[Xuyên Nhanh] Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình

Chương 27: Chương 26. Christabel Freya




Thêm một trạm tuổi thơ nghịch ngợm, chọc ghẹo với tâm linh ma quái, rồi cũng gặp kết quả bất ngờ, mà làm cho nhớ tới ngày hôm nay dù đã trôi đi lâu rồi.

Trong một chiều của mùa hè xa trường học, ngồi chơi với bạn bè, hàng xóm trong làng. Sau khi thể thao xong, 4 người ngồi nghỉ trò chuyện nhau vui cho mát mẻ rồi mới về tắm rửa.

Một người bạn nói:

- Tối nay là đêm rằm lớn, có muốn thấy ma không? Mình đang học được một cách gọi ma, dễ lắm. Mấy hôm trước mình đấm bóp cho ông sư thầy, rồi ông dạy cho mình một cách gọi ma lên chơi.

Hai lỗ tai tôi nó đứng thẳng lên trời, quay mặt lại ngay lập tức. Cả 3 người ngó, một người bạn hỏi:

- Làm thế nào?

Ông phù thủy con trả lời:

- Dễ lắm, không có gì khó cả.

Người bạn nói tiếp:

- Nếu mà gọi rồi ma không hiện lên là coi chừng bị phạt nặng đó, phải bao mỗi người một tô phở nghe.

Ông phù thủy con trả lời:

- Dễ lắm, ông sư thầy dạy mình thuộc lòng lâu rồi, bảo đảm khi gọi là nó phải hiện lên ngồi chơi với mình luôn, nếu nó không nghe lời thì cho nó một trận được mà.

Nói xong, 4 ông vua quậy bắt đầu đi kiếm bông hoa trái, nến nhang cho đủ, về tắm rửa ăn cơm chiều rồi chờ nhau đi ra nghĩa địa đêm. Nghĩa địa người Lào đa số thì thiêu táng rồi đem cốt vào chùa, còn chôn thì phần nhiều là con nít chết nửa đêm. Xác chết có mang thai, người ta thường chôn cất lung tung, cỏ cây ngập ngụa không có bia mộ, cũng không có tên tuổi hay hình ảnh gì cả, nếu chôn xong mấy tháng khi cỏ cây mọc lên là hết nhớ luôn, dù có đến cũng không biết là đâu. Phần nhiều người chỉ viếng thăm hài cốt ở chùa vì có hình ảnh hay tên tuổi.

Rồi 7.30 giờ chiều chập choạng tối, 4 người gặp lại nhau ngồi chơi chờ đêm xuống cho tới 9.30 giờ đêm mới bắt đầu đi ra nghĩa địa. Đúng đêm rằm lớn cuối tháng, trời tối đen như mực, đường sá vắng tanh vì không có làng người, chỉ có trường học thôi. Khi tới ngã ba chia vào nghĩa địa ngó thấy lạnh lùng sương gió, bụi cây bụi cỏ ngập đầu người, hai cái đèn pin rọi đường quành queo trong bụi cây chừng 20 thước vào trong thì có một nơi thoáng cây. Cả 4 người ngồi xuống để đồ cúng bái, xong đằng trước mặt đó tôi thấy hai ngôi mộ đất lồi lên, một cái mộ thì bắt đầu cỏ mọc lên chắc cũng được mấy tháng rồi, còn một cái thì đất lấp lên mộ còn mới, như chôn cất được vài ngày thôi, cũng không biết là ai, trai hay gái hay là con nít. Người Lào mà con nít 1-2 tuổi bệnh chết thì người ta mang đi trong đêm chôn cất luôn chứ không làm đám ma qua ngày gì cả. 4 người giăng sợi chỉ trắng cỡ 3 thước vuông rồi vào trong ngồi, chờ ông phù thủy con tụng niệm, phía đằng trước là ngôi mộ cũ mà có cỏ bắt đầu mọc lên.

Ông phù thủy con nổ:

- Ngôi mộ mới kia vài tháng sau chúng mình sẽ đến thăm gọi lên chơi.

Tôi nghĩ:

- Cũng lạ, trong đêm nay hình như trong lòng chẳng có sợ sệt gì cả, dù có lạnh tóc gáy, cột sống, như còn bình tĩnh hơn mỗi lần bị ma dọa.

10.30 giờ đêm đã tới, mâm cúng được trang trải đầy đủ, hai ngọn đèn cầy đốt sáng rực nơi tối đen trong đêm thanh. Tất cả mọi người ngồi chắp tay cũng gần nửa tiếng không thấy gì cả, chỉ nghe tiếng lẩm bẩm của ông phù thủy con tụng kinh hay tụng gì không biết, ngồi đằng trước.

Tôi nói:

- Có phải đến nghĩa trang đêm rồi mất hồn đọc lộn ngược câu thần chú không? Sao không thấy con ma gì cả, chỉ thấy 4 ông vua với 8 con mắt lợn luộc ngồi ở đây thôi?

Câu nói vừa dứt lời, ông vải ơi, một cơn gió cụt từ đâu tới như là bão luôn, tất cả ngồi trong giữa rừng cây ngó không thấy đường đi bên ngoài, mà cơn gió thổi bao nhiêu cây cành phủ đầy vào đầu người ngồi, hai ngọn đèn cầy đó xanh lè mà không tắt. Tôi ngẩng đầu lên ngó mấy cây cao thì vẫn thấy đứng lặng im, không có một cơn gió nào đụng chạm hết, trong lòng tôi cố giữ cái bình tĩnh cho được, biết là giây phút nổi gai ốc sắp tới rồi. Xong hai cây đèn cầy bắt đầu sáng lại và nghe tiếng ông phù thủy nói, ông chỉ tay lên ngôi mộ đằng trước gọi:

- Lên đây chơi với ta, hôm nay ta đến chơi!

Vừa nói được bằng đó thì lần này cơn gió từ trên cao như bão tố mà ở dưới nơi người ngồi thì lại im lặng như không có gì xảy ra hết, đèn cầy không có gió mà xanh lè, rồi tiếp theo với tiếng như người ru con nhỏ thầm thầm: ù ư, ù ư, ù ư, nhè nhẹ vọng vào tai mấy người, rồi ngó mặt hỏi nhau:

- Có nghe không? Có nghe gì không?

Tất cả đều nghe hết, xong nghe xoạc, xoạc ở trên cành cây phía đằng sau. Tôi không biết là làm thế nào vì da gà nổi đầy cái đầu như quả chôm chôm rồi. Tôi không dám ngó lên cây ở phía đằng sau mình. Ông phù thủy con thì ngó trước ngó sau, mặt ai cũng xanh lè, cộng với ánh đèn cầy ngó thấy tím luôn, càng ngó thì càng như 4 cái mặt ma với nhau. Bất thình lình trong lòng có ý kiến: “Ngồi nhắm mắt là tốt hơn hết, chẳng tha thiết ai thấy gì mà kệ, hai lỗ tai đứng lên nghe thôi, ngồi lì luôn để khỏi sợ”. Tôi cũng ngồi sau lưng của 3 người, trong lúc đó thì nghe tiếng một người bạn thoát ra kiểu bất ngờ:

- Coi kìa! Nó đang ngồi xõa tóc trên cành cây đằng sau chúng mình đó, thấy không?

Tôi ngồi nhắm mắt cho chặt thêm, muốn tè ra quần luôn, chẳng biết là diễn tả thế nào vì nó đã đứng cả hình rồi, chỉ biết miệng lẩm bẩm: “Nam mô a di đà phật” bằng tiếng Lào thôi. Nghe thêm một tiếng hét lên:

- Kìa! Ở ngôi mộ mới chôn cất đó, ma nó ngồi duỗi chân đang cho con bú kìa! Đó là mộ của ma mang thai chết!

Tiếng ù ư, ù ư, ù ư ru con vẫn kéo dài vọng vào trong tai người từng trạm từng trạm, lạnh lùng sương gió từ đầu ngón chân cho tới đỉnh đầu. Tôi nhắm mắt không thấy hình bóng trên mộ đó, chỉ nghe vào tai tôi thôi.

Nghe tiếng một người bạn nói:

- Trên ngôi mộ nó biến mất rồi!

- Vậy à?

Hình như nghe tiếng bước chân người đi vòng quanh nơi chúng tôi ngồi, rồi tiếp theo với một tiếng la lên:

- Là đằng sau mình kìa!

Với tiếng bước chân người chạy rầm, rầm, rầm, xoạc, xoạc, xoạc theo bụi cây thẳng ra phía đường về, cũng may trong đêm không có trâu hay là bò đứng đó, nghe tiếng chạy sợ hãi đó nếu đụng vào trâu, bò hay là voi thì cũng phải chết cho cuộc chạy này thôi, hình như không có gì mà cản trở cuộc chạy như bay đó được.

Tôi kể theo tiếng nghe vì tôi ngồi lì nhắm mắt lâu rồi, tôi cũng chẳng biết là mọi người chạy hết rồi, bỏ tôi một mình ngồi, hay còn ai ngồi trước mặt tôi nữa. Rồi làm thế nào đây, ngồi nhắm mắt thở dài, nào là đếm từ 1 đến 10 cố lấy cái bình tĩnh lại, nào là tiếng ù ư, ù ư, ù ư, ở đằng sau đang đu ở trên cành cây mà bạn mình thấy. Tôi cố hé mở một mắt bên trái rồi bắt đầu ngó ngó liếc liếc, thì ông bà ông vải ơi, ông nội, ông trời, ông phật ơi, làm thế nào chỉ có mình tôi thôi, 3 ông vua đã biến mất rồi. Thêm con mắt bên phải bắt đầu hé mở liếc liếc coi coi cũng không thấy ai, đang lúc tôi liếc trước liếc ngang coi đó. Đột ngột có một tiếng thở dài đánh phì, phì, phì ở đằng sau tôi, lúc đó tim, gan, phổi, ruột tôi nó rối tung lộn ngầu xì dầu luôn, với ánh đèn cầy xanh lè đó nữa. Khi tôi lướt mắt theo về đằng tiếng phì, phì, phì đó thì ma nó đã vào trong sợi chỉ trắng giăng đó, nó ngồi sát sau lưng tôi chứ không ở trên cành cây gì cả, thảo nào 3 ông vua ngó về đằng sau thì mất hồn mất vía la lên rồi bay cùng một lúc luôn. Tôi thấy hai con mắt trắng tinh sáng ra, tóc tai bù xù, bộ hàm răng trắng, thêm tiếng cười híc, híc, híc, nét mặt xanh lè theo ánh đèn cầy ở sát sau lưng tôi, rồi đưa tay thẳng vào tôi. Lại thêm một trạm học bay như máy bay nữa, tóc tai nó đánh phập một nhát đứng thẳng lên trời cùng một lúc luôn, thân tôi không có chỗ nào hở được, toàn là gai ốc, da gà luôn. Miệng thoát ra một tiếng: “Ma!!!”

Rồi một cây số xa nhà như thấy ở trước mắt, tôi cũng không biết là về tới đó thế nào và ra khỏi nghĩa địa đêm kiểu nào. Cái ghế ở bờ ao thì đã thấy 3 ông vua ngồi đó. Tôi thở hộc, hộc, hộc hơn chó chạy mệt về. 3 ông vua mặt mày còn tái mét, tóc tai còn đứng từng sợi hỏi trời, thấy tôi chạy về tới 3 ông vua còn cười tôi nữa. Tôi chẳng nói chẳng rằng, cho vào đít ông phù thủy con một cái « tủm xuống ao cho xong », còn cái áo thun của tôi bị rách tơi bời, trên người chầy chọi do vướng bụi cây khi chạy, còn quên cả đôi dép ở nghĩa địa khi đứng lên chạy luôn, đau cả hai bàn chân. 4 ông vua ngó mặt chẳng biết nói thế nào, chỉ biết bò lăn bò quàng ra cười với nhau. Người thì nói nó bay lẹ hơn tôi, người thì nói thằng kia nó sợ ma biến được luôn. 4 ông vua cười đau cả bụng rồi chia đường nhau về nhà ngủ.

Kết thúc câu chuyện đi mời bạn ma, và tôi xin hẹn vào câu chuyện ma sắp tới cho bạn được đọc vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.