Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Chương 25: Bị ác mộng nhấn chìm, không muốn đối mặt với thực tại




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Mấy ngày kế tiếp, Vệ Thiên Vũ sớm đi tối về, phần lớn thời gian đều ở biệt thự Shepherd, cùng Triệu Thiên ở lầu 1 khẩn trương làm việc

Roger cùng Nick thì ở phòng làm việc lầu hai bận rộn.

Mỗi ngày, sáng sớm, bọn họ sẽ mở một cuộc họp nhỏ, đem những vấn đề gặp phải trong quá trình làm việc ngày hôm qua hoặc ý nghĩ mới nói ra, bốn người cùng nhau thảo luận.

Bầu không khí luôn khá tốt, bốn người họ phối hợp ăn ý, không phát sinh bất kì tranh chấp nào

Thỉnh thoảng, nếu như Vệ Thiên Vũ công tác quá muộn, Lăng Tử Hàn sẽ tới đón anh, nếu như anh khá lâu vẫn chưa ra ngoài, thì Lăng Tử Hàn sẽ xuống xe, khuôn mặt bình tĩnh nhìn về phía biệt thự.

Trong bóng đêm, khuôn mặt tái nhợt của cậu càng thêm rõ ràng, tựa như đá cẩm thạch cường ngạnh, Roger cùng Nick đều có thể cảm nhận được khí tức băng lãnh tản mát ra từ người cậu, tựa như ngọn gió sắc bén, dường như có thể đem người khác chém thành từng mảng nhỏ dễ dàng.

Mỗi khi như vậy, Vệ Thiên Vũ sẽ cười mỉm đi ra ngoài, nói vài ba câu dỗ dành cậu hết giận, rồi cùng cậu lên xe về nhà.

Roger nhịn không được nói với Triệu Thiên: “Có thể thấy được hai người họ rất ân ái.”

“Đúng vậy.” Triệu Thiên cười gật đầu. “Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, khẳng định là suốt đời suốt kiếp, cái gì cũng không thể tách bọn họ ra được.”

“Đương nhiên.” Roger có chút ước ao. “Trên giang hồ còn được tình cảm như vậy quả thật rất hiếm. Tất cả mọi người ai cũng liều mạng hết, cũng không dễ dàng gì tìm được một người tình đầu ý hợp.”

Triệu Thiên hoàn toàn đồng ý với câu nói này của hắn.

Bọn họ gió êm sóng lặng ở đây, nhưng thế giới bên ngoài thì gió nổi mưa phun.

Hai ngày sau, Mai Lâm dưới danh nghĩa là đồ đệ Quỷ Thu đi tới Tekapo, cùng đi với y còn có Lôi Hồng Phi đã sửa dung.

Mai Lâm nhìn qua rất tuổi trẻ, bề ngoài đến khí chất đều rất giống Lăng Tử Hàn, bất cẩu ngôn tiếu, lãnh liệt lợi hại, còn Lôi Hồng Phi thì lại hào phóng, trên người luôn luôn có khí tức “Lai giả bất thiện” tràn ngập.

Hai người buổi tối đến nơi, trực tiếp đi qua thành Tekapo, tới biệt thự bên hồ của Lý Nguyên.

Lăng Tử Hàn đã sớm thấy được bọn họ từ hệ thống bảo an, lập tức mở cửa, để bọn họ vừa xuống xe liền vào trong, tận lực giảm tối thiểu thời gian xuất hiện ở bên ngoài.

Lôi Hồng Phi vừa vào cửa liền nhiệt tình ôm chặt Lăng Tử Hàn, ghé vào lỗ tai cậu thân thiết hỏi: “Thế nào? sức khỏe ổn chưa?”

“Ừ, rất tốt.” Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói. “Còn anh? Sao rồi? Đã ăn tối chưa?”

“Cơ thể của anh là làm bằng thiết mà, rất tốt.” Lôi Hồng Phi hào khí cười nói. “Đã ăn trên đường tới đây rồi, không có đói.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười chờ y buông mình ra, đưa tay thân thiết vỗ vỗ Mai Lâm, nói với hai người: “Vào trong ngồi đi, chúng ta sẽ lần lượt bàn từng việc.”

Ba người ngồi xuống trong phòng khách, Lăng Tử Hàn giúp bọn họ rót trà, sau đó chuyên tâm nghe bọn họ nói lại về tình hình cụ thể của mấy hành động suốt thời gian qua cùng với một số tin tình báo quan trọng.

Bọn họ nói xong cũng mất khá nhiều thời gian, nhưng phần lớn nội dung Lăng Tử Hàn cũng đã nắm rõ, hiện tại chỉ chú ý vào một số chi tiết mà thôi. Chờ bọn họ nói xong, Lăng Tử Hàn hỏi lại hơn vấn đề, Lôi Hồng Phi cùng Mai Lâm cũng trả lời rõ ràng.

Trầm ngâm một hồi, Lăng Tử Hàn nhìn về phía bọn họ, thân thiết mà nói: “Các anh nhanh đi nghỉ đi.”

Hiện tại, tình huống các mặt đều khá nghiêm trọng, ở đây cũng có khả năng có cường địch ngay bên cạnh, Lôi Hồng Phi cùng Mai Lâm chưa từng có tâm trạng vui đùa hoặc lãng phí thời gian nói chuyện phiếm. Hai người họ lặn lội đường xa, liên tục hơn mười mấy tiếng bôn ba trên đường, cũng xác thực mệt mỏi rã rời, cho nên phải biết tranh thủ nghỉ ngơi. Nghe xong những vấn đề của Lăng Tử Hàn, hai người song song gật đầu, theo cậu đi lên phòng ngủ mà cậu đã dành sẵn, lập tức tắm, ngủ.

Lúc Vệ Thiên Vũ trở về, Lăng Tử Hàn vẫn đang ngồi trước máy vi tính làm việc. Vệ Thiên Vũ tắm qua, đẩy cửa phòng sát vách, đi vào.

Lăng Tử Hàn cũng không quay đầu lại, chỉ đưa tay chỉ sang bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Mai Lâm giúp anh mang đến thứ gì đó, toàn bộ linh kiện cùng công cụ anh muốn đều ở trong đó.”

Vệ Thiên Vũ mở cái valy đặt trên bàn, xem một chút rồi thoả mãn đóng lại.

Lăng Tử Hàn bình tĩnh mà nói: “Ngày mai em cùng Hồng Phi sẽ rời đi, trước khi các anh giao hàng em sẽ cố trở về. Mai Lâm lưu lại, trợ giúp công tác cho anh.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ không có hỏi nhiều. Lăng Tử Hàn muốn đi đâu, thì đi, đó là chuyện cơ mật, nếu như cậu không chủ động nói cho anh biết, thì đó là do không thể nói, anh tất nhiên cũng sẽ không hỏi.

“Anh nhớ chú ý sức khỏe của mình.” Lăng Tử Hàn xoay người lại, lẳng lặng nhìn anh. “Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không nên động thủ. Có Mai Lâm cùng Triệu Thiên ở lại, dù cho tình huống khẩn cấp thế nào, anh cũng chỉ công tác trên phương diện ủng hộ kỹ thuật là tốt nhất”

“Ừ, anh hiểu mà.” Vệ Thiên Vũ lãnh tĩnh gật đầu. “Anh biết rất rõ tình hình hiện tại của mình, biết phải làm thế nào mà.”

“Vậy thì tốt rồi,” Lăng Tử Hàn nhìn đồng hồ 1 chút, khẩu khí trở nên ôn nhu. “Anh ngủ trước đi, 2 tiếng nữa em sẽ đi.”

“Anh ở lại với em.” Vệ Thiên Vũ không chút do dự nói. “Anh không thấy buồn ngủ, cứ ở lại với em vậy.”

Trên mặt Lăng Tử Hàn mỉm cười, trầm ngâm chốc lát, liền gật đầu: “Vậy được rồi, anh nằm đi, đừng để mình quá mệt, ngày mai cũng không cần đi sớm quá, có thể ngủ thêm 1 chút. Em chỉ đi vài ngày, sẽ mau trở về.”

“Ừ.” Trong lòng Vệ Thiên Vũ có chút ngượng ngùng. Rõ ràng Lăng Tử Hàn đã nói sẽ rời đi vài ngày, nhưng anh lại thấy lưu luyến không rời, tựa hồ là đang thể hiện sự yếu đuối, với một liệp thủ đang chấp hành nhiệm vụ mà nói, thì không nên.

Lăng Tử Hàn tựa như không chú ý tới sự mất tự nhiên của anh, quay đầu lại, tiếp tục nhìn máy tính làm việc.

Vệ Thiên Vũ tới phòng ngủ, giúp Lăng Tử Hàn thu dọn nhưng vật cần dùng trong lữ hành ngắn hạn, sau đó lại nhẹ bước trở lại, nằm lên ghế sofa dài ngay bên tường, xuất thần nhìn người bên cạnh.

Đã nhiều năm như vậy, Lăng Tử Hàn với bộ dạng là Quỷ Thu thì luôn vẫn duy trì khí chất liệt lãnh, đường cong khuôn mặt vẫn rõ ràng như trước, điều khác với trước đây chính là mái tóc bạch của cậu càng tăng thêm phần trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, càng khiến cho đôi mắt đen láy của cậu thêm bắt mắt.

Từ khi “Linh Quỷ Song Sát” ra giang hồ cho tới ngày hôm nay, đã cũng gần 20 năm. Vệ Thiên Vũ cùng cậu hợp tác lâu như vậy, hôm nay khi nhớ lại, lại tựa như một cái nháy mắt. Tại nơi an tĩnh thế này, anh nhìn người trước mắt mình, cho dù hiện tại không hề làm gì, cũng không hề nói câu nào, cũng cảm giác rất thoải mái, rất hạnh phúc, rất vui vẻ không gì sánh được.

Đến tận nửa đêm, Lăng Tử Hàn mới kết thúc công tác, tắt máy tính, đứng dậy.

Sức khỏe Vệ Thiên Vũ còn chưa hồi phục hẳn, lại làm việc cả ngày, sau khi nằm xuống, thì toàn bộ ủ rũ nặng nề tấn công anh. anh kiệt lực chống đỡ một lát, rốt cục nhắm mắt lại, ngủ say.

Lăng Tử Hàn lặng lẽ đi vào phòng ngủ lấy chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên người anh, sau đó tắt đèn, cầm lấy túi du lịch mà hồi nãy anh đã thu xếp giúp cậu, vô thanh vô tức ra cửa.

Lôi Hồng Phi đã chờ ở cửa, thấy cậu tới, chỉ là hơi gật đầu 1 cái, không hề nói gì, liền cùng nhau ra ngoài, lên xe việt dã mà hồi nãy Mai Lâm lái tới.

Dưới ánh tinh quang nhàn nhạt, xe nhanh chóng chạy đi, chạy tới cạnh biển.

Sáng sớm ngày thứ hai, Vệ Thiên Vũ vừa tỉnh lại, đã cảm giác được toàn bộ biệt thự đặc biệt trống trải, đặc biệt quạnh quẽ. Thế nhưng, anh là người lý trí, trong thời điểm này, lại càng không xử trí theo cảm tính. Đi tới ban công bên ngoài, đối mặt với mặt hồ mênh mông cùng tuyết sơn hùng vĩ, hít thở không khí tươi mát tinh thuần, tâm tình của anh lập tức khôi phục bình tĩnh và không minh.

Mai Lâm sau khi sửa dung nhìn qua khá trẻ, cũng chẳng cách Triệu Thiên bao nhiêu tuổi, chỉ là khí chất tương đối tương tự như Quỷ Thu, lạnh lùng bất cẩu ngôn tiếu. Roger cùng Nick sau khi thấy y, đều nghĩ kỳ sư tất có kỳ đồ, trong nét mặt hình như không có hoài nghi điều gì.

Dù sao Nick còn tuổi trẻ, thuận miệng liền hỏi: “Vậy ngài Quỷ Thu đâu rồi?”

Mai Lâm lạnh lùng nói: “Các người suốt ngày làm việc, sự phụ tôi chịu không nổi nữa, đã đến chỗ khác chơi vài ngày rồi, chờ các người kết thúc xong mọi việc, lúc đó thầy sẽ trở về chăm sóc sư bá.”

Nick tự nhiên biểu thị lý giải, cười gật đầu, không hỏi lại nữa.

Thời gian 1 ngày trôi qua khá nhanh trong sự bận rộn, Vệ Thiên Vũ bị Mai Lâm đón trở về biệt thự Lý Nguyên. Triệu Thiên vẫn y như trước, lưu lại, ở lại chỗ đó.

Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm vừa xuống xe, liền đứng lại.

Hệ thống bảo an mà bọn họ cài đặt phát ra cảnh báo, có một chiếc xe đang cách chỗ này 1km, đang chạy thẳng tới chỗ này.

Vệ Thiên Vũ lập tức vào phòng, Mai Lâm thì tới nhà kho bên cạnh, kéo màn hình bên tường xuống nhìn kỹ chiếc xe đang tới.

Rất nhanh, Vệ Thiên Vũ liền thông qua hệ thống trò chuyện nội bộ nói với y: “Là Trịnh Đan Thanh, bên cạnh còn có một phụ nữ đang ôm đứa bé, có lẽ là bảo mẫu.”

“Rõ rồi.” Mai Lâm trả lời một tiếng, nhưng cũng không có trầm tĩnh lại, vẫn duy trì trạng thái cảnh giới.

Chiếc xe đó chạy rất nhanh, thẳng tới dãy biệt thự, đậu lại trước cửa, song song với xe của Vệ Thiên Vũ. Trịnh Đan Thanh từ vị trí lái xe nhảy xuống, đến bên kia mở cửa ra. Một người phụ nữ trẻ tuổi tay ôm 1 đứa bé, cẩn thận xuống xe.

Vệ Thiên Vũ mở cửa, cười nói: “Trịnh tiên sinh, sao anh lại tới đây?

Trịnh Đan Thanh hiển nhiên không biết “Linh Quỷ Song Sát” đang ở đây, nghe vậy không khỏi ngẩn ra. Hắn theo Lý Nguyên nhiều năm như vậy, trải qua biết bao chuyện bất ngờ, từ lâu đã không còn sợ hãi, vì vậy cũng không có phản ứng quá khích, chỉ là nhìn kỹ Vệ Thiên Vũ, rồi hiểu được gì đó, ôn hòa cười nói: “Là Musa tiên sinh à. Tôi ở đây 2 ngày có được không?”

“Được chứ, được chứ.” Vệ Thiên Vũ đưa tay ra dấu mời vào, cùng bọn họ vào biệt thự.

Mai Lâm tiếp tục ở trong nhà kho, cẩn thận quan sát động tĩnh chung quanh, đến tận khi xác nhận không có tình huống gì đặc biệt, lúc này mới đi ra ngoài, vào trong nhà.

Trịnh Đan Thanh đã rửa mặt, để bảo mẫu ôm con gái mình vào phòng ngủ, lúc này mới ngồi xuống phòng khách, vừa uống trà vừa cùng Vệ Thiên Vũ nói chuyện phiếm.

Mai Lâm không làm người khác chú ý mà ngồi ở một góc tối trong phòng khách, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn màn hình trên đồng hồ đeo tay, không hề nói tiếng nào.

Trịnh Đan Thanh hiển nhiên có chút kích động, dường như nghẹn thật lâu, sau khi gặp được người quen đã lâu không gặp, liền không khống chế được mình nữa, tức giận bất bình mà nói: “Musa, chúng ta là người một nhà, thì tôi cũng không gạt anh làm gì. Hôm nay là sinh nhật tôi, nhưng chú Nguyên lại không hề làm bất kì điều gì, hoàn toàn quên mất. Lúc trước, cứ tới hằng năm, trong lòng chú ấy vĩnh viễn chỉ nhớ kỹ ngày giỗ thiếu niên Khúc Ngạn kia mà thôi, cho tới bây giờ không hề nhớ được sinh nhật của tôi, tôi nhịn, nhưng hiện tại ngày cả con cũng có luôn rồi, mà chú ấy vẫn chưa quên được người đã chết kia. Kỳ thực, cậu ta có gì tốt chứ? Lớn lên không đẹp, tính cách nội hướng, nhu nhược vô năng, không giúp được gì cho chú ấy cả, có gì đáng để chú ấy nhớ mãi không quên kia chứ? Chẳng lẽ vì lần đầu tiên của cậu ta là do chú ấy cường bạo, sau đó chết, khiến chú ấy không có cách nào bồi thường hay sao? Người chết là nhất, đáng lẽ tôi cũng không muốn tính toán, nhưng chú ấy chỉ trọng người đã chết, lại bỏ qua người sống bên cạnh, khiến tôi thật sự không cách nào chịu nổi nữa. Tôi muốn ly hôn với chú ấy, để chú ấy ôm bài vị của cậu ta mà sống tiếp đi.”

Hiển nhiên hắn rất tức giận, chỉ lo bùm bùm phát tiết ra. Mấy cái khác đều chỉ nói trong lúc tức giận, Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm cũng không biết có phải thật là vậy không, nhưng cả hai người họ đều nghe rất rõ câu “lần đầu tiên của cậu ta là do chú ấy cường bạo”, nhất thời trong lòng chấn động, không thể nào bình tĩnh.

Vệ Thiên Vũ kiệt lực khống chế, đem 1 cây củi bỏ vào lò sưởi bên tường, sau đó hời hợt hỏi: “Ai vậy? Là người bị chú Nguyên cường bạo qua à? Hẳn là chú ấy rất hận cậu ta, sao lại có thể nhớ mãi không quên chứ?”

Trịnh Đan Thanh đang ở một nơi ấm áp, có chút buồn ngủ, hoàn toàn mất đi cảnh giác, liền mở miệng nói: “Chính là tên Khúc Ngạn đó, là em họ của Lạc Mẫn, lớn lên dung mạo không xuất sắc, tính cách cũng không có chỗ nào đặc biệt. Năm ấy, cậu ta đến B quốc muốn thăm Lạc Mẫn, lại đúng lúc gặp ngay thời điểm cảnh phỉ bắn nhau, nên có người hoài nghi sự bất minh của cậu ta, cường liệt yêu cầu làm trắc thí. Chu Tự vì Lạc Mẫn, cầu xin chú Nguyên đích thân đứng ra làm, lúc này chú Nguyên mới cường bạo cậu ta. Kết quả chứng minh cậu ta không có chỗ nào khả nghi, lần đó cũng là lần đầu tiên của cậu ta. Chú Nguyên thấy băn khoăn, liền mang cậu ta về nhà, chăm sóc cậu ta một khoảng thời gian. Sau này, vào ngày mà Lạc Mẫn cùng Chu Tự đính hôn, Khúc Ngạn bị người khác bắt cóc, dùng để uy hiếp chú Nguyên, sau đó bị giết. Chú Nguyên không thể cứu cậu ta ra được, trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ cậu ta, đến bây giờ vẫn chưa nguôi. Tôi thiệt không hiểu, cậu ta có gì tốt chứ? Có chỗ nào hấp dẫn chú Nguyên chứ? Chẳng lẽ vì chú ấy đã từng cường bạo cậu ta? Hay là vì cậu ta đã chết?”

Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm đều có thể khẳng định, thanh niên tên Khúc Ngạn mà theo lời hắn nói đã từng bị Lý Nguyên cường bạo chính là Lăng Tử Hàn. Hai người chưa bao giờ biết lão đại của mình lúc trước tại B quốc lại từng gặp qua thảm cảnh đó, đều không khỏi cảm thấy khiếp sợ, một thời tâm loạn như ma, chưa thể nói gì.

Trịnh Đan Thanh đã nói hết oán khí trong lòng, cảm thấy thoải mái hơn, liền uống ly trà nóng trong tay, trên mặt thể hiện sự ủ rũ, nói với Vệ Thiên Vũ: “Tôi đi ngủ trước. các anh cứ tự nhiên đi, không cần quan tâm đến tôi đâu, coi như đây là nhà của mình là được rồi.”

“Được. Trịnh tiên sinh cũng nghỉ ngơi sớm, có cần gì cứ nói tôi biết.” Vệ Thiên Vũ miễn cưỡng trấn định, lộ ra nụ cười chiêu bài của Linh Sa, đứng dậy đưa hắn lên lầu.

Thấy Trịnh Đan Thanh vào phòng chủ, đóng cửa lại, anh mới xuống lầu, nhìn về phía Mai Lâm vẫn đang ngồi ở trong góc, vẫn không nhúc nhích.

Trầm mặc một hồi lâu, Mai Lâm mới ra dấu tay, ý là: Việc này cần phải lập tức báo cho lão đại.

Vệ Thiên Vũ yên lặng gật đầu, xoay người đi vào phòng làm việc.

Mai Lâm vẫn không hề nhúc nhích, chỉ là ngồi xuống bên cửa sổ. Y nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, sắc mặt hơi tái xanh, hai mắt thần quang sáng quắc, dường như trong thân thể có một ngọn lửa nóng cháy hừng hực thiêu đốt.

HẾT CHAP 50

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.