Thiên sứ khỏe không, ta lại viết thư cho người đây.
Lần trước mới viết được có một nửa thì em trai ta tới.
Lần trước nói đến đâu rồi nhỉ? A, đúng rồi, nói đến đoạn ta ngoan ngoãn đi theo nó. Vô phương, ai bảo nó là em trai ta. Nếu nó mà là anh ta, ta chắc chắn sẽ chỉnh nó tới chết luôn, đến khi không thể chết hơn được nữa.
Hiện tại ta là anh nó, đành phải bị nó chỉnh thôi.
Ta sao ngốc nghếch vậy chứ, lại ra đời trước nó một năm. Nhất định là ba mẹ bất công, bọn họ cho dù muốn cố gắng, cũng nên chờ em trai ta sinh ra rồi hẵng tiếp tục cố, bất quá em trai ta hình như cũng là do họ cố mới có mặt trên đời, cái này sao mình lại hồ đồ quên mất nhỉ? Đang cân nhắc tính toán, áo bỗng nhiên bị xách lên.
“Đi hướng nào?” Vừa ngẩng đầu, cái mặt u ám của nó hiện lù lù trước mắt.
Ta vội vàng phát huy tinh thần anh cả, tận dụng hết khả năng khom lưng uốn gối cười nói: “Đương nhiên là em đi đâu anh theo đó.”
“Hừ.” mặt nó ngày càng đen.
Ta đành phải cố cười tươi hơn: “Không hổ là học trường quân đội nha, ngay cả tiếng hừ so với trước cũng dễ nghe hơn.”
Nó bắn cho ta một ánh mắt so với khủng long còn đáng sợ hơn, giống như đèn lade công suất lớn quét qua quét lại hai lượt trên cái mặt đang cười của ta, hừ mũi vài tiếng: “Biết hiện tại nên làm gì không?”
“Đúng rồi, nên làm gì?” Ta là anh trai nha, là anh thì đương nhiên phải khiêm tốn nghe theo lời chỉ bảo của em trai, cái này gọi là không ngại học hỏi hậu bối.
“Dĩ nhiên là kiểm điểm rồi!” Nó rốt cục phát hỏa, rống lên với ta.
Ta lập tức cúi đầu, lui ra phía sau hai bước gật gật: “Đúng vậy, cần phải kiểm điểm.”
Ai, tại sao làm anh thằng nhóc này còn khó hơn cả việc đầu hàng Nhật Bản hay làm Hán gian vậy.
“Biết nên kiểm điểm cái gì không?”
“Đúng nhỉ, nên kiểm điểm cái gì?” Ta càng thêm khiêm tốn thỉnh giáo nó. Cái này gọi là đức tính khiêm nhường.
Đức tính này của em trai ta hình như không được tốt cho lắm, mỗi lần ta hướng nó thỉnh giáo, nó đều bày ra biểu tình giận tím mặt. Lần này cũng không ngoại lệ, nó lại bắt đầu hừ mũi trừng mắt: “Anh còn dám hỏi em?”
Ta vội vàng cúi đầu, vân vê hai cái lỗ tai tròn tròn đáng yêu, cúi đầu nhận sai: “Anh biết sai rồi, đúng là nên kiểm điểm.”
Làm ơn ngàn vạn lần đừng có cắt xén sinh hoạt phí của ta.
Thái độ nhận tội của ta chắc chắn là rất thành khẩn, sắc mặt nó dịu đi một chút, hừ khẽ một tiếng: “Sao lại có người làm anh kiểu này cơ chứ, mới rời anh một chút đã khiến người ta lo lắng. Biết em tới trường anh làm gì không?”
“Đúng rồi, em tới trường anh làm gì?” Em trai à, em niệm tình thái độ anh thành khẩn thỉnh giáo, làm ơn đừng có tối sầm mặt lại vậy chứ. Mặt em mà đen thì tương lai sinh hoạt phí của anh đều đi tong, bầu trời cũng đen thui luôn.
“Còn không phải là vì anh! Anh anh anh…” Nó bỗng nhiên rống to, khiến lỗ tai ta sắp điếc luôn, giơ cái tay đầy lực sát thương hướng về phía khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp của thằng anh đáng thương thành thật ta đây: “Anh anh anh… Không được khóc! Anh dám khóc em sẽ…” Tay chân vụng về lau nước mắt cho ta.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đôi mắt của ta đã đỏ lên rồi.
“Từ từ, từ từ, anh anh anh… anh không được khóc, có nghe thấy không, anh dám khóc em sẽ…” Nó lại bắt đầu luống cuống tay chân móc túi tìm khăn tay.
Đã muộn, nước mắt của ta không chịu nghe lời, tí tách tuôn như mưa.
Nó lôi cái khăn tay nhăn nhúm từ trong túi ra, lau lau cái mặt ta, ánh mắt giống như hận không thể đem chiếc khăn nhét vào hai lỗ mũi ta.
“Không được khóc, anh, không cho anh khóc. Anh bao nhiêu tuổi rồi, mới mắng có hai câu đã khóc, thật đúng là, hắc, anh thật là…”
Ta phát huy tinh thần làm anh, chịu đựng nó lóng ngóng cầm khăn tay chà đạp khuôn mặt non mềm trắng noãn của ta, ủy ủy khuất khuất nghẹn ngào: “Em quát anh…”
“Được, em không quát anh nữa.”
“Lâu lắm mới gặp, em lại trưng ra bộ mặt như kiểu anh thiếu em 250 đồng vậy.”
“Được, coi như em thiếu anh 250 đồng, được chưa?”
Ta sụt sịt mũi, nghiêm túc cò kè mặc cả: “Số nguyên vẫn đẹp hơn, coi như em nợ anh ba trăm đi.”
A, sao cái mặt nó giống như đang run rẩy. Ưm, đúng là không nên chọc giận em trai ta, tính tình nó không tốt, cho dù tính tình ta tốt như thế mà nếu tự nhiên nợ người khác ba trăm thì cũng sẽ nổi nóng thôi.
Ta vội vàng giật nhẹ tay áo nó, lau khô mấy giọt nước mắt đang sắp rớt, nhẹ giọng hỏi: “Em trai, anh hỏi một việc được không?”
Nó như thở dài, nói: “Anh hỏi đi”
“Cái kia… Sinh hoạt phí của anh em có đem tới không?”
“…”
“Cái kia… Sinh hoạt phí của anh, cứ để anh giữ thì tốt hơn.”
“…”
Ta nhìn cái mặt nó đông cứng, trong lòng trống rỗng. Cũng khó trách nó tức giận, bỗng dưng bắt nó thả đống tiền đang nắm giữ trên tay ra, cho dù là ta cũng nhất định sẽ phát hỏa.
Tuy rằng kia vốn không phải sinh hoạt phí của nó, nhưng đó cũng là giấy bạc bóng lóa a.
Ta quyết định lui từng bước, dè dặt hỏi: “Nếu không, em đưa trước cho anh một nửa đi?”
Đợi một hồi, ta quyết định lui bước nữa: “Một phần ba cũng được.”
Hai mắt nó thực to sáng, giống hệt hai cái đèn pha. Ta có thể thông cảm, ai dám đòi tiền ta, mắt ta có thể biến to gấp bốn lần cái đèn pha luôn ý chứ.
Được rồi, ta cắn răng, liền lui bước cuối cùng, tuyệt đối không thể nhượng bộ nữa: “Một phần tư! Chỉ một phần tư, em trai à, không thể bớt nữa, đó là sinh hoạt phí của anh mà.”
Ta chờ đợi một phút đồng hồ, thật giống như cả thế kỷ.
Nếu các ngươi phải chờ cả thế kỷ, ngươi có thể không nhượng bộ sao?
“Một phần năm cũng được.”
“Nếu không… Một phần sáu?”
“Một…Một phần bảy?” Thiệt là đau lòng, giọng ta cũng run run rồi.
Đến cuối cùng… “Được rồi, anh cũng không so đo với em nữa, chuyện sinh hoạt phí tạm thời không bàn tới, trước tiên thanh toán ba trăm em vừa nợ anh đi.”
“Anh…” Giỏi lắm, khiến cho ta thối lui tới bước đường cùng, nó mới dài giọng mở miệng, toàn thắng rồi mà còn ra vẻ thờ ơ, chẳng những không cười, còn vô vị nói: “Anh thấy em, ngoài tiền ra không còn nghĩ chuyện gì khác à? Hay là trên trán em khắc chữ Tiền?”
Ai trên trán khắc chữ Tiền? Chắc nó đang giỡn với ta thôi. Bỏ qua câu nói phía sau, ta nghiên cứu câu đầu tiên nó nói một chút. Trừ bỏ tiền còn có chuyện gì? Ta trầm tư suy nghĩ, cuối cùng đột nhiên nghĩ ra.
“À, đúng rồi!” Ta vỗ đùi: “Không phải dạo này em nghiên cứu máy tính gì đó sao? Có thạo Internet không? Ai, cái web “Ngoắc ngoắc ngón tay mỹ nữ đến” lần trước anh kể với em trong thư đó, đúng là web hay, nhưng mà không biết tại sao tự dưng không thể vào được nữa. Hắc hắc, em trai, giúp anh nghĩ biện pháp được không?”
Ta đang khoa tay múa chân giải thích với nó trang web kia tốt thế nào, hơn nữa còn liên kết tới một cái web khác có thể tìm được cả nữ sinh lẫn nam sinh, bỗng nhiên trên môi đụng tới một mảnh mềm mại ấm áp gì đó.
“Ô ô…” Ta sửng sốt, trong đầu loạn thành một đống.
Cái mặt phóng đại của thằng em ta.
Cái mũi phóng đại của nó, đụng vào mũi ta.
Đôi mắt phóng đại của nó, đang nhìn chằm chằm vào mắt ta.
Hết thảy đều rối loạn, nó còn cắn môi của ta.
Đừng mà, ta là anh trai nó, có mất hứng cũng đừng nói cắn là cắn thế chứ.
Nó chẳng những cắn môi của ta, còn dùng sức bóp cằm ta, dường như muốn ta mở khớp hàm.
“Ô ô ô…” Ta khẩn trương, chẳng lẽ nó cắn môi, còn muốn cắn đầu lưỡi ta sao? Thân thể là vốn sống, ta bị nó áp bách không thể không bỏ qua tiền tài giữ lại tiền vốn.
Ba trăm kia chỉ là tính toán thôi, đừng có cắn ta. Ta mới vừa há mồm định tuyên bố đầu hàng, đầu lưỡi của nó đã tiến vào.
“Ô ô…Ô ô ô… Ưm ưm…” Cứu mạng! Ba trăm kia ta không cần nữa!
“Anh, ngoan ngoãn chút đi.”
Ta choáng váng mặt mày, đầu lưỡi cả hai đều đang hoạt động, sao nó còn có thể bớt thời giờ, nói ra mấy câu mập mờ sặc mùi uy hiếp này?
“Ư… Ưm ưm…Hừ hừ…” Đừng có cắn đầu lưỡi của ta, đừng có cắn!
Ta xoay tới xoay lui, “A!” Bắt đầu kêu thảm thiết, nó cắn ta thật.
Đau, nước mắt bắt đầu tuôn ra.
Mặt thằng nhóc trắng bệch không còn giọt máu, đột nhiên buông ta ra, lại bắt đầu luống cuống tay chân tìm khăn tay: “Đừng khóc đừng khóc.”
“Em cắn anh…”
“Ai kêu anh lộn xộn, hại em không kịp suy nghĩ.”
“Em cắn anh…Em cắn anh…”
“Không được khóc!” Nó quát.
Nước mắt tí tách rơi xuống, ta phát huy tinh thần làm anh, mếu máo, ủy ủy khuất khuất co lại thành một đống, hai mắt mở to đẫm lệ mông lung nhìn nó: “Em quát anh…”
“Lập tức nín, em cho anh năm trăm sinh hoạt phí.” Nó lạnh lùng nói.
Năm trăm? Ta lập tức im bặt, ngoan ngoãn nhìn em trai.
“Năm trăm.” Ta nhỏ giọng nhắc nhở.
“Anh…” Nó cau mày, nhỏ giọng hỏi: “Nếu hôn em một cái được năm trăm, anh chịu không? Không được hời hợt qua loa, phải giống như lúc nãy em làm với anh.”
Hôn một cái năm trăm? Quá sa đọa. Ta chính là anh nó, hơn nữa còn là sinh viên.
“Không được,” Ta lắc đầu: “Việc này tiêu hao hô hấp, kiểu gì cũng phải bảy trăm.”
“…”
Ách, đúng là trước mặt sư tử thì không nên há to miệng mà. Ta có chút hối hận, vội vàng sửa miệng: “Sáu trăm cũng được.”
Một phút đồng hồ trôi qua, ta lại cảm thấy giống như cả thế kỷ.
Ai có thể chịu được trong vòng một ngày chờ đến hai cái thế kỷ? Một cái hôn nhẹ giá trị mấy trăm đồng đó, thiên sứ của ta.
Ta lại thay đổi lập trường, cắn răng gật đầu: “Được rồi, năm trăm thì năm trăm!”
Nó vẫn không lên tiếng.
Tham thì thâm mà, nhìn coi, cơ hội tốt để kiếm tiền đang chuẩn bị vỗ cánh bay mất rồi kìa. Ta cắn chặt răng, dè dặt hỏi thăm: “Nếu không… Bốn trăm?” Ta hận không thể tát mình hai cái, vừa rồi sao lại không một câu đáp ứng chứ? Năm trăm, năm trăm đó!
“Ba trăm cũng được, anh hai cũng không muốn bóc lột em.”
“Hai trăm? ”
“… Một trăm…” Lỗ mũi của ta cay cay, tại sao tiền lại mọc cánh vậy kìa? Không để ý một chút liền bay mất, ta kiên nghị nhắc lại: “Đúng một trăm, em trai, em cũng không đến nỗi bức anh hai tới đường cùng chứ?” Ta nhìn nó, bày ra bộ dạng đáng thương sở trường.
Rốt cục, nó vô lực thở dài một tiếng: “Ừ”
Việc này không nên chậm trễ, ta chủ động nhào tới.
Cảm giác ôm lấy cổ nó thật tốt, giống như đang ôm giấy bạc sáng bóng. A, giày chơi bóng mới của ta, máy tính mới của ta, ngày nào cũng có thể ăn bánh ngọt với kem ly!
“Muốn cắn môi hay không?” Hừ, anh hai chính là anh hai, phục vụ so với em trai còn chu đáo hơn.
“Cắn nhẹ thôi.”
“Yên tâm, không làm em bị thương đâu.” Cắn mạnh nó chạy mất thì ai trả thù lao a? Ta cũng đâu phải tên ngốc.
“Muốn cắn đầu lưỡi hay không?”
“Cắn nhẹ thôi.”
“Yên tâm, không làm em bị thương đâu.”
Cứ như vậy, câm miệng không khóc là năm trăm, hôn một cái là một trăm, ta một ngày buôn bán lời sáu trăm.
Ha ha, em trai ta trở lại, ta tốt lắm, cực tốt.
Không xong không xong, em trai ta lại tới nữa, sao nó lần nào cũng biết đến đây bắt ta về nhỉ? Xem ra lần sau ta phải đổi quán net mới được, nếu nó mà biết ta viết thư cho con gái, không mắng ta mới là lạ.
Viết tới đây thôi, gặp lại sau nha.