Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 18: Bổn tọa đã từng cầu xin ngươi




– Sư huynh, có chuyện gì sao?

Tô Mộc hỏi.

– Biết hiện tại anh đang ở chỗ nào không?

Trịnh Kinh Luân thản nhiên cười nói.

– Giờ này anh chắc sẽ không đi làm. Không đi làm lại cố ý gọi điện thoại tới như vậy, sư huynh, không cần nói cho em biết, bây giờ anh đang ở trong đồn công an, cùng một chỗ với chiếc xe bị đập nát của anh chứ?

Tô Mộc cười nói.

– Thật sự vẫn bị cậu đoán đúng! Bây giờ anh đang ở trong đồn công an!

Trịnh Kinh Luân nói.

– Không phải chứ? Anh ở trong đó làm cái gì? Chẳng lẽ bọn họ thật sự dám bắt anh vào? Hoặc nói Chử gia thật sự có năng lực lớn như vậy sao?

Tô Mộc ngoài ý muốn nói.

– Vậy cũng không phải. Chỉ có điều Chử gia này thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cho nên anh chỉ đành cùng Tiêu Lôi Đình của Tiêu gia xuất hiện ở nơi này. Gọi điện thoại cho cậu là muốn nói cho cậu biết, đêm qua câu nói mà cậu thả ra, đã bị mấy gia tộc cách mạng lão thành nhận được. Tuy rằng bọn họ cũng đang bị rơi xuống, nhưng dù sao lão gia tử vẫn còn. Cho nên, lần này Chử gia gặp nạn rồi.

Trịnh Kinh Luân cười nói.

– Anh ở trong đồn công an, không phải là đào hầm cho Chử gia chứ?

Tô Mộc hỏi.

– Cậu cho rằng thế nào?

Trịnh Kinh Luân nói.

– Sư huynh, đánh rắn cần đánh bảy tấc. Nếu Chử gia này không biết điều như vậy, đến lúc này còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, vậy không có gì phải do dự. Trực tiếp giết chết là được. Em biết quan hệ giữa anh và Tiêu gia không tệ. Vậy thuận thế đem Tiêu gia bồi dưỡng lên. Tin tưởng, sau khi tiêu diệt một Chử gia, mấy gia tộc cách mạng còn lại cũng rất thích được nhìn thấy. Trong kinh thành này mỗi ngày không biết có bao nhiêu người quật khởi, có bao nhiêu người ngã xuống. Anh nói có đúng không?

Tô Mộc nói.

– Đây là thái độ của cậu sao?

Trịnh Kinh Luân nói.

– Đúng vậy, đây là thái độ của em!

Tô Mộc quyết đoán nói.

– Được, biết thái độ của cậu thế nào là được. Yên tâm đi, chuyện này rất nhanh sẽ có quyết định. Chừng nào thì cậu rời khỏi kinh thành? Đến lúc đó anh sẽ đi tiễn cậu?

Tâm tình Trịnh Kinh Luân rõ ràng khoái trá.

– Không cần đâu. Để em đi một mình là được. Chắc là ngày mai em sẽ lên đường rời khỏi đây. Trong huyện còn có vài chuyện chờ em quay về để xử lý. Cho nên, em không có khả năng đi ra ngoài quá lâu. Lại nói, sư huynh đưa cho em một phần lễ vật lớn như vậy, nếu như em không quay về vạch kế hoạch thật tốt, vậy làm sao nuốt trôi nổi. Chẳng phải quá có lỗi với một phần tâm ý của anh hay sao.

Tô Mộc nói.

– Vậy cứ như thế đi!

Trịnh Kinh Luân nói.

Đợi sau khi cúp điện thoại, tâm tình Tô Mộc thả lỏng lái xe rời đi. Bên kia Trịnh Kinh Luân lại nhìn về phía Tiêu Lôi Đình mỉm cười.

– Yên tâm đi. Đợi đến khi có thời gian, tôi sẽ giới thiệu Tô Mộc cho anh.

– Vậy là tốt rồi!

Tiêu Lôi Đình và Trịnh Kinh Luân là bằng hữu nhiều năm. Cho dù bây giờ hắn là phó thị trưởng thường vụ. Cũng không có bất kỳ sự khinh thường nào đối với Trịnh Kinh Luân. Nếu như nói quan hệ thật sự chỉ là kết giao hời hợt, Trịnh Kinh Luân làm sao có thể cùng Tiêu Lôi Đình đến đây đào hầm.

Phải biết rằng cái hố này thật sự không nhỏ. Chử gia nếu như cứ thế nhảy xuống, vị trí cục Hàng Không kia, Chử gia chắc chắn sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa.

Ở bên trong Thiên Triều, càng là thời điểm sắp cất nhắc, lại càng phải chú ý tới từng tiếng nói hành động của mình, càng phải chú ý tới mỗi chuyện bên cạnh. Nếu không, vì sao thời điểm cất nhắc, có vài người vốn định ly hôn, đều có thể tạm thời ngăn chặn lại, không đi ly hôn. Cái gọi là thẩm tra chính trị này, thật sự là chuyện rất kinh khủng. Chỉ đùa bỡn chút thủ đoạn, là có thể khiến cho anh khóc cũng không đất mà khóc đi.

Vào buổi trưa.

Hôm nay là một ngày cuối thu đẹp trời. Khi Tô Mộc xuất hiện ở trước mặt Mai Tranh, trên mặt Mai Tranh hiện ra một nụ cười vui mừng. Lại nói tiếp, hai người cũng đã lâu ngày không gặp mặt. Trung thu, Tô Mộc có thể đến đây làm bạn cùng Mai Tranh, Mai Tranh đã cảm thấy rất vui mừng.

– Sư phụ, tất cả những thứ trên xe kia đều tặng cho ngài. Biết ngài không thích hút thuốc, cho nên rượu đều lưu lại. Về phần thuốc lá, con mang về tiêu diệt hết là được!

Tô Mộc cười nói.

– Con cũng không thể luôn hút thuốc. Hút thuốc có hại cho sức khỏe.

Mai Tranh nói.

– Vâng, sư phụ, con sẽ kìm chế.

Tô Mộc nói.

– Chỉ nói vậy thôi. Công việc của con gần đây thế nào?

Mai Tranh hỏi.

– Công tác của con chính là như vậy, vẫn tính là không tệ. Tất cả đều trong trạng thái phát triển ổn định. Trong bản đồ quy hoạch huyện Hoa Hải ở trong kế hoạch của con, con có lòng tin tuyệt đối, có thể làm cho nó trong thời gian rất ngắn thoát khỏi nghèo túng trở nên giàu có.

Tô Mộc nói.

– Con có thể có hoài bão như vậy, thật sự không phụ lòng sư phụ trước đây kỳ vọng vào con. Có biết lần này vì sao sư phụ lại muốn gọi con qua đây không?

Mai Tranh hỏi.

– Sư phụ, có chuyện gì cần dặn dò sao?

Tô Mộc cười hỏi.

– Con nên biết thân phận của con bây giờ, không chỉ là một quan viên ở địa phương, còn là một nhân viên săn giết người ngoài biên chế. Đương nhiên con cũng có thể hiểu rõ ràng, ở bên trong Thiên Triều, muốn thật sự là một quan viên địa phương, có thể tiến vào quân đội tình huống là không có khả năng. Cho nên nói con được thân phận chính là người ngoài biên chế, bộ đội của sư phụ cũng không phải là thể chế quân đội nghiêm ngặt trên phương diện ý nghĩa. Cho nên về điểm ấy con có thể yên tâm.

Mai Tranh nói.

Tô Mộc yên lặng nghe!

– Săn giết gần đây phải chấp hành một nhiệm vụ. Nhiệm vụ này tương đối đặc biệt. Trong đó cần quan viên như con tham gia yểm hộ. Đổi lại là quan viên khác, lão sư lại lo lắng. Có con gia nhập, ngoại trừ có thể làm yểm hộ ra, lão sư cũng muốn mượn trợ giúp thân thủ của con, cố gắng hết sức giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ này.

Mai Tranh chậm rãi nói.

– Sư phụ, chuyện ngài phân phó, con nhất định sẽ hoàn thành. Ngài cứ nói, đến lúc đó cần con làm cái gì, con nghe theo là được.

Tô Mộc quyết đoán nói.

– Nhiệm vụ cụ thể, đến lúc đó Triệu Vô Cực sẽ liên hệ với con. Cũng không phải làm ngay một lúc. Sẽ tiến hành sau một khoảng thời gian nữa. Cũng có thể nhiệm vụ này, nửa đường đã bị người khác hoàn thành cũng không chừng. Nói cho con biết như vậy, chỉ là nhắc trước để con còn liệu.

Mai Tranh nói.

– Vâng!

Tô Mộc nói.

Khi Tô Mộc từ chỗ Mai Tranh đi ra, đã là bốn giờ chiều. Nghĩ đến thời điểm này, mình thật sự không có nơi nào khác có thể đi, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một cười khổ bất đắc dĩ.

Trước đây còn muốn đến kinh thành, phần lớn thời gian sẽ ở trên lớp học nghiên cứu sinh. Ai ngờ được bởi vì Trung thu cho nên được nghỉ. Nếu như là bình thường, hắn ngược lại có thể gọi Lý Nhạc Thiên ra. Nhưng nghĩ tới hôm nay là Trung thu. Lý Nhạc Thiên cho dù có nhàn rỗi không có chuyện gì, ngày hôm nay cũng phải về nhà đoàn tụ. Tô Mộc lười khiến Lý Nhạc Thiên khó xử. Nhất thời suy nghĩ hồi lâu, lại thật sự không tìm được chuyện gì đáng để chơi.

Buồn chán!

Chẳng lẽ thật sự phải đi vào chợ đồ cổ đi dạo sao? Có người nói trong kinh thành này nổi danh nhất chính là Phan Gia Uyển. Chỗ đó có rất nhiều lão già. Nếu như thật sự có thể sửa mái nhà dột, thật ra là chuyện tốt. Tuy rằng ở trong lòng Tô Mộc, đối với chuyện sửa mái nhà dột như vậy thật sự không ôm hy vọng quá lớn. Nhưng bây giờ không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?

Phan Gia Uyển.

Là nơi giao dịch đồ cổ phồn hoa nhất trong kinh thành, quy mô chỗ này, rõ ràng lớn hơn nhiều so với chợ đồ cổ ở bất kỳ thành phố nào mà Tô Mộc đã đi qua. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, ở nơi này có rất nhiều cửa hàng chính quy. Chỉ cần có những cửa hàng đó, đã nói lên người ta mở cửa hàng buôn bán dứng đắn. Đồ vật bên trong, có thể là hàng thật, cho dù nếu không phải là hàng thật, cũng sẽ tốt hơn so với hàng bày bán ngoài vỉa hè, có một loại bảo đảm.

Khi Tô Mộc đi tới chỗ này, nhìn những thứ được bày bán trên mặt đất, tùy ý liếc nhìn. Nhưng thật đáng tiếc chính là, trong những thứ kia, thật sự không có một thứ nào có thể khiến cho quan bảng cộng hưởng. Nói đơn giản, chính là không có một thứ nào là thật.

Ngẫm lại cũng đúng. Ở chỗ như vậy không biết mỗi ngày có bao nhiêu chuyên gia chơi đồ cổ đi dạo. Nếu như thật sự có thứ tốt, đã sớm bị lấy đi. Thứ còn lại ở chỗ này đơn giản đều một ít đồ giả. Về phần người tới nơi này mua bán trước đó, có biết những thứ này là đồ giả hay không, đối với lần này Tô Mộc thật ra không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Không quan tâm các người có tin hay không, từ khi các người tiến vào đây, bất kỳ lúc nào cũng bị lừa dối. Về ý nghĩa các người tin thì tin, không tin thì không tin. Chuyện còn lại, Tô Mộc thật sự chưa từng nghĩ qua, cũng không muốn để ý tới. Chuyện này cũng không có bất kỳ cái gì đúng sai để nói. Trừ phi là loại cố ý tới cửa lừa dối, nếu không các cửa hàng mở ra buôn bán ở chỗ này, chuyện nguyện đánh thật sự rất nhiều đi.

Cái gọi là bênh vực lẽ phải, đó là trước đây. Hiện tại để Tô Mộc gặp được, trừ khi đối phương là người mình quen biết, trừ khi đối phương lừa dối tăng giá cả quá cao, bằng không Tô Mộc cũng không biết mình sẽ đi quản hay không.

Reng reng reng!

Ngay thời điểm Tô Mộc không có việc gì làm, đi dạo, điện thoại di động của hắn đột nhiên đổ chuông. Phát hiện là một số điện thoại hắn không biết, hắn có chút bất ngờ nhíu mày. Vừa định tắt, nhưng suy nghĩ một chút vẫn tiếp nhận cuộc gọi.

– Chào!

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Tô Mộc, em là Triệu Anh Nam. Hiện tại em muốn gặp anh, có thể chứ?

Tiếng Triệu Anh Nam giòn dã vang lên.

Triệu Anh Nam? Thế nào lại là cô ấy? Tô Mộc thật sự không ngờ. Hôm nay, Triệu Anh Nam bị Từ lão quát mắng, sau đó còn muốn tới tìm hắn trước. Phải biết rằng nếu thật sự nói ra, chuyện này Tô Mộc cũng có phần. Nhưng nghĩ tới Triệu Anh Nam chắc hẳn không phải là người dễ giận như vậy, nghĩ đến quan hệ giữa cô ấy và Hoàng Phủ Thanh Phong cũng không tệ, Tô Mộc liền lập tức thoải mái.

– Được. Em nói địa chỉ đi, anh qua tìm em!

Tô Mộc cười nói.

– Em ở ngay trong hội sở Bát Kỳ. Anh trực tiếp tới đi.

Triệu Anh Nam nói.

– Không thành vấn đề!

Tô Mộc dù sao cũng đang nhàn rỗi buồn chán. Nếu Triệu Anh Nam mời như vậy, mình qua là được.

Ngay khi Tô Mộc cúp điện thoại, thu thập, chuẩn bị đi ra bên ngoài. Ai ngờ được vừa rẽ qua, liền bị một người va phải.

Theo thân thủ Tô Mộc, vốn không có khả năng bị va chạm vào. Nhưng bởi vì đối phương xuất hiện thật sự quá mức quỷ dị, hơn nữa vừa mới rẽ, không có cách nào nhìn thấy, cho nên Tô Mộc mới có thể bị đụng.

Chẳng qua sau khi Tô Mộc nhìn thấy người bị đụng là ai, thần sắc liền không khỏi sửng sốt.

– Thế nào lại là cô?​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.