Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Chương 48: ÔI NHỮNG CHÀNG TRAI BỊ DÍNH LỜI NGUYỀN ~




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, liền thấy cha mình đang ngồi dựa lưng trên giường bệnh, dùng khăn mặt lau tay, bên cạnh giường có một người thanh niên phong độ trí thức, trên mặt đầy sự quan tâm.

Lăng Nghị vừa thấy cậu, liền để khăn đang lau tay mình lên tủ đầu giường, nhẹ giọng nói: “Con về rồi à?”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn đưa tay đặt cây dù đầy nước ở ngoài cửa, chậm rãi bước vào. “Cha, cha sao rồi? Đỡ hơn chưa?”

“Khá rồi.” Lăng Nghị ôn hòa nói với cậu. “Đây là bác sĩ chính của cha, bác sĩ Đồng.”

Cậu liền cúi người chào vị thanh niên tuấn dật kia, chân thành nói. “Bác sĩ Đồng, cám ơn chú đã chăm sóc cho cha con.”

Vị bác sĩ Đồng kia cũng y như những người khác, lúc gọi cậu luôn gọi là “Lăng công tử”.

Cậu nghe quen rồi, nên không có biểu hiện gì, chỉ yên lặng nhìn cha mình, trong ánh mắt thể hiện sự thân thiết.

Lăng Nghị dựa vào đầu giường, nhẹ giọng hỏi cậu: “Công khóa vừa rồi đều hoàn thành rồi à?”

“Dạ đúng, đều hoàn thành rồi.” Lăng Tử Hàn lẳng lặng đáp. “Chờ khảo hạch xong con mới về.”

“Ừ, hôm nay cha mới thấy qua thành tích của con.” Lăng Nghị thoả mãn nhìn cậu. “Tất cả đều là loại ưu, cha rất vui.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn an tĩnh của Lăng Tử Hàn có chút tiếu ý: “Cha vui là được rồi.”

Cậu nỗ lực như vậy, ngoại trừ hy vọng mình có năng lực có thể bảo vệ cha mình, cũng chính là vì muốn cha mình được vui.

Bác sĩ Đồng nghe họ nói vậy, liền rót cho Lăng Tử Hàn ly trà rồi đi ra khỏi phòng.

Lăng Tử Hàn nhìn hắn rời đi, bỗng nhiên nói: “Bác sĩ Đồng rất tốt.”

Lăng Nghị nhẹ giọng nói: “Đúng, hắn là một bác sĩ tốt.”

“Nhưng mà hiện tại chú ấy đâu có mặc áo blouse.” Nét mặt của Lăng Tử Hàn cũng bình thường. “Con thấy chú ấy rất quan tâm tới cha.”

Cậu quá thông minh, vừa nhìn thấy ánh mắt của vị bác sĩ tuổi trẻ kia lúc nhìn cha mình thì đã biết hết rồi. Hiện tại cậu đã biết, mẹ đã qua đời từ lâu, cha mình cô đơn lâu đến vậy, đáng lẽ nên có một tình cảm mới, như vậy cũng sẽ có được 1 người chăm sóc cho cha.

Nhưng Lăng Nghị bình tĩnh mà nói: “Hắn chỉ hỗ trợ cho công việc của y tá mà thôi.”

Làm sao ông không biết tình ý của vị bác sĩ kia, nhưng ông không hề có ý định tiếp nhận. Ông có con trai, tuyệt không thể để cho nó có bất kì bóng ma tâm lý nào, càng không thể để con mình vì tình cảm của mình mà chịu bất kì ủy khuất nào. Với lại, ông cũng hy vọng vị bác sĩ tài hoa hơn người kiacó thể có được một cuộc sống bình thường, trải qua cuộc sống hạnh phúc, mà những điều đó ông đều không thể cho hắn được, cần gì phải làm lỡ đời 1 người?

Lăng Tử Hàn nhất thời hiểu được tâm ý của cha mình, liền mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Lăng Nghị đưa tay, nhẹ nhàng xoa tóc cậu, ôn hòa nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Trời cũng tối rồi, con về đi, nghỉ ngơi cho khỏe.”

Lăng Tử Hàn nhịn không được nghiêng người chồm tới, ôm lấy cha mình.

Lăng Nghị chần chờ, không có ôm lại cậu, chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cậu.

Lăng Tử Hàn cảm nhận được sự ấm áp trên người cha mình, âm thầm hít thở lấy khí tức của ông, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.

Lăng Nghị không có đẩy cậu ra. Mấy năm qua, ông chưa từng ôm con mình, cũng chưa từng nuôi nấng nó tốt ngày nào. Càng có nhiều tình cảm, con người càng mềm yếu, khi làm việc càng dễ mắc sai lầm. Đối với sự nghiệp mà con mình đã lựa chọn, thì sai lầm đồng nghĩa với nguy hiểm. Chỉ là, ngay lúc này, bên ngoài mưa to, đứa con trai lại từ Tây Tạng xa xôi gấp gáp trở về trong đêm mưa chạy tới thăm ông, không thể nhịn được mong muốn có chút cảm giác yêu thương, ông thực sự không đành lòng bóp chết nó.

Một lát sau, Lăng Tử Hàn khống chế được tâm tình mình, bình tĩnh buông cha mình ra, đứng thẳng người dậy, thấp giọng nói: “Cha, con về đây, cha cũng nghỉ ngơi nhé.”

“Ừ.” Lăng Nghị nhìn con mình, thanh âm nhu hòa. “Con tới đây bằng cách nào?”

“Bắt xe.” Lăng Tử Hàn khoái trá mỉm cười. “Hồng Phi đi cùng con, đang chờ con bên ngoài.”

“Thật à?” Lăng Nghị thân thiết nhẹ giọng nói. “Vậy nhanh về đi, bên ngoài lạnh lắm đó.”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn nhìn chăm chú cha mình, rồi xoay người đi.

Vị bác sĩ Đồng kia vẫn đang đứng ở phòng y tá, thấy cậu cầm dù đi ra, liền ra đón, quan tâm hỏi: “Một mình con tới đây à?”

“Dạ không, con có bạn.” Lăng Tử Hàn rất có lễ phép hạ thấp người. “Bác sĩ Đồng, hẹn gặp lại.”

Nhưng hắn lại mỉm cười nói: “Chú đưa con ra ngoài.”

Lăng Tử Hàn có chút do dự, nhưng không có từ chối. Vị bác sĩ này những vô cùng tuấn tú, hơn nữa khí chất vô cùng tốt, ánh mắt lúc nhìn cậu cũng tràn đầy quan tâm, khiến cậu không thể từ chối.

Bọn họ không nói gì mà cùng nhau đi xuống lầu. Lăng Tử Hàn mở dù, ôn hòa mà nói: “Bác sĩ Đồng, xin dừng bước. Con đi trước. ngủ ngon.”

“Được, ngủ ngon.” Bác sĩ Đồng không kiên trì, chỉ mỉm cười thân thiết nói. “Trời mưa đường trơn, con nên cẩn thận.”

“Dạ, cám ơn.” Lăng Tử Hàn cười cười với hắn, liền mở dù đi ra ngoài cửa lớn.

Đứa nhỏ này khi cười lại cực kỳ tinh thuần, tựa như một dòng nước ấm, thấm vào trong ruột gan. Bác sĩ Đồng khen ngợi nhìn cậu. Người thiếu niên này thong thả đi về phía cửa lớn, ngay cả bóng lưng cũng cực kỳ giống Lăng Nghị.

Lăng Tử Hàn đi tới cửa thì Lôi Hồng Phi từ phòng bảo vệ chạy ào ra. Vẻ mặt y đều là nụ cười sáng lạng, đưa tay ôm lấy vai Lăng Tử Hàn, cười nói: “Có khóc không vậy?”

Lăng Tử Hàn cười lắc đầu.

Lôi Hồng Phi nắm tay đánh nhẹ vào ngực cậu, cố ý giả thành bộ dáng ông cụ non nói. “Ồ hô, tôi biết cậu là một đứa nhỏ kiên cường mà.”

Lăng Tử Hàn nghe y làm như mình là người lớn, không khỏi bật cười, thuận lợi đưa dù che bớt cho y, cùng y đi ra ngoài bệnh viện.

Mưa lạnh không ngừng rơi, tựa như dài đằng đẵng. Trong đêm tối vắng vẻ nặng nề, Lăng Tử Hàn trở lại căn biệt thự trống trải rộng rãi, chỉ cảm thấy ngay cả bước chân của mình cũng tràn đầy sự cô đơn.

Nhưng Lôi Hồng Phi lại không cảm thấy vậy, chỉ đơn giản muốn ngủ lại.

Lăng Tử Hàn nhìn y, trong lòng rất vui.

Lôi Hồng Phi vừa ở trong phòng tắm vừa hát, hát xong nào là 《Phong Vân Tái Khởi 》, 《Tinh Trung Báo Quốc 》, 《Quyết Biệt 》, y lại bắt đầu hát mấy bài cũ giờ đang được thịnh hành 《Thượng Tá Ngạo Mạn 》,….

“Cuối cũng tàn nhẫn cũng đã quen …. ước mơ ngây thơ lúc trước, bị thời gian vùi lấp … chúng ta cười cảnh hôi phi yên diệt …”

Lăng Tử Hàn vừa nghe động tĩnh náo nhiệt không gì sánh được do Lôi Hồng Phi tạo ra, vừa nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lẳng lặng suy nghĩ. Chờ nghe đến câu “Số phận như đao, là để tới lĩnh giáo ta”, cậu liền cầm lấy điện thoại, thông qua số bí mật gọi cho Lữ Hâm.

Trời đã khuya, nhưng Lữ Hâm vẫn chưa ngủ, đồng thời cũng biết cậu đã đi thăm sếp mình, lúc này thân thiết hỏi thăm: “Tử Hàn? Sao rồi? Con đang ở nhà một mình à? Có muốn chú đến chỗ con không?”

Ông vừa kết hôn, Lăng Tử Hàn cũng không phải đứa nhỏ ngây thơ nhu nhược, vừa gặp chuyện cần người bầu bạn. Cậu trầm ổn cười nói: “Dạ, không cần. Con chỉ muốn hỏi 1 chút, tai nạn xe của cha con, rốt cục chỉ là chuyện bất ngờ? Hay là âm mưu của kẻ thù?”

Lữ Hâm trầm mặc chốc lát, vẫn như trước đây, với đứa nhỏ này không có chút che giấu nào, đơn giản ăn ngay nói thật: “Hiện nay bên chú không điều tra ra được manh mối nào cả. Tài xế gây ra chuyện đã bỏ trốn, chủ xe là một công ty hậu cần. Bọn họ nói lúc đó chỉ đơn giản là chở hàng bình thường, tài xế là do công ty chủ quản, vì nghiệp vụ bận rộn, nên người này thay cho tài xế xin nghỉ bữa đó, lúc gặp chuyện không may đã không thấy tăm hơi. Hiện nay xem ra, công ty này cũng không có chỗ khả nghi đặc biệt nào. Hiện tại, bên chú đang cùng cảnh sát lùng bắt tên tài xế kia, đồng thời tiếp tục điều tra tình hình của công ty kia, nhưng chưa có tiến triển nào cả.”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn suy nghĩ, nhẹ giọng nói. “Sếp, ngày mai con muốn xem tư liệu liên quan 1 chút.”

“Được.” Lữ Hâm không chút do dự, lập tức đồng ý.

Lúc này, tiếng nước trong phòng tắm biến mất, Lăng Tử Hàn liền nhanh chóng nói “ngày mai gặp”, liền cúp máy.

Lôi Hồng Phi mặc áo ngủ của Lăng Nghị mà Lăng Tử Hàn đưa cho y, ha ha cười bước ra.

Hiện tại y đứng cũng chỉ thấp hơn Lăng Nghị một cái đầu, hơn nữa thể hình khôi ngô, nên mặc áo ngủ của Lăng Nghị đương nhiên khá vừa.

Lăng Tử Hàn nhìn bộ quần áo quen thuộc trên người y, không khỏi mỉm cười.

Đêm đó, Lôi Hồng Phi vẫn như trước mà chiếm lấy nửa giường, ôm lấy Lăng Tử Hàn trong cánh tay mình, cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, dần chìm vào trong giấc ngủ.

Lăng Tử Hàn vốn có chút bất an, nhưng được ôm trong lòng ngực ấp áp, nhất thời cảm thấy rất an bình, nhanh chóng ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Lôi Hồng Phi đã lên năm nhất cao trung liền luống cuống tay chân thay quần áo, lập tức chạy vội về Trúc Uyển, cầm sách vở chạy tới trường học.

Lăng Tử Hàn tinh thần sáng láng, mỉm cười nhìn thân ảnh Lôi Hồng Phi biến mất ngoài cửa, lúc này mới rời cửa, bắt xe chạy tới một tòa nhà có bảng hiệu của một công ty mậu dịch.

Lữ Hâm cho cậu xem toàn bộ các tư liệu liên quan đến tai nạn xe của Lăng Nghị, lại kể lại cho cậu nghe tình thế được phân tích hiện nay, nói ra suy đoán chưa được chứng thực của mình.

Lúc Lăng Tử Hàn đi ra khỏi tòa nhà, thì đã là chạng vạng.

Về đến nhà, cậu trực tiếp đi vào thư phòng của cha mình, khởi động hệ thống kháng quấy rầy phòng nghe trộm được mã hóa đặc biệt, sau đó mới bắt đầu trò chuyện với 7 liệp thủ mới vừa về tới nhà.

“Boss của chúng ta vừa gặp một tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đây là lần thứ 3 trong suốt 4 năm qua boss bị thương nặng. Cảnh vệ cùng tài xế của boss đều chết. Tên tài xế gây tai nạn đã bỏ xe mà chạy, hiện tại vẫn chưa tìm được.” Cậu lẳng lặng mà nói. “Tôi muốn điều tra rõ thực hư của tai nạn xe lần này của boss. Nếu chỉ là bất ngờ, thì chúng ta cần phải bắt tên tài xế gây ra chuyện về nhận tội còn nếu là âm mưu, thì chúng ta sẽ thử nghiệm những thủ đoạn mà chúng ta đã học được, nhất định phải ngăn cản hành động ám sát nhằm vào boss phát sinh thêm lần nữa. Mọi người thấy thế nào? Đồng ý tham gia không? Lần này là hành động do một mình tôi tự mình tổ chức, cũng là do tôi lấy tư cách cá nhân mời người, mọi người có thể từ chối, không cần phải lo lắng gì cả. Cho dù mọi người không muốn tham gia, chúng ta vẫn là đồng nghiệp, là chiến hữu, tuyệt không thay đổi.”

Mọi người sau khi nghe xong đều nhanh chóng nói: “Lão đại, rất tốt, tôi nhất định tham gia.”

Bọn họ đã sớm ngứa tay rồi. Huấn luyện nhiều năm như vậy, ai cũng tràn đầy tự tin, rất muốn thử xem bản lĩnh của mình. Lần này vì boss xuất lực, lại là hành động tư nhân do lão đại triệu tập, tính chất kỳ bí này càng kích thích bọn họ hơn.

Lăng Tử Hàn thật cao hứng: “Vậy hẹn ngày mốt, tại 1440060511612 gặp mặt, phương thức WZM.”

Dòng chữ số chính là tọa độ, dùng nó có thể tra được địa điểm cụ thể tại Bắc Kinh. Phương thức là giả dạng, lần lượt tới, không có tiếp ứng. Cả 7 người đều ngầm hiểu.

Tuy rằng vừa về đến nhà, còn chưa nói được mấy câu với thân nhân, nhưng bọn họ chẳng ai có cảm giác lưu luyến, cả đám đều nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức chắp cánh bay tới Bắc Kinh.

Chờ Lăng Tử Hàn về đến nhà, thì Lôi Hồng Phi đã ngồi ở phòng khách, dùng siêu màn hình lớn của bọn họ mà chơi FPS.

Lăng Tử Hàn nhìn thoáng qua màn hình, thấy đó chính là 《Quân Nhân Vinh Dự 》 đang khá thịnh hành gần đây, liền mỉm cười.

Từ nhỏ đến lớn, game mà Lôi Hồng Phi chơi chỉ có 1 thể loại duy nhất. Từ chiến tranh cổ đại tới chiến tranh hiện đại, từ địa cầu đánh tới vũ trụ, đối thủ có khi là địch giả tưởng hoặc là quái thú hoặc là người máy, y đều hăng hái bừng bừng, hết sức chăm chú, trên mặt đủ loại biểu tình, tùy theo tình hình chiến đấu mà biến hóa kịch liệt.

Mấy năm qua, trong hoàn cảnh mà Lăng Tử Hàn đang đứng, phần lớn mọi người đều hỉ nộ không hiện. Sự trầm mặc gần như thẩm thấu vào trong trong khung mỗi người, sự lãnh tĩnh như là lời răn của bọn họ. Người như Lôi Hồng Phi có thể đủ loại thần tình như vậy quả thật hiếm gặp. Vì vậy, cậu đặc biệt thích người bạn thân tựa như một luồng nắng rọi vào trong căn nhà luôn luôn quạnh quẽ của mình, càng hy vọng y vĩnh viễn cũng không rời khỏi cuộc sống của mình, tuy rằng quỹ tích của mình đã càng lúc càng tách xa khỏi y.

Lôi Hồng Phi thành công tiêu diệt toàn bộ quân địch, nhất thời cười ha ha, theo thói quen mà quay đầu nhìn chung quanh tìm người, dự định tự biên tự diễn một phen. Rất nhanh, y liền thấy được Lăng Tử Hàn đang cười tủm tỉm nhìn mình, ánh mắt liền sáng lên, nhảy người lên.

“Tử Hàn, cậu về rồi à, nãy giờ tôi chờ cậu lâu lắm rồi đó.” Y mi phi sắc vũ chỉ màn hình. “Tôi phát hiện mỗi lần ở nhà cậu chơi thì tôi đều đặc biệt thuận lợi, xem ra nhà cậu chính là sân nhà của tôi rồi.”

Lăng Tử Hàn nhịn không được cười ra tiếng: “Được, vậy chỉ cần tôi có ở nhà, liền hoan nghênh anh tới nhà tôi chơi.”

“Đó là chắn chắn.” Lôi Hồng Phi làm bộ dáng đó là đương nhiên. “Chúng ta là anh em, đương nhiên phải ở cùng nhau rồi, mỗi ngày tôi sẽ gọi điện cho cậu, chỉ cần cậu vừa về, tôi lập tức chạy tới đây chơi.”

“Được.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Vậy chúng ta ăn cơm đi, xong anh lại chơi tiếp.”

Hiện tại cậu mượn cớ sức khỏe không tốt, nên thông qua internet tiếp nhận giáo dục sơ trung từ xa, ngay cả trường học cũng chỉ nghỉ định kỳ mà vào 1 lần, tham gia cuộc thi cuối kỳ mà thôi.

Long Tiềm, Trương Hải Dương cùng Lôi Hồng Phi vẫn luôn đau lòng vì cậu mất mẹ từ nhỏ, tuy rằng cảm thấy vậy có chút không ổn, nhưng vẫn dung túng cậu, mọi việc đều tùy theo ý cậu. Dù cho cậu không thích học cũng được, dù sao cũng còn có cha cậu, tương lai cũng sẽ không đến nỗi nào, càng đừng nói bây giờ cậu lại học trên internet. Lôi Hồng Phi mặc dù hay bá đạo trước mặt Lăng Tử Hàn, nhưng không miễn cưỡng cậu phải đến trường học, chỉ là thường không gặp được cậu mà có chút buồn lòng. Đừng xem Lăng Tử Hàn nhỏ như vậy, nhưng bình thường cứ thích ra ngoài du lịch, thật đúng là khiến Lôi Hồng Phi vừa ước ao vừa phiền muộn.

Nghe cậu nói xong, Lôi Hồng Phi lập tức buông bàn phím nhỏ, nhảy người lên, chạy ào tới bàn ăn, ồn ào: “Tôi đói bụng lắm rồi, nhanh nào, ăn nhanh thôi.”

Lăng Tử Hàn tạm thời đem vết thương của cha mình qua 1 bên, vui vẻ ăn bữa cơm cùng Lôi Hồng Phi, sau đó lại cùng nhau liên cơ chơi 《Quân Nhân Vinh Dự 》. Lôi Hồng Phi đã chơi khá nhiều lần, quen tay rồi, tuy rằng Lăng Tử Hàn là lần đầu chơi, nhưng phản ứng khá nhanh, cùng y phối hợp khá ăn ý. Hai người liên thủ xông xáo, thế như chẻ tre, khiến Lôi Hồng Phi chơi rất đã ghiền.

Chơi tới nửa đêm, Lôi Hồng Phi mới cảm thấy mỹ mãn leo lên giường cùng Lăng Tử Hàn. Y đã quen ôm lấy Lăng Tử Hàn rồi chìm nhanh vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm, Lăng Tử Hàn nhìn bóng cây mai không ngừng lay động trên rèm cửa sổ, đôi mắt to lấp lánh hữu thần, lóe ra kiên định khác hẳn bình thường.

HẾT PHẦN 04

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.