Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 26: Bổn toạ và quân khi mới gặp




Thân là người thượng vị, muốn động thủ thu thập cấp dưới, vậy có thể vận dụng nhiều thủ đoạn. Nói ví dụ như tùy tiện một lần điều tra nghiên cứu, là có thể trong lúc điều tra nghiên cứu phát hiện ra đủ loại vấn đề. Ở bên trong Thiên Triều, chỉ cần anh muốn, sẽ không thể không phát hiện được vấn đề. Vấn đề này hay vấn đề kia, chỉ cần anh muốn, có thể trong thời gian rất ngắn tự mình tìm ra.

Cho nên khi Tô Mộc xuất hiện ở Dương Tân Trấn, là nhóm lãnh đạo trấn ủy đảng và chính phủ trấn ủy, tim của mỗi người căng thẳng giống như dây cung. Không căng thẳng cũng không được. Phải biết rằng thật sự chỉ cần thả lỏng xuống, ai biết Tô Mộc sẽ chơi ra hoa chiêu đẹp mắt nào.

– Tới rồi!

Khi bóng dáng Tô Mộc xuất hiện ở đại viện trấn ủy, tinh thần của mọi người không khỏi chấn động. Làm thường ủy huyện ủy, bí thư trấn đảng ủy Phùng Thiên Hào mỉm cười đi lên trước.

– Tô huyện trưởng, hoan nghênh đến Dương Tân Trấn chỉ đạo công tác.

– Lão Phùng, giữa tôi và anh cũng không cần khách khí như vậy. Cho nên tôi đến Dương Tân Trấn các anh, cũng là muốn xem thử, Dương Tân Trấn các anh dưới sự lãnh đạo của anh, rốt cuộc đã làm thế nào mà có thể phát triển nhanh như vậy. Anh phải biết rằng, Dương Tân Trấn từ trước tới nay đều là con dê đầu đàn của huyện Hoa Hải chúng ta.

Tô Mộc cười nói.

– Đều là nhờ lãnh đạo chính phủ huyện ủy.

Phùng Thiên Hào nói.

– Ha ha! Chúng ta vào đi thôi.

Tô Mộc nói.

– Được, Tô huyện trưởng, mời đi theo tôi!

Phùng Thiên Hào ở phía trước dẫn đường, đưa Tô Mộc đi về phía phòng họp của trấn ủy. Những người còn lại dựa theo trình tự cấp bậc của từng người theo sát phía sau. Từ đầu đến cuối Tô Mộc cũng không nói chuyện với Trương Vạn Liên. Trương Vạn Liên nhìn thấy Tô Mộc và Phùng Thiên Hào nói chuyện trời đất tỏ ra thân thiết như vậy, hắn muốn nói điều gì, lại không biết nên mở miệng như thế nào để nói chen vào.

Tại phòng họp trấn ủy.

Sau khi tất cả mọi người lần lượt ngồi xuống, Tô Mộc mỉm cười đảo mắt nhìn qua tất cả.

– Hôm nay tôi đến Dương Tân Trấn, thật sự không có bao nhiêu ý tưởng. Chính là muốn qua cùng mọi người tâm sự, lấy chút kinh nghiệm, xem Dương Tân Trấn các anh đã phát triển như thế nào. Nói thật, Dương Tân Trấn là con dê đầu đàn của huyện Hoa Hải chúng ta. Công lao là không thể gạt bỏ, đáng được khen ngợi. Mà Dương Tân Trấn có thể có được thành tích như hiện nay, tôi tin tưởng không thể thiếu được các vị ngồi ở đây. Ngày hôm nay mọi người nói thoải mái đi. Các anh nghĩ cái gì thì nói cái đó. Chỉ cần là có liên quan đến sự phát triển kinh tế của Dương Tân Trấn là được.

Đây là mục đích Tô Mộc đến Dương Tân Trấn sao?

Sau khi mọi người nghe được Tô Mộc nói lời này, mọi người bắt đầu nhìn nhau. Trong lòng đều thầm suy đoán Tô Mộc nói ra những lời như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Chỉ có điều giống như trọng tâm câu chuyện, trước khi Tô Mộc tới, tâm mỗi người bọn họ đều đã sớm rục rịch. Cho nên thật ra không có bao nhiêu bất ngờ. Không phải nói là một chút kinh nghiệm phát triển kinh tế sao? Đối với chúng tôi mà nói, chính là thời điểm ca công tụng đức biểu hiện sự trung thành.

– Tô huyện trưởng ngày hôm nay đến chỗ chúng ta, chính là vì mục đích này. Cho nên các anh cũng không cần phải che dấu. Nghĩ đến cái gì nói cái đó là được, biết không?

Phùng Thiên Hào cười nói.

– Nói như vậy, tôi tới nói vài câu.

Phùng Thiên Hào vừa dứt lời, giọng nói của Trần Liễu đột nhiên vang lên. Lúc này giọng hắn lại trở nên chói tai như vậy. Gần như ngay lúc Trần Liễu mở miệng, sắc mặt mọi người đang ngồi ở đó đều thay đổi. Nhất là Phùng Thiên Hào trong lòng càng mắng tợn. Trần Liễu anh chẳng lẽ không nhìn tình thế sao? Tại sao hiện tại lại đứng lên muốn nói. Anh nghĩ anh là ai? Anh có thể nói chuyện trước sao?

Phát triển kinh tế là chuyện của chính phủ trấn, cái này không sai. Nhưng anh phải biết rằng, anh là Phó trấn trưởng. Trưởng trấn Trương Vạn Liên ngồi ở chỗ này, còn chưa nói gì. Đâu đến phần của anh nói chuyện chứ? Anh thật sự đi quá giới hạn rồi. Chẳng lẽ anh không biết, loại hành vi vượt quyền như anh đang làm, là đáng xấu hổ nhất sao?

Nhưng lúc này Trần Liễu đã đứng lên, Phùng Thiên Hào lại không thể nói cái gì. Chẳng lẽ phải bảo Trần Liễu ngồi xuống sao? Nếu thật sự làm như vậy, ngược lại càng làm Trần Liễu mất mặt. Thôi đi, cứ coi như là báo cáo.

– Trần Phó trấn trưởng ở trong Dương Tân Trấn chúng tôi chịu trách nhiệm quản lý các xí nghiệp trong trấn, đối với phương diện này có quyền lên tiếng nhất. Cho nên hiện tại do trần Phó trấn trưởng nói, tôi cho là thích hợp nhất. Đợi lát nữa mọi người cũng có thể nghĩ cái gì thì nói cái đó. Ngày hôm nay chúng ta ở đây không cần chú ý nhiều. Chỉ cần là kinh nghiệm, chỉ cần có thể nói cho Tô huyện trưởng nghe, đều được!

Phùng Thiên Hào đánh yểm hộ.

Trương Vạn Liên nghe nói như vậy, trong lòng cười nhạt xem thường.

Cái gì gọi là không cần chú ý nhiều, đơn giản chính là giải thích cho Trần Liễu. Giải thích Trần Liễu làm như vậy, là hoàn toàn hợp lẽ thường. Bởi vì hội nghị hôm nay chính là chẳng phân biệt cấp bậc trên dưới như vậy. Nhưng nghĩ ra những điều này cũng không có ý nghĩa gì. Trương Vạn Liên làm sao dám phản bác. Nhiều năm qua hắn đắm chìm dưới uy nghiêm của Phùng Thiên Hào, Trương Vạn Liên thật sự sẽ cảm thấy khiếp sợ, sẽ có kiêng kỵ.

Tô Mộc mỉm cười lại không nói gì thêm.

Trần Liễu thật ra làm sao không biết làm như vậy là vượt quyền. Nhưng thì đã sao? Hắn chính là muốn thông qua hành động như vậy, để các lãnh đạo còn lại trong trấn đều thấy rõ ràng, ở Dương Tân Trấn này ai mới là người nắm giữ quyền phát biểu. Cho dù Tô Mộc ở chỗ này, Phùng Thiên Hào cũng có thể quyết định tất cả. Không nhìn thấy vừa rồi Tô Mộc đã phải ngầm cho phép sao? Hắn không dám nói thêm điều gì sao? Điều này còn không thể nói rõ vấn đề sao?

– Tô huyện trưởng, thật ra Dương Tân Trấn chúng tôi có thể phát triển, xét đến cùng là do ở trấn chỗ chúng tôi tổ chức xí nghiệp làm tương đối tốt, làm tương đối đúng chỗ. Ở Dương Tân Trấn chúng tôi, tổng cộng có ba mươi mấy xí nghiệp lớn nhỏ. những xí nghiệp này kinh doanh cái gì đều có. Cũng có thể phát huy đầy đủ ưu thế của địa phương. Trong này tôi muốn nói tới trọng điểm là, Dương Tân Trấn chúng tôi có quặng sắt…

Lời lẽ luận điệu tầm thường.

Tô Mộc ngồi yên lặng, nghe Trần Liễu lên tiếng, thật ra không có ý tứ muốn ngăn cản. Chỉ có điều, Trần Liễu con người này, đúng lúc này đã bị Tô Mộc trực tiếp cho vào trong sổ đen, thuộc về loại người không thể trọng dụng. Người như hắn, vừa vượt quyền, hơn nữa hiện tại lên tiếng, rõ ràng là muốn lừa gạt Tô Mộc. Nếu như đổi thành một huyện trưởng hồ đồ, như vậy còn thích nghe.

Nhưng Tô Mộc thì sao?

Tô Mộc không phải là người như thế. Từ khi Trần Liễu thốt ra câu nói đầu tiên, Tô Mộc đã biết Trần Liễu muốn làm gì. Cho nên khi Trần Liễu lên tiếng, việc Tô Mộc làm chính là quan sát phản ứng của những người còn lại. Phải biết rằng muốn hiểu một người không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng muốn quan sát một người, do đó hiểu rõ một người, lại không phải là không làm được.

Tô Mộc tập trung vào người đứng đầu chính là Trương Vạn Liên.

Khi trưởng trấn này rơi vào trong tầm mắt của Tô Mộc, ấn tượng của Tô Mộc là rất kém. Không nói gì khác, chỉ tính lúc trước khi còn ở bên ngoài, Tô Mộc không nói chuyện với anh, anh làm trưởng trấn lẽ nào cũng không biết tiến lên chủ động ân cần thăm hỏi sao? Nếu nói như vậy là sai lầm, ở trường hợp này hiện tại, đối mặt với sự vượt quyền của Trần Liễu, cho dù anh lộ ra một chút ý đối nghịch, Tô Mộc đều sẽ coi trọng anh thêm vài phần.

Nhưng anh làm như thế nào vậy?

Thờ ơ, tê liệt. Tô Mộc muốn tiếp nhận một nhóm người chưa đứng thành hàng xem như cấp dưới của mình. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là loại người nào Tô Mộc cũng có thể muốn. Người không có nửa điểm bản lĩnh, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không cần. Về phần Tô Mộc rốt cuộc có người có thể dùng được hay không, như vậy thì không cần phiền Trương Vạn Liên quan tâm. Bởi vì Tô Mộc đã biết phải làm sao để điều động một đám người cho mình sử dụng.

Đợi đến khi nhóm người này thật sự phát triển, như vậy quyền phát biểu của Tô Mộc ở trong huyện Hoa Hải này, sẽ thật sự vững như bàn thạch. Bởi vì nhóm người này sẽ trở thành người trên đầu dấu tô đậm chữ phe Tô Mộc.

Khi trưởng trấn trở thành như vậy, cũng thật là uất ức!

Ngoài Trương Vạn Liên ra, ánh mắt Tô Mộc tiếp tục nhìn quét qua những người còn lại. Những người này cũng là đối tượng Tô Mộc muốn chọnlựa nghiên cứu. Đừng coi thường sự quan sát như vậy, với điện kiện không có cách nào vận dụng quan bảng, hắn chỉ có thể dựa vào phương thức như vậy để hiểu rõ.

Trong lúc Tô Mộc đang quan sát như vậy, những người còn lại cũng đang quan sát Tô Mộc. Mặc dù Tô Mộc ở trong huyện đã dựng lên quyền uy rất lớn, nhưng những người trước mắt này lại không phải ai cũng có tư cách nhìn thấy thời điểm uy phong của Tô Mộc lộ ra tám hướng. Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, vẫn là chuyện thật sự hiếm có.

Cho nên bọn họ đều phải càng thêm quý trọng.

Khi Trần Liễu nói chuyện xong, hắn cười nói:

– Tô huyện trưởng, này chính là một chút kinh nghiệm trong quá trình phát triển của Dương Tân Trấn chúng tôi. Chúng tôi mặc dù có thể đạt được kinh nghiệm như vậy, hoàn toàn là bởi vì lãnh đạo trấn ủy đã làm tốt. Tin tưởng sau này, chỉ cần chúng tôi có thể tiếp tục đoàn kết ở dưới sự lãnh đạo của trấn ủy, vẫn có thể không hạn chế thành tựu như vậy mà phát dương quang đại.

Tất cả mọi người đều yên lặng!

Sau khi Trần Liễu nói ra những lời này, ngay cả Phùng Thiên Hào cũng không dám nói thêm điều gì nữa. Trong lòng hắn chỉ thầm chửi: ngu xuẩn, ngu xuẩn. Nếu như nói lúc trước là anh muốn thử điểm mấu chốt của Tô Mộc, như vậy vẫn có thể hiểu được. Nhưng hiện tại anh hành động như vậy có ý gì? Anh thật sự cho rằng mình là ngưu nhân sao? Làm sao dám nói ra những lời không có quy củ như vậy.

Ở trước mặt huyện trưởng, đối với trấn ủy như vậy, cũng chính là ca tụng công đức đối với Phùng Thiên Hào. Lẽ nào anh thật sự cho rằng tất cả mọi người là người mù hết rồi sao? Không nhìn ra sự mờ ám trong đó sao? Anh thật sự vô tri!

Thật sự nói quá tốt!

Trương Vạn Liên nhìn thần sắc Trần Liễu, nghe lời hắn vừa nói, trên mặt không kìm chế được lộ ra vẻ kích động. Thật sự không ngờ được, hắn lại làm ra hành động như vậy. Chỉ có điều hành động này cũng rất bình thường. Ai bảo Trần Liễu, con người này có đôi khi rất giống với người điên. Nhưng người này phát điên rất hay, ha ha!

– Tô huyện trưởng, ý của Trần phó trấn trưởng là nói…

Ngay thời điểm Phùng Thiên Hào muốn che chở cho Trần Liễu ngồi xuống, khóe miệng Tô Mộc đã con lên. Ở trước mặt của mọi người, hắn chậm rãi mở miệng, tỏ thái độ. Trong nháy mắt khi lời lẽ từ trong miệng Tô Mộc nói ra, khiến mọi người ở đây đều biến sắc.

Phùng Thiên Hào khiếp sợ. Đồng thời, trên mặt Trương Vạn Liên lại là kích động không thôi.

Trời ạ, thật sự đủ hưng phấn. Chính là chờ đợi cơ hội như vậy. Cuối cùng mình cũng đã chờ được.

Tiếp tục đi. Tiếp tục nổi giận đi!​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.