Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 32




. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Ta hài lòng nhìn hình ảnh mình trong gương. Tóc đen dài được chải gọn gàng, bên tai trái gài một chiếc cài tóc nhỏ. Gương mặt trang điểm rất nhạt, môi chỉ thoa một ít son, không giống khi ta còn làm nữ hoàng, nội cung nữ thay nhau đánh phấn cũng mất nửa buổi. Tóm lại, tổng thể nhìn vào không lộng lẫy nhưng cũng không sơ sài. Rất thích hợp để đi thăm người bệnh. Mừng là Ari cũng hiểu hôm nay ta không thể trang điểm rực rỡ.

Giang tay về hai phía để cung nữ khoác áo ngoài xong, bắt đầu đi đến tẩm cung của Menfuisư.

Ta là trưởng nữ, sống ở tẩm cung phía Đông, còn gọi là Đông viện. Chỗ của Menfuisư rất gần chỗ ta, ước chừng đi khoảng dăm ba phút là đã thấy hoa viên trồng đầy hoa Iris[2] - Nam viện.

[2] Iris: Hoa Diên Vĩ - theo bác Gu Gồ:“>>>

Dây thường xuân rũ xuống hai bên dãy hành lang vắng vẻ, bên cạnh là một hồ nước trong veo với những gợn sóng lăn tăn. Thỉnh thoảng có mấy con cá nổi lên mặt nước, nghe thấy tiếng người đi tới, chúng lại vội vã lặn xuống đáy nước sâu.

Nhị vương phi không phải người Ai Cập, vốn là một nữ nhân con nhà buôn phụ vương tình cờ gặp được khi vi hành, một đêm mặn nồng, nữ nhân đó ngầm kết châu thai, hạ sinh tiểu vương tử đầu tiên cho Pharaoh Nephenmaat. Thân thể bà ta vốn yếu đuối, xung quanh tẩm cung phải đặt lò sưởi quanh năm nên lúc nào cũng ấm áp, khác với cái nóng tự nhiên của Ai Cập. Hơn nữa, dù là ở trong cung có thiết kế tản nhiệt, luồng khí ở trong tẩm cung này vẫn là một chốn xa hoa đặc biệt.

Tẩm cung tên gọi Nam viện này, kiếp này ta chỉ mới đến hai lần.

Lần đầu tiên là vào bốn năm trước, theo lễ nghi, vương tử mới được tấn phong phải đến bái kiến Đại công chúa và Hoàng phi. Sau đó, nghiễm nhiên theo lẽ ta cũng phải tới đây dạo một chuyến.

Còn lần thứ hai, là vào sinh thần hai tháng trước của Menfuisư. Trước giờ cử hành đại yến, có ghé qua một chút, vốn là định rủ y cùng đi chung. Nhưng ngẫm lại, cuối cùng ta chỉ lặng lẽ rời đi.

Tính qua tính lại, lần này đến thăm bệnh, có thể coi như là lần thứ ba.

Trong điện, bốn phía đều buông rèm. Bên trong tràn ngập khói thơm, ngưng thần cảm nhận, không nồng không hắc, cảm giác thư thái thấm vào tận tim.

Ta vừa bước đi vừa thầm thở phào nhẹ nhõm, trong hương liệu không có bỏ độc. Mà nghĩ cũng phải, cách này quá lộ liễu đi. Y cũng đâu nghĩ quẩn đến mức muốn cùng ta đồng quy vu tận?

Có bóng người vội vã chạy ra từ phía sau lớp màn mỏng, một khuôn mặt xuất hiện, là Minưê.

Minưê nhìn thấy ta, biểu hiện đầu tiên là bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng khôi phục bình thường. Cất bước nhanh hơn rồi khom người quỳ xuống dưới chân ta, cung kính nói: “Công chúa điện hạ.”

Ta không nhìn hắn, lạnh lùng hỏi:

“Nhị đệ có ở đây không?”

“Thưa, chủ nhân vừa từ ngự thư phòng trở về nên hơi mệt, bây giờ đang ngủ.”

Ta cười nhạt một tiếng, lướt qua người Minưê, ta không tin y ngủ nhanh thế.

Minưê vội vàng xoay người, kêu lên:

“Công chúa, chủ nhân còn chưa tỉnh.”

Ta hơi cúi đầu, ánh mắt lạnh tanh liếc về phía Minưê. Khi hắn còn đang ngây ra, ta đã vén bức rèm màu đỏ, dời gót bước vào trong.

Tấm rèm châu làm từ bạch ngọc rũ xuống, ta nhìn sơ một cái liền nhận ra là cống phẩm Ba Tư tiến cống hai năm trước, lúc đó không biết nó bốc hơi đi đâu, ra là y đem về treo ở đây. Bên ngoài cửa sổ có tiếng nước chảy róc rách nghe như tiếng nhạc của thiên nhiên, thỉnh thoảng lại có chim chóc bay qua bay lại. Vị thiếu niên trong màn như đã ngủ say, không hề động đậy.

Ta đi tới, đứng trước màn.

Theo những bước chân của ta, một làn gió nhẹ thổi tới, làm tấm màn khẽ lay động, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đang nằm bên trong thoáng lộ ra.

Ta vươn tay vén bức màn cuối cùng ra, lẳng lặng ngồi xuống bên mép giường. Menfuisư vẫn nhắm chặt hai mắt, sự ấm áp trong phòng khiến hai bờ má y ánh lên màu hồng rất ưa nhìn, nhưng trên đôi môi mỏng có thể thấy nét nhợt nhạt và tiều tụy. Ta nhíu mày, y bị bệnh thật sao?

Đôi hàng mi dài, đen nhánh như hai chiếc quạt, lại tựa như hai cánh bướm màu đen, còn sống mũi cao, thẳng tắp kia thực giống như tuyệt tác của tạo hóa, nổi bật trên khuôn mặt có phần thiếu sức sống.

Trong khoảnh khắc không kiềm được mà thở dài trong lòng. Đã lâu lắm rồi, ta chưa từng ở gần Menfuisư như vậy, cũng chưa từng lặng lẽ ngắm nhìn y thế này, y có giống phụ vương không nhỉ?

Phụ vương nghe nói khi còn trẻ cũng anh tuấn lắm, giờ có tuổi rồi, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn còn phong độ chán. Hay là, giống Nhị vương phi nhiều hơn sao?

Trong mắt thoáng có mấy tia xao động, ta cũng không nhớ rõ nữa rồi.

Duy chỉ có một thứ, y có vài nét rất giống mẫu hậu ta. Nhất là đôi mắt. Trong cặp mắt đen láy này, trước là dường như luôn ẩn chứa quá nhiều tình cảm, khiến ta bất giác như nhìn thấy sự xa cách và nghi hoặc đã từng xuất hiện khi ta xô y ngã xuống hồ sen năm xưa. Y cũng nhìn ta như thế.

“Thần đệ thật sự dễ nhìn như vậy sao?”

Một giọng nói điềm đạm kèm theo nét cười bỗng vang lên. Chiếc áo bào trước mắt hơi động đậy, Menfuisư đã chống tay ngồi dậy trên giường.

Ta không khỏi kinh ngạc, ánh mắt thu về từ trong cặp mắt đen láy mà sâu đến vô tận kia, ta không phát hiện ra y đã mở mắt từ lúc nào. Cúi đầu cười khẽ, để mấy lọn tóc trượt nhẹ qua những ngón tay thon dài, mảnh khảnh, ta thấp giọng nói: “Là vì thấy nhị đệ đã trưởng thành hơn xưa.”

Trong lời nói rõ ràng có ý tứ khác.

Nhưng dường như Menfuisư chẳng hề để tâm, y ngồi xếp bằng, đối diện với ta, trong giọng nói còn có phần uể oải:

“Vương tỷ đúng là khách quý của cái tiểu viện bé tí này đấy.”

Ta nhoẻn miệng cười: “Không phải nhị đệ đang chờ tỷ tỷ tới sao?” nói rồi ngoảnh đầu ra sau, trên bàn tròn làm bằng gỗ lim chếch sau lưng có bày một dĩa điểm tâm, một dĩa trái cây còn tươi, một ấm trà còn đang bốc khói, hai chiếc ly đế bẹt, cho thấy đều được chuẩn bị sẵn từ trước.

Y... là đang chờ ta.

“Xem ra vương tỷ đã chuẩn bị sẵn rồi mới tới.” Bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn của Menfuisư, hơi thở lành lạnh sượt qua vành tai làm ta hơi rùng mình. Ngoảnh đầu về lại thì thấy y đã rời khỏi giường, bàn tay đưa ra trước mặt ta, nhãn thần như có như không lấp lóe ý cười yếu ớt.

Ta không phản bác, chỉ khẽ cười một tiếng, đưa tay ra, mấy ngón tay thon nắm lấy bàn tay Menfuisư rồi vịn vào đó mà đứng dậy.

Nhẹ nhàng cất bước qua tấm thảm trải sàn bằng da hổ, làn váy chạm phớt qua bức rèm châu phát ra tiếng “ting tang” vui tai. Ta ngước mắt lên nhìn, Menfuisư đã khom người kéo một chiếc ghế ra cho ta, khóe miệng hơi cong lên: “Vương tỷ cứ tự nhiên như bình thường là được, mời ngồi.”

Ta mỉm cười ngồi xuống, dịu dàng nói:

“Thời gian này nhị đệ lại gầy hơn rồi, những việc không quan trọng cứ giao cho người dưới đi làm là được, đừng cố quá.”

Cố quá sẽ quá cố.

Menfuisư cũng cười: “Người dưới đâu có tận tâm được như vương tỷ. Bao nhiêu năm nay, nếu không có vương tỷ, ta đã không có ngày hôm nay rồi.”

Y dừng lại một chút rồi lớn tiếng hô:

“Dâng trà!”

Một cung nữ đứng hầu ngoài cửa lập tức bước vào, nhưng cũng không dám ngước mắt lên, sau khi dâng trà xong liền vội vã dập đầu hành lễ lui ra ngoài.

“Vương tỷ vốn là cao thủ trà đạo, ta lại mới được tặng một hộp, nếm thử xem.”

Menfuisư nhấp một ngụm trà rồi nhắm hờ đôi mắt, tựa như đang từ từ thưởng thức những dư vị bên trong. Khá giống với ta, ngoại trừ rượu, thỉnh thoảng y cũng mượn bên ta chút trà để thanh đạm cơ thể.

Ta thích trà lạt, y lại thích trà đậm.

Y nói, trà đậm khiến y tỉnh thức.

Menfuisư muốn tỉnh thức để phòng bị, ta thì muốn mộng mị để rời xa tranh đấu.

Hai đường thẳng song song đi?

“Sao vương tỷ không uống?”

Menfuisư nhướng mày. Ta không đáp nhìn y chằm chằm, y chợt nở nụ cười: “Đừng lo, ta không có bỏ độc, thoải mái đi.”

Ta cười khổ một tiếng, muốn nói ta có nghĩ vậy đâu. Nhưng Menfuisư cũng chỉ nói đùa một câu, hà tất ta bẻ ngươi ngươi bẻ ngược lại. Đành cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm. Ừm, không đậm không nhạt, bên mũi còn lưu lại hương thơm, quả nhiên là trà ngon. Ha, làm cứ tưởng y lại pha trà đậm.

Menfuisư vẫn như lúc đầu khi ta bước vào, khẽ mỉm cười, nói: “Ryan nói, đây là trà anh ấy mua được ở một nơi gọi là Trung Quốc, là đặc sản của vùng. Ta lại dùng nước tuyết ở cao nguyên Anatolia cất đủ ba năm để pha, nhìn dáng vẻ vương tỷ, chắc cũng thấy nó không tệ đúng không?”

Ta còn chưa lên tiếng, y đã nhắc đến trước rồi.

Tiếng Ryan này, gọi cũng thật thuận miệng.

Ta đậy nắp chén trà, nhìn thẳng vào vị vương đệ đáng mến trước mặt, hơi nheo mắt, cất giọng bình tĩnh: “Vậy tiếp theo nhị đệ muốn làm thế nào đây? Cùng tỷ tỷ đồng quy vu tận cho nhanh gọn lẹ hửm?”

Menfuisư vẫn tập trung thưởng trà, nhưng lại tò mò cất tiếng:

“Sao vương tỷ lại hỏi ta?”

Ta nhíu mày hỏi: “Đệ nói vậy là có ý gì?” Y liền giương mắt lên, dùng ánh mắt không rõ cảm khái hay giễu cợt nhìn ta: “Bàn cờ này, chẳng phải từ trước tới giờ vẫn luôn do vương tỷ làm chủ sao?”

Hay cho câu: “Bàn cờ này, từ trước tới giờ đều do vương tỷ làm chủ.”

Đáy mắt ta thoáng xao động, Menfuisư càng lúc càng cười lớn, ta hơi cúi mặt xuống, trầm giọng gọi: “Menfuisư!”

“Hà hà...” Menfuisư dừng một chút rồi đột nhiên bật cười tiếp, chiếc ly đế bẹt vẽ màu thủ công chậm rãi xoay tròn trên những đầu ngón tay tinh tế, trong giọng nói của y mang theo vẻ giễu cợt: “Rốt cuộc... tỷ cũng chịu mở miệng gọi tên mụ của ta rồi.”

Ta ngẩn người, gì cơ?

“Menfuisư, khắp thiên hạ rộng lớn, chỉ có mình tỷ dám gọi to cái tên này. Cũng chỉ mình tỷ, không hề nghĩ ngợi, vui buồn một chút liền bất chấp gọi thẳng, nhỉ...”

Giọng Menfuisư rất nhẹ nhàng, lại đúng lúc ngoài ô cửa sổ có con chim đập cánh bay qua, làm vang lên một loạt những tiếng “lạch phạch”, nếu không nghe kĩ thì gần như không thể nghe thấy.

Thì ra... y vẫn nhớ như in ngày đó.

Bàn tay giấu trong áo choàng của ta cắm chặt vào da thịt, hít vào rồi thở sâu, Menfuisư, vương đệ ta, rốt cuộc y vẫn chỉ là một đứa nhỏ mẫn cảm, phải không?

Ngày mà ta và Menfuisư gặp tại tháp Babel, y nói ra muốn cùng ta đoạn tuyệt quan hệ. Từ thời điểm đó, đã rất lâu rồi ta không gọi ra miệng cái tên này. Kiếp này, cũng đã tròn mười ba năm. Ta chưa từng gọi tên y thêm lần nào nữa, mà luôn chỉ có hai chữ lạnh lùng - Vương đệ.

Bây giờ y lại nói như thế, tột cùng là muốn làm gì đây? Lợi dụng lúc ta sơ hở, đánh thuốc mê bắt cóc? Hay định tiên hạ thủ vi cường, trước tiên hạ độc, sau đó dùng thuốc giải cưỡng ép khống chế ta?

... Không muốn nghĩ sâu thêm nữa.

Dù cho rất muốn phỏng đoán dụng ý của Menfuisư, nhưng ngay lúc này đây, tâm tư đã không còn theo ta điều khiển.

Rốt cuộc, y muốn cái gì chứ?

“Khắp thiên hạ đương nhiên không có được mấy người dám gọi.” Nghĩ trong đầu là thế, nhưng cuối cùng ta vẫn chỉ có thể khổ tâm thở dài: “Đời trước đệ là hoàng đế, đời này lại là vương tử. Quyền khuynh triều giả, người người tôn kính.”

Menfuisư nheo mắt, nở nụ cười: “Nói thế nào thì vương tỷ cũng có lí của riêng mình. Phụ vương khen đúng, chỉ cần vương tỷ mở miệng thì tất cả đều có lí.”

Ta đáp:

“Không dám, ta chỉ nói theo sự thật.”

Menfuisư nhấc tay tự châm thêm trà cho mình, rồi vươn tay châm thêm cả cho ta:

“Chỉ nói theo sự thật? Asisư, những lời của tỷ luôn khiến ta không phân được thật giả. Đôi lúc ta thấy mình không thể hiểu nổi. Ví như tỷ nói hận ta, nhưng lại một lần rồi một lần bỏ lỡ cơ hội có thể xuống tay hạ thủ. Nếu ngày đó tỷ chịu giết ta, thì đã không xảy ra một màn ở đại yến. Đến Atina, tỷ nói không muốn tranh đấu, nếu không muốn tranh thì hà tất nghe Ryan lắm lời làm gì. Có bao nhiêu kẻ vướng vào lời nguyền, biết rồi thì sao, ngoài khiến tỷ bận lòng ra thì có được ích chi đâu. Miệng thì bảo muốn quên hết đời trước cùng ta chung sống bình yên. Nhưng bao năm nay, dù dính phải không ít tin đồn bất lợi, nào là mưu phản, nào thôn tính vương triều, nào vì nghiệp lớn không tiếc trêu hoa ghẹo nguyệt. Vậy mà vẫn chỗ này một người, chỗ kia một người, nghe đâu còn có cả trưởng tử Helia của tể tướng?”

Nghe cái tên cuối cùng, ta nghẹn họng:

“Không...”

Menfuisư chặn ngang: “Nhưng trái tim của vương tỷ, hình như chưa từng trao cho ai trong số đó. Helia cũng không giữ được. Nghe người ta đồn, vì tâm vương tỷ đã chết, nên lấy ai cũng không còn quan trọng nữa. Có phải... thật không?”

Lưng ta bỗng lành lạnh, đầu ong một tiếng, ta cố giữ giọng bình thản hết mức:

“Nếu như trong lòng đệ, người tỷ tỷ này đã méo mó đến thành không thanh không sạch như vậy. Thì kẻ vấn đục nhơ bẩn như ta, tâm chết thật hay giả, đối với đệ, đâu có quan trọng gì? Về phần tướng quân Helia, hắn là trung thần của Pharaoh, là rường cột của triều đình, há có thể bị ô uế bởi ta và những chuyện như vậy. Dựa vào danh tiếng của ta ở ngoài kia, cũng là nước dơ không ngại bẩn. Nhưng nếu tổn hại danh dự của hiền thần, có bị phanh thây trăm mảnh cũng khó mà chuộc tội.”

Gian phòng im lìm một lát, Menfuisư nói có phần hòa hoãn hơn: “Ta chỉ đem lời đồn bên ngoài nói đùa một chút, vương tỷ hà tất phải hạ mình nói nặng vậy. Vương tỷ là trụ cột tương lai của nước nhà, là người trước nay ta nể trọng nhất. Nay vương tỷ lại tự giễu mình không đáng một xu, phận tiểu bối như ta biết làm thế nào đây?”

Ta rằng: “Cuộc sống của ta vốn vẩn đục, không có cống hiến gì cho Pharaoh và xã tắc. Còn nhờ vương đệ cất nhắc ta.”

Lại lặng im một lát, Menfuisư hỏi:

“Asisư, ta muốn hỏi tỷ một câu, trong lòng tỷ đang che giấu điều gì?”

Ta thầm thở dài trong lòng, mỗi khi Menfuisư gọi thẳng tên ta đều chẳng có điều gì tốt lành. Lần trước là một cái huyết tẩy đại yến, lần này sẽ là gì đây?

Ta nghĩ nghĩ vài giây, thấy đây là lúc thích hợp để vớt lại chút thanh danh trong sạch đã bị vùi dập trong xô nước bẩn, bèn nói rành rọt từng chữ: “Che giấu lòng trung thành với Pharaoh và xã tắc.”

Menfuisư nghe xong lại nhìn ta, khóe môi hơi nhếch lên: “Thế nên ta mới nói không biết tin câu nào của tỷ. Câu trước mới nói cuộc sống vẩn đục không có cống hiến gì cho đất nước, câu sau lại bảo chỉ có một lòng trung thành với đất nước.”

Ta lập tức mỉm cười: “Tuy vẩn đục nhạt nhòa, nhưng tấm lòng trung thành thì đầy tràn. Trung thành không nhất thiết là phải tiến thủ, tâm không thẹn là đủ.”

Y nói nhiều như vậy, cốt cũng chỉ muốn thử lời thật lòng và thăm dò kế hoạch của ta ra sao. Mặc kệ thăm dò thay phụ vương hay vì bản thân y, những lời hôm nay ra khỏi miệng ta, tất cả đều là lời từ tận đáy lòng. Chôn giấu bấy lâu, hôm nay nói ra hết, phần nào cũng thanh thản hơn.

Menfuisư thở ra một hơi, bật cười ha ha, khoát tay nói: “Được rồi, có lí lắm. Có chuẩn bị trước mới tới quả có khác, nói lâu như vậy vẫn không bắt bẻ nổi tỷ. Hôm nay tới đây, tốp lại coi như kết thúc đi.”

Ta hơi nhướng mày, đệ chịu kết thúc nhanh vậy ư? Đừng giỡn với tỷ tỷ chớ?

Quả nhiên, giây kế tiếp sắc mặt Menfuisư đã thay đổi. Y thu lại nụ cười, nhìn ta chăm chăm như muốn tìm ra bằng được điểm không thích hợp trên mặt ta, chậm rãi cất giọng nhả ra từng chữ:

“Asisư, nếu như tôi nói tôi chưa từng hận chị. Liệu chị... có tin không?”

...

Ta không chút ngần ngại trả lời: “Không.”

Menfuisư ngả lưng về sau, hơi nghiêng đầu: “Dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?”

“Dựa vào...” Ta giương mắt nhìn thẳng y, đệm một tiếng cười khổ rồi nói: “Thứ mà ta mãi không có ấy, cái... gọi là tình yêu.”

Đồng tử Menfuisư thoáng co rút.

Ta nhúng ngón trỏ vào ly trà, khuấy nhẹ lớp bã trà đóng ở dưới đáy ly. Vừa mấp máy môi, vừa thu hết biểu tình trên mặt Menfuisư in vào đáy mắt: “Còn nhớ không? Khi đó đệ nói rất khẳng khái mà?”

Menfuisư mím môi nhìn ta, không rõ ánh sáng nháy mắt lóe lên nơi mắt y là uy hiếp hay là ý tứ gì. Nhưng ta cũng chả tí sợ hãi mà tiếp tục nửa câu còn dang dở:

“Câu trả lời của ta không đúng ý đệ sao? Không đúng sao? Hỡi người 'Từ khi gặp Carol, ta mới biết cái gì gọi là tình yêu'?”

******

-

- Vẫn câu cầu muôn thuở: Cầu cồm a ~

- Góc tám: Chap này giống chap Sư Sư nói chuyện với Ryan nhể. Cơ mà thánh này hông thánh mẫu như Ryan. Với cả câu kết Sư Sư gan quá, bởi máu nhây ngầm phát tác nó thế đấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.