Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 21




- Đây là sken-ti của nam:

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Liễu đọng sương se ve gáy sớm, gió trời man mác cuộn mây tơ.

Sáng nay nhiệt độ hơi se lạnh, dang rộng tứ chi nằm trên giường, ta lười nhác nâng mí mắt.

Ai ngờ đúng lúc Ari đang đứng trực ngay cuối giường, lớn giọng bảo bọn cung nữ giật dây kéo tấm màn lớn dạt sang hai bên, vầng thái dương bên ngoài điện vừa vặn chiếu thẳng vào mắt ta, một luồng sáng lóe lên, rõ đau mắt.

Bực bội nhắm tịt mắt, càu nhàu: “Mới sáng sớm mà mở màn làm cái gì? Đóng lại!”

Ari khó xử bước đến nói nhỏ với ta: “Điện hạ, người quên rồi sao?”

Ta ngái ngủ vò vò tóc, vô thức hỏi: “Quên cái gì?”

Ari cười híp mắt, ta hình như thấy nụ cười này có chút méo xệnh thì phải:

“Tối qua Pharaoh đã hạ thánh chỉ, nói mỗi sáng đúng giờ Tỵ[1] phải đánh thức điện hạ dậy. Nếu điện hạ không chịu dậy, cho dù dùng mọi cách, thậm chí thất lễ với điện hạ, cũng nhất định phải gọi điện hạ dậy bằng được. Nhất quyết không thể để điện hạ có cớ trốn học môn chính trị nữa!”

[1] Giờ Tỵ: Sáu giờ sáng, tính theo mười hai con giáp.

Trước mắt như tối đen, ta nhớ ra rồi, tối hôm qua đúng là có một đạo thánh chỉ được ban xuống.

Nội dung thánh chỉ vô cùng kỳ quặc, tuy nhiên rất đúng với phần nào tác phong thường ngày của phụ vương.

Nhưng là nghĩ tới nội dung thánh chỉ, cũng đồng thời nghĩ tới gương mặt ục ịch chảy xệ của lão sư lớp chính trị. Mối quan hệ giữa ta với đám lão sư đó, chính là phải dùng chữ “thậm tệ'' để mà hình dung. Cũng tại những bài học đó ta đều đã học qua, ngày thường lại biểu hiện vô cùng xuất sắc. Trò lấn thầy, là hạ thấp họ như thế nào. Lần này phụ vương ra sát chiêu này, chẳng phải là muốn đám già đó được dịp trả thù, sẵn thay người “dạy dỗ” con gái hay sao?!

Ngiêng đầu nhìn qua phía không có mặt trời chói mắt, lúc đầu mới hé mắt ra ta còn nghĩ tiết trời hôm nay thật đẹp, nhưng hiện tại nhìn lại, dường như đằng đông có một đống mây đen nghịt đang bá chủ một phương:

“Thuyết phục không thành thì chuyển sang bắt khuất phục... Phụ vương, kế này của người cũng quá thâm rồi. Quả nhiên, gừng càng già thì càng cay...”

Ari vuốt ve cây thước gỗ dài chừng ba tấc[2] trong tay, mỉm cười tươi tắn:

“Điện hạ, nên chuẩn bị đi học thôi ạ!”

[2] Ba tấc: ba mươi xăng-ti-mét (cm).

Ta liếc cây thước gỗ to chảng trong tay Ari, chợt thấy hắc tuyến đầy đầu.

Ari, em rốt cuộc là người của ta hay là người của phụ vương vậy?

“Chậc!” Mang theo gương mặt tâm không cam, tình không nguyện rời khỏi giường, ta không buồn nói năng với Ari, một mạch đi thẳng vào phòng tắm.

Cung nữ quỳ dàn hàng hai bên thành hồ đang từ tốn thả hoa xuống nước, công cụ tắm rửa dầu vừng đều đã sẵn sàng. Thấy ta bước vào, lập tức cung kính dập đầu: “Điện hạ!”

Ta khoát tay ra hiệu bọn họ cứ tiếp tục, rồi uể oải giang tay sang hai bên, ngái ngủ ngáp một hơi.

Hai cung nữ chuyên hầu ta thay y phục thấy ta ra hiệu, vội bước đến giúp ta cởi bỏ áo ngủ.

Thoát y xong, chưa vội bước xuống ngay, cho người lấy khăn ấm lau sơ trước.

Để mặc bọn họ tác quái trên người, ta thảnh thơi đưa mắt ngắm nhìn mặt hồ lềnh bềnh vô số cánh sen trắng, hít vào hương tinh dầu theo làn khói trắng mờ nhạt lan tỏa, vờn quanh cánh mũi.

Mùi hương liệu này... cảm giác cả cơ thể đều được thư giãn...

“Hương liệu mới à?” Lau sơ nước ấm xong, ta từ từ bước xuống hồ nước tắm ngâm người.

Ari đứng một bên trả lời: “Dạ đúng, là hương tinh dầu cỏ thơm của Lybi mới tiến cống năm trước. Có tác dụng an thần dưỡng khí, khiến người dùng thư giãn tinh thần, thư giãn gân cốt.”

Gối đầu lên đùi của một cung nữ, để cô ta xoa bóp thái dương, lại đặt hai cánh tay lên thành hồ, để hai cung nữ khác xoa nắn bắp tay và hai vai, ta nhắm nghiền mắt, tham lam hít vào một hơi sâu:

“Ta thích hương liệu này, về sau dùng nhiều một chút, rất thoải mái.”

Ari phì cười: “Dạ!”

Ta nhíu mày, mắt vẫn nhắm:

“Cười cái gì đó?”

Ari lấy cây thước gỗ dài ba tấc trên tay đưa lên gãi gãi đầu: “À dạ không có gì. Chỉ là ban nãy em thấy điện hạ còn đang không vui vì bị đánh thức, mà giờ đã vui vẻ như vầy nên... hì!”

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đã qua ba kiếp người mà vẫn vô tư như vậy, riết ta cũng lười so đo với con bé này, ranh con không thể trị, cũng chả thể làm con nít mãi, đành mặc nó làm loạn đi.

Ngâm tinh dầu xong, dùng khăn bông thấm dầu vừng lau người cho sạch sẽ, gột sạch bụi bẩn, sau dùng gáo múc nước xối lên người, lại dùng khăn bông sạch lau khô, lòng vòng mãi đến tận hai tiếng sau mới tắm xong.

Ari đối với khả năng khống chế thời gian tắm của ta rất buồn phiền, thở dài mãi không thôi.

Ta lười quan tâm con bé nghĩ gì, vẫn tiếp tục chậm rãi từ tốn mà làm.

Hôm nay phải đến lớp, lâu rồi ta không đến học, lần này xuất hiện dĩ nhiên phải ăn vận sao cho đứng đắn nghiêm chỉnh, lại không thể thiếu sự tôn quý giản đơn.

Vì vậy Ari chọn cho ta một chiếc váy dài che phủ chân, vẫn là chất liệu tơ tằm trắng, hông thắt dây đai bản to, thắt nút, để hai sợi dây mỏng viền họa tiết hoa sen nhỏ rũ dài xuống tận chân váy, cuối đầu mỗi dây đính một chiếc chuông bạc nhỏ, khi di động phát ra tiếng tinh tang trong trẻo.

Ta nâng tà váy xoay qua xoay lại vài lần trước gương đồng, vừa ý nói: “Chiếc váy này rất được, kiểu dáng mới lạ, họa tiết tuy ít mà lại không nghèo nàn tí nào.”

Ari cười hà hà, mũi như muốn vểnh lên tới nơi: “Được điện hạ yêu thích là phước phần của nó, điện hạ không cần phải khen đâu ạ!”

Rồi lon ton chạy lại bàn trang điểm, lấy một bộ trang sức đến cho ta xem, đôi mắt quắc sáng:

“Điện hạ nhìn này, bộ trang sức này mấy ngày trước mới chế tác xong đó. Kiểu dáng đơn giản mà không mất đi vẻ cao quý, lam bửu thạch óng ánh trong suốt không chút tạp chất, để dưới ánh nắng lam bửu thạch càng trở nên trong suốt, chỉ còn lại đường viền bằng bạc trắng thôi ạ!”

Đuôi lông mày bên phải hơi nhảy loạn, ta vươn tay đẩy sợi dây chuyền cùng đôi hoa tai lam bửu thạch mà Ari vừa mới giới thiệu xong sang một bên, lắc đầu nói:

“Ari! Ta là đến lớp học, không phải đến Tây điện dự yến tiệc.”

Khuôn mặt Ari lập tức ngớ ra, suýt chút làm ta bật cười: “Dạ, em, em xin lỗi.”

Ta xoa đầu Ari, bảo: “Được rồi, lấy sợi mề đay đính đá hồng bửu thạch ta hay đeo tới đây.”

Ari ỉu xìu: “Dạ.”

Lúc đeo bao tay nạm ngọc, vương miện linh xà của trưởng công chúa xong, cứ tưởng Ari đã bỏ ý nghĩ đó rồi, ai ngờ lúc vừa bước chân ra khỏi cửa, con bé lại níu tay áo ta, ảm đạm thưa:

“Điện hạ! Điện hạ đó giờ lâu rồi không đến lớp, ai cũng biết Pharaoh sủng ái người. Giờ Pharaoh hạ thánh chỉ này cả hoàng cung đều biết, nếu điện hạ đến lớp học lại mà không ăn mặc đẹp một chút, bọn người ở lớp sẽ chê cười điện hạ bị thất sủng đó!”

Ta à một tiếng, thì ra là như vậy, thảo nào đột nhiên con bé này hành xử kì lạ như thế, ra là lo ta bị phụ vương lạnh nhạt, bọn vương tôn quý tộc và bọn nô tài trong hoàng cung sẽ khinh thường ta.

Ari nhíu mày, lo lắng hỏi ý ta: “Điện hạ?”

Ta gõ đầu Ari một cái thật mạnh, xong nhấc tà váy dài nhắm hướng lớp chính trị mà đi.

Ari hớt hải chạy theo, thắc mắc: “Điện hạ?”

Thả bước chậm lại một chút, ta vừa đi vừa nhìn cảnh sắc tươi đẹp xung quanh, hạ giọng nói:

“Con người sống ở đời ai mà chẳng có những lúc thăng trầm. Lần này ta không vâng theo ý phụ vương, nghịch lại ý vua, đã biết trước sẽ có kết cục này. Bọn chúng muốn cười thì mặc chúng, dù bọn chúng có cười thế nào thì ta vẫn là công chúa của Ai Cập này, luận thân phận, bọn chúng nếu cho rằng bản thân mình có tư cách chê cười ta thì cứ để chúng cười cho đã đi.”

Ari cắn răng: “Để chúng cười thật sao ạ?!”

Ta liếc con bé, đúng là rèn sắt không thành:

“Cười xong rồi sẽ biết.”

Ari suy nghĩ một chút, sau đó cả gương mặt nhỏ đều bừng sáng, hớn hở lặp lại:

“À há, cười đi rồi sẽ biết!!! Á há há há! Cười đi rồi sẽ biết!!!”

Nghe Ari cười một hồi, ta không biết nói gì hơn, đành ngán ngẩm quay đầu đi, ai ngờ lại trông thấy một người.

“Ở đây có chuyện gì vui vậy? Cho thần tham gia với được không?”

Một giọng nam trầm thấp từ sau tán cây đại thụ vang lên, nối sau đó là một bóng người cao lớn.

Người chưa tới tiếng cười đã tới, tóc nâu suông mượt dài qua vai.

Helia.

Ari vội vàng hành lễ với Helia: “Tham kiến tướng quân.”

“Miễn lễ.”

Helia phất tay, rồi dựa người vào thân cây, giơ tay cười:

“Chào buổi sáng, Asisư điện hạ.”

Ta nhìn Helia, hôm nay hắn không mặc khôi giáp[1] mà chỉ mặc một bộ thường phục skhen-ti[2] đơn giản, quần váy bằng vải lanh trắng thuần, thắt một sợi dây màu xanh ngọc bản to ở ngang hông để cố định, để trần, trên cổ đeo mề đay bằng vàng khảm năm loại bửu thạch đầy mày sắc, bắp tay và cổ tay cũng đeo bao tay bằng vàng ròng, xem ra không phải phụ vương triệu vào cung:

“Không cần đa lễ.”

Lại nói: “Tướng quân sáng sớm vào cung là muốn tìm ai sao?”

[1] Khôi giáp: giáp mặc khi đánh giặc, hoặc khi được lệnh vào cung gặp Pharaoh cũng phải mặc.

[2] Skhen-ti: quần váy bằng vải lanh quấn quanh thân, thường dài trên đầu gối một chút, cố định ngang hông bằng một sợi dây màu, gấp nếp lại, dùng cho tầng lớp thượng lưu và quý tộc mặc. Cái sken-ti này xem ảnh Menfuisư thì thấy ẻm mặc rồi đó, mỏng manh gợi cảm nóng bỏng:“>

Helia khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày:

“Trong cung ngoài điện hạ ra thì thần còn có thể tìm ai chứ?”

Ta đưa tay kéo kín áo choàng, cười đáp: “Sao lại nói như vậy? Tướng quân giao thiệp rộng rãi, trong hoàng cung này quen biết nhiều bạn bè lắm mà.”

Sáng sớm đã đến tìm, không phải lại dẫn khách đến “bái phỏng” chứ?

Helia cười cười, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở quyển sách mỏng dính trong tay ta, tỏ vẻ suy ngẫm một lát rồi câu câu khóe miệng, đầu mày hơi nhướng:

“Điện hạ đang bận đi đâu à?”

Nghe Helia dứt lời, cả người đều cứng ngắc.

Đêm qua phụ vương hạ thánh chỉ, nội quan vội vã chạy tới tẩm điện của ta không khỏi tránh bị tai mắt. Hôm nay Helia lại đến tìm sớm như này, chắc chắn tin tức ta thất sủng đã lan khắp hoàng cung rồi, nói không chừng cả kinh thành Thebes đều hay tin. Hiện tại đi ra ngoài, sẽ rất bất lợi.

Vốn dĩ lúc đầu còn nghĩ tin tức chưa lan xa, ra ngoài sẽ không sao.

Hiện tại, hầy...

Cũng may Helia đến kịp lúc, chỉ là, mỗi lần hắn đến đều là hai cái miệng ăn...

Đành vậy, ta lấy mép áo choàng che quyển sách, thân thiện đáp:

“Định đi vài vòng tản bộ thôi, nhưng nếu đã có duyên gặp tướng quân ở đây, vậy thì trở vào trong, chúng ta dùng trà cho ấm bụng. Trà hoa nhài tướng quân khen hôm qua vẫn còn rất nhiều đấy.”

Đảo mắt xem xét xung quanh, lần này chắc chắn có dẫn người theo rồi, đang trốn ở đâu đây?

Helia bật cười vui vẻ, nghe sao cũng giống như kiểu cười thỏa mãn khi nguyện vọng đạt thành:

“Điện hạ khách sáo quá! Bản thân thần thì không muốn làm phiền nhã hứng tản bộ của điện hạ, nhưng nếu điện hạ đã có lòng như vậy, không nhận lời mà cứ nói những lời sáo rỗng từ chối thì thật bất kính với thịnh tình của điện hạ. Đã vậy thì, cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”

Dứt lời liền quay đầu đi ngược về phía sau tán cây, “ồ” một tiếng:

“Ai đây? Quý nhân, quý nhân nha! Anh đến đúng lúc thật, Asisư điện hạ có trà ngon khoản đãi đấy. Thật quá đỗi tình cờ nha, anh gặp vận đỏ rồi!”

Ta chôn chân tại chỗ, không biết nói gì hơn, màn kịch này cũng quá gượng ép rồi đi.

Ooo

Ta ngồi trong tiền sảnh.

Trong sảnh có hai vị khách, một là Helia - con trai của tể tướng Imhotep, người còn lại ngồi bên cạnh thì ta không rõ, bất quá dung mạo có chút quen mắt.

Helia dựng thẳng lưng ngồi trên ghế, biểu tình ái ngại:

“Sớm thế này đã đến bái phỏng, làm phiền Asisư điện hạ rồi.”

Dứt lời liền quay sang vị khách ngồi bên, vẻ ái ngại mới đây cứ như hoàn toàn bốc hơi, thay vào đó là gương mặt hớn hở tươi tỉnh như bông: “Anh phải biết Asisư điện hạ là người độ lượng cỡ nào, tiếng thơm đồn ngàn dặm, cả kinh thành Thebes đều biết. Thậm chí cả các nước lân bang cũng phải ngưỡng mộ. Sau này anh còn cần phải học hỏi từ điện hạ nhiều.”

Ta nghe mà lùng bùng lỗ tai, lại bắt đầu bốc phét lên rồi.

Ấy thế mà vị khách bên cạnh nghe xong lại không chút hoang mang trước “tiếng thơm” của ta, còn nhã nhặn cười một tiếng, rồi chậm rãi đứng dậy, bước ra giữa phòng, chắp tay, điềm tĩnh nói:

“Mong điện hạ chỉ giáo nhiều hơn.”

Bóc một miếng bánh lúa mạch cho vào miệng nhai, đột nhiên cảm thấy tình cảnh hiện giờ có phần quen thuộc, dường như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Điển hình như tối hôm qua, lúc thiếu soái Tifes đến cũng là mấy lời khách sáo qua lại một cách giả giả như vầy.

Chỉ là, vị khách hôm nay có vẻ khác hẳn vị thiếu soái tiểu bạch kia. Lời nói, cử chỉ, thậm chí từng động tác nhỏ như cầm chén trà lên uống cũng đều rất chuẩn mực. Quan trọng hơn, tuy bề ngoài thoạt nhìn nho nhã, nhưng mỗi bước đi đều vô cùng vững chãi, chứng tỏ là một kẻ luyện võ.

Đây không phải lần đầu tiên Helia dẫn người đến ăn chực trà bánh, mỗi người mỗi lần hắn dẫn đến đều vô cùng giống nhau, có một điểm chung là nếu không phải kẻ văn sĩ mặt mày trét phấn nói toàn những câu vô bổ thì là quân nhân khô khan cứng ngắc, hoàn toàn không có ai nổi trội.

Ta hiểu dụng ý của hắn là gì, hắn muốn ta giao lưu nhiều hơn.

Nhưng với những kẻ thô thiển không hiểu biết, nói thêm vài câu cũng vô ích.

Ta nhìn vị khách đang chắp tay đứng yên một chỗ không nhúc nhích, đứng trước mặt ta mà dám lớn mật không khai rõ tên họ, xem như cho hắn bài học. Nhưng là cũng có kiên nhẫn lắm, bị đối xử như vậy mà không hề tỏ ra mệt mỏi hay khó chịu, con người này... có thể xem xét:

“Ngồi đi.”

Vị khách nâng khóe miệng, lễ độ đáp: “Tạ ân điển của điện hạ.”

Kẻ luyện võ à...

Mấy năm nay không phải chưa từng đến quân trại hay thao trường xem binh sĩ tập luyện. Võ tướng trong triều cũng gặp qua không ít, quân hàm từ bậc lục phẩm trở lên đều đã gặp qua.

Nhưng người này...

Helia, rốt cuộc ngươi đem đến thứ gì cho ta đây?

Đặt nửa miếng bánh lúa mạch còn dư xuống dĩa, ta vừa lấy khăn ăn lau miệng, vừa nhìn Helia, làm như khó hiểu, bâng quơ hỏi:

“Tướng quân sớm vậy đến đây bái phỏng, không phải chỉ đơn giản là ăn bánh uống trà chứ?”

Helia thổi nhẹ vành chén trà, lớp sương ám trên vành lập tức tan ra:

“Dĩ nhiên thần không rảnh rỗi như vậy rồi. Hôm nay đến bái phỏng, một là muốn thăm hỏi điện hạ, hai là muốn giới thiệu cho điện hạ một nhân tài xuất sắc, rất đáng để được điện hạ tuyển dụng.”

Dùng thìa bạc chọt vào chén trà, khuấy khuấy lá trà nổi trên mặt nước vẫn còn làn khói trắng mờ nhạt, ta nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên đệm theo Helia, ngoài người đang ngồi cạnh hắn thì còn ai vào đây nữa: “Ồ, nhân tài được tướng quân không tiếc lời vàng ngọc khen ngợi, tin chắc không phải hạng tôm tép nhãi nhép tầm thường rồi. Là vị nhân tài nào có bản lĩnh lớn như vậy?”

Helia nhướng mắt lên, hé miệng chuẩn bị nói: “À, người đó...”

“Là thần.” Nhưng lại bị vị khách nhân tài nhanh hơn một bước, vừa vặn cắt ngang.

Ta thầm thấy buồn cười, vị khách này quả nhiên tự tin, tuy thật sự là hắn ta nhưng Helia còn chưa ra vẻ bí hiểm xong. Kể ra đây cũng là lần đầu tiên có người dám giành đất diễn của Helia, gan lớn!

Helia thấy “nhân tài” tự ý ra diễn đoạt mất lời thoại của mình cũng không nói gì, chỉ thong dong thưởng trà, hít vào một hơi hương trà hoa nhài thơm ngát, nhếch mép ra vẻ thần bí cao cơ.

Ta lướt mắt qua hai kẻ đang âm thầm tính giờ diễn tuồng trước mặt, mong là đừng nhàm chán như mọi lần, có tí kịch tính thì tốt.

Helia nhấp ngụm trà, nói: “Nghe nói điện hạ từ ngày hôm nay trở đi sẽ rất rảnh rỗi. Đã có thời gian như vậy, thì để nhân tài của thần bồi người một thời gian đi.”

Ngón tay cứng ngắc, nước trà trong chén sánh ra tay.

Hắn rõ ràng biết tình hình của ta, lại còn ở đó nói ta rất rảnh rỗi. Rõ là cố tình châm chọc!

Châm chọc xong, đưa mắt sang “nhân tài”, bảo: “Mau giới thiệu bản thân anh với điện hạ đi.”

Vị khách cười cười, để lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp: “Thần tên Ruka, không có họ. Là tinh anh trong tinh anh trong đội cận vệ của trưởng công chúa điện hạ.”

Ồ, ta không biết rằng trong đội cận vệ của mình còn có một người tên Ruka đấy? Lại còn là không có họ, tinh anh trong tinh anh?

Ta nhìn chằm chằm Ruka, nhiệt độ trong mắt dần lạnh đi.

Ban đầu nhìn thấy nam nhân này đã có cảm giác rất quen mắt, ha, vậy mà ta lại không nhận ra sớm hơn, còn có thể là ai ngoài tên cận vệ riêng của con trộm mộ Carol Rido kiếp trước?

Không ngờ lại gặp được hắn trong thời điểm này.

Nam nhân này liệu có bị cuốn vào lời nguyền không? Có nhớ ta là ai hay không?

Chỉ tại phụ vương, thế nào cũng không chịu tiết lộ cho ta rốt cuộc có bao nhiêu người vướng vào lời nguyền, hại ta đến giờ vẫn chưa thể buông xuống đề phòng. Đến tận bây giờ, những người bị vướng vào lời nguyền mà ta biết, ngoại trừ phụ vương mẫu hậu và Ari không hận ta ra, còn lại...

Thật khó mà diễn tả hết.

“Ngươi rất tự tin.”

Ruka này đến đây, là muốn tiếp cận ta vì có mục đích, hay chỉ đơn giản là tình cờ được Helia tìm thấy rồi đào tạo? Cả hai kiếp này mới gặp nhau hay kiếp trước hắn vốn cũng là người của Helia?

Ruka rằng: “Điện hạ có thích một người tự tin như vậy không?”

Ta chạm vào viên thạch anh đỏ hồng khảm trên mắt rắn của chiếc vòng kim xà đeo trên tay: “Còn phải xem tâm tính của người đó như thế nào. Có một lòng một dạ hay chăng?”

Lông mày Ruka khẽ nhíu: “Điện hạ nói vậy là có ý gì?”

Nhìn vào dĩa trái cây bên cạnh, tùy tiện chọn một quả cam lên ngắm nghía: “Tỉ như trái cam này, thoạt nhìn tươi ngon tốt tươi, nhưng ai biết chừng bên trong lại đầy sâu thì sao? Có đúng không?”

Ruka chăm chú nhìn trái cam tròn trịa trên tay ta, rồi nhìn ta, mỉm cười thản nhiên:

“Cam dâng cho điện hạ ngự thiện, từ chất lượng bên trong đến mẫu mã bên ngoài đều đã được kiểm duyệt đảm bảo, sap có thể xuất hiện tình trạng bị sâu mọt cắn phá?”

Hừm, miệng lưỡi tạm xem như sắc bén...

Ta dùng móng tay ngón cái đâm vào vỏ cam, nói: “Đã từng nghe câu 'Vỏ cam dày có móng tay nhọn' chưa?”

Ruka ngớ ra: “Dạ?”

Bốn bề im ắng.

Không gian yên tĩnh đến nổi có thể nghe được tiếng người dân sông Nile đang hò reo bên dưới.

Động tác lột vỏ cam hơi chậm lại, ta nhướng mắt nhìn Ruka, kẻ này không hiểu ý ta sao?

Ruka tỏ vẻ ái ngại nhìn ta, che miệng như đang nén cười: “Nghe thì có nghe rồi, nhưng là... 'Vỏ quýt dày có móng tay nhọn' thưa điện hạ...”

Ha, Helia ngồi trên ghế dành cho khách vừa nghe Ruka dứt lời liền vỗ vào thành ghế bật cười một tiếng, đôi mắt hắn sáng ngời, lia mắt nhìn ta như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm.

Da mặt hơi nóng lên, ta cho rằng có lẽ giờ phút này mặt mình đang đực ra, trông cực kì ngu ngốc.

Khóe mắt liếc nhìn Helia, câu thành ngữ dân gian này là hắn dạy cho ta, bảo là học được từ các thương nhân Trung Nguyên ở cảng Thebes, nói gì mà nghĩa là cho dù ngươi cao cơ cỡ nào thì cũng có một người có thể hạ bệ ngươi xuống; trên đời này không có thứ gì là hoàn hảo tuyệt đối.

Ra-là-nói-dối...

Helia nhún vai, bản mặt bình thản như muốn nói: Thật ra thần cũng không biết nó gọi là vỏ quýt, người biết đó giờ ngoại ngữ của thần vẫn không chuẩn mà. Nói thật đấy!

Ta trừng mắt cảnh cáo: Tốt nhất là ngài đừng nên có lần sau! Bằng không...!

Helia nháy mắt: Đã rõ!

Rồi ho khan hai tiếng làm giảm bầu không khí lạnh cứng, vịn tay ghế đứng dậy, chống một tay lên thắt lưng, tay còn lại xòe ra vuốt tóc mái trước trán ra sau đầu, nói:

“Thời tiết hôm nay trong xanh ít mây, trời nhiều gió, rất thích hợp đi thuyền trên sông. Trùng hợp thuyền riêng của thần đang đỗ neo ở sau hoàng cung, từ đó có thể xuôi dòng đi lên chợ trên sông của dân chúng. Nghe đâu quan trấn thủ hải cảng vừa ra thông lệ mới, nhiều thương buôn từ các xứ xa đến trao đổi giao thương, cảng Thebes hiện nay vô số vật phẩm được bày bán, rất hưng thịnh.”

Nhìn ta, ánh mắt đầy thâm ý:

“Sẵn dịp điện hạ đang có thời gian rỗi, nếu chỉ ngồi không một chỗ buồn chán, chi bằng cùng chúng thần ra ngoài cung du ngoạn một chuyến. Xem như thị sát dân tình.”

Ta dời mắt qua Ruka, im lặng khá lâu rồi, không muốn nói gì nữa sao.

Quả nhiên, thấy ta nhìn hắn, dù chưa biết được bản thân đã được chấp thuận hay chưa, hắn cũng không rối, bình tĩnh chỉnh trang lại y phục, đứng dậy rời chỗ ngồi, đến trước mặt ta, chắp tay thưa:

“Lời mời của Helia tướng quân coi bộ rất hấp dẫn, điện hạ thấy thế nào? Nếu điện hạ đi, thần sẽ cho kẻ dưới lập tức đi chuẩn bị sẵn sàng.”

Ta rũ mí mắt, gõ gõ ngón tay lên bàn, nhịp theo bản nhạc hòa tấu yêu thích, tiếp xúc với mặt bàn bằng gỗ bá hương phát ra tiếng “lốc cốc” nhỏ đều đặn. Lúc phải suy nghĩ, ta thường hay lấy nó ra để tịnh tâm. Bản nhạc này tiết tấu êm dịu, nhanh mà không gấp, da diết đi sâu vào lòng người.

“Điện hạ?” Ruka gọi khẽ.

Tay nhịp vẫn gõ, nâng mí mắt nhìn qua hai kẻ mặt mày tươi cười đang công khai bắt tay nhau đưa ta vào thế phải chọn lựa nhanh chóng trước mặt. Kể ra Ruka này khá giống ta và Helia, diễn thì diễn, lố thì lố, nhưng mỗi màn diễn đặt ra đều có mục đích, không phải để mua vui cho thiên hạ.

“Nghe không tệ, cũng được.”

Ruka cụp mắt: “Vậy thần xin phép đi chuẩn bị ngay, thưa điện hạ.” Ta nghe được tiếng thở ra rất khẽ, xem ra Ruka rất vui mừng với câu trả lời của ta. Mà cũng đúng thôi, mừng rỡ là phải đạo. Mục đích ban đầu khi Helia và hắn đến đây, chẳng phải chỉ vì mấy chữ gỏn gọn này thôi sao?

Tuy là thân thế của nam nhân này vẫn còn nhiều điều bí ẩn, nhưng giờ hắn đã là người của ta, sớm muộn gì hắn cũng phải đích thân nói rõ ngọn nguồn sự thật về bản thân với ta.

Nhưng là, ngày nào thâm tâm hắn còn chưa toàn tâm toàn ý hướng về vị chủ nhân này, thì ngày đó, ta cũng chưa thể phó thác dù chỉ một chút niềm tin rất nhỏ vào hắn. Ta sống trên đời hơn năm mươi bảy năm, qua ba kiếp người, đã sớm không còn niềm tin vào bất kì ai nữa rồi...

Ruka rời đi không bao lâu, Helia cũng bảo về thay y phục khác rồi đi luôn, bảo chiều nay gặp.

Ta ngồi trên ghế, nhìn vầng thái dương bên ngoài điện đã lên cao, ánh nắng từ bầu trời Ai Cập xuyên qua màn trướng chiếu vào giữa sảnh, phản chiếu hoa văn in chìm trên sàn lát cẩm thạch.

Nhìn đến thất thần một hồi, mới chợt nhận ra... bọn họ đã rời đi cả rồi.

Tẩm điện rộng lớn, trừ bỏ tiếng màn sa bị gió lùa phát ra tiếng phành phạch, còn lại không gian dường như trở nên yên tĩnh đến kì lạ, đến đáng sợ, tựa như cả thế giới chỉ còn có mình ta tồn tại.

Ta kêu lên một tiếng: “Ari!”

Ari từ ngoài nhanh chóng chạy vào, trên tay vẫn còn nhỏ nước tí tách, chắc vừa mới giặt quần áo xong. Đường đường là quản sự lại chạy đi làm công việc của cung nữ, thật là...

Ta lười để ý mấy chuyện vặt vãnh, dặn dò con bé vài câu, đại loại như ta vào phòng nghỉ một chút, không có gì thì hạn chế đừng làm phiền, khi nào Ruka và tướng quân Helia trở lại thì hẵng vào gọi ta dậy. Dặn dò xong, thấy Ari gật gù có vẻ đã nhớ hết nên rời ghế đứng dậy trở vào trong.

Lúc chuẩn bị khép cửa phòng lại thì Ari hỏi: “Ruka là ai vậy ạ? Nghe tên hơi quen quen?”

Mí mắt dần nặng trĩu, ta khoát tay: “Lát nữa tự hỏi Helia đi.” rồi khép cửa.

Bước vào phòng rồi, ta đi một vòng kéo lại rèm, sau đó mới mệt mỏi leo lên giường nằm.

Ngọn gió đầu thu len lỏi qua khe hở lùa vào phòng, tốc bay màn điều[3], hiu mát dễ chịu.

[3] Màn điều: màn của các nhà giàu có treo trên giường.

Mơ mơ màng màng lại cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, có lẽ do sáng nay dậy quá sớm so với ngày thường.

Cảm nhận cảm giác êm ái dễ chịu từ chăn đệm truyền đến, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, ta thấy mình bay xuyên qua trùng trùng điệp điệp rặng núi sương phủ mây mờ, bay mãi bay mãi, cuối cùng dừng chân tại hoàng thành Babylonia[4].

[4] Babylonia là tên quốc gia, còn thành tên Babylon.

Hoàng thành rộng lớn, lãnh thổ trải dài khắp Trung Đông.

Ta đứng trên đỉnh hoàng thành, phóng tầm mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng.

Bỗng nhiên từ sau lưng có người khẽ gọi: “Asisư.”

Ta quay đầu, thì thấy mình đang ở trong một căn phòng.

Căn phòng mà ta đang thấy dát vàng nạm ngọc, sàn lát bửu thạch ô-phia sáng láng.

Dưới lưng thật mềm, ra đang nằm trên giường.

“Sao nàng vẫn chưa ngủ? Lại nhớ nhà à?” Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền đến, suýt chút làm ta giật mình.

Đang định quay đầu lại xem ai vừa nói chuyện thì giọng nói trầm thấp lại vang lên:

“Nàng hận bọn họ không?”

Ta nín thinh, trở người, tự nhiên lại có gì đó thôi thúc ta phải nhìn rõ mặt người này. Nhưng ai ngờ khi quay lại, người đó đã ngồi bên mép giường, chỉ để lộ tấm lưng trần săn chắc mà đầy sẹo.

Sẹo lớn có, sẹo nhỏ có... đủ loại hình, đủ loại kích thước.

Không hiểu vì sao khi trông thấy tấm lưng đầy sẹo kia, thâm tâm lại dấy lên cảm giác thân thuộc kì lạ, tiềm thức trong lúc vô ý lại thốt ra khe khẽ những lời vốn dĩ không thể tùy tiện nói với ai:

“Hận.”

Vươn tay châm đèn dầu, ánh sáng liền men theo tay người bừng lên: “Sớm thôi, ta sẽ bắt tất cả bọn họ phải quỳ phục dưới chân nàng.”

Ta mấp máy môi: “Vậy sao.”

Bóng dáng cao lớn phản chiếu dưới ngọn đèn dầu yếu ớt, trong mắt ta lại thành ra một mảng màu u ám không dứt. Phảng phất như thậm chí dù đang ở trong một căn phòng lộng lẫy xa hoa nhường này, vẻ cô tịch của người cũng không thể nào khỏa lấp đi được, không thể nào xóa nhòa.

Trong lúc mơ màng, giọng nói trầm thấp bỗng trở nên thật gần mà cũng thật xa:

“Nàng tin ta không?”

Cảnh vật trước mắt nhòe đi, ta như nghe thấy tiếng mình đáp:

“Tin.”

Đột nhiên ầm ầm một tiếng, đất trời như rung chuyển.

Giật mình mở mắt ra, căn phòng dát vàng ô-phia đã không còn, tấm lưng trần đầy sẹo cũng biến mất, trước mắt chỉ còn bầu trời Ai Cập xanh như màu lá mạ cùng bức tượng nhân sư đằng xa.

Ta chớp mắt vài cái, hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nhìn bình hoa vốn đặt ở góc phòng giờ lăng lốc dưới đất, tự nhiên chợt thấy buồn cười, cũng có tí chua chát, nói thẳng ra thì sự vật, con người ở trên đời này, có được bao nhiêu cái là thật đâu?

Giấc mơ và hiện tại, cách nhau chỉ một ý niệm.

Ngươi cho là mơ thì là mơ, ngươi cho là thật thì sẽ là thật.

Đơn giản vậy thôi.

Cửa phòng bị gõ to hai cái, giọng Ari từ sau cửa truyền vào: “Điện hạ, đội trưởng Ruka đã đến, đang ở bên ngoài sảnh ngồi đợi ạ.”

Đội trưởng Ruka, làm quen thân phận cũng thật nhanh.

Ta vén chăn bước xuống giường, đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống ghế tựa, nói:

“Biết rồi. Đem y phục vào cho ta thay.”

...

Ta thay đổi thường phục xong, bước ra đại sảnh, quả nhiên trông thấy Ruka.

Hắn cũng đã thay đổi y phục, áo liền váy xanh lam sọc trắng, vắt trên vai một cái khăn dài đến eo.

Hình như bộ đồ này... lúc trước khi hắn làm cận vệ cho con trộm mộ đã thấy mặc rồi. Khi đó cho rằng hắn thích kiểu đồ này nên may nhiều bộ giống nhau để thay đổi. Dù gì cũng là cận vệ của vương hậu Ai Cập, không thể nào túng thiếu được. Nhưng mà bây giờ, cũng lại mặc?

Ruka thấy ta ra tới, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Ta gật đầu, thôi mặc kệ, rồi nhìn quanh, sao không thấy Helia: “Helia đâu?”

Ruka đáp: “Tướng quân nói tìm được địa điểm du ngoạn tốt hơn, đến trước đặt chỗ rồi thưa điện hạ.”

Ta nhướng mày: “Là nơi nào?”

“Là một nơi tụ tập những người sưu tầm cổ vật, hôm nay vừa vặn tổ chức đấu giá chén rượu mà vị Pharaoh đã thống nhất Thượng Hạ Ai Cập từng dùng qua. Tướng quân bảo có hứng thú, muốn mời điện hạ chia sẻ đồ tốt.” Ruka tiến đến, đưa tay làm động tác mời: “Chúng ta đi luôn chứ điện hạ?”

Ta đi thẳng ra cửa, lướt qua mặt hắn: “Được, đi thôi.”

Hội thương nhân sưu tầm cổ vật mà Ruka nói ngụ ở thuyền hoa giữa sông ngoại ô kinh thành Thebes, khi ta với Ruka đến nơi thì trời đã sẩm tối, trên thuyền đã khêu đèn.

Helia ngồi trong gian chính trên khoang thuyền, nâng chén rượu xem vũ cơ ngoại bang nhảy múa.

Ngồi trong sảnh ngoài hắn ra thì còn có mấy người khác nhìn khá quen mắt, thì ra đều là đám vương tôn quý tộc trong kinh thành.

Helia còn cải trang giả bộ huyền bí đứng dậy chạy đến, kéo tay áo ta lào thào:

“Điện hạ tới rồi, đội trưởng Ruka cũng tới luôn. Điện hạ à, người ở đây không biết chúng ta là ai đâu, nhớ đừng để lộ thân phận nha.”

Ta ậm ừ, thầm nghĩ tài diễn của Helia ắt đã đạt đến trình độ thượng thừa, sâu không thấy đáy. Nội chuyện tên nhiều chuyện ngươi suốt ngày chong mặt khoe khoang khắp chốn kinh thành, có mấy người không nhận ra mặt mốc của ngươi chứ? Có mà giả bộ không biết thôi! Còn ở đó cải trang!

Helia dẫn ta và Ruka vào chỗ ngồi, những người kia dù tỉnh rụi, song ánh mắt cứ bắn tới tấp về hướng này.

Đám thường dân chưa từng diện kiến ta thì không nói, còn bọn vương tôn quý tộc này ngày nào đến lớp ta cũng gặp, cái bản mặt kênh kiệu thấy mà ghét, vả lại bọn chúng ngày thường hay long nhong khắp hoàng cung, chuyện Ruka trở thành cận vệ của ta chắc cũng nắm trong tay luôn rồi.

Trưởng công chúa, Đại tướng quân đạo binh Orent, còn có cả tân đội trưởng đội cận vệ của trưởng công chúa, ba người cùng nhau đi chơi thuyền hoa, chuyện nóng xình xịch này thể nào ngày mai cũng được cả triều đình biết hết.

Ta nói với Helia: “Chén rượu định mua đâu? Không phải là cái chén ngài đang cầm trên tay chứ?”

Helia cười bảo: “Đâu nào, còn không phải chờ điện... chờ cháu với Rimsi công tử đến sao, nên chưa bảo ông chủ lấy ra vội.”

Hắn quay ra một người ngồi chếch sau lưng bảo: “Ông chủ, người ta đợi đã đến rồi, ông mau đem đồ ra đi.”

Ta mỉm cười, không biết hắn thành em trai phụ vương hồi nào, với ta khi nào có một người hoàng thúc hờ này. Đúng lúc có rượu, cầm chén rượu người hầu rượu dâng lên, đưa cho Ruka kiểm tra.

Ông chủ bán đồ cổ trạc ngoại tứ tuần, mặt bẹt hồng hào, vóc người có phần đẫy đà, quần áo hơi cũ song hợp tông với dảng vẻ chất phát. Ông ta thưa vâng đồng thời khom lưng cung kính về phía này, rồi xoay người đi vào cửa bên, chốc sau đã bưng ra một cái hộp gỗ.

Ông chủ đặt hộp gỗ lên chiếc bàn con trước mặt ta và đám người kia, chậm rì rì cẩn thận mở cái hộp ra, bên trong lại có một cái hộp nhỏ khác, lại mở tiếp, vẫn còn hộp nữa, lại mở tiếp nữa, vẫn còn. Cho đến khi mở đến cái thứ năm, mới xuất hiện lớp lụa đỏ bên trong.

Ruka dâng chén rượu cho ta, ta nhấp một ngụm, thấy trò này diễn cũng điệu nghệ phết, cũng thú vị, liệu ông chủ mập này có phải họ hàng thân thích gì với Helia không.

Ông chủ mập nâng cái vật quấn vải đỏ lên như nâng lòng đỏ trứng mỏng manh, giơ lên trước mặt Helia.

Helia xoa xoa tay, nhận lấy, giở mấy lớp ra.

Một chén rượu bằng đồng loang lổ vết han gỉ nằm giữa lụa đỏ, tựa như đã dãi nắng dầm mưa bao năm tháng.

Ta chép miệng, nhìn nó gỉ khủng khiếp thế kia, chắc gì là đồ tổ phụ Pharaoh mấy nghìn năm trước đã dùng qua.

Helia cứ như sợ dấu vân tay sẽ làm bẩn, giữ cách lớp vải mà xoay tới xoay lui ngắm nghía, ta cũng nhích lại gần coi cho rõ, Helia vừa tăm tia vừa nói: “Cháu à, cháu coi bề mặt của nó nè! Nhìn cái hoa văn của nó đây! Nhất định là đồ cổ thời 'đồ đồng' không lẫn đi đâu được! Nhìn chỗ han gỉ mà xem, lớp gỉ xanh dày cỡ này, không trải qua trăm nghìn năm thì không thể nào có được!”

Ta ừ ừ cho có, lặng lẽ nhân lúc Helia không để ý chuyền lẹ chén rượu qua Ruka.

Ruka cầm trong tay, nhìn một thoáng rồi nói: “Ông chủ này, theo tại hạ thấy thì chén rượu này hình như không phải vật lưu truyền từ thời kì 'đồ đồng'.”

Ta đã sớm đoán được, nghe vậy chỉ cả cười.

Tiểu tử nói hay lắm, hiểu đúng ý ta đấy.

Ông chủ mập sửng sốt: “Vị công tử này, xin đừng nói bậy bạ. Tiểu nhân đó giờ buôn ngay bán thật, sao dám mang đồ giả ra lường gạt quý khách.”

Mặt Helia còn mất hứng hơn, hai con ngươi như lưỡi dao bén ngọt cứ tia vào mặt ta rồi qua Ruka.

Ruka cong cong khóe miệng, đặt chén rượu lên bàn, nhẹ nhàng nói: “Theo tại hạ thấy, chén rượu này hẳn chừng năm ngoái.”

...

Trong màn đêm đặc quánh, ta hồi cung với ánh sao sáng lấp lánh trên đầu.

Helia suy sụp quá thể, chén rượu bị Ruka kết luận đúng là hàng nhái, hơn nữa còn nhái hết sức thô thiển. Ruka nói, muốn làm ra thứ đồ cổ này dễ vô cùng, trước tiên tạo một cái khuôn mô phỏng đồ cổ, sau đó nung chảy đồng, muốn đúc bao nhiêu có bấy nhiêu. Rồi ngâm trong mỡ, chôn dưới bùn lắng mấy hôm, phơi nắng thêm vài ngày, cứ lặp đi lặp lại quá trình đó nhiều lần, cuối cùng vùi trong đất ẩm, chừng bảy tám tháng là có thể tạo ra vết han gỉ bong tróc, nhìn vừa cổ vừa tơi tả.

Ông chủ nghe xong mà tay chân run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, đã vậy trong đám người ngồi đó còn có người lập tức gọi quan phủ ập tới, giải lão mập đi, sẵn tiện tịch thu luôn hàng hóa.

Ruka khá hứng thú với đống hàng đấy, trong mấy rương hàng lớn của lão mập, chỉ có mỗi rương gỗ là thật, còn lại hầu như đều là đồ nhái.

Quan sai thủ thành hốt cả một thuyền đầy đồ nhái, vàng bạc đồng thiết ngọc thạch lưu ly dưới ánh nến lóng la lóng lánh nom thật bắt mắt, đáng tiếc là mặt Helia cứ thuỗn ra.

Trước giờ ta bị Helia xỏ xiên nhiều rồi, lần này được dịp trả đũa, đúng là khoan khoái cả người.

Đợi đồ đạc của lão mập bị chuyển đi cả rồi, Helia mới tiến đến gần ta. Thiết nghĩ hắn đang cáu kỉnh lắm, ai ngờ vẫn còn cười vui vẻ, nhưng là vành mắt hơi cong, hơi nguy hiểm:

“Điện hạ, lát nữa giờ Thìn, người ra ngự hoa viên đợi thần nhé.”

Ta không hiểu Helia hẹn ra đó làm gì, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ.”

Helia vẫy tay, xoay lưng hòa vào dòng người tấp nập phía sau: “Vậy thần xin đi trước.”

Ruka khom lưng: “Tướng quân đi bình an.” rồi chắp tay với ta: “Ta hồi cung chưa ạ?”

Ta ngẩng đầu nhìn trời, thở ra: “Hồi cung.”

Ooo

Trở về hoàng cung rồi, sau khi tắm rửa thay y phục mới, ta mới từ từ đến chỗ hẹn với Helia.

Ai ngờ đến đó đợi hết mười lăm phút, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Trong lòng hơi không vui, nhưng trước giờ Helia hành sự đều có lí do riêng, hắn không làm điều chi thừa thải. Nghĩ vậy nên ta cố gắng thuyết phục bản thân đứng thêm tí nữa.

Đêm đen đầy sao, gió bấc gào thét.

Tối nay trăng cũng rất tròn, ta đứng dưới ánh trăng sáng vằng vặc, không nhịn được cảm khái:

“Cảnh còn người xưa đã mất. Nhân sinh trên đời, có bao nhiêu khoảnh khắc được tỏa sáng đâu?”

Nán lại ngắm trăng thêm một hồi, ta đã hết kiên nhẫn, nhấc váy dời gót khỏi ngự hoa viên.

Ai ngờ trên hành lang, Helia và một người nữa đang đi về hướng này, đụng ta ở giữa hành lang.

Giờ mới chịu vác bản mặt mốc của ngươi tới à...

Helia cười nói: “Nghe nói gặp ba lần một ngày là có duyên. Như câu chạy trời không khỏi nắng, ta và Asisư điện hạ đã là lần thứ hai rồi, nếu chốc nữa lại gặp, điện hạ có lẽ nên suy xét lại đấy.” Hắn cười khanh khách, nhìn thoáng người bên cạnh: “Vương tử, ta nói có đúng không?”

Ta cũng nhìn thoáng người bên cạnh Helia, khoảnh khắc lướt qua gương mặt rất đỗi quen thuộc kia, trái tim tựa như nhói lên, đệm một tiếng cười khổ rồi mới nói: “Helia tướng quân chớ có luồn kim xe chỉ mối quan hệ giữa chúng ta. Vương tử là người đứng đắn, loại chuyện này há có thể tùy tiện trả lời sao? Tướng quân không nên nhất quyết lôi kéo người ta xuống nước chứ?”

Menfuisư không nói gì, mím môi đảo mắt đi nơi khác.

Helia chống hông, một tay đưa lên vuốt tóc ra sau đầu, cười bảo: “Sao có thể! Vương tử tấm lòng bác ái, sẽ không chấp nhất mấy lễ tiết nhỏ nhặt đâu.”

Ta nói: “Giờ này không còn sớm, ta cứ ngỡ tướng quân đã hồi phủ rồi, có sao vẫn còn nán lại trong cung vậy? Có chuyện gì sao?”

Helia thở dài, nhún vai: “Điện hạ hỏi hay lắm. Về phần thần dĩ nhiên không muốn chạy loanh quanh hoàng cung vào giờ này. Nhưng xế chiều nay Pharaoh căn dặn gia phụ dẫn vương tử đi thăm thú hoàng cung, sẵn sắp xếp tẩm điện riêng cho vương tử. Chậc, điện hạ cũng biết đó, gia phụ tuổi đã cao, ta thân là trưởng tử, làm tròn đạo hiếu, thay cha gánh việc là điều tất yếu.”

Ta rằng: “Ra vậy. Nhưng tiết trời đã vào khuya, vẫn còn thăm thú sao?”

Helia cười cười, đang định nói thì Menfuisư bên cạnh đột nhiên giật nhẹ cánh tay hắn, thế là đành phải tạm thời gác cái miệng đang ngứa ngáy lại, ân cần hỏi: “Vương tử cần gì sao?”

Menfuisư không trả lời, lạnh lùng dời mắt xuống áo choàng.

Ta và Helia cùng dời mắt theo, thì ra mép áo bị cong.

Helia à một tiếng, mỉm cười thân thiện: “Để ta giúp ngài.” rồi chậm rãi khom xuống, quỳ một chân trên đất, vuốt phẳng mép áo choàng bị cong giúp Menfuisư, tuy vậy nhưng khóe miệng bên trái của hắn hơi nhích lên, mí mắt hơi nheo, rõ ràng là không vui khi bị Menfuisư xem như nô tài.

Ta ho nhẹ một tiếng: “Không làm phiền hai người nữa, ta đi trước nhé.”

“Gượm đã!” Helia vừa chỉnh trang y phục giúp Menfuisư vừa gọi ngược ta lại. Ta kiên nhẫn nhìn hắn làm việc, xong xuôi mới nhướng mắt nhìn ta: “Thăm thú nhiêu đó cũng đủ rồi. Hơn nữa vương tử tuổi nhỏ, không nên thức quá khuya. Bây giờ thần đang đưa vương tử đến chỗ chưởng quản Hasi để chuyển giao công việc đây. Hay là chúng ta đi chung đi, sẵn thần tiễn người về.”

Ta cười, đứng qua một bên hành lang để trống đường: “Không cần đâu, ta tự về được mà.”

Helia nói: “Nếu điện hạ nói vậy thì thôi. À mà điện hạ có lời gì muốn nói với vương tử không?”

Cơ thể cứng ngắc, ta xiết chặt cây cán treo đèn lồng trong tay, chỉ muốn một gậy đập thẳng đầu Helia, đập cho hắn câm miệng, tự nhiên nói mấy lời này cũng không biết là cố tình hay vô ý: “Trễ rồi, có gì để nói đâu? Nên nhanh chóng đưa vương tử về tẩm điện nghỉ ngơi sớm thôi.”

Nhưng ngẫm kĩ lại, chỉ tại do ta quá cảm tính. Helia không biết mối quan hệ giữa ta và Menfuisư. Trong mắt hắn, ta và Menfuisư chỉ đơn giản là cặp tỷ đệ vừa mới nhận mặt nhau, cùng cha khác mẹ, vô cùng xa lạ. Hắn nói nãy giờ, cốt chỉ muốn nhân cơ hội để ta kết giao với Menfuisư. Người trong cung thêm một người bạn tốt hơn thêm một kẻ thù. Huống hồ Pharaoh chỉ có duy nhất hai đứa con kế thừa ngai vàng, nếu hai đứa con ấy đấu đá nhau vì vương quyền, chẳng phải thành ra kẻ cuối cùng ngồi không hưởng lợi là những kẻ không yên phận trong triều hay sao.

Gà nhà đánh nhau, để kẻ có mưu đồ bất chính ngư ông đắc lợi, là việc làm ngu xuẩn cỡ nào.

Trong đầu Helia hiện giờ, chắc đang mắng ta như vầy.

Quả nhiên, Helia nhíu mày, tiến lên một bước, nghiêng nửa người nói nhỏ vào tai ta: “Điện hạ người đang làm gì vậy? Chí ít chúc ngủ ngon cũng được mà?”

Ta lùi về sau một bước, tránh ánh mắt Helia: “Tướng quân, thì giờ không còn sớm, nên hộ tống vương tử hồi cung. Bằng không Pharaoh trách tội xuống, ta không gánh nổi đâu.”

Helia có phần ngạc nhiên nhìn ta, dù tính hắn không tử tế gì nhưng chung quy cũng biết chừng mực, đến đây thì tốp lại, nói thêm đôi ba câu rồi cáo từ rời đi.

Menfuisư hơi khom người với ta: “Vương tỷ, xin đi trước.”

Ta cũng gật đầu đáp lễ: “Vương đệ, mời.”

Nhìn thân ảnh nhỏ bé cùng Helia rẽ dần về hướng khác, trong lòng ta ngổn ngang bao cảm xúc, song không hiểu vì sao vẫn có chút gì đó muốn nhìn theo bóng người kia nhiều hơn.

Vốn chỉ là một kẻ cô đơn nằm giữa cung vàng điện ngọc, nhưng có một người đem ánh sáng tới cho ta. Từ giây phút trông thấy bóng hình nhỏ nhắn ấy trong ngự hoa viên, thì chẳng biết tự khi nào, trong lòng ta đã lưu luyến một người, có bôi xóa cách gì cũng không mất đi.

Ở nơi tối lâu hẳn sẽ quyến luyến ánh sáng.

Ăn ngọt mải miết, ắt sẽ nhớ da diết vị mặn.

Ta nghĩ, thuở ban sơ nhìn trúng người ấy cũng bởi vì lẽ đó.

Chỉ vì, trong tiềm thức của ta đã luôn mặc định rằng chỉ có thể nhìn thấy một người đó mà thôi.

Dù là năm xưa hay bây giờ, ta vẫn là một kẻ thích đi ngược ý người. Còn Menfuisư vẫn là bông hoa đương nở rộ, là người sở hữu ánh sáng chói lọi, là tâm điểm thu hút toàn bộ ánh nhìn như xưa.

Trong triều lẫn dân chúng sẽ lần nữa ca ngợi đệ ấy là hiền quân muôn thuở. Phần ta, về sau gặp được, cũng chỉ có thể nghe gọi một tiếng Vương tỷ, đáp lại một tiếng Vương đệ mà thôi...

Đèn lồng trong tay bị gió thổi qua, ngọn đèn yếu ớt lay động, tựa như tâm ta lúc này.

Xem ra trước khi nói chuyện với ta, phụ vương đã tìm Menfuisư trước rồi. Từ biểu hiện ban sáng và bây giờ, có thể chắc chắn rằng đệ ấy đã tìm được giải pháp cho mình.

Vương đệ của ta vẫn thông minh như trước kia.

Có lẽ ta nên học tập Menfuisư, đệ ấy đã không thèm chấp nhất chuyện cũ, thì ta cũng đừng quá cố chấp một ý niệm.

Những việc đã qua, nếu không quên được, thì cứ xem như chưa từng quen biết đối phương đi.

Làm như vậy, có lẽ là tốt nhất cho tất cả sau mọi chuyện...

Nhướng mắt lên, vừa vặn có một nội quan đang đi về hướng này, ta chặn hắn lại, dặn: “Đến nói với Pharaoh, công chúa Asisư đã thông suốt rồi. Bảo người từ nay đừng quản thúc áp chế nữa.”

Nội quan nhỏ tuổi không hiểu ta nói gì, chỉ biết vâng dạ rối rít, sau khi nhắc lại nguyên văn lời nói theo lệnh ta liền co giò chạy mất hút. Ta nhìn hướng hắn đi, đúng là hướng ngự thư phòng, không đến nỗi, lanh lẹ lắm, không đi sai hướng.

Rồi nhìn con đường sâu hun hút phía trước, hai chân vẫn bước đều không dám chậm lại nửa nhịp tí nào:

“Chỉ là sau này, không thể nghe được tiếng gọi vương tỷ một cách chân thành nữa rồi...”

Có người từng nói với ta, khi ta phiền lòng, hãy tìm một nơi yên tĩnh thanh vắng, sau đó đi thẳng về phía trước, đừng dừng lại. Bởi khi ta dừng lại, chứng tỏ nỗi phiền của ta quá lớn, khi đó chỉ sợ sẽ lập tức bị những suy nghĩ phiến diện quấn lấy, không kiềm được mà đau thấu tâm can.

Ta khi ấy không tin, còn vừa che miệng cười vừa bảo người lừa thần thiếp.

Nhưng thật không ngờ rằng, hôm nay đã bị người đó đoán trúng mất rồi.

Dù khi Helia nói, ta đã mơ hồ lường trước sẽ xảy ra cuộc gặp gỡ này.

Nhưng...

Hốc mắt nóng dần.

Một giọt nước khẽ tràn mi, lăn dài trên đôi má đào.

...

Vẫn có chút nhói đau...

*******

-

- Spoil:

“Vì ta luôn nhìn người đó, nên ta biết người đó muốn gì, biết người mà người đó thật sự thích là ai, thế nên ta mới nói cho người ấy biết - Rốt cuộc, ta vẫn chỉ là một kẻ ích kỷ sợ phiền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.