái cam tươi hắn đang cầm, lắc đầu, lạnh nhạt đáp: “Thần không việc gì.”

Không việc gì thì mắc gì xưng thần?!

Không tin, nhấc tà váy bước lên một bước, hắn lại ra dấu bảo ta không cần để ý hắn, rồi ngoảnh đi bắt chuyện với bằng hữu.

Ta nhíu mày, đang định đi tới nói chuyện với Helia, Ruka lại từ xó nào chui ra. Cậu ta bưng trên tay một dĩa đậu ô khô, dâng cho ta: “Điện hạ, sao người không ăn gì?”

Đành bóc một hột đậu cho vào miệng, chậm rãi nhai: “Ngươi có vẻ thích thú quá nhỉ.”

“Cũng không phải là thích thú gì.” Ruka ngoác miệng cười, học ta thanh tao bóc một hột đậu cho vào miệng, chậm rãi hòa tan: “Tại món đậu này ngon quá thôi ạ.”

Giảo biện, y như rằng hỏi tới là chối bay chối biến. Ta hỏi: “Nãy giờ vui vẻ ở đâu?”

Ruka đột nhiên biến sắc, muốn đưa tay lên chặn miệng ta lại. Nửa chừng mới sực nhớ ra ta là chủ nhân, bèn đau khổ suỵt suỵt:

“Điện hạ, thuộc hạ vui vẻ ở đâu hồi nào đâu. Người hỏi vậy, mọi người hiểu lầm thuộc hạ là kẻ trăng hoa tùy tiện mất.”

Ta nhướng mày, bộ nói không đúng hả?

Tự nhiên nhớ tới hồi mới nhận Ruka làm thuộc hạ, chưa tròn nửa năm liền nghe tin cung nữ phòng giặt là của cung ta bị hắn làm có thai bảy tháng. Tuy rằng nữ tử Ai Cập đều phóng khoáng, không bắt chịu trách nhiệm, nhưng làm thuộc hạ dưới trướng của ta, mà dám cả gan làm ra chuyện tày đình đó. Dù muốn gây chú ý với ta cũng không thể bỏ qua. Thời gian đó, ta phạt giam Ruka trong phòng tối, bỏ đói mười ngày liền, có thể nói là khoảng thời gian tăm tối nhất trong đời của Ruka.

Nam nhân này không biết cố tình hay vô ý, trước mặt ta luôn không bao giờ che giấu cái tính xấu phong lưu thành thói.

Mấy năm rồi, ta cũng mệt, mắt nhắm mắt mở dung túng. Hắn làm rất được việc, đời tư miễn không đi quá xa, không truyền đến tai ta cung nữ nào hoài thai nữa thì thôi.

Chỉ mong Helia không có vô sỉ giống hắn...

Nghĩ đến đây ta chợt giật mình, sao tự nhiên lại nghĩ đến Helia. Hừm, có lẽ vì hai kẻ này tính tình hợp rơ, sợ lây nhau thôi.

Ừm, chắc là như vậy.

Còn phần Ragashu, hắn đào đâu ra thời gian rảnh mà liếc mắt đưa tình? Không lo.

Ruka gãi da mặt: “Bên kia có món ngon!” Rồi chạy biến, như sợ ta khơi lại tội cũ.

Ta nói với Ari: “Em nhớ tránh xa cậu ta.”

Ari khóe mắt giật giật, gật gật:

“Dạ...”

...

Gần nửa đêm, Pharaoh và hai vị phi tử nói đã vui đủ, chậm chạp di giá rời đi trước. Các vương công đại thần vốn kiêng dè sự có mặt của hoàng đế nên không dám uống quá. Nay có cơ hội, liền nháy mắt vứt bỏ vẻ ngoài đang cố giữ lễ, lao vào rượu chè bí tỉ. Trái ôm phải ấp, thoạt dâm ô vô độ.

Ta ngó mà đầu ong ong, rượu vào loạn trí quả không có sai, không khí sa đọa này không thích hợp với ta tí nào. Đảo mắt xung quanh lần cuối, không thấy Helia đâu, xem ra hắn đã xuất cung hồi phủ.

Lại nhìn xem vương đệ Menfuisư gần đó, đang giao lưu “thân thiện” với đám thiếu gia công tử, ừm, rượu vào là y chả thèm nhã nhặn nữa. Hai mắt nhóm lửa, dọa họ sợ run bần bật. Ta thầm thở dài, Unasu đâu rồi nhỉ? Chủ nhân ở đây mà thuộc hạ đâu?

Ari hỏi: “Điện hạ, ta hồi cung chưa ạ?”

Ta xoa nắn thái dương: “Ruka đâu?”

Ari khó khăn trả lời: “Cái đó... Ruka đội trưởng say khướt, Unasu đưa về rồi ạ.”

Ta nhắm mắt, kiềm chế nóng nảy sắp chảy tràn bờ đê. Này Ruka thuộc hạ ta say xỉn quắc cần câu, Unasu hầu cận Vương tử đưa về. Kết quả công chúa Asisư chỉ còn Ari hộ tống, Menfuisư thì bơ vơ luôn...

Ari dè dặt nhìn mặt ta để đoán mò thánh ý, nói: “Vậy chúng ta có hồi cung không ạ?”

Ta khoát tay, bảo Ari cứ về trước. Phần ta đưa Nhị điện hạ về tẩm cung, xong đi dạo vài vòng cho tỉnh rượu rồi sẽ trở về.

Ari dạ một tiếng, hành lễ rời đi.

Ta bước lại chỗ Menfuisư, dừng chân kế bên y, mỉm cười lịch thiệp với đám thiếu gia công tử: “Vương tử xem chừng đã say rồi, thì giờ không còn sớm, các thiếu gia cũng nên xuất cung hồi phủ ngủ đi nhé.”

Đám thiếu gia ăn chơi trác táng nghe ta dứt lời liền lặng lẽ tản đi, ai về nhà nấy.

Để lại Menfuisư nửa đứng nửa vịn, tựa cả người vào cây cột trụ làm từ thạch anh điêu khắc hoa văn cầu kì, mí mắt buông rũ.

Ta lấy ngón trỏ chọt chọt má Menfuisư:

“Vương đệ, tỉnh.”

Menfuisư uống cũng không ít, chỉ thấy hai gò má y hơi hây hây đỏ. Ta quan tâm hỏi:

“Vương đệ, còn đi được không?”

Menfuisư ha hả vài tiếng, bổ nhào tới ôm vai ta, cậu thiếu niên mười ba tuổi bật ra tiếng cười khanh khách trong trẻo như ngọc thạch: “Ta không sao, ta vẫn còn uống được. Thêm rượu!” Đoạn tiện tay vớ lấy hai bầu rượu đầy trên khay của cung nữ hầu rượu, ái muội tìm đến vành tai ta, thấp giọng thỏ thẻ: “Ra lương đình đi.”

......

Đêm trăng soi sáng, sao treo đầy trời.

Ta và Menfuisư sóng vai nhau khập khập khiễng khiễng đi hóng gió ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng thần trí cả hai mới dần dần thanh tỉnh. Ta lí trí đề nghị ai về cung nấy, ngủ sớm sẽ tốt cho tuổi dậy thì. Nhưng Menfuisư không tán thành, không biết đã thật sự tỉnh rượu phần nào chưa, một mực muốn cùng ta ra lương đình - mái đình nhỏ trong ngự hoa viên để tâm sự.

Ta không nỡ tạt gáo nước lạnh từ chối, lâu rồi ta và y không có tâm sự. Tuy hiện tại men rượu vẫn còn, nhưng về mặt giao tiếp vẫn ổn. Vẫn phân biệt được từ ngữ.

Thành ra mới có một cảnh như này:

Trong ngự hoa viên, ta và Menfuisư ngồi trên ghế đá, trong tay mỗi người là một bầu rượu to, lẳng lặng tự đối diện nhau.

Ta nhấc tay tự châm rượu cho mình, sau châm cả cho Menfuisư. Y không nói gì liếc chén rượu, đầu ngón tay thon dài hờ hững chạm phớt qua bề mặt nước trôi nổi khiến rượu sóng sánh. Đoạn, khe khẽ mỉm cười.

Ta nhìn Menfuisư ngồi cười tự kỉ mãi, rốt cuộc phải ngả cờ chào thua. Nâng chén uống trước, hà một tiếng sảng khoái, hỏi:

“Sao im lặng vậy?”

Menfuisư đưa chén rượu lên ngang chóp mũi, ngửi sơ qua, nói: “Rượu rất thơm.”

Cho nên đệ im nãy giờ là vì nó hả?

Menfuisư lắc đầu, cười nhạt không đáp, ta lén nghía sắc mặt y. Ân, không buồn không vui, xem ra tâm trạng không tệ. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, hiện tại y là đệ đệ ta, không bao lâu nữa lại trở thành trượng phu của ta. Về tình về lí, tỷ tỷ quan tâm đệ đệ, tân nương tử quan tâm phu quân tương lai, thiên kinh địa nghĩa. Đắn đo giây lát, vẫn là quyết định đánh bạo, hỏi:

“Phụ vương gật đầu rồi, đệ có vui không?”

Menfuisư cụp mắt, môi mỏng mím lại:

“... Không biết nữa.”

Nè có thiệt là tỉnh rượu rồi không cậu bé?

Ta nhấp ngụm rượu cho ướt môi, chợt nghe tiếng y dìu dịu, như lí nhí trong cổ họng: “Còn vương tỷ, có vui hay không?”

Ta thở dài, đệ còn không biết sao ta biết. Kì thực đầu óc ta không nhanh nhạy mấy đâu.

Nghĩ trong đầu là vậy, bất quá không thể nói ra. Đành chuyển chủ đề đi nơi khác:

“Đệ... nghĩ phụ vương có tán thành thật không? Hay chỉ là không muốn mất mặt?”

Hôm nay y ở trước bá quan nói ra điều này, hoàn toàn không báo trước với phụ vương câu nào. Người mù cũng biết y ép dưa chín.

“... Không biết nữa.”

Menfuisư một hơi uống cạn chén rượu đầy ta mới rót, hai mắt lim dim như mèo Ba Tư.

Ta suýt rớt khỏi ghế, muốn gục ngã theo y. Say vầy rồi, vầy mà còn nói bản thân tỉnh táo lắm, hai tỷ đệ ta tâm sự bữa đi ha!

Menfuisư thần trí không tỉnh táo, tâm sự đêm khuya bất thành, ta đành buồn chán ngồi tự rót tự ẩm. Tham lam hít vào mùi rượu nho ủ từ nho đen Ai Cập tỏa ra hương vị nồng đậm. Vờn quanh mái đình nhỏ bé, thức hương vị sông Nile, hương vị thuộc về đất mẹ Ai Cập, thuộc về những đôi bàn tay sậm màu cứ thoang thoảng phiêu bồng trong không khí. Như muốn làm say lòng người, tựa như độc anh túc, khiến người ta bất giác nghiện nó khi nào không hay.

Bất giác, mơ màng chìm vào giấc ngủ...

Khi ta tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng. Mây khói lượn quanh vầng trăng treo, tiếng gõ kẻng đều đặn vang lên. Đã hơn nửa đêm.

Bên cạnh có tiếng động rất khẽ, ta theo thói quen vò vò tóc, quay đầu lại nhìn.

Hóa ra... là Menfuisư. Y còn chưa ngủ...

Thấy ta, y thoáng ngẩn ra, nhẹ giọng:

“Ta làm tỷ thức giấc?”

Ta lắc đầu, nói: “Tự ta dậy thôi.”

Menfuisư 'à' một tiếng, ta hỏi: “Giờ cũng đã khuya lắm rồi. Đệ không buồn ngủ à?”

Menfuisư lắc đầu, hàng mi dày cụp xuống, khiến ta không thể nhìn thấy ánh mắt y.

Một hồi lâu sau, khi ta sắp gà gật tiếp đến nơi, mới nghe giọng người trước mặt từ tốn vang lên: “Asisư... tỷ đã say chưa?”

Ta nghiêng tai, nói cái gì?

Menfuisư mím môi, lặp lại: “Tỷ say chưa?”

Ta cái hiểu cái không trả lời: “Hơi hơi...”

“Vậy uống đi.” Y đẩy bầu rượu còn phân nửa trong tay về phía ta, trầm giọng: “Uống hết, không được chừa giọt nào.”

Tại... sao?

“Tại sao ta phải uống?”

Menfuisư đập lòng bàn tay xuống mặt bàn đá lạnh lẽo, thanh âm trong trẻo vì rượu mà trở nên khản đục, dường như trong thoáng qua còn có chút nghèn nghẹn:

“Không chịu say thì làm sao nói chuyện!”

Ta bị hành động cường hãn của Menfuisư làm cho giật bắn, vội bưng bầu rượu lên uống lấy uống để, uống như chưa từng được uống. Một vì cách ăn nói quái lạ của Menfuisư, hai là vì bộ dạng kiềm chế giận dữ kia, như nếu ta mà còn lằng nhằng thì sẽ lập tức bóp chết ta ngay tại chỗ vậy...

Một lượng lớn chất cồn cay xè đổ vào thiêu đốt cuống họng khiến ta ho sặc sụa. Đến khi ổn định lại, trước mắt đã là một mảng mơ hồ. Rõ quái, mới vừa nãy ta còn nhìn thấy mười đầu ngón tay trắng trẻo mập mạp, thế mà giờ sao chỉ còn lờ mờ lờ mờ?

“Asisư, say chưa?”

Bên tai loáng thoáng tiếng ai gọi ta, tầm mắt di chuyển, loạng choạng dừng trên tuấn nhan tinh xảo hoàn mỹ. Đôi mắt đên thâm sâu như biển, lại như ẩn chứa hàng vạn lớp sóng trắng cao tận mười trượng.

“Là Menfuisư đấy à...”

Ừ, tỷ hình như say rồi...

Say chưa ta...

Ờ, say rồi đó...

Ôi chao, ha ha, đúng ý vương đệ rồi nhá...

Tỷ tỷ say thật rồi này a... kì này Helia sẽ hành chết ta, đệ đệ ngươi vui rồi chưa a?

“Nếu chúng ta đều đã say cả rồi. Vậy tối nay... chúng ta nói lời thật lòng nhé...”

Lời thật lòng?

Ta nheo mắt, nheo, nheo lại thành một đường chỉ, cố hết sức nheo lại để nhìn rõ khuôn mặt kia. Đến khi nhìn rõ rồi, lại chợt thấy nó thật quá khó coi, vì đôi mắt đó lạnh lẽo quá, mà lại cũng thật dễ nhìn:

“Ngươi là ai ấy nhỉ, quen không?”

Khuôn mặt này... quen lắm...

Hình như ta rất là thích nhìn khuôn mặt này. Cánh môi trên, cánh môi dưới, sao lại mỏng tênh như cánh anh đào thế này.

Khóe mắt xinh đẹp nhích lên một chút:

“Tỷ tỷ, ta là Menfuisư.”

Menfuisư? Là Menfuisư đệ đệ ta á?

Tại sao khuôn mặt xinh đẹp này tên gì không đặt mà lại tên là Menfuisư? Tại sao? Tại sao khuôn mặt này lại giết ta?

“Lời thật lòng, lời thật lòng, cái đứa xấu tính như ngươi thì có lời thật lòng gì mà đòi nói? Ngươi muốn gì, giết ta nữa hả?”

Mu bàn tay bất giác âm ấm, cúi đầu, ra là bị một bàn tay lớn hơn phủ lên. Những ngón tay ấy thon dài hữu lực, nhiệt độ ấm nóng như lửa. Nhưng không hiểu vì sao, chạm vào tay ta, lại thấy nó trở lạnh.

“Tỷ, hôm nay hai ta say rồi, ta mới có can đảm cùng tỷ nói lời thật lòng. Bởi khi lúc còn tỉnh, ta sợ tỷ nghe hiểu, sợ tỷ không tha thứ cho ta. Tỷ nhớ không, lúc chúng ta còn nhỏ, ta đã từng hỏi: Nếu có một ngày ta chết đi, tỷ có vì ta mà đau lòng không? Tỷ đã trả lời, rất kiên định, có... Đôi mắt sáng ngời tia hạnh phúc ngày hôm đó, ta mãi mãi không thể nào quên. Nhưng... Asisư, xin lỗi... thành thật xin lỗi...”

Tâm, nhói đau nhè nhẹ.

“Đừng nói nữa...”

Thanh âm khản đặc dường như đã trở nên nghẹn ngào: “Nhưng nếu trong hôm nay không nói hết, sẽ không còn cơ hội nữa.”

Ta nhắm mắt, đưa tay lên sờ loạn, trên làn da tinh mịn khôn cùng sát cạnh, ẩm ướt lắm. Đưa lên nếm thử, vị thật mặn...

Khóc sao, đệ là đứa trẻ ba tuổi à.

Đầu óc dần tỉnh táo, thầm buông tiếng thở dài, chí ít, khuôn mặt hiện hữu trước mắt đã rõ ràng hơn. Ta chưa đến nỗi say khướt không nhớ ai ra ai, uống rượu lâu năm, thành ra tửu lượng ta rất tốt, chỉ là rượu vào lời ra, chỉ là chút uất ức, chỉ là trêu đùa, chỉ là không muốn nhận ra y một lát.

... Y là ta quý nhất, y là Menfuisư.

“Asisư, phiền tỷ, đưa ta về được không?”

Lòng ta đau xót, từng âm thanh rơi vào tai như lưỡi dao bén nhọn, vẽ một vòng tròn quanh chỗ mỏng nhất của trái tim, suýt chút nữa thì khóc. Nhưng ta đã học được cách che giấu nội tâm, cười đến vân đạm phong khinh, tỏ ra không quan tâm.

“Tỷ đừng cười, ta xin lỗi mà.”

Ta càng cười lớn, khóe mắt đệ ta lại không ngừng chảy tràn những giọt lệ như thủy tinh lưu ly, cả người run run, y chôn mặt vào hõm vai ta, thút thít như con nít:

“Asisư chị ta là một người con gái tốt, chị ấy xứng đáng được quyền hạnh phúc, được quyền yêu một người con trai cũng yêu mình. Đáng tiếc, ta không yêu Asisư...”

Hôn đỉnh đầu Menfuisư, một hành động biểu thị cho sự xúc động và quý trọng...

Menfuisư...

Cảm ơn sự tuyệt tình của đệ, điều đó đã giúp ta từ bỏ hi vọng...

******

-

- Dạo này ít người đọc quá, lượt vote cũng tụt hẳn =(((( buồn ghê =(((( Có phải ta viết không còn hay không mấy nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.