Thiên sứ khỏe không!
Hôm nay tâm tình rất chán nản, quả thực hỏng bét rồi.
Bắt đầu từ sáng sớm, miệng ta rất đau, bởi vì ngày hôm qua em trai ta cắn ta, thật sự là hơi quá đáng, nó cư nhiên cắn ta, cắn ta nha. Tuy rằng cho tiền, nhưng mà tiền không phải vạn năng đâu.
Lúc miệng ta đang rất đau thì gặp tên không có nghĩa khí Trương Đắc Danh. Hừ, tên này lâm trận bỏ chạy, không đếm xỉa gì tới anh em, ta thấy đương nhiên là không vui, không ngờ hắn nhìn thấy ta càng thêm không vui, biểu tình giống như thấy quỷ, đánh giá ta nửa ngày rồi đột nhiên hỏi: “Miệng của cậu làm sao thế?”
Nói tới việc này ta lại nhớ tới việc quá đáng của em trai ta, bất quá dù không đúng thì nó cũng là em trai ta, ta quyết định không bao giờ đem chuyện xấu của nó nói lung tung với tên bại hoại Trương Đắc Danh này nữa, ai bảo hắn không chịu coi em ta là em hắn. Cho nên ta giả bộ rất sung sướng, lấy ra sáu trăm đồng em trai cho ta quơ quơ trước mặt hắn, nói cho hắn biết ta làm giàu như thế nào, cuối cùng tổng kết nói: “Kỳ thật tiền không phải khó kiếm, còn phải xem có đủ tư cách không.”
Thiên sứ, ngươi nói lúc này, Trương Đắc Danh hẳn là xấu hổ đúng hay không? Hẳn là thực hâm mộ đúng hay không? Hẳn là chảy nước miếng hối hận hôm qua bỏ rơi ta đúng hay không?
Sai lầm rồi, biết ngay ngươi sẽ lầm mà.
Trương Đắc Danh sau khi nghe thế mà trưng ra bộ mặt phản đối, nói: “Cậu đừng có hối hận.”
“Hối hận? Hừ hừ, có đồ ngốc mới hối hận.”
“Thực không hối hận?”
“Không hối hận. “
“Tớ nói một câu, đảm bảo cậu sẽ hối hận.”
“Cậu nói một câu, tớ đảm bảo không hối hận.”
Bọn ta dây dưa như vậy nửa giờ, sau đó Trương Đắc Danh ho khan một tiếng: “Hà Tiếu Nhai tối hôm qua nói với tớ, nếu cậu chịu hôn cậu ta một cái, cậu ta sẽ cho cậu một ngàn.”
“…Một ngàn.”
“Hơn nữa cũng không cắn cậu.”
Ưm, Trương Đắc Danh lại sai lầm rồi. Hắn nói không chỉ một câu, mà là hai câu.
Bởi vì hắn nói không chỉ một câu, cho nên ta đương nhiên rất hối hận.
Hối hận là một loại tư vị phi thường khó chịu, cái loại khó chịu này giống hệt như khi em trai không thèm nói chuyện với ta cả ngày, chỉ dùng cặp mắt to như cái chuông đồng ngó ta. Ta khó chịu hừ hừ nửa ngày, do dự nửa ngày, lo lắng nửa ngày, cuối cùng quyết định đi làm chuyện ta đang muốn làm.
Ta chạy đi tìm Hà Tiếu Nhai, hắn không khó tìm, một nửa nam sinh cùng toàn bộ nữ sinh trong lớp đều biết hắn thích tự học ở chỗ nào. Ta tìm được chỗ hắn tự học, bắt đầu đi lòng vòng quanh hắn.
Chậm rãi đánh giá, Hà Tiếu Nhai đúng là coi rất được, mũi ra mũi, mắt ra mắt, miệng… đương nhiên cũng ra miệng.
Đừng cho là ta không biết ngươi muốn nói gì, ta đương nhiên không phải bởi vì hắn có tiền mới phân biệt đối xử. Bất quá có tiền cũng không phải chuyện xấu.
Từ từ, nói đến đâu rồi? Đúng vậy, nói tới miệng hắn cũng ra miệng. Ngay lúc ta đang tán thưởng cái miệng mỏng manh kia, tự dưng nó nở nụ cười, hóa ra Hà Tiếu Nhai đã sớm thấy ta, chỉ là không lên tiếng.
Hắn bắt đầu nói với ta.
“Cậu tìm tớ?”
“Đúng vậy.” Ta gật đầu.
“Cậu tìm tớ có việc?”
“Đúng thế.” Ta tiếp tục gật đầu.
Hà Tiếu Nhai đối với ta thật không kiên nhẫn, hắn nhấc tay tháo cái cúc áo trên cùng, giống như cảm thấy bực mình khi nói chuyện với ta: “Có chuyện gì?”
Ta thành thật nói thẳng: “Muốn tìm cậu xác minh một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Bộ dáng hắn nhíu mày thật thú vị, thoạt nhìn không hề hung ác, mà có vẻ đẹp trai ngang ngược.
“Trước khi xác minh vấn đề này, tớ hỏi cậu một chuyện.”
Hắn giở giọng xem thường: “Nói mau.”
Ngươi xem, thanh niên hiện giờ thật không có lễ phép, ta chỉ là dùng nghệ thuật nói chuyện khá khéo léo mà thôi, vẻ mặt hắn bắt đầu cau có.
Ta đành phải hỏi: “Ưm…Cái kia…Cái kia…” Khi ta nói từ “Cái kia” thứ ba, Hà Tiếu Nhai đã bắt đầu bất mãn nhìn nhìn ta, ta đành phải hỏi thẳng: “Cậu có phải có rất nhiều tiền hay không?”
Nếu hắn có thể ra cái giá trên trời là một ngàn, nhất định phải có rất nhiều tiền mới được.
“Thế thì sao, cậu muốn mượn à?”
“Không không,” Ta xua tay, nhìn nhìn mấy đứa bạn khác đang vùi đầu tự học, nhỏ giọng hỏi: “Trương Đắc Danh nói cậu nói bậy. Cậu ta nói cậu…”
“Cậu ta nói tớ chịu chi một ngàn đổi lấy một cái hôn của cậu đúng không?” Hà Tiếu Nhai ngắt lời: “Cậu bị lừa rồi, tớ không có nói như vậy. Sao tớ lại phải nói mấy lời này với Trương Đắc Danh? Tên nhóc đó đối với cậu còn không…” Hắn bỗng nhiên im bặt, giống như cảm thấy được mình đang nói chuyện gì không nên nói.
Ta sửng sốt.
Mắc mưu? Ta biết ngay mà, cắn răng cắn răng lại cắn răng, tên nhóc Trương Đắc Danh kia chỉ một bụng gian trá. Hừ, lại còn nói cái gì mà nói một câu có thể khiến ta hối hận, hại ta thiếu chút nữa tiếc đứt ruột mà chết.
Ta giận.
Hà Tiếu Nhai bỗng nhiên nói: “Nhưng mà…Nếu cậu nói chi ra một ngàn là có thể hôn cậu, nói không chừng tớ sẽ đáp ứng.”
Một ngàn? Hắn nói một ngàn đó!
“Vậy một lần cậu chặn tớ trên đường lúc trước…”
“Chuyện quá khứ không tính toán gì hết.”
Vô lại! Chuyện quá khứ tại sao lại không được tính, ta bất mãn trừng mắt nhìn hắn. Bỗng nhiên, ta nghĩ đến một biện pháp rất hay.
“Cậu chờ tớ một chút.” Ta nói với Hà Tiếu Nhai một câu, nhanh như chớp chạy đi.
Ta sợ lúc ta về hắn sẽ biến mất, cho nên phi như bay, chỉ chốc lát lại thở phì phò chạy về. Thật là, chờ tới khi ta có tiền, nhất định phải mua một cái mp3 ghi âm được.
Ta lấy MP3 ra đưa tới trước mặt Hà Tiếu Nhai, hắn nhìn ta như thằng ngốc.
“Nói miệng không bằng chứng, chúng ta ghi âm.” Ta ấn nút ghi âm: “Tớ hôn cậu một cái, cậu sẽ cho tớ một ngàn, đúng không?”
Hà Tiếu Nhai trợn trắng mắt, lầm bầm vài tiếng, tựa như thở dài nói: “Đúng vậy.”
Thật là, kêu ngươi nói một chữ mà thôi, cũng không cần bày ra bộ mặt khó coi thế chứ. Ta thu hồi Mp3, hài lòng xoay người bước đi.
“Nè nè!” Hà Tiếu Nhai gọi ta lại: “Chỉ như vậy đã đi rồi?”
“Còn lưu lại làm gì?”
“Cậu không phải…Cậu không phải định…” Hà Tiếu Nhai cau mày, bất mãn xắn tay áo lên, bộ dạng giống như muốn động thủ: “Cậu đang giỡn tớ hả?”
Hừ, đừng tưởng khoe ra bắp tay thì ta sợ ngươi. Trước kia thì đúng là sợ, giờ thì em trai ta tới trường rồi, có gan thử động vào anh hai của em ta xem.
Ta nhấc chân bước đi, vừa ra khỏi cửa, lập tức cầm bảo bối trên tay chạy như điên.
Đi đâu? Đương nhiên là đi tìm em trai nha.
“Anh chạy đi đâu thế? Quay đi quay lại đã biến mất tiêu.” Nó vừa thấy ta liền dựng mũi trừng mắt.
Đừng có hung, ta với ngươi tính toán sổ sách nè.
Ta đặt mông lên giường, ngồi xuống: “Em trai, làm em cũng không thể để anh hai chịu thiệt. Chuyện ngày hôm qua, anh đây hối hận.”
“Hôn cũng hôn rồi còn hối hận cái gì? Nếu không em hôn trả anh hai cái.” Nó nói liền làm, lập tức nhào qua.
“Không không không,” Ta vội vàng xua tay, nhấn mp3 một cái, phát ra đoạn đối thoại đặc sắc vừa rồi: “Thế nào? Một ngàn, có nghe thấy không? Là một ngàn! Anh hai em coi như không tồi đi, giá cao vậy mà. Em là em anh, anh giảm giá cho còn tám trăm. Hôm qua em chỉ đưa có một trăm. Vậy đi, mau đưa anh nốt bảy trăm còn lại, sau đó ngoan ngoãn quay về trường học đi.”
“Trở về?” sắc mặt nó sao mà xấu thế kia, không đủ dinh dưỡng sao? Xanh mét á.
“Đúng vậy, trở về học cho tốt đi, trường em là trường quân đội, sớm về nhận sai với huấn luyện viên, đỡ bị phạt.” Ta nói: “Đương nhiên, trả lại bảy trăm em nợ anh đã.”
Ta công bằng lắm nha, còn giảm giá cho nó nữa, đúng là có nghĩa khí. Dù là anh emcũng phải tính toán rõ ràng, thiên sứ ngươi nhớ kỹ.
Thế nhưng hình như em trai ta không cảm thấy vậy, nó lại áp tới.Vóc dáng nó cao lớn, áp lại đây, từ trên cao nhìn xuống, che khuất hết ánh sáng, trước mắt ta nhất thời âm trầm, lạnh buốt.
“Tám trăm một cái có phải không?” Không xong, này có phải tranh cãi vô ích hay không? Chẳng lẽ nó thấy giảm giá chưa đủ? Tham lam…
“Hắc, đừng nóng vội, có gì từ từ nói, em trai…em trai… Ai nha!”
Đừng trách ta kêu thê thảm vậy, nếu ngươi bị một khối thân thể khổng lồ đè xuống thì ngươi kêu so với ta còn thê thảm hơn. Đáng thương nhất chính là, ta còn chưa kịp kêu cho đã, miệng đã bị che lại.
Nó cắn môi của ta, đầu lưỡi hung hăng tiến vào dò xét. Nè nè, ta là anh ngươi chứ không phải địch nhân của ngươi, đừng có dùng vũ lực mà tới công thành chiếm đất nha.
Công thành chiếm đất, hắc hắc, thành ngữ của ta cũng không tệ lắm.
Ai nha, đây là lúc nào, cư nhiên còn nghĩ tới thành ngữ, ta quýnh lên, chợt nhớ tới, không xong, giá cả còn chưa bàn bạc mà, hôm qua còn khuyến mãi, nhưng mà dù là em cũng không thể vĩnh viễn ưu đãi a, lần này nhất định phải trả đầy đủ.
A! Cắn tai? Cắn tai phải trả gấp đôi, cắn đau phải gấp ba.
Dù sao nó cũng trả tiền, ta cũng không giãy giụa nữa, trừ mấy lần nó cắn ta thực sự kịch liệt.
Vất vả chờ nó gây sức ép xong, ta mới há mồm thở dốc, vừa thở vừa tính toán: “Hôn ít nhất mười cái, cắn tai năm lần, nói cho em biết, cắn tai phải trả…”
“Hôn anh mười cái.” nó đen mặt nói: “Giá của em là hôn một cái một vạn, anh là anh trai, em giảm giá cho, hôn một cái tám ngàn thôi.”
“Cái gì?”
“Tổng cộng hôn anh mười cái, anh nợ em tám vạn.”
“Cái gì?!”
“Cắn tai vài lần kia, coi như em tặng miễn phí.” Nó lạnh lùng nhìn ta: “Nhẽ ra là tính cho anh một vạn rưỡi một cái.”
“Cái gì!!!”
Ta trợn tròn mắt.
Này là đạo lý gì? Tại sao làm anh thằng nhóc này lại thảm vậy chứ?
“Anh anh anh…Anh vừa rồi đâu có bảo em hôn đâu…” Ta run run nói.
“Nhận hàng xong tính quịt nợ hả?” Nó trừng mắt, cả người ta mềm nhũn, run run càng thêm lợi hại.
“Nhưng mà ̣… Nhưng mà ̣…Anh không có tiền.” Nó sẽ đánh, nhất định sẽ đánh ta. Đừng mà, lớn như vậy còn bị nó ôm lên trên đầu gối đánh đòn, ta không muốn!
Lông mày nó dựng đứng, nguy hiểm áp lại đây.
Ta vội vàng lấy hai tay che mông lui về phía sau: “Đừng đánh anh! Đừng đánh anh!”
“Vậy trả thù lao đi.”
“Không có tiền…” Ta bày ra vẻ mặt cầu xin. Sinh hoạt phí nó cầm hết rồi.
Sáu trăm ngày hôm qua? Mơ đi, đánh chết ta cũng không lấy ra nữa.
Em trai khi dễ anh hai, đúng là không có thiên lý. Ta càng nghĩ càng ủy khuất, ánh mắt đỏ lên.
“Không được khóc!”
Nói chưa dứt lời, ta nhịn không được: “Ô ô ô…Ô ô ô…” một phen nước mắt nước mũi bắt đầu gào khóc.
“Em khi dễ anh…”
“Câm miệng!”
Ta lắp bắp kinh hãi, mặt trời mọc từ hướng tây? Ta khóc thương tâm như vậy, thế mà nó quát so với bình thường còn hung hơn. Em trai như vậy, ta đương nhiên im bặt giống như câm điếc, nhìn nó.
“Còn dám rơi một giọt nước mắt em đánh anh.”
Dữ quá… Mặt trời đúng là mọc từ hướng tây mà… Ta tủi thân dụi mắt, cúi đầu.
Tên nhóc hư hỏng này, dám bất kính với anh hai như vậy, nếu ta cũng có vóc dáng to lớn, đôi tay khỏe như thế, đập một nhát cho ngươi dính vào vách tường luôn.
Cúi đầu thật lâu, không nghe thấy động tĩnh gì, ta lén lút ngẩng đầu nhìn lên.
“Anh, em mệt.”
“Ách?”
“Em muốn ngủ.”
Hả? Mưa nhiều quá nên trời trong sao? Ta yên tâm ngẩng đầu: “Em trai, khi nào em quay về trường? Đưa tiền cho anh đi, anh mua vé xe giúp em.” Có thể cắt xén một ít thủ tục phí, kiếm một chút bồi thường tổn thất hôm nay.
“Ai nói em phải đi về, anh còn nợ em tám vạn kìa, chờ anh trả xong rồi em về.”
Thật vậy sao? Mặt ta trắng bệch, gục đầu. Tám vạn, ta cả đời cũng chưa chắc kiếm được.
“Anh chỉ cần thời gian một buổi tối có thể trả hết nợ.”
Cái gì? Ta không dám tin nhìn em trai.
Nó ngoắc ngoắc đầu ngón tay với ta: “Anh lại đây, em bảo cho anh biết bây giờ nên làm cái gì.”
Thiên sứ, ngươi bảo ta sao lại dốt nát vậy chứ? Ta cũng thật sự ngốc nghếch bò qua.
Tiếp theo…cửa chính, cửa sổ đều đóng, màn hạ, chăn đá văng, gối đầu không thấy… Ta đau một buổi tối, hôm sau em trai ta đứng lên nói: “Em được trường cử lại đây làm học sinh trao đổi, phải ở lại đây một học kỳ.” Nó đắc ý dào dạt nhìn ta đang nhe răng trợn mắt: “Anh, có phải anh muốn hỏi em vì sao một buổi tối đánh cho anh cả người đau đúng không?”
Ta gật đầu, đau quá nha.
“Đây không phải là đánh, kia gọi là yêu.” Nó nháy mắt với ta: “Anh thất thân.”
Thất thân? Sao không ai nhắc ta một tiếng?
Cái kia, thiên sứ nha, thất thân không phải chuyện chỉ có con gái mới có thể gặp sao?
HẾT a