Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Chương 7: Em rất thông minh nhưng không bằng tôi




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Trong phòng rất an tĩnh, nụ cười trên mặt Vệ Thiên Vũ biến mất, từng nút từng nút áo, chậm rãi cởi ra quần áo Lăng Tử Hàn. Hai tay của anh run nhè nhẹ, trước mắt dần dần không rõ.

Thần trí Lăng Tử Hàn vẫn thanh tỉnh, có thể cảm nhận rõ ràng sự được đau đớn trên từng tế bào cơ thể. Nghe cuộc trò chuyện của Vệ Thiên Vũ và Antinogen, cậu vẫn luôn nhắm mắt không nói, nghe được Vệ Thiên Vũ cúp máy, sau đó là tiếng khóa cửa phòng, biết trong phòng chỉ còn lại cậu và Vệ Thiên Vũ, lúc này mới trầm tĩnh lại, chậm rãi mở mắt.

Đúng lúc này, nước mắt Vệ Thiên Vũ rơi xuống.

Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, không khỏi nao nao, cố sức giơ tay lên, vỗ vỗ anh, nhẹ nhàng mà nói: “Đừng đau lòng, em không sao.”

Vệ Thiên Vũ thở dài: “Vậy mà em bảo là không sao? Em không nên cố ý khiến bản thân mình trở thành như vậy.”

“Em đã nghĩ rồi, đây là biện pháp hay nhất, mà trả giá lại ít nhất, có thể nhanh chóng bức Antinogen ra. Em không muốn mất thời gian nữa, vậy càng khiến nhiều người gặp đau đớn mà thôi, cũng sẽ khiến người bên chúng ta thương vong lớn hơn.” Lăng Tử Hàn nỗ lực cười cười với anh. “Mấy năm qua, anh luôn chăm sóc em rất tốt, hiện tại cơ thể em rất tốt, có thể chịu được mà. Với lại, có anh bên cạnh, hiện tại không phải cũng có thể trị liệu rồi sao?”

Vệ Thiên Vũ lau mặt, thở dài: “Nếu kêu anh trước mặt trước mặt mọi người cường bạo em, quả thật anh không làm được.”

“Em cũng vậy.” Lăng Tử Hàn chọc anh. “Em sẽ cười mất.”

Vệ Thiên Vũ rốt cục nhịn không được nở nụ cười: “Anh cũng vậy.”

“Làm phần tử khủng bố cũng không dễ mà ha.” Lăng Tử Hàn mỉm cười, trên tay cố sức, kéo anh qua. “Đến đây nào, làm một tên trùm ra dáng đi, em cũng sẽ đảm nhiệm vai người bị hại thật tốt.”

Vệ Thiên Vũ thiếu chút nữa cười ra tiếng. Thấy tinh thần Lăng Tử Hàn cũng tốt, tâm tình anh cũng dễ chịu hơn, liền nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Lăng Tử Hàn và mình, cẩn thận cúi người xuống, chống hai tay xuống sàng, dùng thân thể mình chậm rãi kề sát.

Lăng Tử Hàn sợ anh cảm lạnh, kéo chăn đắp lên người anh, sau đó lập tức ôm lấy anh.

Vệ Thiên Vũ dùng thân thể ấm áp dán sát vào da thịt lạnh lẽo của Lăng Tử Hàn, ôn nhu hôn lên môi cậu.

Lăng Tử Hàn đáp lại anh, động tác dần dần trở nên nhiệt liệt. Cậu biết rõ, Vệ Thiên Vũ cũng không phải người máy, càng không phải người biến thái cuồng nhiệt gì, vừa kêu có dục vọng liền có thể có ngay, nhất là ngay trong lúc tâm tình tràn ngập lo lắng cùng khổ sở, muốn anh cùng mình làm tình, thật sự làm khó anh rồi, vì vậy, cậu cố gắng nhiệt tình, hy vọng có thể giúp Vệ Thiên Vũ hứng thú.

Vệ Thiên Vũ lập tức hiểu được tâm ý của cậu, trong lòng không khỏi nóng lên. Anh luôn yêu Lăng Tử Hàn tận xương tủy, bình thường luôn biết tiết chế, chỉ cần Lăng Tử Hàn biểu thị một chút thôi, cũng dễ khiến anh bừng lên dục vọng.

Hô hấp Lăng Tử Hàn dần dần gấp, da thịt cũng không còn lạnh nữa. Cậu cố gắng dời hết toàn bộ lực chú ý của mình vào việc đang ân ái với Vệ Thiên Vũ, khiến đau khổ trong cơ thể dần dần giảm bớt đi.

Vệ Thiên Vũ biết rõ bệnh tình của cậu, khẩn cấp muốn xóa đi đau đớn trong cậu, vì vậy không có làm nhiều tiền hí. Tâm tình anh càng thêm nhiệt liệt, động tác thành thạo mà mở rộng thân thể Lăng Tử Hàn, sau đó đem dục vọng lửa nóng của mình chậm rãi đi vào.

Lăng Tử Hàn hít sâu 1 hơi, không tự chủ được ngẩng cằm, trên mặt xuất hiện một tia thích ý.

Vệ Thiên Vũ yêu nhất chính là biểu tình này của cậu, nhịn không được cúi đầu hôn lên cái cổ thon dài của cậu, thân thể bắt đầu chậm rãi đưa đẩy.

Lăng Tử Hàn ôm chặt lấy anh, theo tiết tấu của anh mà nhẹ nhàng rên rỉ. Theo nhiệt tình mà Vệ Thiên Vũ trút vào thân thể cậu, động tác càng ngày càng kịch liệt, để hàn lãnh và đau đớn khác thường cùng thần kinh căng thẳng chậm rãi thả lỏng, khiến cho cậu không còn co giật nữa, thân thể cứng rắn cũng dần trở nên mềm mại.

Vệ Thiên Vũ rõ ràng cảm giác được sự biến hóa trong thân thể cậu, không khỏi mừng rỡ như điên. Lần này chứng bệnh Lăng Tử Hàn tuy rằng cũng không khác trước đây lắm, nhưng quá trình giảm bớt đau khổ so với trước ngắn hơn nhiều, cũng khiến cậu không còn đau đớn nhiều như trước.

Lúc này đây Lăng Tử Hàn đường dài bôn ba, lấy được toàn thắng, thuận lợi tìm được virút cùng vắc-xin phòng bệnh, phá được căn cứ nghiên cứu của ‘Kẻ hủy diệt’, hành động rất thành công. Tuy rằng thân thể cậu chịu đựng rất nhiều thống khổ, nhưng tâm tình cũng rất khoái trá, hiện tại đã buông được nhiều tâm sự, cùng Vệ Thiên Vũ triền miên càng thêm kích tình.

Vệ Thiên Vũ đã nhiều ngày không cùng cậu kề cận, lúc đầu còn cẩn thận nhẹ nhàng, đợi khi Lăng Tử Hàn trầm tĩnh lại, càng chủ động mê hoặc anh, nhiệt tình dây dưa, khiến anh cũng không khống chế được nữa. anh ôm chặt lấy thân thể thon gầy Lăng Tử Hàn, càng đẩy nhanh tốc độ, gia tăng lực đưa đẩy. Sắc mặt anh dần dần trở nên ửng đỏ, trên trán dần thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt vốn màu thiển lam sắc dường như biến thành màu xanh thẳm, tựa như hải dương. Anh nhìn người dưới thân, tựa như muốn thu gọn người đó vào đôi mắt mình.

Lăng Tử Hàn nhìn thẳng anh, con mắt đen như hồ sâu, mơ hồ gợn sóng vui sướng. Môi cậu hơi nhếch lên mang theo nét cười, trên mặt tràn đầy vui sướng say sưa.

Vệ Thiên Vũ nhìn cậu 1 hồi lâu, lại nhiệt liệt hôn cậu, cùng cậu không ngừng truy đuổi, sau đó hài lòng ghé vào lỗ tai cậu thở dài: “Tử Hàn, anh rất vui.”

“Em cũng vậy.” Lăng Tử Hàn thì thầm, cúi đầu mà nói.

Hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ, chơi đùa trong biển sung sướng, vẫy vùng rồi bay vọt.

Lăng Tử Hàn cảm thấy có 1 dòng nước ấm đang không ngừng lan tràn khắp toàn bộ cơ thể mình, dần dàn đẩy lui hàn ý âm lãnh, mà khoái cảm cường liệt cũng ngăn chặn đau đớn, khiến cậu không cần phân tâm chống lại, có thể toàn tâm toàn ý ngập trong cơn kích tình.

Dường như thật lâu sau, thủy triều ấm áp vọt tới thẳng hai người bọn họ, song song bao phủ bọn họ.

Vệ Thiên Vũ mạnh mẽ đẩy người, mạnh mẽ đưa đẩy, đưa hai người họ lên đỉnh vui sướng.

Lăng Tử Hàn cắn chặt môi, không cho mình kêu ra, Vệ Thiên Vũ một lần nữa cúi người xuống, lần thứ hai hôn cậu, dùng đầu lưỡi mở đôi môi cắn chặt của cậu, ôn nhu mút vào, khoái trá cảm nhận được hương vị ngọt ngào.

Lăng Tử Hàn thở hổn hển, hai tay ôm chặt lấy anh.

Vệ Thiên Vũ vươn tay, cầm lấy kim tiêm đầu giường, tiêm thuốc bên trong vào cơ thể cậu.

Thuốc phát tác rất nhanh, Lăng Tử Hàn dần dần bình tĩnh trở lại, nhắm hai mắt lại.

Vệ Thiên Vũ nằm xuống, đưa tay ôm cậu, kéo chăn lên đắp cho cậu, nhẹ giọng cười nói: “Chuyện đối phó Antinogen cứ giao cho anh, em đừng đi, cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Kỳ thực, tốt nhất em nên về lại Bắc Kinh, thế nhưng anh biết em chắc chắn không đồng ý.”

“Em ở đây vẫn ổn, Mai Lâm ở bên ngoài có thể giả thành em, nhưng nếu dùng máy thì không thể được.” Lăng Tử Hàn gác đầu lên vai anh, từ từ nhắm hai mắt, miễn cưỡng nói. “Em không hành động cùng các anh là được, anh yên tâm đi.”

“Ừ.” Vệ Thiên Vũ không yêu cầu cậu nữa, nghe cậu đồng ý không tham gia hành động cũng đã vui vẻ rồi.

An tĩnh 1 chút, Lăng Tử Hàn nhẹ giọng hỏi: “Tình hình bệnh dịch thế nào?”

“Lan tràn rất mau, Hàn Quốc, Nhật Bản cùng vùng Quảng Tây, Quảng Đông, Vân Nam bên nước ta đã xuất hiện người nhiễm bệnh, cũng đã có người tử vong.” Thanh âm Vệ Thiên Vũ rất trầm trọng. “Việc này đã khiến toàn cầu khủng hoảng, lời đồn bay đầy trời. Anh thấy trên internet có phần lớn bài post, dùng chủ nghĩa chủng tộc phóng to sự ưu việt của người da trắng, khiến cho những người khác bất mãn vô cùng. Rất nhiều tổ chức khủng bố Á Châu cùng Phi Châu đã tuyên bố, tuyên chiến bên thế giới phương Tây. Mấy tổ chức khủng bố, vũ trang phản chính phủ có không ít người bị nhiễm bệnh, đối mặt với sự uy hiếp tử vong. Theo phân tích của bên anh, bọn họ có thể phái ra nhân viên hành động đến khu Âu Mỹ, chế tạo sự kiện tập kích khủng bố. Các tổ chức tình báo, tổ chức cảnh sát quốc tế, tổ chức hợp tác quân sự thế giới của các quốc gia đều đang phối hợp chặt chẽ, hy vọng có thể ngăn lại hành động bạo lực này. Tổ chức vệ sinh thế giới đã phái tổ công tác đến Lào, cùng bảo trì liên hệ tuyến hồng ngoại với Tổ chức vệ sinh các quốc gia. Tất cả mọi người hy vọng có thể dập tắt được tình hình lây lan virút này, điều tra ra được chân tướng sự thực.”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn thở dài, “Vắc-xin phòng bệnh đã đưa đến Bắc Kinh, tình hình bệnh dịch hẳn có thể nhanh chóng được khống chế.”

“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ vui mừng hôn lên khuôn mặt cậu. “Tử Hàn, em lại cứu được hàng tỉ sinh mạng rồi.”

“Không phải một mình em,” Lăng Tử Hàn đưa tay lên khoát lên trên lưng anh, vô cùng thân thiết ôm chặt, mỉm cười. “Có công lao của rất nhiều người, cũng bao gồm cả anh. Nếu không có anh, bọn em làm sao thuận lợi tiến vào nơi đó được chứ.”

“Haizzz, quả thật khiến anh sợ đến toát mồ hôi lạnh luôn.” Vệ Thiên Vũ nhớ tới cảnh cuối cùng, không khỏi thở dài. “Tử Hàn, dù em chỉ là phó bộ trưởng, cũng không cần tự mình mạo hiểm đâu. Chúng ta cũng không phải không có người, em ở phía sau chỉ huy cũng được mà.”

“Chuyện lần này rất phức tạp, chỉ cần vô ý nhỏ có thể thất bại lớn, em lo lắng.” Lăng Tử Hàn từ tốn giải thích. “Anh thấy cha em cũng phải tự mình ra chỉ huy mà, đủ thấy tính nghiêm trọng của sự tình rồi, có phải em cũng nên tự mình ra mặt trận chỉ huy hành động hay không?”

Vệ Thiên Vũ trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Được rồi, dù sao hành động cũng thành công, anh không nói nữa. Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, anh đi.”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn khẽ vuốt thắt lưng anh, thân thiết nói. “Chú ý an toàn.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ đáp ứng, đưa cánh tay nhẹ nhàng rút ra, xoay người xuống giường, sau đó đắp kín chăn lại cho cậu, lúc này mới đi vào căn phòng tắm nhỏ rửa một cái, sau đó mặc quần áo, khóa cửa đi tới trung tâm chỉ huy.

Tinos an tĩnh ngồi ở chỗ kia, đang xem tin tức quốc tế.

Tình hình bệnh dịch bạo phát nghiêm trọng ở Đông Nam Á vẫn là tin chiếm nhiều vị trí nhất trên các phương tiện truyền thông lớn, các đài truyền hình liên tục đưa tin mới nhất, để nhân dân an tâm.

Tuy rằng bệnh độc lần này rõ ràng nhằm vào người da màu, nhưng người da trắng vẫn rất lo lắng, sợ bệnh độc khủng bố này sẽ biến chủng, sau đó lây sang bọn họ.

Mà người da màu càng thêm hoảng sợ, rất nhiều người ở yên trong nhà không dám ra ngoài, nhất là bất kì ai nghi ngờ mình bị nhiễm, liền như bị bệnh tâm thần mà gọi điện báo báo cảnh sát, cấp cứu, hoặc chạy tới bệnh viện cầu cứu.

Mây đen khủng bố càng ngày càng dày đặc, dường như bao phủ bầu trời trên đầu mọi người.

Tình hình bệnh dịch vừa bạo phát, liền có truyền thông gọi bệnh độc thần bí này là “New Black Death” (Cái chết đen) (1), cũng nhiều lần nhắc tới bênh Black Death đã từng tàn sát bừa bãi Âu Châu thời Trung cổ.

Đây là 1 trong những bệnh dịch nghiêm trọng nhất trong lịch sử nhân loại. Nó khởi nguồn từ Tây Nam Á Châu, thông qua con đường tơ lụa nhiễm đến Âu Châu. Trận ôn dịch này khiến toàn bộ thế giới tử vong khoảng chừng 7500 vạn người. Suốt 400 năm sau đó, “Cái Chết Đen” cũng nhiều lần bạo phát, tổng cộng giết chết hơn 2 tỷ người. Đến tận thế kỷ 18, nó đột nhiên thần bí biến mất.

Thời Trung cổ ở Âu Châu có chừng đến 1/3 2/3 người chết vì “Cái Chết Đen”, vì vậy tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng, thay đổi kết cấu xã hội Âu Châu, dao động địa vị đạo Thiên Chúa La Mã đang chi phối Âu Châu, đã bức hại một số tộc người, như người Do Thái, tín đồ đạo Hồi, người ngoại quốc, người ăn xin và người bệnh tâm thần.

Thế nhưng, trận ôn dịch này cũng đã ban tặng 1 lễ vật đáng quý cho người Âu Châu. theo sự phân tích của các khoa học gia hiện đại, những người sống sót sau trận ôn dịch đó, DNA của họ ước chừng có 14% người là có sự biến chủng gien đặc biệt, được gọi là CCR5-△32 (2), nó có thể bang trợ cho con người chống lại được rất nhiều bệnh độc, bao gồm cả bệnh AIDS.

Sự biến dị này lan rộng khắp Âu Châu, cũng mang lại lời giải thích hợp lý, trong lịch sử Âu Châu, những người có gien biến dị này sẽ có cơ hội sinh tồn cao, bảo tồn hậu đại. Nó ngẫu nhiên xuất hiện, lúc đầu chỉ tồn tại trong 1 số người, nhưng nhờ có sự kiện sản sinh nghiêm khắc cường đại của “Áp lực lựa chọn”, khiến những người có gien biến dị có ưu thế sinh tồn nhất định này năng cao tần suất. Mà căn cứ vào các học giả lịch sử cùng các chuyên gia không ngừng nghiên cứu, suy đoán sự kiện nghiêm khắc ép buộc gien người Âu Châu có sự ưu hoá gien này chính là “Cái Chết Đen”.

Từ những lời bình này, lại phát sinh ra vô số rẽ nhánh, dẫn ra thảo luận phô thiên cái địa.

Có người lo lắng, tình hình bệnh dịch lần này lần thứ hai từ Á Châu lan tràn đến Âu Châu, cho nên yêu cầu phong bế toàn bộ các con đường hải không bộ thông đến Á Châu, đồng thời đuổi người da màu ra khỏi Âu Châu.

Có người cho rằng, đây là cơ hội mang xác suất cao xúc tiến gien người Á Châu biến dị ưu hoá.

Có người đưa ra …

Vệ Thiên Vũ đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bên cạnh Tinos, cùng hắn nhìn lên màn hình lớn trên tường. Hình ảnh cùng số liệu tử vong kinh tâm động phách khiến người khác cảm thấy áp lực thật lớn.

Một hồi lâu sau, Vệ Thiên Vũ nhẹ giọng nói: “Nếu người nắm giữ khoa học kỹ thuật tiên tiến đánh mất nhân tính, sẽ là đại họa cho nhân loại.”

“Đúng vậy.” Tinos xoay cái ghế dựa, không nhìn mấy thứ khiến người khó chịu này nữa. Hắn nhìn Vệ Thiên Vũ, trên mặt lạnh lùng nghiêm nghị có vẻ tươi cười, “Lăng bộ trưởng thế nào?”

“Bệnh tình giảm bớt rồi, đang nghỉ ngơi.” Vệ Thiên Vũ biết hắn cười cái gì, trên mặt hơi hơi nóng lên, có chút xấu hổ mà nói. “Tôi cùng em ấy sắp kết hôn rồi.”

“Ồ?” Tinos cảm thấy bất ngờ, hơi nhếch mày, lập tức cao hứng nở nụ cười. “Chúc mừng chúc mừng.”

“Cám ơn.” Vệ Thiên Vũ khoái trá mà nói. “Đến lúc đó nhất định mời các anh tới tham gia hôn lễ chúng tôi.”

“Nhất định tới.” Tinos cười gật đầu, sau đó cảm khái. “Thật không nghĩ tới, người có thể khiến Antinogen nhớ thương như thế lại là Lăng bộ trưởng.”

“Đây là tuyệt mật, rất ít người biết.” Thần tình Vệ Thiên Vũ trở nên nghiêm túc. “Xin anh nhất định thủ khẩu như bình.”

“Đương nhiên, tôi sẽ vậy.” Tinos trịnh trọng hứa. “Tôi sẽ không nói cho bất kì ai, bao gồm cả Như Thủy.”

“Được, cám ơn anh.” Vệ Thiên Vũ nhìn một chút thời gian, liền trở lại chuyện chính. “Heinz không liên lạc lại sao?”

“Tôi cho y 1 tiếng nữa.” Tinos định liệu trước. “Cũng sắp tới giờ rồi, y rất nhanh sẽ liên hệ với chúng ta thôi.”

Vài phút sau, người phụ trách phòng kỹ thuật liền báo cáo với họ: “Tín hiệu của Heinz chuyển vào.”

“Tốt.” Vệ Thiên Vũ thả lỏng chân, thay đổi thành bộ dáng nhàn nhã đi chơi, bình tĩnh nói. “Tiếp đi.”

HẾT CHAP 32

(1) Cái chết Đen là tên gọi của một đại dịch xảy ra ở châu Á và châu Âu trong thế kỷ 14 mà đỉnh điểm là ở châu Âu từ năm 1348 đến năm 1350. Cái chết đen được coi là một trong những đại dịch chết chóc nhất trong lịch sử nhân loại, ước tính nạn dịch này đã giết chết từ 30 tới 60% dân số của châu Âu và giảm dân số toàn cầu từ khoảng 450 triệu người xuống còn từ 350 đến 375 triệu người vào năm 1400.

Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A1ich%E1%BA%BFt%C4%90en

(2) CCR5 delta 32: là một khiếm khuyết di truyền ở người. Đột biến này tạo nên một thụ thể không chức năng và vì vật ngăn chặn được sự xâm nhập của HIV R5 vào tế bào. Allele này được tìm thấy ở khoảng hơn 10% người Châu Âu, nhưng tiếc là rất hiếm ở người Châu Phi và Châu Á.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.