Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Chương 42: NGƯỜI BÍ ẨN




KỸ THUẬT RẤT QUAN TRỌNG (01)

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Vệ Thiên Vũ mạo hiểm trong cơn bão tuyết mà quay trở lại Mai Uyển, lúc đó cũng đã đêm khuya. Gần tới cuối năm, công tác của bọn họ so với bình thường lại càng bận rộn hơn. Vệ Thiên Vũ đã liên tục tăng ca nhiều ngày rồi.

Vừa tiến vào cửa chính Mai Uyển, anh liền nhìn thấy từ cửa sổ lầu hai trong biệt thự vẫn còn sáng đèn. Đó là từ phòng ngủ của bọn họ, hiển nhiên Lăng Tử Hàn vẫn chưa ngủ. Anh nhìn đồng hồ 1 chút, liền nhíu mày.

Cho xe đậu vào trong gara, anh từ cửa hông đi vào trong nhà. Vừa lên lầu vừa cởi áo khoác, không hề ngừng lại mà tiến thẳng vào phòng bọn họ.

Lăng Tử Hàn đang ngồi trước bàn, nhìn máy vi tính của mình mà chỉ chỉ trỏ trõ. Màn hình lớn trên tường không ngừng biến ảo đủ loại hình vẻ, thấy cậu rất chuyên tâm.

Vệ Thiên Vũ đẩy cửa vào, cậu liền ngước nhìn 1 chút rồi cười nhẹ nói: “Đã ăn chưa?”

“Vừa xong liền chạy về nhà liền, chưa có ăn khuya.” Vệ Thiên Vũ móc áo khoác lên giá, ngẩng đầu nhìn màn hình trên tường, có chút trách cứ mà nói. “Sao trễ thế này mà em còn chưa ngủ?”

Lăng Tử Hàn sau khi trở về từ Tân Cương, nguyên khí đại thương. Do đã biết được nguyên nhân thực sự của cái chết của mẹ mình, nên trong lòng cậu luôn phiền muộn. Bình thường tuy rằng luôn thể hiện ra mạnh mẽ, nhưng do bi thương tích tụ trong lòng nhiều, nên dù tịnh dưỡng thế nào cũng khôi phục rất chậm, dưỡng lâu rồi mới dần dần tốt lên.

Cậu ngủ vẫn không được ngon, mỗi lần Vệ Thiên Vũ tăng ca đều rất lo lắng. Hiện tại đang là mùa đông, mỗi khi đến mùa này bệnh cũ của Lăng Tử Hàn sẽ tái phát. Nếu không nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt, thì dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thật giày vò.

Lăng Tử Hàn biết tâm tình của anh, cười thoải mái anh: “Hồi chiều em có ngủ rồi, hiện tại vẫn chưa buồn ngủ. Anh nhanh đi tắm đi, em đi xem thử có gì để ăn hay không, lấy lên cho anh.”

“Để anh tự mình đi làm, em đừng lo.” Vệ Thiên Vũ rửa tay, đi tới bên cạnh cậu, trước tiên đưa tay phủ lên trán của cậu, xác nhận nhiệt độ cơ thể bình thường, lúc này mới yên tâm được 1 chút.

Lăng Tử Hàn ngửa đầu nhìn anh, mỉm cười nói: “Em thật sự không sao đâu, anh đừng lo.”

Vệ Thiên Vũ nhìn đôi mắt của cậu, nhịn không được cúi đầu hôn, lúc này mới thở dài. “Thấy em trễ thế này mà vẫn không chịu ngủ, sao mà anh không lo cho được.”

Lăng Tử Hàn hôn lại anh, ôn nhu dỗ dành. “Em cũng gần khỏi hẳn rồi, không có yếu tới vậy đâu.”

Vệ Thiên Vũ xác thực cậu không có vấn đề gì, liền không nói thêm nữa, mắc công cậu lại tốn sức mà an ủi anh. Anh cười cười, đứng dậy nhìn màn hình lớn trên tường, trong chốc lát liền rõ ràng: “Em đang hack trang web à?”

“Gần đây không có việc gì, muốn thử luyện 1 chút.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Kỹ thuật của em còn kém xa anh, nhưng nếu làm một hacker cũng không có vấn đề gì. Chỉ là lâu rồi không làm, tay nghề có chút lụt, nên muốn luyện lại 1 chút.”

Cậu đang ở trong một trang web của một tổ chức khủng bố quốc tế. Những trang web này đều nằm trong chung một hệ thống của một công ty kinh doanh tư doanh, thuộc quốc gia Âu Mỹ. Do ngại tự do ngôn luận, hay các việc bảo hộ tài sản cá nhân mà phía chính phủ không thể đóng trang web này lại được. Vì vậy tổ chức khủng bố lợi dụng vị thế này, mà trắng trợn cổ xuý lý niệm của chính mình, kích động thanh niên nhiệt huyết thêm vào trong bọn chúng. Toàn bộ lực lượng kỹ thuật của trang web này đều đến từ ngoài xã hội. Ví dụ như lúc trước Vệ Thiên Vũ vì muốn yểm hộ cho thân phận của mình mà cùng một người bạn mở một công ty cố vấn an toàn internet, tất nhiên là không so được với một hệ thống của 1 quốc gia, nên muốn công phá nó cũng không khó khăn gì. Hack mấy trang web này, cũng coi như vì dân trừ hại vậy, cũng không phải chịu áp lực về mặt đạo đức. Có đôi khi bọn họ cũng dùng chuyện này thành trò tiêu khiển.

Vệ Thiên Vũ nhìn một hồi, cười nói: “Tay nghề em quả thực hơi yếu đó, có muốn anh hỗ trợ không?”

“Không phải có câu ba ngày không luyện sẽ ngượng tay hay sao, ít nhất … 3 năm rồi em không luyện.” Lăng Tử Hàn thoải mái mà phất tay với anh. “Anh vừa ra tay, một trang web thế này, phòng ngự không tới được 1 phút, vừa đâm vào liền nát bấy, còn ý nghĩa gì nữa chứ? Anh lo đi kiếm đồ ăn đi, để em từ từ chơi.”

Vệ Thiên Vũ thấy tâm tình của cậu khá tốt, nên mình cũng vui vẻ, nhàn lai vô sự, kiếm mấy trang web của bọn tổ chức khủng bố mà chơi, đây là một chuyện tốt, chơi thế nào cũng được cả. Anh liền gật đầu, sảng khoái đi ra ngoài, đến phòng bếp kiếm đồ ăn khuya. Anh ăn chỉ là thứ yếu, quan trọng là kiếm đồ cho Lăng Tử Hàn ăn chút gì đó, bổ sung dinh dưỡng.

Xào một dĩa cơm, nấu một chén canh, anh liền trở về phòng, ngồi xuống bên cạnh Lăng Tử Hàn. Anh chỉ ăn có vài muỗng cơm, sau đó đút Lăng Tử Hàn uống hai ba hớp canh. Vừa nhìn cậu hack trang web kia, vừa thuận miệng bình luận.

“Hacker như em quả thực nghiệp dư mà, chắc khiến đối phương tức chết quá.” Vệ Thiên Vũ cười nói. “Tựa như tay chơi mạt chược vậy, không ấn bài để ý ra bài, vừa có đông vừa có tây, thường thường lại khiến cho mấy tay già đời không cách nào phán đoán ra được, không biết được rốt cục người đó muốn cái gì, cảm giác như thế lại nguy hiểm hơn.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Ở trước mặt anh, ai mà chẳng nghiệp dư chứ. Tay của em cũng không phải là không có phương pháp, chỉ là còn hơi lạ tay mà thôi, tốc độ chưa nhanh. Cho nên, đối phương nhất định đã cho rằng em là một tay gà mờ. Ừ, mọi người tám lạng nửa cân, ai cũng đều vui vẻ mà.”

“Cũng đúng.” Vệ Thiên Vũ thuận miệng nói, đồng thời đút cho cậu thêm muỗng canh.

Lăng Tử Hàn đến lúc này mới chú tới vị của chén canh này, ngước mắt liếc qua chén canh. “Canh gì thế?”

“Lấy từ tủ lạnh ra đó, thấy nguyên liệu bên trong, có không ít nấm dại, còn có thêm một ít vị thuốc đông y. Anh nếm thử rồi, vị cũng khá ngon.” Vệ Thiên Vũ lại tiếp tục đút cho cậu, có chút khó hiểu hỏi. “Hồi tối em không có ăn à?”

Lăng Tử Hàn trừng mắt nhìn: “Em không có ăn ở nhà. Lâm Tĩnh đến Bắc Kinh rồi, Lôi Hồng Phi hẹn em ra ngoài vì hắn mà đón gió tẩy trần.”

“À.” Vệ Thiên Vũ gật đầu.

Bộ tư lệnh đặc chủng tác chiến tổ kiến rồi. Lôi Hồng Phi là tư lệnh, Ninh Giác Phi là phó tư lệnh, Lâm Tĩnh đảm nhiệm tham mưu trưởng. Sau này ba người họ sẽ ở Bắc Kinh trường kỳ công tác. Chuyện này hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn trù bị. Ba vị quan kia tất nhiên muốn trước hết phải tới đây để tập trung trước. Lúc Vệ Thiên Vũ trong lúc xử lý tình báo thì cũng thấy không ít phản ứng phía bên nước ngoài với vụ việc này. Lăng Tử Hàn cũng sớm biết chuyện này, bọn họ ai cũng vui mừng. Nhìn thấy bạn bè mình kiến công lập nghiệp, phát triển không ngừng, quả là một chuyện cực kỳ vui vẻ.

Lăng Tử Hàn cũng nhân viên kỹ thuật bên đối phương triền đấu 1 phen, rốt cục cũng hack được trang web của tổ chức khủng bố kia. Sau đó còn gửi một link down online vào trang web đó, trong đó có hơn một ngàn loại virus cùng trojan, khiến cho đối phương bận rộn lu bù.

Cậu cười tủm tỉm tắt máy, đặt qua 1 bên, quay đầu hỏi: “Cuối tuần này anh rảnh không?”

Vệ Thiên Vũ suy nghĩ một chút: “Thứ 7 anh vẫn phải đi làm, nhưng chủ nhật có thể ở nhà.”

“Tốt.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Long Tiềm cùng Hải Dương đến Bắc Kinh đi công tác, muốn ở lại vài ngày, đây là một dịp khó có đó. Mấy năm nay mọi người ai cũng người bắc kẻ nam, cả đám anh em tụ lại cũng không hề dễ dàng gì. Bọn họ muốn cuối tuần này tổ chức 1 cuộc gặp mặt nhỏ, yêu cầu ai cũng phải mang người nhà theo. Long Tiềm cùng Hải Dương là một cặp rồi, còn lại ai cũng 1 mình hết trơn, cũng chỉ có em có, cho nên muốn dẫn anh đi cùng, được không?”

Vệ Thiên Vũ rất hài lòng, Lập tức đáp ứng: “Được.”

HẾT PHẦN 01

PN BỘ 5 – TỬ SẮC DÃ TÍNH

KỸ THUẬT RẤT QUAN TRỌNG (02)

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Kỳ thực, yêu cầu “dẫn theo người nhà” chính là chủ yếu nhằm vào Lăng Tử Hàn, vì cậu chính là anh em lớn lên từ nhỏ với họ, mọi người ai cũng quan tâm tới cậu, lần này cũng là định gặp thử bạn đời của cậu, nếu như cậu vẫn chưa có ai, thì anh em họ sẽ nhìn lại, xem coi có thể sắp xếp Lôi Hồng Phi cho cậu nữa hay không.

Trong số họ, Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều biết rõ Lăng Tử Hàn xác thực có người yêu rồi, thế nhưng cũng không nắm rõ tình huống lắm, Long Tiềm cùng Trương Hải Dương ngay cả chuyện Lăng Tử Hàn có người yêu hay chưa cũng không biết, ba người bọn Lôi Hồng Phi cho rằng dù sao đây cũng là chuyện riêng của Lăng Tử Hàn, nên để cậu tự nói ra, vì vậy dù cho là anh em thân thiết hơn ruột thịt cũng không ai đề cập tới Vệ Thiên Vũ trước mặt họ, chỉ là do Lôi Hồng Phi gọi cho Lăng Tử Hàn, nhắn nhủ truyền đạt lại lời của mấy anh lớn kia.

Lúc đó Lăng Tử Hàn cũng chưa đồng ý ngay, vì muốn hỏi thử ý của Vệ Thiên Vũ, cậu biết rõ tâm ý của mọi người, chủ yếu là lo cho sức khỏe của cậu, hy vọng cho thể gặp được người đang chăm sóc cho cậu, hiện tại cậu cùng Vệ Thiên Vũ ở Bộ Quốc An đều có chức vụ công khai, hoàn toàn có thể trở thành nhân vật nổi bật, hơn nữa mọi người đều là tinh anh quân giới, đều biết rõ quy định bảo mật, cũng tuyệt đối không tùy ý nói gì đó ra.

Địa điểm tụ hội vốn dự định ở nhà của Long Tiềm cùng Trương Hải Dương, thế nhưng chưa tới cuối tuần, hai người họ liền nhận được lệnh triệu hồi, có một máy bay cùng tàu ngầm không xác minh được quốc gia xuất hiện ở Nam Hải, xâm phạm vùng trời cùng lãnh hải Trung Quốc. Hạm đội Nam Hải cùng không quân đều đã phụng mệnh xuất động, bọn họ phải lập tức tiến Nam, để chuẩn bị xử lý tình huống khẩn cấp phát sinh, hai người họ không hề chậm trễ, vừa lập tức đi tới sân bay quân dụng vừa gọi điện cho mấy anh em của mình, nói là có công việc gấp cần phải đi ngay, sau đó sẽ hẹn lại sau, liền vội vã đăng ký rồi rời đi.

Bọn Lăng Tử Hàn đều không ai hỏi gì, nhưng việc tụ hội vẫn không hề bị thủ tiêu, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh kiên trì giữ nguyên như cũ, chỉ là sửa địa điểm sang Mai Uyển.

Lăng Nghị nghe nói bọn họ dự định cuối tuần này tập hợp tại nhà, nên đơn giản cùng Đồng Duyệt đưa con trai út tới Hải Nam đi phơi nắng, để cuối tuần cho bọn họ có thể vô tư mà thoải mái vui chơi.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh, Ninh Giác Phi đều đang ở ký túc xá quan quân bộ tư lệnh, các kiến trúc bên trong đều đã được tu sửa lại hết rồi, khu vực phân chia ngay ngắn rõ ràng, chỉ còn đang chờ phân phòng nhà ở, trang sức nội bộ, bố trí, sau đó xin ý kiến phê bình để treo biển lên, ba người họ ở trong cùng một dãy nhà, làm láng giềng, cái gì cũng tiện.

Trưa cuối tuần, Lôi Hồng Phi lái xe đến đón hai vị hàng xóm, cùng đến nhà Lăng Tử Hàn.

Dọc theo đường đi bọn họ không hề nói chuyện công tác, đều nói tới mấy bộ phim điện ảnh, đánh nhau, sống phóng túng gì gì đó, dễ dàng khoái trá vào cửa chính Mai Uyển.

Lôi Hồng Phi mỗi lần lái xe tới đây, nhất định đều chạy thẳng tới cửa, sau đó dừng lại, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đều nghe rõ tiếng phanh, lúc này ra đón, nhìn bọn họ xuống xe.

Lăng Tử Hàn mỉm cười giới thiệu: “Hồng Phi cùng Giác Phi thì anh biết rồi, em không nói lại nữa, còn vị này chính là Lâm Tĩnh, trước đây là thượng cấp của em, hiện tại là anh em của em, Lâm Tĩnh, anh ấy là Vệ Thiên Vũ, là người nhà của tôi.”

Vệ Thiên Vũ mỉm cười mà bắt tay với Lâm Tĩnh: “Đã sớm nghe Tử Hàn nói qua rồi, là “đệ nhất mỹ nam tử trong quân đội”, danh tướng thanh niên uy chấn Tây Vực, dũng mãnh thiện chiến, khiến kẻ địch vừa nghe đã sợ mất mật, tôi nghe thấy đã rất hiếu kỳ, rốt cục hôm nay cũng có thể gặp mặt được, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Một tràn ca ngợi liên tiếp của anh khiến cho Lâm Tĩnh bất ngờ không kịp làm gì, vì không biết tình hình của anh, nên Lâm Tĩnh cũng không nghĩ ra được câu gì để đáp lễ, chỉ có thể nói “Quá khen rồi, Tử Hàn nói thế với anh cũng không đúng lắm đâu.”

“Tôi là đang nói thật.” Lăng Tử Hàn vỗ vỗ vai hắn. “Thiên Vũ đang công tác trong bộ của chúng tôi, chủ yếu phụ trách phương diện kỹ thuật.”

“Đúng,” Vệ Thiên Vũ gật đầu. “Tôi quản lý phần an toàn tin tức.”

Lâm Tĩnh vừa nghe liền hiểu, vị này chính là một chuyên gia phương diện máy tính, “Hacker?”

“Đó là chỉ là sở thích nghiệp dư mà thôi.” Vệ Thiên Vũ hài hước mà nói. “Chức vị chính của tôi chính là ngừa hacker, sở thích nghiệp dư chính là hacker.”

Bọn Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Chức vị cùng sở thích đều rất hay nha.”

Lăng Tử Hàn mang theo bọn họ đến phòng khách ngồi xuống, nói với Lâm Tĩnh: “Hồng Phi từ nhỏ đã ra vào nhà của chúng tôi rồi, đói thì tự ăn, khát thì tự uống, không hề biết hai từ khách khí viết như thế nào, còn quen thuộc hơn cả nhà y nữa, anh cùng Giác Phi trước đây chưa từng ghé qua, sau này cũng nên thường tới đây đi, cũng học tập như Hồng Phi, cứ xem đây là nhà của mình.”

Cậu còn chưa nói xong, Lôi Hồng Phi đã mở tủ rượu ngay bên tường, lấy ra một chai rượu mà quan sát nồng độ, sau đó lựa chọn một chai mà mình thích, vốn phải dọn lại cho ngay ngắn gọn gàng, nhưng hiện tại lại rối tung lên.

Lâm Tĩnh quay đầu nhìn một chút, cười gật đầu: “Tên ấy quả thực đúng là đến đâu cũng gây họa được hết.”

Lôi Hồng Phi vừa xem rượu vừa dào dạt đắc ý nói: “Chức vị của tôi chính là phòng ngừa họa, sở thích nghiệp dư chính là gây họa.”

Mọi người đều cười haha.

Ninh Giác Phi là trẻ nhất trong số họ, với mọi thứ đều khá rất hiếu kỳ, liền lôi kéo Vệ Thiên Vũ hỏi han, cảm thấy hứng thú đặc biệt với hacker, hàn huyên một hồi, hắn lập tức nảy sinh ra ý tướng, hăng hái bừng bừng hỏi: “Vậy nếu nhờ anh hack hệ thống chỉ huy của bộ tư lệnh chúng tôi, anh làm được không?”

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh ngẩn ra, lập tức nghiêm túc, quay đầu thắc mắc nhìn Vệ Thiên Vũ, muốn biết đáp án.

Vệ Thiên Vũ suy nghĩ một chút, thực sự cầu thị mà nói: “Tôi chỉ hack các hệ thống quân sự các nước khác, chưa từng chạm vào hệ thống của bên nước mình, cái này phải xem qua hệ thống phòng ngự của bên cậu rồi mới biết được, quân đội nhân tài đông đúc, toàn bộ thế giới đều có khá nhiều tổ chức hoặc cá nhân bụng dạ khó lường không ngừng nỗ lực xâm lấn, nhưng vẫn chưa ai thực hiện được, vì vậy có thể nhận ra hệ thống phòng ngự của bên cậu rất là nghiêm mật.”

Lôi Hồng Phi cũng không còn tâm tư chọn rượu, liền đi tới ngồi xuống, cấp thiết đề nghị: “Vậy anh thử một lần hack bộ tư lệnh bên chúng tôi đi.”

Vệ Thiên Vũ có chút giật mình nhìn y: “Cậu nói thật à?”

“Ừ,” Lôi Hồng Phi gật đầu. “Bộ tư lệnh bên chúng tôi hiện tại đang trong giai đoạn trù bị, không có nhập vào hệ thống quốc phòng, hiện tại nên thử xem hệ thống phòng ngự tin tức của nó có thích hợp hay chưa.”

“Đúng,” Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều đồng ý.

Lăng Tử Hàn buồn cười: “Ba vị chủ nhân các anh tìm chúng tôi tụ họp, tiết mục an bài chính là hack bộ tư lệnh của chính các anh ư?”

Vệ Thiên Vũ vốn nghĩ yêu cầu này của bọn họ có chút khó tưởng, lúc này cũng cười: “Có Lôi tư lệnh ở đây, yêu cầu được đưa ra cũng không khiến người khác bất ngờ lắm nhỉ?”

Lâm Tĩnh liền nhìn nhìn Lôi Hồng Phi một chút, châm chọc mà nói: “Y làm việc luôn không tính thiệt hại, đây chính là bản chất của y rồi.”

Lôi Hồng Phi lại như đang nhận lời khen vậy, mặt mày rạng rỡ: “Nhận được khích lệ của cậu, cực kỳ vinh hạnh.”

Lâm Tĩnh “Hừ” một tiếng, mặc kệ y.

Vệ Thiên Vũ nhìn đồng hồ trên tường 1 chút, sau đó nhìn Lăng Tử Hàn, hiển nhiên trưng cầu ý kiến của cậu.

Lăng Tử Hàn cười nói: “Được thôi, nếu Hồng Phi muốn xem thử hệ thống phòng ngự của bên anh ấy có thể chống lại khảo nghiệm hay không, thì anh cứ giúp họ 1 tay đi, em vào bếp, chờ mọi người xong thì chúng ta ăn.”

“Được.” Nếu cậu đã đồng ý, thì Vệ Thiên Vũ liền đứng lên, mang theo bọn Lôi Hồng Phi tới phòng làm việc ngầm.

HẾT PHẦN 02

PN BỘ 5 – TỬ SẮC DÃ TÍNH

KỸ THUẬT RẤT QUAN TRỌNG (03)

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Tầng hầm ngầm rất lớn, thông gió rất tốt, đông ấm hạ mát, cũng khá bảo mật. Lăng Nghị đã dùng tầng hầm làm này thành một khu huấn luyện, sau khi Lăng Tử Hàn trưởng thành, thì dựa vào huấn luyện của chính mình mà tiến hành thay đổi 1 chút, chờ Vệ Thiên Vũ vào ở, thì liền cho anh phân nửa không gian, để anh dùng nó làm thành mấy phòng làm việc với từng công dụng khác nhau.

Bọn Lôi Hồng Phi cùng Vệ Thiên Vũ vào trong một căn phòng có không gian khá lớn, bên trong bố trí khá đơn giản, chung quanh bàn làm việc là một loạt máy vi tính được đặt thành một vòng tròn, bốn phía bên tường đều có màn hình lớn, vừa nhìn liền biết đây chính là nơi nghiên cứu khoa học.

“Ngồi đi,” Vệ Thiên Vũ ôn hòa cười nói, “Bên kia có nước sôi, muốn uống trà hay cà phê đều được, nước trái cây cũng có đấy.”

Lôi Hồng Phi gật đầu, “Anh không cần để ý tới chúng tôi đâu, chúng tôi tự lo được mà.”

Vệ Thiên Vũ cũng không khách khí với họ làm gì, trực tiếp ngồi trước bàn làm việc, nhấn nút khởi động tổng bộ, toàn bộ máy vi tính trong phòng đồng loạt mở, màn hình lớn đối diện bọn họ cũng xuất hiện hình ảnh.

Vệ Thiên Vũ cực kỳ thành thạo mà thao tác, trên màn hình không ngừng xuất hiện đủ loại số liệu, chỉ thị, đồ hình, Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi ngồi bên cạnh anh chuyên tâm mà nhìn, nhưng dù thế nào cũng không hiểu nổi, cả ba người họ đều có bằng thạc sĩ, trong mặt chỉ huy quân sự cũng là dân chuyên nghiệp, khoa học máy tính cũng là một trong những môn học bắt buộc, đối kháng điện tử càng phải tinh thông, vì vậy bọn họ đối với việc sử dụng máy tính cũng không xa lạ gì, nhưng hiện tại đối với mấy thứ nhanh chóng hiện lên rồi biến mất trên màn hình lại hoàn toàn không rõ, nhưng sợ làm Vệ Thiên Vũ mất tập trung, nên nhịn xuống không dám hỏi gì.

Một lát sau, các số liệu nhanh chóng hiện lên trên màn hình dần chậm lại, lúc này Vệ Thiên Vũ mới giải thích: “Những cái này là trình tự code do chính tay tôi viết ra, từng hacker ưu tú đều có lĩnh vực hoạt động cùng phong cách của riêng mình, sau đó căn cứ vào sở thích của chính mình mà viết ra trình tự code phù hợp, cái này là của riêng tôi, trừ khi là cao thủ, thì người bình thường đều chỉ có thể mở to mắt mà nhìn, sẽ không biết là tôi đang hack nhà bọn họ đâu.” Nói đến đây, anh nhìn Lôi Hồng Phi cười.

Lôi Hồng Phi cười to, thản nhiên thừa nhận, “Quả thực tôi nhìn không ra.”

Lâm Tĩnh cũng không che giấu, cũng cười to: “Xác thực nhìn không ra anh đang làm gì.”

Ninh Giác Phi hiếu học không biết mỏi mệt: “Anh có thể giải thích một chút cho em biết được không?”

“Được,” Vệ Thiên Vũ vừa làm việc vừa phối hợp giải thích, “Hệ thống chỉ huy của bên các cậu không có nhập cùng với hệ thống quốc phòng, càng không có liên kết với mạng internet dân dụng, vì vậy không thể trực tiếp xâm nhập, nhưng bên các cậu lại có khu ký túc xá, gia đình của quân nhân cũng ở trong khu đó, khẳng định sẽ có người tới Cục mạng internet mà xin đăng ký mạng … Được, tìm thấy rồi, chỗ này chắc là thuộc khu gia đình của bên các cậu đi?”

Nói xong, trên màn hình đặt trên tường liền xuất hiện 1 hình ảnh, là một căn phòng, nhìn qua như thư phòng, anh ôn hòa mà nói: “Đây là hình ảnh chụp lại từ camera nội trí trong máy vi tính, các cậu có thể nhận ra là nhà của ai không?”

Lâm Tĩnh cũng mới tới có vài ngày, chỉ nhớ rõ người trong bộ tham mưu, cũng chính là thuộc hạ trực tiếp của hắn, còn với các thuộc hạ bên bộ khác cũng không biết mặt hết, càng không hề tới khu gia thuộc, hắn nhìn hình ảnh 1 chút, liền thắc mắc mà nhìn Lôi Hồng Phi cùng Ninh Giác Phi.

Lôi Hồng Phi càng không hề tới khu gia thuộc, hiện tại công tác chuẩn bị khẩn trương như vậy, y căn bản không có thời gian để tham quan khu gia thuộc, hơn nữa đó cũng không thuộc phạm vi chức trách của y.

Ninh Giác Phi nghiêm túc nhìn phòng đọc sách này một chút, có chút chần chừ mà nói: “Hình như là nhà của tổ trưởng chỗ hậu cần.”

Vệ Thiên Vũ mỉm cười, “Là nhà ai cũng không quan trọng, các cậu không có khả năng yêu cầu toàn bộ người nhà của họ đều phải sử dụng mạng internet quân đội mà phải không, đó chính là lỗ thủng lớn nhất.”

“Đúng,” Ba người cùng gật đầu.

“Chỉ cần có người sử dụng mang internet dân dụng cùng liên hệ với bên ngoài, thì tôi có thể xâm nhập,” Mười ngón tay của Vệ Thiên Vũ vẫn di chuyển rất nhanh, hình ảnh trên màn hình rất nhanh biến mất, lại xuất hiện một số lượng lớn chữ số, đồ hình, chỉ thị, sau một lát, anh nhẹ nhàng mà nói: “Tôi thông qua đường dây điện thoại của nhà người đó tiến nhập vào trong văn phòng của các cậu,” Trong nhà của từng cán bộ đều có đường dây điện thoại thông với bộ tư lệnh, cho nên thông qua đường dây điên thoại là trực tiếp nhất cũng là phương tiện nhất.

Lôi Hồng Phi giật mình, “Nhanh vậy sao?” Hệ thống giao tiếp qua lại trong bộ bọn họ cũng có hệ thống phòng ngự mà.

“Ừ,” Vệ Thiên Vũ mỉm cười nói. “Tôi tạo ra một số hiệu giả, hiện tại các phần mềm bảo vệ mạng internet đều cho rằng sự xâm nhập của tôi là hợp pháp.”

Lôi Hồng Phi càng thêm giật mình, “Vậy chẳng phải anh vô địch rồi sao?”

“Cũng không phải,” Thanh âm Vệ Thiên Vũ vẫn ôn hòa như cũ, “Nếu có cao thủ ở đó, sẽ phát hiện ra số hiệu tôi tạo có vấn đề … Được rồi, hiện tại đã đến ngay trước cửa vào hệ thống chỉ huy của các cậu rồi … Chỗ này tôi có thể làm thêm cửa sau, che giấu lại … Ở phía sau cửa vào trong hệ thống điện tử này, nếu như các cậu vẫn không phát hiện ra được, thì sau này bất kì lúc nào tôi cũng có thể tiến vào mà vui đùa đấy …”

Ninh Giác Phi cùng Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều không tốt.

Vệ Thiên Vũ dừng lại một chút, bỗng nhiên nói với bọn họ: “Tốt nhất các cậu nên gọi điện về hỏi đi, hình như người bên các cậu đang gọi điện ra ngoài cầu cứu đó, dùng điện thoại trong phòng đi, điện thoại di động của các cậu trong phòng này bị mất tín hiệu rồi.”

Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức cầm lấy điện thoại trên bàn gọi tới quan quân trách nhiệm: “Có chuyện gì à?”

Quan quân kia rất lo lắng: “Tư lệnh, nãy giờ tụi em gọi cho anh không được, cũng không gọi được cho phó tư lệnh và tham mưu trưởng, hệ thống chỉ huy bên chúng ta đã bị công kích, hiện tại tên hacker khả nghi kia vẫn còn trong hệ thống, chúng em đã thông báo cho Trần trưởng phòng bên phòng an toàn rồi, y đã tới, đang phản kích tên hacker kia.”

Lôi Hồng Phi hoàn toàn không hề đề cập tới việc hacker này là do chính mình tìm đến, nghiêm trang mà nói: “Được, tôi biết rồi, các cậu cứ chú ý tiếp tục đi, có vấn đề gì thì gọi vào số điện thoại này.”

“Yes, sir.” Quan quân kia nghe Lôi Hồng Phi không hề nóng nảy gì, cũng liền bình tĩnh lại.

Hệ thống chỉ huy hiện tại của bọn họ hiện tại chỉ mới hoàn tất công đoạn điều chỉnh, không hề có tư liệu cơ mật gì, càng chưa tiến nhập vào hệ thống quốc phòng, vì vậy cho dù có hacker tiến công, cũng không tạo nên tổn thất gì.

Lôi Hồng Phi cúp máy, nói với Vệ Thiên Vũ: “Là chuyên gia an toàn bên tổng tham cử tới bên chúng tôi.”

Vệ Thiên Vũ gật đầu, “Ừ, phong cách của người này tôi cũng quen thuộc, trước đây đã từng đấu qua 1 lần, tôi đoán bên kia y cũng có chút kinh hỉ đó.”

Anh nói với một thái độ khá mập mờ, nhất thời khiến cho bọn Lôi Hồng Phi phán đoán không tốt, chẳng biết cái “kinh hỉ” này, là “Hỉ” nhiều hay là “Kinh” nhiều hơn đây.

Không hề có ai lên tiếng, trong phòng cực kỳ an tĩnh, Vệ Thiên Vũ tiếng gõ bàn phím khe khẽ cũng trở nên to rõ rất nhiều.

Một hồi lâu, Vệ Thiên Vũ cười nói: “Công phu của thằng nhóc này tiến bộ rồi nha, thế nhưng vì sao lại cứ thích đơn độc chiến đấu vậy, theo lý thuyết, hiện tại y đã không còn là một hacker bình thường nữa rồi, mà là một quân nhân, nếu như thấy kẻ địch công kích, thì phải lập tức kéo 1 đám người tiến vào, bằng tốc độ nhanh nhất truy tìm cho ra vị trí của tôi, từ đó tiêu diệt uy hiếp, sao hiện tại chỉ có mỗi mình y triền đấu không ngớt cùng tôi, trong thời gian tôi làm việc trong bộ, nếu như gặp phải tình huống này, khẳng định dẫn thuộc hạ mình lên, không có khả năng cho đối phương có cơ hội thở, không chỉ phải đánh bật người ra khỏi cửa, mà còn phải nắm chặt được đuôi của họ, tuyệt không để họ chạy trốn … Nhìn xem, tôi đã tiến vào đến tận trung tâm của hệ thống chỉ huy bên các cậu luôn rồi, nếu như hiện tại đang trong thời kỳ chiến tranh, thì tôi có thể lập tức hạ lệnh, để đội đột kích Thiểm Điện cùng đại đội Dã Lang đánh tới lưỡng bại câu thương, hoặc là để cho họ tập kích ban chỉ huy các cậu … Được, hiện tại rốt cục cũng có người tiến vào hỗ trợ cho y rồi, chắc y cũng biết được chủ nghĩa anh hùng cá nhân đã có vấn đề rồi ha, thế nhưng chậm mất rồi ….” Anh cười khẽo, động tác trên tay cũng nhanh hơn.

Chỉ thấy trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện một đoàn pháo hoa, sau đó giống như đang phá hủy gì đó vậy, màn hình liền tối đen.

Vệ Thiên Vũ nhìn màn hình nhỏ trước mặt mình, lại tiếp tục tiến hành một loạt thao tác, sau đó nói với bọn họ: “Tôi sẽ tiêu hủy toàn bộ vết tích tiến vào của tôi, hiện tại người bên các cậu muốn truy tung cũng không có khả năng đâu.” Anh thoải mái mà tắt máy tính, xoay người nhìn về phía bọn Lôi Hồng Phi, “Tôi nghĩ, hệ thống chỉ huy cùng hệ thống phòng ngự an toàn của bên các cậu đều phải chỉnh sửa lại thêm 1 lần nữa rồi.”

Lúc này, điện thoại trên bàn vang chuồng, trong lòng Lôi Hồng Phi đều biết, bình tĩnh cầm lấy: “Alô?”

Bên trong truyền ra thanh âm của quan quân trách nhiệm: “Tư lệnh, hệ thống chỉ huy của chúng ta … bị phá vỡ rồi.”

“Được, tôi biết rồi.” Lôi Hồng Phi hờ hững nói. “Cậu không cần hoảng hốt, tôi đang mời người tới khảo nghiệm hệ thống an toàn của bên chúng ta, đang diễn tập, hệ thống vỡ rồi cũng không có gì, ngày mai tiến hành xây dựng lại, việc này phó tư lệnh cùng tham mưu trưởng cũng biết, bọn họ cũng đang ở cạnh tôi, cậu không cần báo cáo với người khác làm gì, cậu cứ kêu bọn Trần trưởng phòng đi nghỉ đi, sáng mai chúng ta, thảo luận lại chuyện hôm nay.”

“Yes, sir.” Quan quân kia vừa nghe thấy 3 đại quan lớn đang tiến hành diễn tập, lập tức trấn định lại.

Lôi Hồng Phi cúp máy, đứng dậy vỗ vỗ vai Vệ Thiên Vũ, “Kỹ thuật này của anh, chỉ sợ là hacker đỉnh cấp rồi.”

“Không dám nhận,” Vệ Thiên Vũ khiêm tốn nói. “Làm cái ngành này chủ yếu là dựa vào tài năng bẩm sinh thôi, hậu sinh khả úy, có rất nhiều thằng nhóc chỉ mới 10 tuổi đã lợi hại rồi, hơn nữa hacker, mỗi người cũng biết một lĩnh vực riêng biệt, thường khác nhau, cho nên hacker chỉ có nổi tiếng hoặc vô danh, chứ không phân chia cấp bậc.”

“Ừ, anh nói cũng có lý nha.” Lôi Hồng Phi vẫn cực kỳ tán thưởng anh. “Nhưng kỹ thuật của anh cũng hạng nhất hạng hai rồi đó.”

“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh cực kỳ bội phục mà nói. “Thực sự là khiến người khác mở rộng tầm mắt.”

Ninh Giác Phi cực kỳ hâm mộ. “Anh có thể chỉ đạo cho việc trùng kiến hệ thống an toàn bên tụi em không?”

“Đúng đó,” Lôi Hồng Phi hưng phấn vỗ bàn. “Anh em à, nể mặt Tử Hàn, chắc chút việc nhỏ này anh có thể hỗ trợ mà phải không?”

Vệ Thiên Vũ đưa bọn họ ra ngoài, vừa lên lầu vừa nói. “Việc này cần phải thương lượng lại với Tử Hàn đã, dù sao chúng tôi cũng thuộc bộ quốc an, không tiện tiếp xúc với hệ thống quân đội.”

Bọn Lôi Hồng Phi đều biết rõ chuyện này, nhưng vẫn không muốn từ bỏ, thứ nhất là do Vệ Thiên Vũ xác thực lợi hại, thứ hai chính là trong lòng bọn họ suy nghĩ, nếu như để mấy tinh anh kia tiến hành trùng kiến lại hệ thống ban đầu này, chỉ sợ cũng không cao minh được hơn bao nhiêu, đặt ở trước mặt một hacker như Vệ Thiên Vũ, cũng bị phá nát như thường.

Bọn họ khẽ nhíu mày, đi vào nhà ăn, trên bàn đã dọn xong cơm nước, Lăng Tử Hàn đang múc thêm một tô canh, ngẩng đầu nhìn tháy bọn họ tiến vào, liền cười nói: “Nếm thử tay nghề của tôi nào.”

Lôi Hồng Phi lập tức vui vẻ, sắc mặt vui mừng mà nói: “Tốt quá nha, anh lâu lắm rồi không ăn món em làm.”

Bọn họ bắt đầu ngồi xuống quanh bàn ăn, Lôi Hồng Phi liền mở chai vang đỏ mà hồi nãy y chọn được, ngoại trừ Lăng Tử Hàn uống nước ra, những người khác đều thống thống khoái khoái mà uống mấy ly, bầu không khí rất nhanh nhiệt liệt.

Rượu qua ba tuần, Lôi Hồng Phi liền nhìn về phía Lăng Tử Hàn, “Thiên Vũ xác thực cực kỳ lợi hại, bọn anh tâm phục khẩu phục, thế nhưng, ảnh đã khiến hệ thống bên bọn anh vỡ nát rồi, việc này hai người phải xử lý thế nào đây?”

“Đáng đời anh, ai kêu anh khóc than bắt ảnh phải hack hệ thống bộ tư lệnh bọn anh làm gì.” Lăng Tử Hàn chẳng hề để ý mà nói, “Hệ thống vỡ rồi thì các anh trùng kiến lại, sau đó Thiên Vũ tiếp tục hack, các anh lại trùng kiến, ảnh lại hack, đến tận khi nào ảnh không thể hack được nữa thì thôi”

Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh Ninh Giác Phi nhãn tình sáng lên, song song vỗ án tán dương: “Được, đó chính là cách hay nha.”

Sau đó ba người song song nâng chén.

Lôi Hồng Phi nói: “Vì chúng ta là kẻ địch, cụng.”

Lâm Tĩnh nói: “Vì chúng ta không phải kẻ địch, cụng.”

Ninh Giác Phi nói: “Vì anh em, cụng.”

Lăng Tử Hàn vốn cười mỉm nhìn họ, nghe được 1 câu “Vì anh em”, cậu cũng nâng ly nước trước mặt mình lên. “Tốt, vì anh em.”

Năm người cười đứng lên, nâng ly cụng, một hơi cạn sạch.

HẾT PHẦN 03

HẾT PHIÊN NGOẠI

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.