Trong lúc bất chợt
nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, Cố Lan San vươn tay cầm điện
thoại di động, thấy là một số lạ, cô dừng lại một chút mới nghe: “Xin
chào, tôi là Cố Lan San.”
Tô Kiều Kiều không nghĩ tới giọng nói
của Cố Lan San lại dễ nghe như vậy, thanh nhã lại mềm mại, cô ta lập tức
ngồi thẳng người lên, ho khan một cái lấy giọng, mở miệng, âm điệu cố ý
nghe kiều mỵ nhất: “Xin chào, tôi là Tô Kiều Kiều.”
Tô Kiều Kiều?
Cố Lan San nghĩ đến việc mình đã đánh người phụ nữa kia.
Tới tính sổ với cô sao?
Cố Lan San trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói chuyện: “Cô Tô, có chuyện gì sao?”
“Không
có chuyện gì.” Tô Kiều Kiều rất thông minh ném ra một câu: “Trong điện
thoại di động của anh Thịnh có số của cô gọi đến, cho nên anh ấy bảo tôi
gọi điện thoại cho cô.”
Lúc này Cố Lan San mới buông lỏng phòng
bị, thì ra không phải đến tìm cô tính sổ, là vì Thịnh Thế……..Cô chậm rãi
cầm cốc nước ấm trên bàn lên, uống một hớp, sau đó có vẻ như có chút
không để ý trả lời một câu: “À.”
Tô Kiều Kiều không nghĩ tới việc
Cố Lan San lại lạnh nhạt như vậy, bình thường khi người vợ nghe như thế
thì nên có chút phản ứng chứ?
Tức giận hoặc là khóc lóc dù sao cũng phải có phản ứng chứ!
Nhưng
cô lại chỉ nhẹ nhàng trả lời “À”, làm Tô Kiều Kiều vốn đã chuẩn bị tốt
tất cả sức chiến đấu trong nháy mắt đều không sử dụng được.
Tô Kiều Kiều nghĩ tới nghĩ lui liền lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất: “Cô Cố, tôi với chồng cô ở cùng một chỗ.”
Giọng
nói Cố Lan San vẫn như cũ “Ừ” một tiếng, sau đó bật loa ngoài điện
thoại đặt một bên lên bàn, còn mình thì tiếp tục làm việc với máy vi
tính, gõ bàn phím chỉnh sửa bài tin tức của mình.
“Anh Thịnh đối
với tôi rất tốt, rất nhiều quảng cáo đại diện anh ấy đều để tôi làm,
thường mang tôi đi tham gia một vài bữa tiệc, dù sao nhờ anh ấy mang
theo tôi nên tiền cát xê của tôi cũng được tăng gấp đôi rồi.”
“Anh
Thịnh rất ít khi về nhà, này thì đại đa số anh ấy đều ở chỗ tôi, thật
ra thì có rất nhiều người phụ nữ được gả vào gia đình giàu có cũng không
có gì đáng được ăn mừng, chồng mình bên ngoài mỗi ngày chơi bời không
về nhà, có lẽ cuộc sống trôi qua cũng rất bi thảm!”
Tô Kiều Kiều lảm nhảm nói một chuỗi dài như vậy mới phát hiện Cố Lan San bên kia không có phản ứng nào, cô chỉ “Ừ” một tiếng.
Căn
bản tất cả tầm mắt của Cố Lan San cũng không có rời khỏi màn hình máy
tính, nghe thấy Tô Kiều Kiều nói “Này” với mình mới lập tức tỏ thái độ,
giọng bình tĩnh: “Ừ, tôi đang nghe, cô nói đi.”
Tô Kiều Kiều bị
Cố Lan San nói vậy trợn to hai mắt, cô ta nói một chuỗi dài như vậy,
khoe mẽ, đắc ý, mỉa mai như vậy thế nhưng chẳng những cô không có phản
ứng, hơn nữa còn có bộ mặt nghiêmtúc trả lời cô ta một câu, tôi đang
nghe, cô nói đi.
Tô Kiều Kiều cảm thấy Cố Lan San hoặc là quá tự
tin, hoặc là khinh thường việc chiến đấu với mình, vì vậy cô liền đảo
mắt, nói một câu tự cho là rất quá đáng: “Cô biết tại sao cô không chiếm
được tình cảm của chồng mình không? Bởi vì anh ấy nói, cô trừ xinh đẹp
ra thì những thứ khác không có một chút tác động nào, trên giường như
một con cá chết, căn bản không có chút tình thú nào, chỉ nằm thẳng tắp ở
đó làm anh ấy như làm chuyện đó với xác chết vậy, căn bản là không thỏa
mãn được anh ấy. Đơn giản mà nói, chính là người phụ nữ trông xinh đẹp
nhưng cũng chẳng để làm gì!”
Từ trước tới giờ Cố Lan San không
phải là không bị người khác sỉ nhục, trước những lời nói đó của Tô Kiều
Kiều cũng không công kích được cô.