Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 19: Bổn tọa kể chuyện xưa cho các ngươi




Thật sự qua trùng hợp!

Tô Mộc cho dù có nghĩ cũng không tưởng tượng được, ở chỗ như vậy, có thể đụng pảhi Tiêu Tiêu. Không sai. Người xuất hiện ở nơi này chính là Tiêu Tiêu. Chỉ có điều lúc này, trên mặt cô đầy khủng hoảng và lo nghĩ. Cho nên sau khi nhìn thấy Tô Mộc, Tiêu Tiêu giống như tìm được người tâm phúc, nắm lấy Tô Mộc, lôi kéo hắn vội vàng chạy nhanh về phía trước.

– Này, tôi nói này, cô có chuyện gì vậy?

Tô Mộc vội vàng hỏi.

– Đừng hỏi nhiều như vậy làm gì. Nhanh, cứu mạng trước!

Tiêu Tiêu giọng điệu sốt ruột nói.

Cứu mạng?

Tô Mộc càng lúc càng hồ đồ. Chỉ có điều đợi đến khi hắn đi theo Tiêu Tiêu xuất hiện ở bên trong một cửa hàng, nhìn thấy ở chỗ này còn có mấy tiếp viên hàng không đang đứng. Hơn nữa trên mặt mấy tiếp viên hàng không này rõ ràng rất tức giận. Hai bên đang tranh cãi cái gì đó. Tô Mộc có thể đoán được, có thể là các cô có phiền toái.

– Tiêu Tiêu, tại sao cậu lại quay trở về rồi? Báo cảnh sát chưa?

– Báo cảnh sát? Các cô còn dám báo cảnh sát? Tôi nói cho các cô biết, các cô ngày hôm nay không cho tôi một lời, cho dù là báo cảnh sát, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các cô!

Một nam nhân mặc tây trang đi giày da nhìn rất vênh váo tự đắc đi tới, ngạo nghễ nói.

Chỉ là cao ngạo thì cao ngạo, từ trong ánh mắt của hắn, Tô Mộc chính xác nắm được một sự tham lam. Mặc dù còn không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng với ánh mắt tham lam của nam tử này, chắc hẳn cũng sẽ không phải là chuyện gì tốt.

– Con người anh có còn nói đạo lý hay không? Đồ của anh là do chính anh không cầm chắc làm rơi, liên quan gì đến chúng tôi? Chúng tôi vừa rồi không có e ngại. Anh không phải muốn càn quấy, thì muốn làm gì?

– Đúng vậy. Anh ở nơi này bán đồ của anh, mua đồ của anh. Chúng tôi chẳng qua là đúng lúc tiến đến xem mà thôi. Anh liền muốn lừa chúng tôi sao? Thật sự xem chúng tôi là những kẻ dễ khi dễ phải không?

– Tiêu Tiêu, vị này không phải chồng chưa cưới của cậu sao? Tại sao cậu lại gọi hắn qua?



Theo mấy người bảy miệng tám lưỡi, Tô Mộc cuối cùng đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra. Hóa ra ngày hôm nay Tiêu Tiêu và các cô ấy, sáu tiếp viên hàng không nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền hẹn nhau đến đây shoping. Ai ngờ được ngay sau khi các cô vừa đi vào, nam nhân này là Đổng tiên sinh, nhìn thấy một đám người các cô xinh đẹp, liền cố ý đi lên trước chào hỏi. Đồng thời cầm đồ của mình ra nói là để Tiêu Tiêu và các cô ấy giám định và thưởng thức.

Các cô ấy nói như thế nào cũng đã bay tới bay lui. Tối thiểu nhìn người vẫn biết được. Vừa liếc mắt liền nhìn ra Đổng tiên sinh tới không có thiện ý. Cho nên bọn họ dứt khoát muốn rời khỏi nơi này. Ai ngờ được phiền phức xuất hiện. Khối ngọc cổ trong tay Đổng tiên sinh bất chợt rơi xuống đất.

Tuy rơi xuống không nát thành mảnh nhỏ, nhưng cũng mẻ một miếng nhỏ. Lúc này thì hay rồi. Đổng tiên sinh tóm lấy các cô ấy, nhất quyết nói là các cô ấy làm hỏng.

Đổng tiên sinh cũng không phải là chủ của cửa hàng này. Chủ cửa hàng này là Vương Ngọc Lương. Thật ra người này có quen biết với họ Đổng. Về phần giao tình, cũng chỉnh là như vậy. Chẳng qua họ Đổng này thích cầm một vài đồ nho nhỏ, đến trong cửa hàng của hắn để chào hàng mà thôi.

Phát sinh chuyện như vậy, Vương Ngọc Lương không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, cho nên nhất thời hồi lâu cũng không có biện pháp nói chen vào. Chuyện phát sinh rất nhanh, cho nên Vương Ngọc Lương cho dù muốn xem lại băng ghi hình, cũng phải đi tới phòng giám sát. Mà trong lúc Vương Ngọc Lương muốn nhìn băng ghi hình, Tô Mộc đã tiến đến.

Khi Tô Mộc đến, những tiếp viên hàng không kia thật sự không có người nào để ở trong lòng. Các cô ở trên máy bay đã từng gặp qua Tô Mộc, cũng biết Tô Mộc là vì Tiêu Tiêu, không tiếc chống lại Trịnh Châu Sam. Nhưng chống lại chỉ là chống lại, so với tình huống trước mắt lại không giống nhau. Tô Mộc anh cho dù có bản lãnh đi nữa, có thể giải quyết được chuyện trước mắt sao?

Thực sự không may!

Sớm biết vậy đã không tiến tới Phan Gia Uyển đi dạo!

– Tô Mộc, anh nhất định phải giúp chúng tôi một tay.

Tiêu Tiêu nắm lấy vai Tô Mộc lắc lắc.

– Cô ấy, đã biết cả ngày không có việc gì làm chỉ gặp rắc rối. Muốn tôi giúp cô cũng được. Nhưng cô phải đáp ứng tôi một điều kiện.

Tô Mộc cười nói.

– Điều kiện gì?

Tiêu Tiêu trợn trừng mắt, suy nghĩ hỏi.

– Chính là, một lát nữa cùng tôi đi tới chỗ hẹn.

Tô Mộc cười nói.

– Nhiều chuyện. Được, túi ở trên người tôi!

Tiêu Tiêu quyết đoán nói.

– Chỉ là anh thật sự có thể giải quyết được chuyện này sao? Tôi vừa rồi có nghe nói, gia hỏa này là người của công ty giải trí Lý thị gì đó. Dường như còn là người đại diện cho một người nổi danh nào đó. Nói là nhân mạch ở trong kinh thành này rất rộng. Nếu như thật sự không được, chúng ta báo cảnh sát. Chỉ cần cảnh sát đến đây, là có thể giải quyết được vấn đề.

Báo cảnh sát? Nếu như thật sự báo cảnh sát là có thể giải quyết vấn đề, cô lại khó tránh khỏi có ý nghĩ kỳ lạ. Trên thế giới này, không phải nói chuyện gì cô báo cảnh sát là có thể giải quyết được. Tin tưởng quá đáng và cảnh sát, thật sự sẽ khiến cô bị lạc lối.

Người đại diện của giải trí Lý thị?

Khi Tô Mộc nghe được điều này, nụ cười trên mặt càng lộ vẻ nghiền ngẫm. Thảo nào lại càn rỡ như thế. Hóa ra là người của giải trí Lý thị? Chỉ là cánh rừng lớn chim gì cũng có. Người như vậy, nếu như thật sự ở lại giải trí Lý thị, đến cuối cùng sẽ chỉ bôi đen giải trí Lý thị.

– Tôi nói này, nếu như anh nhàn rỗi không chuyện gì làm, sớm rời khỏi nơi này đi. Muốn chơi loại trò xiếc này, thật sự khiến cho người ta khinh thường. Chuyện này rốt cuộc xảy ra thế nào, trong lòng tôi và anh đều biết rất rõ ràng. Nếu như làm ầm ĩ, đối với anh chỉ sợ là không tốt. Đến lúc đó nếu như anh thật sự vứt bỏ bát ăn cơm hiện tại, có đúng là không đáng hay không. Cho nên, nhanh mang theo đồ của anh mà đi đi!

Tô Mộc đi tới, ở mặt của mọi người, nhìn Đổng tiên sinh, cũng chính là Đổng Văn Luân bất đắc dĩ nói. Nhìn thần sắc Tô Mộc, rõ ràng là không để ý tới Đổng Văn Luân. Giọng điệu như vậy, vẻ mặt như vậy, khiến các tiếp viên hàng không khác nhìn thấy, cũng đột nhiên cảm thấy nói không nên lời.

Chẳng lẽ người chồng chưa cưới này của Tiêu Tiêu, ở trong kinh thành thật sự có chút năng lực sao?

Không phải chứ? Nghe Tiêu Tiêu nói, hắn chẳng qua chỉ làm ở huyện Hoa Hải. Một bên là huyện thành nho nhỏ, một bên là thủ đô kinh thành. Giữa hai bên chênh lệnh có thể nói là cách xa vạn dặm xa.

Giờ phút này, trong lòng mấy tiếp viên hàng không nghĩ đến phần nhiều chính là, Tiêu Tiêu một nữ hài khôn khéo như vậy, tại sao lại bị người như Tô Mộc lừa gạt vậy? Nhìn tư thế Tô Mộc hiện tại, rõ ràng chính là đang giả vờ. Kết hôn với người như vậy, nửa đời sau của Tiêu Tiêu thế nào, có thể tưởng tượng được.

– Tiêu Tiêu, vẫn báo cảnh sát đi!

– Không có chuyện gì đâu. Tô Mộc có thể giải quyết được.

Tiêu Tiêu cười tủm tỉm.

Có thể giải quyết được? Có thể giải quyết được cái lông!

Đổng Văn Luân nhìn Tô Mộc đứng ở trước mắt, nhìn quan hệ giữa Tiêu Tiêu và Tô Mộc vô cùng thân thiết, trong lòng bất chợt nảy lên một ngọn lửa đố kỵ. Hắn đưa tay chỉ về phía Tô Mộc, giọng nói cũng rất không tốt.

– Tiểu tử, cậu là ai? Biết nơi này là nơi nào không? Cậu, người bên ngoài như vậy, không ngờ muốn quản chuyện của tôi. Cậu có biết tôi là ai không? Thật sự là ếch ngồi đáy giếng, nhảy ra thì có thể làm gì chứ!

A!

Nhưng điều khiến mọi người cũng không nghĩ tới chính là, mới vừa rồi Đổng Văn Luân khí thế cao như vậy, trong lúc bất chợt liền bắt đầu thống khổ kêu lên. Ngón tay hắn vươn ra, bị Tô Mộc quả quyết nắm lấy bẻ xuống. Bị người chỉ vào, trong cuộc đời của Tô Mộc thật sự không có bao nhiêu người dám làm.

Chỉ bằng vào người đại diện nho nhỏ này, cũng dám làm như vậy. Đơn giản là cho hắn mặt mũi. Nếu anh không biết xấu hổ, vậy tôi đây sẽ kéo mặt của anh xuống.

Nhìn động tác của Tô Mộc, thần sắc các tiếp viên hàng không còn lại cũng biến đổi. Các cô thật sự không ngờ, Tô Mộc bất ngờ không một lời hợp, liền động thủ. Chẳng lẽ không biết, nếu như thật sự động thủ, chuyện muốn giải quyết sẽ càng phiền toái hơn sao?

Vương Ngọc Lương đứng ở bên cạnh, nhìn động tác của Tô Mộc, vội vàng tiến lên.

– Vị tiên sinh này, không nên có hành động tức giận, không nên hành động tức giận, trước thả người ra đã. Anh phải biết rằng, anh làm như vậy, thật sự không đúng, là đang phạm pháp.

– Phạm pháp?

Tô Mộc xem thường nhìn về phía Vương Ngọc Lương.

– Anh hẳn là ông chủ ở đây?

– Đúng vậy, quán này chính của tôi.

Vương Ngọc Lương gật đầu nói.

– Vừa rồi khi các cô ấy bị khi dễ bị hiểu lầm, anh đang ở đâu? Vừa rồi anh cũng không nói gì, hiện tại lại đứng ra nói với tôi những lời vô ích như vậy. Anh cho rằng hành vi của anh lúc này là rất cao thượng sao?

Tô Mộc hờ hững nói.

– Anh… tôi?

Vương Ngọc Lương nhất thời nghẹn lời.

Không có cách nào, bởi vì nếu như thật sự để Vương Ngọc Lương lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ đứng ở phía bên Đổng Văn Luân. Cho dù đám nữ nhân này bộ dạng không tệ, nhưng xinh đẹp lại không thể xem là cơm ăn. Đổng Văn Luân mỗi lần lấy đồ tới, lúc hắn lại bán đi, còn có thể từ trong đó kiếm được không ít tiền. Dưới tình huống như vậy, anh nói anh bảo Vương Ngọc Lương lựa chọn ai?

Chỉ có điều dù thế nào Vương Ngọc Lương cũng không nghĩ tới, Tô Mộc sẽ cường thế như vậy, một lời không hợp, liền trực tiếp động thủ đối với Đổng Văn Luân. Cho nên Vương Ngọc Lương mới vội vàng đứng ra, muốn dẹp yên tình thế. Nhưng rất hiển nhiên Tô Mộc không chuẩn bị làm như vậy.

– Ai u, đau chết mất. Cậu nhanh buông ra, buông tay ra. Tiểu tử, tôi cho cậu biết, nếu như thật sự chọc giận tôi, tôi sẽ khiến cậu chịu không nổi. Ai u này, đau chết mất. Đại gia, tổ tông, nhanh thả tôi ra.

Đổng Văn Luân thật ra thay đổi thái độ rất nhanh. Không có cách nào. Ai bảo hắn bị Tô Mộc nắm ngón tay, đau đớn như vậy cứ tăng lên từng chút một. Hiện tại mình cũng sắp muốn quỳ xuống trước Tô Mộc.

Và so sánh với đau đớn, thứ tự tôn này, ở trong mắt Đổng Văn Luân, thật sự rất vô nghĩa. Lăn lộn trong làng giải trí, nhất là làm người đại diện như bọn họ, nhất là người đại diện như Đổng Văn Luân, thật sự rất xem thường tự tôn.

– Hừ!

Tô Mộc thật ra không tiếp tục làm khó dễ Đổng Văn Luân. Sau khi buông tay của hắn ra, Đổng Văn Luân nhất thời ngã nhào trên đất, dùng sức xoa nắn cổ tay. Thời điểm mắt lại nhìn về phía Tô Mộc, đã xuất hiện thêm một sự căm phẫn.

– Tiểu tử, cậu chờ đấy, tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi. Dám đánh tôi, xem hiện tại tôi có bắt cậu tới trong cục cảnh sát hay không.

Nói rồi, Đổng Văn Luân liền chuẩn bị gọi điện thoại. Những tiếp viên hàng không kia nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được đều tiến đến bên cạnh Tiêu Tiêu, thần sắc lo nghĩ. Thấy vẻ mặt các cô ấy như vậy, khóe miệng Tô Mộc khẽ nhếch lên.

– Đừng có gấp, ba phút, tôi bảo vệ dục tiên dục tử của anh!​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.