Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Chương 44: Nguy hiểm xung quanh nhưng vẫn thích đùa




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Tết âm lịch đã qua, kỳ nghỉ đông cũng đã kết thúc, các trường học chuẩn bị khai giảng.

Tiểu học Tuyết Anh Bắc Kinh cũng vậy, các giáo viên đã đến trường trước 3 ngày, bắt đầu thực hiện các công việc chuẩn bị cho khai giảng.

Từ nửa thế kỷ trước chính phủ đã nhấn mạnh một lần nữa việc giảm tải, bài tập của học sinh tiểu học càng ngày càng ít, cho đến bây giờ, các trường học không còn sắp bài tập trong kỳ nghỉ cho học sinh nữa, chỉ để bọn nhỏ viết bài viết kể về kỳ nghỉ của mình, cho tụi nhỏ tự do phát huy. Các giáo viên đến trường, các công việc đa phần đều là phương diện bảo đảm, đốc xúc kiểm tra hậu cần, cho nên cũng không quá bận.

Phí Thủy ngồi ở ngay văn phòng của mình, đang nhìn màn hình máy vi tính thẩm tra đối chiếu danh sách tài liệu sách giáo khoa mà phòng hành chính cung cấp, bỗng nhiên có một người bước vào, còn thuận tiện đóng cửa lại.

Y ngẩng đầu nhìn, thấy đó là một người lạ mặt, liền đứng dậy, hơi nghi hoặc nhìn đối phương.

Người nọ nhìn khoảng 30, vóc người cao gầy, tướng mạo thanh tú tuấn lãng. Tuy rằng trên người=bên ngoài rất lạnh, nhưng ông ăn mặc cũng không nhiều, chỉ là một áo ba-đờ-xuy màu đen hơi mỏng khoác lên trên người, càng tôn lên vóc người cân xứng của ông.

Ông đi tới trước bàn Phí Thủy, mỉm cười nói: “Tôi tên là Lăng Nghị, là cha của Lăng Tử Hàn.” Thanh âm của ông trầm thấp ôn hòa, nhưng lại mang uy thế mơ hồ.

Phí Thủy nao nao, lập tức đưa tay bắt tay ông, nhiệt tình mà nói: “Hân hạnh hân hạnh. Trong lễ khai giảng không thấy ngài ghé, là do quá bận à? Mau mau, mời ngài ngồi.”

“Cám ơn.” Lăng Nghị thong dong ngồi vào ghế, nét mặt vẫn không biến đổi. “Gần đây công việc khá bận, luôn phải đi công tác, cho nên không có thời gian tham dự lễ khai giảng, thật sự là xấu hổ.”

“À, không sao.” Phí Thủy rót một ly nước, đặt tới trước mặt ông, nét mặt vẫn đầy sự nhiệt tình. “Lăng tiên sinh bận quá, chuyện này cũng hiểu được. Lăng Tử Hàn ở trường biểu hiện rất tốt, ngài cứ yên tâm.”

“Cám ơn Giáo sư Phí.” Lăng Nghị hạ thấp người, nhẹ giọng nói. “Tôi nghe Tử Hàn nói, giáo sư Phí liên tiếp ra các chủ đề bài viết, muốn tụi nhỏ kể lại gia đình của bản thân mình, đặc biệt là tình hình làm việc của cha mẹ mình. Nó không biết rõ lắm về công việc của tôi, nên khó mà viết ra, vì vậy hôm nay tôi đích thân tới đây, nói rõ công việc của tôi với giáo sư biết.”

Phí Thủy nghe xong, sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn duy trì nụ cười nhiệt tình, kiệt lực tỏ ra tư thái dễ dàng, mỉm cười nói: “Lăng tiên sinh quá nghiêm túc rồi. Muốn bồi dưỡng năng lực viết văn của học sinh lớp 1, cũng chỉ có thể phụ thuộc vào những sự việc sự vật quen thuộc nhất với tụi nhỏ, chính là cha mẹ cùng gia đình. Nếu như tôi cho tụi nhỏ chủ đề là miêu tả Trường Giang, Hoàng Hà, thứ mà tụi nhỏ chưa thấy qua, chỉ có thể nghiên cứu tra tìm tư liệu mà thôi, cũng không có ý nghĩa gì, đúng không? Với lại, hiện nay khoa học kỹ thuật xã hội càng ngày càng phát triển, liên hệ giữa các thành viên trong gia đình ngày càng mờ nhạt, tôi làm vậy chỉ là muốn cho tụi nhỏ có thể tiếp xúc với cha mẹ mình, để cha mẹ biết rõ sự tồn tại của chính tụi nhỏ trong gia đình, đây là việc vô cùng quan trọng đối với tâm lý của tụi nhỏ.”

“Đúng, giáo sư Phí cân nhắc rất tốt.” Lăng Nghị cười gật đầu, hời hợt mà nói. “Trước tiên tôi xin tự giới thiệu, hiện tại tôi đang làm việc tại Bộ An Toàn Quốc Gia, rất nhiều chuyện cần tôi phụ trách, trong đó bao gồm cả hoạt động gián điệp, ám sát.”

Sắc mặt Phí Thủy trở nên càng khó nhìn, nhưng miễn cưỡng ngồi thẳng, cười nói: “Chuyện này tôi không nghĩ tới, Lăng Tử Hàn vẫn luôn nói cha bé là một nhân viên công vụ quốc gia, ngồi văn phòng quản tư liệu. Quả thật tôi không nghĩ tới Lăng tiên sinh lại mang nhiệm vụ quan trọng đối với quốc gia như vậy.”

“Không nghĩ tới à?” Lăng Nghị hơi hơi nghiêng đầu, cười đến có chút kỳ lạ. “Giáo sư Phí, đêm hôm qua, chúng tôi phá được một mạng lưới gián điệp, ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Thành Đô, Lan Châu, Thẩm Dương, Nam Kinh, Quảng Châu, Hương Cảng, có bắt được một vài người, đồng thời cũng tìm được một số thứ khá thú vị.”

Nét mặt Phí Thủy đại biến, hai tay liền nắm chặt.

Lăng Nghị tựa như không thấy sự khác lạ của y, vẫn thong thả dựa lưng ghế, mỉm cười nói: “Là một nhân viên phụ trách sự vụ Quốc Gia An Toàn, tôi đương nhiên phải bảo vệ quốc gia. Nhưng là một người cha, tôi cũng phải bảo vệ con của tôi. Giáo sư Phí, tôi có chút hiếu kỳ, kế hoạch bắt cóc con trai tôi của các anh, muốn dùng nó trao đổi gì với tôi? Là tin tình báo? Đổi lấy một gián điệp đã bị bắt? Hay là muốn thử thách lòng trung thành của tôi với quốc gia?”

Phí Thủy cắn chặt răng, một lát mới nói: “Bọn chúng không nên chờ lâu như vậy, việc này nên ra tay sớm một chút”

Lăng Nghị mỉm cười, gõ gõ bàn.

Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, có hai thanh niên dung mạo không đặc biệt lặng yên không một tiếng động bước nhanh vào, đi tới phía sau Phí Thủy.

Lăng Nghị chậm rãi đứng dậy, ôn hòa nói: “Giáo sư Phí, anh chỉ một nhân viên tình báo bên ngoài, cũng không phải tên chủ mưu chính, nhưng cũng không phải người ít hiểu biết, tất nhiên hiểu được cái giá của hành động này. Tôi hy vọng anh có thể hợp tác một chút, an tĩnh đi theo chúng tôi, không cần làm rộn chuyện ở chỗ này. Chuyện này chỉ gây hại thêm cho anh mà thôi.”

Tay Phí Thủy có chút run, có thể thấy được sợ hãi ở sâu trong nội tâm y. Ngồi một hồi, y mới mới miễn cưỡng đứng lên, thanh âm mất tiếng hỏi: “Các người sẽ giải quyết tôi thế nào?”

“Chuyện này còn phải xem thái độ của anh nữa.” Lăng Nghị nhàn nhạt nhìn y một cái. “Nếu như anh hợp tác, chúng tôi có thể không khởi tố anh, cho anh tự do, đương nhiên, ban đầu anh sẽ bị giám sát, đồng thời không thể xuất ngoại. Nếu như anh không hợp tác, vậy thì ít nhất cũng phải ngồi 15 năm, hoặc là, chung thân.”

Phí Thủy trầm mặc, hiển nhiên đang suy nghĩ lời mà ông nói.

Lăng Nghị nhẹ giọng nói: “Đi thôi!” Lập tức xoay người rời đi.

Từ đầu tới đuôi, nét mặt Lăng Nghị không thể tỏa ra bất kì ý tứ hàm xúc giương cung bạt kiếm nào cả, nhưng Phí Thủy lại cảm giác hít thở không thông, ngoại trừ trong lòng đang giãy dụa giữa thỏa hiệp và kiên trì, nhưng lại không hề có bất kì tâm trạng muốn phản kháng nào cả.

Nhìn thân ảnh cao ngất kia biến mất ngoài cửa, y mới cúi đầu nói: “Tôi đi thu dọn một chút đồ.”

Nhìn thấy hai người trẻ tuổi kia chỉ nói một từ “Được.” liền để y tùy ý mở ngăn kéo, bỏ đồ dùng cá nhân vào trong túi xách, sau đó liền cùng bọn họ rời khỏi tòa nhà dành cho giáo viên, ngồi vào một chiếc xe việt dã mang biển số bình thường.

Lăng Nghị nhìn chiếc xe kia rời khỏi cửa trường học, lập tức đi tới văn phòng hiệu trưởng.

Vị nữ hiệu trưởng kia vừa nghe thấy trong trường mình có một giáo sư là gián điệp ngoại quốc, hơn nữa có ý đồ muốn bắt cóc học sinh của trường mình, không khỏi giật mình: “Sao lại có việc này cơ chứ? Còn muốn bắt cóc trẻ nhỏ nữa, quả thật là điên rồ mà.”

Lăng Nghị mỉm cười với bà: “Hiệu trưởng, việc này cũng có thể hiểu được. Dù sao trường học của chị ở đây chính là trường điểm, phần lớn cha mẹ học sinh đều đảm nhiệm công chức quốc gia, nếu có gia đình nào có phụ huynh ở nhà không chú ý, để tụi nhỏ đến trường nói năng 1 hồi, rất dễ làm lộ bí mật quốc gia. Với lại, nếu như bọn họ bồi dưỡng tình cảm với tụi nhỏ từ nhỏ, đợi khi tụi nhỏ lớn có thể trở thành nhân tài quốc gia, cũng có thể trở thành một gián điệp cho chúng. Thế nhưng, trong trường học xác nhận là không đáng bỏ một tình báo viên quan trọng, bọn chúng chỉ cử vào một nhân viên bên ngoài làm cho chúng. Chuyện này cũng không tính gì lớn, trường học xuất hiện việc này cũng không phải hiếm, xin hiệu trưởng không cần quá mức khẩn trường. Tôi chỉ đến thông báo 1 chút, để ngài biết giáo sư Phí đi tới đâu mà thôi. Mong chuyện này hiệu trưởng hãy giữ bí mật, chúng tôi sẽ gửi đến ngài thư từ chức của giáo sư Phí, để cho ngài thực hiện thủ tục cho y tạm thời rời khỏi vị trí công tác.”

Hiệu trưởng kia vẫn nghĩ chuyện này khá là trọng đại, cau mày nói: “Xem ra giáo viên trong trường chúng tôi còn phải chú ý nhiều vấn đề trong đạo đức nghề nghiệp rồi, mà công tác bảo vệ bên chúng tôi cũng cần phải chặt chẽ hơn. Sau này, phải do đích thân phụ huynh tới đón, mới cho phép tụi nhỏ rời trường.”

“Cũng không cần ép đến mức đó.” Lăng Nghị cười khẽ lắc đầu. “Tôi không có cách nào mỗi ngày đều tới đón con được, lúc trước đều là bạn tôi tới đón giúp. Bọn họ cũng có con đang học ở đây, nên đón chung luôn. Tôi nghĩ, ngài làm vậy cũng được. Chỉ là, nếu như bên ngài có tổ chức các hoạt động ngoại khóa ra ngoài tham quan, trường học nhất định phải cử nhân viên quản lý theo cùng, để tránh xảy ra tình trạng bất ngờ.”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Hiệu trưởng liên thanh đáp ứng, lập tức thân thiết hỏi ông. “Vậy con của ngài hiện tại có bị thương tổn gì không?”

“Không có.” Lăng Nghị vội vã khẳng định mà nói. “Hiệu trưởng xin yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để bất kì ai, bất kì thế lực nào tổn thương đến nó cả.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Nghị liền thay đổi chủ đề: “Thế nhưng, tôi muốn chuyển con tôi qua chế độ học sinh học qua mạng, phần lớn chương trình học đều có thể hoàn thành trên mạng online, dựa vào tình hình, mà mỗi tháng nó có thể đến trường học một hai buổi, cùng giáo viên và bạn bè giao lưu một chút.”

“Lăng tiên sinh, làm vậy không có lợi cho sự phát triển tâm lý của bé.” Hiệu trưởng nhìn ông, thành khẩn khuyên bảo. “Hiện tại bất kì việc học nào cũng có thể tiến hành đi qua internet, nhưng sự tiếp xúc với người trong xã hội cũng là một vấn đề vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của bé. Nếu học tại trường, không chỉ học được tri thức, mà còn được ở trong xã hội, rèn luyện bản lĩnh sinh tồn của bé. Tôi đề nghị Lăng tiên sinh không nên quá lo lắng, vẫn để cho bé ở lại đây học HẾT CHAP trình tiểu học, cho đến khi bé trưởng thành, sau đó mới học tiếp cao đẳng qua internet. Vậy mới tốt cho bé.”

Lăng Nghị ôn hòa mà nói: “Hay là vậy đi, tôi sẽ về nhà hỏi ý kiến của nó, nếu như nó lựa chọn đến trường học, tôi đương nhiên sẽ không phản đối, nếu như nó lựa chọn ở nhà học, tôi tất nhiên sẽ ủng hộ.”

Hiệu trưởng khe khẽ thở dài: “Được rồi, Lăng tiên sinh, tôi đương nhiên tôn trọng quyết định của ngài cùng bé.”

Lăng Nghị lễ phép cười cười với bà, liền đứng dậy cáo từ.

Đến tận khi lái xe ra khỏi cổng trường, ông mới thở dài một hơi. Lần này bỗng nhiên xuất hiện âm mưu nhằm vào con mình, khiến vị dũng sĩ luôn luôn không sợ nguy hiểm này trong lòng rúng động không ngớt.

Ông đã mất đi người vợ hiền, ông không muốn phải mất đi đứa con thương yêu này của mình.

Đêm hôm qua, khi vừa nhìn thấy trong một loạt kế hoạch hành động mà tên chủ mưu trong một loạt mạng lưới gián điệp qua máy vi tính, chợt thấy được kế hoạch bắt cóc Lăng Tử Hàn nằm ngay hạng mục đầu tiên, một luồng máu nóng chợt dâng lên đỉnh đầu ông, sự lo lắng với đứa con thơ ở sâu trong nội tâm bao trùm lên trái tim ông.

Càng nghĩ, xem ra điều kiện tốt nhất cũng chỉ có thể là huấn luyện năng lực tự bảo vệ mình cho con, ít nhất, khi gặp phải tình huống khẩn cấp thì nó cũng sẽ tự biết phải ứng phó với kẻ địch thế nào, làm sao thoát thân, làm sao tìm được hỗ trợ …

Suy nghĩ 1 hồi, ông gọi điện về nhà, khuôn mặt tươi cười của con mình lập tức xuất hiện trên màn hình, thanh âm thanh thúy vui vẻ của trẻ nhỏ vang lên: “Cha ơi.”

Ngày hôm qua Lăng Nghị cả một ngày đêm không về nhà, Lăng Tử Hàn vốn cũng đã quen rồi, nhưng không nghĩ ban ngày ông sẽ gọi điện, nên rất vui mừng.

“Đang ở một mình à?” Lăng Nghị mỉm cười, ôn nhu mà hỏi thăm.

“Dạ.” Lăng Tử Hàn cố sức gật đầu. “Thế nhưng, Hồng Phi muốn tới, sẽ tới ngay á.”

“À, con trai, cha có chuyện muốn thương lượng với con 1 chút.” Thần tình Lăng Nghị vẫn ôn hòa. “Cha muốn chuyển cho con qua học bằng internet, bình thường bài tập sẽ do cha cho con, con thấy được không?”

“Dạ. Bài tập trong trường quá đơn giản, con vốn không muốn học nữa rồi.” Lăng Tử Hàn nhảy nhót không ngớt. “Cha ơi, vậy là cha sẽ dạy con à? Hay là mẹ dạy con học?”

Trong lòng Lăng Nghị đau xót, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì tiếu ý khoái trá. “Là do cha dạy. Cái gì con cũng nên học 1 chút, chịu không?”

“Dạ chịu.” Lăng Tử Hàn dùng sức gật đầu. “Con thích học, cha ơi mau về dạy con đi.”

“Nhưng sẽ rất cực khổ, con phải chuẩn bị sẵn tinh thần đó.” Lăng Nghị yêu thương nhìn con mình, nghiêm túc nhắc nhở cậu.

“Con không sợ.” Lăng Tử Hàn liền bảo đảm. “Cha, con thích ở cùng với cha, con không sợ khổ đâu.”

“Con ngoan.” Lăng Nghị chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, vui sướng nhìn con mình, hơi hơi gật đầu. “Việc này con đừng nói cho Hồng Phi biết nhé.”

“Tại sao ạ?” Lăng Tử Hàn nghi hoặc. “Vì sao không nói cho anh ấy biết? Anh ấy là bạn thân nhất của con đó.”

“Cha biết y là bạn thân nhất của con, nhưng tạm thời đừng nói cho y biết, chờ con học có thành tích rồi mới nói không phải sẽ tốt hơn sao?” Lăng Nghị hướng dẫn từng bước. “Cái gì cũng chưa có mà lại khoe khoang ra ngoài, đây là chuyện không tốt.”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn tín phục gật đầu. “Vậy con sẽ không nói đâu.”

Lăng Nghị cười nói: “Được rồi, vậy từ mai chúng ta sẽ bắt đầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.