Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 31




�M KHUYẾT NGŨ ÂM KHÔNG TRÒN?

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Ragashu xác nhận thay vợ: “Đúng.”

“Vậy, trước khi tóm gọn trong mười chữ đổ lại, tôi xin phép kể một câu chuyện cười trước có được không?” Ruka đặt chén trà xuống bàn, để hai tay lên đùi, có chút y hệt bộ dạng vợ hiền dâu đảm.

Có mà câu giờ để suy nghĩ thêm thì có!

Mọi người khinh bỉ.

Asisư nhìn Ruka một lát, gật đầu:

“Chuẩn tấu.”

Vợ bị liệu rồi thì phải, từ chuẩn tấu này không phải muốn dùng lúc nào cũng được đâu. Ragashu bệ hạ ủ ê mặt ngồi sọt dưa.

“Thuở xưa có một ông quốc vương.”

Ruka bắt đầu kể:

“Vào một ngày đẹp trời đi thị sát nhà tù.”

Angol đang buồn chán đến nổi mốc nghịch tóc em trai, nghe Ruka bắt đầu kể thì tâm can rục rịch, ý chí hóng chuyện bát quái thành công được khơi dậy. Cùng với em trai Shan hai mắt tức khắc tỏa sáng.

Izumin vương tử trùng hợp cũng rảnh rỗi, mấy vị tổ tông chưa giải quyết việc nhà xong thì hắn vẫn chưa thể cho bắt đầu khai mạc, thôi đành nghe kể chuyện.

“Sau đó ông chỉ vào một phạm nhân rồi hỏi cai ngục trưởng, hình phạt của người này là gì? Cai ngục trưởng rành rọt trả lời quốc vương, là tù chung thân!”

Angol, Shan đã chuẩn bị sẵn sàng để cười!

Izumin cực kì nghiêm túc mong đợi một trận cười sảng khoái để tiêu giảm áp lực!

“Sau đó quốc vương nói, giảm một nửa thời gian thi hành án, phán nửa tù chung thân!” Ruka mỉm cười: “Kể xong rồi.”

“Há há há há há!” Tuy rằng Angol, đệ đệ Shan và Izumin không biết nó có chỗ nào mắc cười, nhưng chúng mình đã thành công cười sang sảng, hết sức chân thật!

......

“Mấy ngài cười cái gì vậy?” Ruka giật mình.

Các vị đại nhân vật tai to máu mặt cũng giật mình. Có cái gì mà cười ghê dữ vậy?

Nụ cười trên mặt ba người thoáng cứng đờ, đậu đậu đậu lẽ nào không nên cười?

“Đây là câu hỏi IQ mà.” Ruka phức tạp nhìn họ: “Tôi định hỏi cai ngục trưởng phải thi hành mệnh lệnh 'nửa tù chung thân' hoang đường kia như thế nào.”

Lại thắc mắc: “Hơn nữa nếu tôi không lầm, thì tôi đang kể cho bệ hạ nghe mà?”

Ba vị quân chủ thoáng lăng tăng theo gió, trong lòng như bị đàn kiến cán qua.

“Ngươi nói kể chuyện cười, đây mà xem là chuyện cười?” Asisư tỏ ý không hài lòng, tiện tay xua tan không khí ngượng ngập.

“Ân.” Ruka nói: “Lúc đầu vốn thần định kể chuyện cười thật, nhưng giữa chừng nghĩ kĩ lại, đổi qua câu hỏi IQ cho vui.”

Angol, Shan: “...” Mọe nó hai mình bị lừa!

Izumin chả thiết tha gì nữa, lẳng lặng lùi về sau sân khấu, làm một khối băng ngàn năm không tan vẫn hợp với hắn hơn...

Ragashu âm thầm đồng cảm với ba người vừa bị hớ hàng, cảm giác này hắn hiểu.

Vì vậy tôi sẽ đòi lại thể diện giúp ba người! Đại đế bệ hạ làm như bất mãn lắm gõ tay lên mặt bàn: “Kể xong rồi, tóm gọn trong vòng mười chữ đổ lại được chưa?”

Ruka gật đầu:

“Dạ được.”

Thế là mọi sự chú ý trong phòng lại lần nữa đổ dồn lên người thiếu niên tóc nâu.

Carol bồn chồn kéo kéo tay áo Menfuisư, ra dấu -- Để Ruka nói thật à?

Menfuisư hất cằm -- Không gì phải giấu!

Carol trong lòng liền lo lắng, đồng thời cũng có chút chờ mong. Quả thực khi Unasu thông báo, dù rất tin tưởng Menfuisư nhưng vẫn chưa thể tiêu hóa hết được. Làm lớn như vậy không sợ ư?

Vào thời khắc trọng đại, thích hợp nhất chính là được nghe kể một việc trọng đại. Hơn nữa ngày thường buồn chán, khó khăn lắm mới có cơ hội vàng để giải khuây như hôm nay. Sao bỏ lỡ được! Chính vì lí do đó, toàn thể thống lãnh các nước đều phối hợp thở sâu, cùng đợi một đáp án mà bản thân cho rằng sẽ rất rất rất kinh hoàng.

Ruka hít vào một hơi sâu rồi thở ra, động tác chậm đến nỗi ai nấy đều muốn lập tức nhào vô mần cho một trận.

Đậu xanh nói nhanh lên! Quần chúng xoắn xuýt, muốn kích cmn động đến nơi.

“Rất đơn giản...” Đôi mắt màu lục bảo chợt lóe tinh quang, ý cười lan tỏa:

“Đơn giản lắm! Bệ hạ, người đã bị lừa!”

Cái gì?

Asisư ngẩn người.

Cái gì cơ?

Tập thể ngẩn người.

Ruka cũng: “...”

Đơn giản đáp án này quá đỗi thâm sâu ý vị, nhất thời làm cho tư duy bị đình trệ.

Carol thấy mọi người không ai nói gì, ngỡ là mọi người đang tức giận, cuống quýt phân giải: “Chị, chị đừng tức giận! Bọn em, bọn em chỉ định giỡn chút thôi à, tại thấy mọi người ăn cơm tất niên thôi mà nghiêm túc quá nên... nên là...” nói được nửa chừng, thấy ánh nhìn của mọi người ngày càng đáng sợ, phảng phất như có thể lóc da xẻo thịt cô bất cứ lúc nào.

Carol muốn khóc, đúng là tai bay vạ gió!

Ragashu phản ứng trước tiên, tỉnh dậy từ trong biển mộng, đập bàn đứng bật dậy, mặt mày tối đến không thể cmn tối hơn nữa: “Càn rỡ!” Đậu, cư nhiên dám lường gạt vợ ông! Rõ ràng đi tìm chết!

Ruka: “Ha ha.”

Đầu sỏ vụ này đâu phải tui đâu mấy chú, ngàn lần không thể giận chó đánh mèo a~

Menfuisư im lặng nãy giờ, canh thời gian thấy thôi tới đây tốp lại đi cho nó lành:

“Có gì phải nổi đóa, giỡn tí thôi mà.”

Định mệnh mi vừa nói cái mô tê chi đó?

Khán phòng bùm cái biến thành hầm băng âm độ, định mệnh có biết bọn ông bị mi vờn cả buổi, điện tâm đồ muốn thẳng cmn luôn rồi không! Điện tâm đồ muốn thẳng cmn luôn rồi không! Điện tâm đồ muốn thẳng cmn luôn rồi không! Định mệnh mi!

Menfuisư thản nhiên nhìn sang Asisư vẫn còn đang lấy quạt che mặt nên không rõ biểu tình: “Mòn quà này thế nào tỷ tỷ?”

... Nữ vương đại nhân từ chối bình luận.

Kì thực tâm can đang dậy sóng!

Nếu có thể nhìn thấu bên trong nội tâm, sẽ thấy được quang cảnh đồng hoa bát ngát trong đó, và giữa đồng hoa tươi sắc, là hình ảnh Nữ vương đại nhân đang phá lệ rũ bỏ hình tượng cười như chưa từng được cười. Phụ vương mau lại xem, há há nhị đệ không có bị người nói đến cong nhé, có phải cảm giác rất thất bại không?

Mặt khác Menfuisư không nhìn thấy được kì cảnh đó, ngỡ là tỷ tỷ đã bị mình làm tức đến nội thương, có chút chột dạ hỏi:

“Tỷ tỷ, tức giận sao?”

“Còn không phải do ngươi.” Ragashu hung thần ác sát trừng Menfuisư một cái, quay sang vợ liền thành ông chồng ôn nhu nhã nhặn ha ha ha: “Vợ, ổn chứ hả?”

Ổn đến không thể ổn hơn! Nữ vương đại nhân tuy rất an ủi vì đệ đệ vẫn là trai thẳng, nhưng tội chết có thể tha, tội sống khó tha! Phải trừng phạt cảnh cáo!

“Nói Izumin cho bắt đầu mục giải trí đi.”

Mục giải trí, ý tứ là... Ragshu khó hiểu nhìn vợ, thấy vợ nháy mắt thì bừng tỉnh.

Karaoke!

Asisư chớp mắt -- Ừ, để cho y biết mùi!

“Hừ!” Atsiria vương bất mãn cực, tốn tâm tốn sức hóng chuyện cả buổi trời, thiệt là không đáng, phải giải tỏa!

Quắc mắt nhìn chằm chằm Izumin ngồi sau sân khấu, vương tử Izumin ới ời ơi~

Izumin bị ánh mắt của Angol nhìn đến cả người ngứa ngáy, miễn cưỡng mở miệng:

“Chuyện gì?”

“Karaoke!” Shan cướp lời Angol, bịt miệng ổng lại, dựng thẳng ngón trỏ, ôm ông anh cười ha hả gian xảo: “Karaoke!”

Không! Angol trợn mắt, không thể hát Karaoke! Shan, mày quyết tâm muốn chơi xỏ anh mày phải không? Phải không hả?!

Xét thấy thôi ngoài việc mém bị tăng huyết áp thì cũng chả có việc gì lớn lao. Thân là trưởng bối so đo với trò đùa của một đứa tiểu bối làm gì. Đậu nhưng đùa kiểu đó có ngày ăn đập nha con! Nhưng nghĩ tiếp dù sao thằng nhỏ là đùa với chị nó chứ có đùa mình đâu. Vậy nên các đại nhân vật vui vẻ tán thành vô đề mục hai.

Hát lên nào! Karaoke!

Ngoại trừ Angol và Menfuisư là không vui vẻ miếng nào cả! Đậu xanh có trời chứng giám chúng tôi hát không được đâu mà!

Carol hồi hộp hồi hộp, đó giờ chưa bao giờ được nghe Menfuisư hát cả, không biết sẽ du dương êm tai đến cỡ nào đây?

Asisư thì thừa biết tỏng giọng ca vàng của đệ đệ mình rồi, nghe một lần là không muốn nghe lại lần hai luôn, y là cảnh giới cao nhất của ngũ âm không tròn đó.

Mặc dù không muốn tự vác đá đập chân, tra tấn lỗ tai nhưng phải chịu thôi, thân là tỷ tỷ, đệ đệ không ngoan thì phải phạt!

Ragashu ngồi cạnh Asisư hưng phấn bừng bừng, cảm giác vui khi người gặp họa. Vợ có một lần kể với hắn về giọng Menfuisư, thằng nhóc đó luôn kiêu ngạo vì mọi thứ của mình quá hoàn hảo, ai ngờ khiếm khuyết ngũ âm chính là nỗi sầu của nó!

Tình địch mà hắn luôn e dè, hôm nay sẽ phải chịu nhục tại đây! Thiệt cmn nó sảng khoái! Nam chủ của vợ chỉ có thể là ông!

Phần “Nhị vương phi” ngồi một góc có vẻ rất tủi thân, sao vừa mới hạ màn cái là mấy người không ai thèm đếm xỉa tới tui nữa vậy? Đời thiệt thực tế quá, tui hận!

Láo nháo lộn xộn một hồi, người này đòi Karaoke người kia hô dọn cơm lên trước, làm vương tử Izumin rất đỗi không hài lòng, đường đường là quân chủ một nước mà sao mấy người này cứ na ná đám lưu manh đầu đường xó chợ vậy? Hay là tại lối tư duy của hắn không giống bọn họ?

Đương nhiên đáp án tư duy của anh là giống nhân loại nhất đó vương tử Izumin mãi mãi không thể nào nghe được, vì thế Izumin lấy thân phận chủ nhà ra quyết định, ăn xong cơm mới được phép hát hò!

Không ai dám phản đối...

Ngặt nỗi quyết định này của vương tử có phần sai lầm, vạn vạn không ngờ tới, ăn xong cơm, no bụng rồi, sức phá hoại của các đại nhân vật tăng lên cấp độ rõ rệt!

Bàn ngay sân khấu thứ nhất.

Asisư và Menfuisư mắt to trừng mắt nhỏ.

Menfuisư dựng thẳng lông mày -- Cố ý!

Asisu mặt liệt gật đầu -- Ừ!

Bàn ngay sân khấu thứ nhì.

Angol nghiến răng ken két, nhìn em trai nhà mình bằng ánh mắt như nợ nước thù nhà không bằng -- Shan! Trời đánh!

Hoàng thân Shan trưng ra biểu tình tôi vô tội quá đi, rơm rớm nước mắt -- Đệ chỉ muốn giúp ca được giải tỏa thôi mừ?

Ngồi ở vị trí giữa bốn cặp mắt đang phóng điện xèn xẹt, đại đế bệ hạ vẻ mặt không che giấu nổi chờ mong. Hát lẹ lên!

Izumin: “...”

Đậu, vương tử Izumin vốn nổi danh khối băng điềm tĩnh nay kiềm lòng không đặng văng tục một lần đầu tiên trong đời. Mọe nó ép người quá đáng mà! Hằm hằm hà hà giao lại bãi chiến trường cho thuộc hạ xong, dứt khoát cáo từ quay về phòng.

“Sao Izumin nghỉ sớm vậy?” Asisư khó hiểu dõi mắt theo bóng lưng Izumin, chuyện nhà mình quấy rầy hắn từ nãy giờ, còn tính rủ hắn đi tăng hai đền bù.

Ragashu lập tức khởi động chế độ giấm chua siêu cấp: “Mặc kệ đi, vương tử Hitaito lúc nào chẳng thần thần bí bí.”

“Ồ, vậy thôi.” Nữ vương đại nhân không hề biết bên cạnh có một hủ dấm vừa chua lại vừa nguy hiểm, ngây thơ ồ một tiếng.

Đại đế bệ hạ ý đồ đạt thành, tâm tình càng thêm sán lạn, cười ngoắc ngón tay ra hiệu với tổ âm thanh -- Bắt đầu đi.

Tổ âm thanh nhận được ám hiệu, đồng loạt vươn ngón trỏ đẩy cần gạt trước mặt mình, phối hợp với đèn màu của tổ ánh sáng, một âm điệu sôi động bao phủ khán phòng. Thanh âm cao vút bay bay.

Carol nghe tiếng nhạc vang lên, lòng chợt bồi hồi. Mặc dù rất chờ mong nhưng vì lí do an toàn, cô vẫn hỏi nhỏ Ruka:

“Anh nghe Menfuisư hát bao giờ chưa?”

Ruka lắc đầu.

“Hoàng thượng thân phận vàng ngọc cao quý, tựa như thiên tiên trên núi băng cao vạn trượng, sao có thể mở miệng hát trước mặt phàm nhân như thần được?”

Carol đau lòng, này giống như chơi game, muốn tìm bí kíp chiến đấu, kết quả mày mò hết nửa ngày mới được báo cho biết là hiện giờ trò chơi chưa có bất kì bí kíp gì, xin người chơi tự giao lưu. Quá ngược.

Tuy nhiên, dù nghe có vẻ mơ hồ, nhưng khi Menfuisư hát chắc sẽ không tệ đâu.

Bên này Carol rối rắm, bên kia Menfuisư càng rối rắm hơn gấp bội.

Menfuisư dù kiêu ngạo, nhưng về cơ bản vẫn tự mình biết mình. Ví dụ như khuyết điểm ngũ âm không tròn của hắn từ hồi lên năm bị bọn vương tôn chê cười đến giờ hắn vẫn còn nhớ. Tới nỗi mỗi khi nhớ về nó là y như rằng xót xa trong tim.

Cho nên bên ngoài đồn đãi Ai Cập chi vương không thích âm nhạc, chưa bao giờ tham gia các hoạt động giải trí hay ca múa giao hữu giữa các nước láng giềng cũng là vì không rõ sự tình nên nói vậy thôi. Sự thật vĩnh viễn đều đau đớn như thế đấy -- Pharaoh Menfuisư nhiều năm khổ luyện, phát hiện ra căn bệnh ngũ âm không tròn của mình không chuyển biến tốt đẹp một chút nào. Để tránh mất mặt mới không hát trước mặt người khác.

Nhưng, giờ phải làm sao?

Tỷ tỷ thoạt nhìn không có gì, nhưng trong lòng hẳn đang rất tức giận. Nếu không cũng sẽ không cố tình chỉnh hắn.

Vận hết chất xám nghĩ rồi lại nghĩ một hồi, Menfuisư kiên cường quyết định, tham gia thì vẫn sẽ tham gia. Nhưng sau đó cứ sống chết không mở miệng là ổn.

Ý tưởng thì dồi dào, hiện thực lại nghèo nàn lắm.

Màn hình lớn vừa hiển thị chọn bài, Asisư đã khiêu khích nói với Menfuisư: “Lên hát một bài đi, lâu rồi ta chưa nghe đệ hát.”

Menfuisư: “...” Chúng ta không ăn ý tí nào hết tỷ tỷ, chả nhẽ tỷ không nhìn ra được tấm lòng cực kì hối lỗi của ta ư?!

Chúng nhân đang ngồi tám chuyện, nghe một màn đối thoại của tỷ đệ nhà Asisư thì cũng tám chín phần đoán được sự tình. Việc Ai Cập vương không bao giờ tham gia âm nhạc trừ phi cực cần thiết họ cũng có nắm tin tức qua. Thành ra giờ không cần hỏi cũng rõ như ban ngày -- Ai Cập vương kỵ mảng hát hò là vì giọng dở ẹc.

Nữ vương Asisư có thể vì tình tỷ đệ mà chịu đựng ma âm của nhóc đó, nhưng họ thì không! Xin lỗi cậu nhóc, độ thân mật của chúng ta còn chưa tới trình độ vậy.

Ragashu bệ hạ ngồi tại chỗ còn giả vờ khí chất lạnh lùng, thật ra cả người đã khoái đến độ muốn diễu phố ăn mừng. Vợ yêu đúng là dễ thương quá mức quy định rồi!

Menfuisư im lặng hồi lâu, sau đó từ chối như trong kế hoạch: “Mọi người thoải mái hát đi, ta ngồi nghe là được rồi.”

Thiếu niên nói rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng thiếu niên hoàn toàn hoàn toàn không bình tĩnh một chút nào. Mòe nó, nếu ai dám nói một chữ không thì hắn sẽ tuyệt đối ghi hận giây phút này!

Asisư còn chưa kịp mở miệng thì Hoàng phi Carol - trợ công ngu đần ngây thơ không hiểu chân tướng đã vội nói:

“Menfuisư, hay lên hát một bài đi, một bài thôi, xem như cổ động không khí?”

Menfuisư: “...” Má, anh mà hát thì không phải cổ động mà là phá hoại hiểu không. Em thật là một đội hữu giỏi hãm hại nhau.

Ragashu ngó nét mặt mướp đắng thống khổ của em vợ tương lai, tự nhiên ngợ ra vợ mình hình như có máu nhây ngầm, may mà bản thân hắn rất yêu thương vợ, bằng không khẳng định sẽ chết rất thảm.

Mặt khác Atsiria vương Angol cũng không được dễ ở hơn Menfuisư là bao, phải đổi chiến thuật dụ ngọt Shan muốn khô nước miếng, mất bay hai cái quận với ba món đồ cổ mới bịt được miệng thằng em.

Cái nhược điểm 'âm thanh tự nhiên' này dù có chết hắn cũng ếu bao giờ nhận đâu!

Sau bữa tất niên hoành tráng, khi mọi người lục đục chuẩn bị nhà ai nấy về...

Màn hình lớn nhấp nháy dòng chữ.

Tổng kết:

Bữa cơm tất niên năm nay thật vui!

Các đại nhân vật, trừ bỏ vợ chồng Asisư Ragashu đang mặn nồng trò chuyện ngoài ban công, không hẹn mà gặp cùng lúc cúi xuống cởi ngay giày dép ném thẳng vào mặt tổ đồ họa của Hitaito.

Vui vui cái mông a!

Xoạch xoạch, chuyển cảnh.

Ngoài ban công.

Ragashu bệ hạ xòe lòng bàn tay nắm chặt lấy tay Asisư, hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng hỏi: “Hôm nay có vui không?”

“Vui về phương diện nào? Về anh là một hủ dấm chua thích ảo tưởng, hay sợ thua em dưới tay Menfuisư?” Nữ vương đại nhân lúc này không còn đeo bộ mặt tuyết liên trên núi cao vạn trượng, tinh nghịch nhoẻn miệng cười, hệt như một đứa trẻ.

Ragashu sửng sốt một chút, da mặt vốn dày dạn hơn tường thành nay mơ hồ dưới ánh đèn chuyển sang phiếm đỏ cà chua:

“Em... phát hiện từ lúc nào?”

Asisu kiễng chân chạm nhẹ môi chồng mình, một nụ hôn phớt qua tựa chuồn chuồn nước, hơi rụt rè: “... Từ đầu rồi.”

Từ đầu?! Ragashu bệ hạ trong khoảnh khắc liền bừng tỉnh, hóa ra mình bị vợ đùa giỡn cả buổi! Đại đế rất bất mãn, phải đòi lại số EQ bị tuột! Lập tức đưa hai tay giữ đầu Asisư lại, phủ lên môi nàng một nụ hôn, nóng bỏng mà triền miên.

Asisư bị tập kích cũng không phản kháng, hơi hé miệng, ngoan ngoãn phối hợp cùng người trước mặt môi lưỡi quấn quýt.

Ragashu bệ hạ trọng phu chấn cương uốn nắng vợ, nên thành ra hôn đến khi cảm giác Asisư thiếu khí mới chịu buông tha.

Asisư yếu ớt tựa vào lòng hắn, nhíu mày:

“Anh cố tình đúng không?”

Nhìn biểu tình kiều mị ướt át của người trong lòng, Ragashu từ nơi sâu thẳm nhất trong tim thật hạnh phúc. Phải, không phải là vui vẻ hay thõa mãn, mà là chân chính hạnh phúc:

“Lấy anh nhé?”

Asisư ngước nhìn chồng mình, bật cười:

“Ừ.”

Nếu bây giờ có người hỏi nàng hạnh phúc là gì, nàng sẽ không ngần ngại mà trả lời.

Hạnh phúc chính là thực nhiều năm về trước, có một người ôm bạn vào lòng, nói yêu bạn. Và nhiều năm sau, cũng vẫn chính là người đó quỳ xuống hỏi bạn:

“Lấy tôi nhé?”

Không trả lời câu hỏi có tính giả thiết, Asisư chỉ biết, hiện giờ, nàng hạnh phúc.

Thế là đủ.

The end

ĐÃ KẾT THÚC [PHIÊN NGOẠI] [GIẢI I].

À chưa chưa! Còn một em!

Bonus:

Khi mọi người đều đã tan đàn xẻ nghé, ai về nhà nấy hết mòe từ đời nào rồi, tổ vệ sinh của Hitaito mới chậm chạp lết vào.

Ai ngờ đâu, vẫn còn sót một người!

Tổ vệ sinh e dè: “Đại nhân, ngài là...?”

Vốn là tâm điểm của dư luận, “Nhị vương phi” Ruka vô cùng buồn tủi ngồi nốc nước ép trái cây để giải sầu: “Mặc kệ ta.”

Tổ vệ sinh: “...” Ai quan tâm ông đâu, chúng tôi hỏi ông là ai cơ mà???

Ruka không tâm tình đếm xỉa ánh mắt soi mói của tổ vệ sinh, chập chững cầm theo bình nước ép trái cây lảo đảo đi ra cửa.

Đậu đậu đậu ơi là đậu!

Hận đời vô đối!

Mấy người dám bỏ quên tui lại!

ĐÃ KẾT THÚC [PHIÊN NGOẠI] [GIẢI I].

******

- End chap bonus [3].

- LƯU Ý: phiên ngoại chỉ mang tính chất giải thưởng, không dính dáng đến mạch truyện Đế Cơ. Tuy nhiên, câu “Hạnh phúc là gì...” là một câu trích từ truyện:)))))

- Ai trong lòng ngũ vị tạp trần thì giải bày đi, ai đoạt giải I cũng hãy giải bày!

- Từ chương sau sẽ quay lại Trái Đất và trở về quỹ đạo, hãy nhớ dò lại để tránh bị loạn kênh nhé *tận tâm khuyên nhủ*

- Klq: ba chap bonus này quả thật vũ bão, công suất lần đầu cán mốc max với máu hài của ta vẫn còn nóng nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.