Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Chương 20: NGƯỜI TÍNH KHÔNG BẰNG TRỜI TÍNH




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn rửa tay, ngồi vào bên người Vệ Thiên Vũ.

Vạt áo lông dê trên người cậu mang đậm mùi tuyết, đó là khí thức đến từ vùng quê, lao thẳng tới trong lòng Vệ Thiên Vũ. Tuy rằng hiện tại là trong lúc hành động, bọn họ không thể thể hiện nhiều tình cảm lắm, Vệ Thiên Vũ vẫn đang nhịn không được đưa tay cầm lấy tay cậu.

Lăng Tử Hàn tiếp xúc bàn tay anh liền hiểu được, bàn tay hơi lạnh siết chặt lại, muốn nhắn nhủ tình cảm của mình tới anh.

Vệ Thiên Vũ cười nói: “Sau đó chúng ta nhất định phải nghỉ phép ở đây, em dạy tụi nhỏ chẻ củi đun lửa, anh dẫn tụi nó đến hồ câu cá.”

“Được.” Lăng Tử Hàn hơi hơi gật đầu một cái. “Chúng ta có thể ở đây nửa tháng.”

Trong ánh mắt Vệ Thiên Vũ tràn đầy mong chờ. Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tựa như có thể thấy được thân ảnh của 3 đứa nhỏ đang vui đùa trong cảnh đẹp chung quanh, không khỏi thở dài: “Nhất định rất vui.”

“Nhất định.” Lăng Tử Hàn mỉm cười, dung túng sự thất thần hiếm có của anh.

Vệ Thiên Vũ thả lỏng chốc lát, liền trở lại công tác. anh chuyển máy tính của mình tới Lăng Tử Hàn, bình tĩnh nói: “Đây chính là toàn bộ quá trình Triệu Thiên đàm phán với Cook.”

Đây là do Triệu Thiên thông qua mini camera mà ghi lại, Vệ Thiên Vũ truyền vào trong máy, nhưng có thể thấy rõ toàn bộ.

Lăng Tử Hàn nghiêm túc nhìn chi tiết có được trên màn hình, ngưng thần lắng nghe đối thoại của họ.

Vệ Thiên Vũ không ngừng nhìn ngoài cửa sổ.

Triệu Thiên cùng Lăng Tử Hàn đứng cùng 1 vị trí, đưa lưng về phía phòng, mặt hướng về phía đường cái cách đó không xa, lúc chẻ củi vừa có thể quan sát động tĩnh chung quanh, nhất là xe cộ hoặc người đi đường lui tới.

Hồ Tekapo là một thắng cảnh nổi tiếng, nhưng hiện tại đang là mùa đông, du khách rất ít, mà biệt thự lại nằm cách xa trấn, cũng không có người hoặc xe thường đi qua. Khắp nơi đều yên tĩnh, chỉ có núi cùng hồ làm bạn, điều này khiến họ cảm thấy thoải mái.

Triệu Thiên thay Lăng Tử Hàn, đứng ở đó chẻ củi nửa giờ, thì có 2 chiếc xe việt dã từ trấn chạy ra, dọc theo tiểu lộ chậm rãi chạy tới chỗ bọn họ, đậu cách biệt thự không xa. Có 2 người đàn ông cao to bước xuống xe, hướng tới chỗ họ.

Triệu Thiên ngừng động tác, thẳng đứng dậy, nhìn bọn họ dần dần đến gần.

Đó là hai người nam tử phương tây, diện mục đoan chính, anh tuấn, các đặc thù chính không khác mấy với người phương tây, khiến người ta cũng không ấn tượng lắm, vừa nhìn tựa hồ là trung niên, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại như thanh niên, khiến người khác không thể đoán được tuổi của bọn họ.

Bọn họ mặc áo khoác giữ ấm nanobionic, mang kính râm, trên mặt mang theo nụ cười trong sáng, khách khí dùng tiếng Anh bắt chuyện với Triệu Thiên: “Hello!”

Triệu Thiên cũng dùng tiếng Anh lễ phép mà nói: “Hello!”

Hai người giống như là du khách, tràn ngập hiếu kỳ hỏi thăm quan chung quanh, lại hỏi đến hồ Alexandrina (1), hồ McGregor, công viên quốc gia trên Mt.Cook cùng khu trượt tuyết đi thế nào.

Triệu Thiên giống như 1 cư dân đã sống ở chỗ này nhiều năm, thuộc như lòng bàn tay, tinh tường nói những con đường nhỏ đi qua mấy chỗ đó cùng giới thiệu vài thắng cảnh nổi tiếng khác.

Hai người tuần tự như tiến, có chút kinh ngạc nhìn miếng gỗ cùng tấm gỗ đặt trước mặt y, hưng phấn mà hỏi: “Anh đang chẻ củi à?”

Triệu Thiên gật đầu: “Đúng.”

Trong đó có một người hăng hái bừng bừng mà nói: “Tôi có thể thử không?”

Triệu Thiên vui vẻ gật đầu một cái: “Đương nhiên có thể. Thế nhưng, trước đây anh đã từng làm qua cái này chưa?”

“Chưa.” Hắn lắc đầu. “Chúng tôi sống ở thành phố, không có biện pháp đụng tới mấy thứ này, lần này khó có dịp ra ngoài du lịch, cái gì cũng muốn thử 1 chút.”

Người kia có vẻ lớn hơn hắn 1 chút, khoái trá mà nói: “Đúng vậy, để chúng tôi thử được không, chúng tôi có thể trả tiền.”

Triệu Thiên cười đưa cái búa sắc bén kia cho hắn: “Muốn thử thì thử đi, không cần tiền đâu. Cẩn thận đừng khiến mình bị thương.”

“Cám ơn.” Người nọ tiếp nhận búa, đưa tay lấy miếng gỗ trên mặt đất lên, học theo động tác của Triệu Thiên hồi nãy, đặt yên trên cái cọc gỗ, liền giơ mạnh búa lên, bổ xuống.

Lực rất mạnh, nhưng không chính xác, mũi búa chạm vào bên cạnh miếng gỗ, trượt qua 1 bên, liền bay thẳng tới ngón chân của Triệu Thiên đang đứng bên cạnh.

Triệu Thiên nhanh như chớp, nhấc chân đá, khiến búa quay trở lại, cắm sâu vào trong một bên phía cọc gỗ.

Hai người đều khá hoảng loạn, liền xin lỗi y liên tục.

Triệu Thiên bình tĩnh mà đi ra phía trước, rút cây búa ra, nắm trong tay, ôn hòa cười nói: “Chuyện này nhìn khá bình thường, nhưng kỳ thực cũng cần rất nhiều kỹ xảo đó.”

Người đã lỡ tay kia làm ra bộ dáng ngây thơ không biết phải làm sao, còn người tương đối thành thục kia lại lấy ra túi tiền ở trong túi, rút ra một tấm tiền mới đưa cho Triệu Thiên, thành khẩn mà nói: “Đây thể hiện chút áy náy của chúng ta, xin hãy nhận lấy.”

“Không cần.” Triệu Thiên cười lắc đầu. “Thật sự không sao. Các anh chính là người thành phố, vừa mới làm thử những việc nặng, thế này là chuyện bình thường.”

Người nọ rất cảm kích, thu hồi tiền lại, lại tự nhiên cùng y trò chuyện: “Anh ở chỗ này à?”

“Không phải.” Triệu Thiên vẻ mặt thật thà phúc hậu sáng sủa, hoàn toàn hữu vấn tất đáp. “Tôi thỉnh thoảng cùng các chú của tôi đến đây du lịch.”

“À.” Người nọ nhìn dãy phòng ở phía sau lưng y, khen ngợi. “Thật đẹp, có thể tham quan 1 chút không?”

Triệu Thiên có chút khó xử: “Để tôi hỏi chú tôi cái đã.”

Người nọ lập tức làm dấu “Mời”.

Triệu Thiên cầm theo cái búa xoay người đi lên bậc thang, mở cửa vào phòng, lớn tiếng nói: “Chú à, có hai người khách muốn đi tham quan nhà chúng ta một chút, được không?”

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ sớm đã thấy rõ toàn bộ động tĩnh bên ngoài, bao gồm đối thoại giữa bọn họ đã thông qua hệ thống bảo an nghiêm mật quanh biệt thự mà nghe thấy rõ.

Hai người nhìn nhau 1 chút, mỉm cười.

Đối phương tuy rằng thân phận bất minh nhưng rõ ràng có ý định muốn rình mò, bọn họ đương nhiên phải thỏa mãn bọn họ.

Nghe được câu hỏi của Triệu Thiên, Vệ Thiên Vũ liền nói: “Mời họ vào đi.”

Khuôn mặt Lăng Tử Hàn đã bắt đầu lạnh lại, thấy hai người họ tiến vào, liền đứng dậy bỏ đi.

Vệ Thiên Vũ cũng đứng lên, đi vài bước tiến về phía cửa, làm ra tư thái lễ phép. Khuôn mặt đoan chính của anh mang đầy nét cười, đôi mắt mang cặp kính đặc biệt, cảnh vật anh nhìn thông qua nó đều bình thường, không có gì thay đổi, nhưng người khác khi nhìn vào sẽ nghĩ đôi mắt anh là màu nâu. Tóc của anh cũng không ngắn, mà hơi dài ngang vai, dùng sợi dây da buộc lại, hơn nữa trên người mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi, rất mang khí chất của tiên phong đạo cốt, tựa như 1 vị nghệ thuật gia cao nhã đang ẩn cư khỏi chốn hồng trần. Hiện tại, dù thế nào, cũng không thể nhìn ra được anh cùng vị Laidi Ahmed giả dối hung ác độc địa ngày trước là 1 người.

Lăng Tử Hàn lại tương phản với anh, bề ngoài đường nét lợi hại, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khí thế bức người. Tuy rằng cậu khá gầy, nhưng lại mặc áo lông phóng khoáng, quần jean, giầy bốt, nhìn qua cũng không thấy quá gầy, chỉ cảm thấy cậu cao ngất cân xứng, gợi cảm, hơn nữa lại rất khỏe mạnh, không hề giống vị Ngô Tiệp hấp hối, tái nhợt tiều tụy văn nhược thư sinh kia.

Hai vị vị khách nhân đi vào cửa phòng, hơi hơi hạ thấp người với Vệ Thiên Vũ, mỉm cười nói: “Quấy rối.”

“Đừng khách khí.” Vệ Thiên Vũ hào hiệp đi lên phía trước, ra dấu mời bọn họ tùy ý. “Mời ngồi, muốn uống gì không? Chỗ tôi có cà phê, trà, nước trái cây, sữa bò.”

Người đàn ông thành thục kia lễ phép nói: “Cà phê, cám ơn.”

Vệ Thiên Vũ nói với Triệu Thiên phía sau bọn họ nói: “Đi làm hai ly cà phê đi.”

“Dạ.” Triệu Thiên xoay người đi tới quầy bar bên góc nhà, từ tủ thủy tinh lấy ra đồ dùng pha cà phê, thành thạo pha chế.

Vệ Thiên Vũ mời hai người họ ngồi xuống sofa bên cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Hai vị tới đây du lịch à?”

Lúc này, Lăng Tử Hàn đã đi ra ngoài từ cửa sau, vòng ra phía trước, cấm lấy cây búa mà Triệu Thiên cắm vào trong cọc gỗ, động tác mà tiếp tục chẻ củi. Lưỡi dao sắc bén bổ xuống củi vang lên tiếng rất rõ, từng tiếng một vang tới trong phòng.

HẾT CHAP 45

(1) Hồ Alexandrina

Nguồn: https://en.wikipedia.org/wiki/LakeAlexandrina(NewZealand)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.