Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Chương 17: KHÔNG THỂ NHỊN NỔI




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Rửa chén xong, Lăng Tử Hàn vào phòng chỉ huy, bắt đầu bận rộn công tác.

Lôi Hồng Phi cũng tiến vào ngồi, trợ giúp cậu phân tích 1 số tình huống quan trọng, đem toàn bộ tình báo của Bộ Tình báo tổng tham truyền tới, cùng cậu xác minh lại tư liệu có được.

Lăng Tử Hàn ngồi ở ghế mềm, cầm trong tay 1 ly nước, ngưng thần nhìn màn hình trước mắt, hơi hơi cau mày.

Lôi Hồng Phi đứng dậy, vươn hai tay nắm lấy vai cậu, lập tức thoải mái mà hỏi: “Gần đây chắc em chưa từng đánh nhau nhỉ? Hiện tại tình hình sao rồi? Có muốn luyện chút không?”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, liền buông ly nước, sảng khoái mà nói: “Được, chúng ta cùng luyện.”

“Toàn lực ứng phó, không cho phép lưu tình.” Lôi Hồng Phi nghiêm túc đề nghị. “Anh vẫn muốn đánh 1 trận thật đã với em đó.”

“Được, dùng hết toàn lực với anh.” Lăng Tử Hàn đi tới 1 căn phòng trống bên cạnh, mỉm cười nhìn Lôi Hồng Phi. “Cứ ở đây đi, chúng ta cứ thoải mái đọ sức, nhưng không được làm hư hại đồ vật trong phòng.”

Điều này càng gia tăng độ khó trong việc tỷ thí, Lôi Hồng Phi hăng hái bừng bừng, lập tức đi tới, cười nói: “Được, nghe lời em.”

Lăng Tử Hàn chờ y đứng yên, thấy y sẽ không ra tay trước, liền giơ chân đá ra, mũi chân đá thẳng vào yết hầu của y.

Lôi Hồng Phi giơ cánh tay phải lên đỡ, tay trái vung quyền ra, đánh thẳng về phía cậu.

Lăng Tử Hàn lùi người về phía sau, nhẹ nhàng nhảy lên tường 1 chút, liền thay đổi hướng tấn công, lại nhảy thẳng về phía Lôi Hồng Phi.

Lôi Hồng Phi hưng phấn, lập tức cùng cậu thi đấu.

So sánh với hành động “Ám sát” 2 năm về trước, thân pháp Lăng Tử Hàn càng thêm nhẹ nhàng phiêu hốt, xuất thủ càng mẫn tiệp chuẩn xác. Cậu giống như nước chảy phù vân, nhẹ như phấn hoa phát tán, tấn công như lợi đao duệ kiếm, tay như tường đồng vách sắt. Mặc dù Lôi Hồng Phi có một cánh tay hầu như vô kiên bất tồi (sức mạnh vô địch), nhưng vẫn không thể khiến cậu kiêng dè chút nào, thế nhưng, y vẫn không nôn nóng, bảo vệ đầu trận tuyến, làm đâu chắc đấy, tùy thời phản công.

Ngay lúc Vệ Thiên Vũ tập tễnh bước vào phòng, liền thấy hai người họ đang đánh nhau trong căn phòng chỉ tròn 1 tấc vuông khó phân thắng bại. Anh đứng ngay tại cửa, mỉm cười nhìn họ đánh nhau, không nói gì.

Thân hình động tác của Lăng Tử Hàn rất ưu mỹ, như hồ điệp xuyên hoa, tiến nhanh về phía trước, bất chợt lùi về sau, khiến người ta hoa cả mắt, khó đưa ra công kích hữu hiệu. Lôi Hồng Phi ngưng thần thấy rõ, động tác trên tay liền có chút chậm chạp.

Lăng Tử Hàn bay lên cao, lướt qua đầu y, một tay như sét lướt ngang qua cổ y.

Lôi Hồng Phi nhanh chóng cúi thấp người, tay phải ra quyền đánh thẳng ra ngoài, tiếng gió thổi vù vù, hình như có vạn quân lực.

Lăng Tử Hàn đưa tay dựa vào nắm tay của y, dựa thế bay ra phía xa, nhẹ nhàng đứng yên.

Lôi Hồng Phi trong lòng biết rõ ràng, nếu như Lăng Tử Hàn trên tay có đao, thì yết hầu của mình đã bị cắt, huyết quản, khí quản toàn bộ đều bị đứt, chết là cái chắc, cho dù tay cậu không có đao, chỉ cần thêm 1 lực, thì chính mình khẳng định hít thở không thông, trong nháy mắt mất đi tri giác, không còn mạng sống.

Y đứng thẳng người dậy, tâm phục khẩu phục mà nói: “Anh thua.”

“Nhưng so với trước đây anh tiến bộ hơn rồi, em thắng anh cũng khá cật lực đó.” Lăng Tử Hàn cũng thực sự cầu thị. “Xem ra anh vẫn không hề lơ là, rất tốt.”

“Em không cần an ủi anh, nếu là người khác thì anh còn chịu được, còn nếu là em thì anh quả thật không bằng rồi.” Lôi Hồng Phi có chút phiền muộn. “Em cũng lừa anh, anh biết rõ ràng mà. Em không hề dùng hết toàn lực, anh biết đó.”

Lăng Tử Hàn cười đến cười đến thành khẩn: “Em không có lừa anh. Trong việc tỷ thí, em đã dùng hết sức. Anh cũng không muốn em giết anh thật mà phải không, cũng đâu cần đến mức đó.”

Vệ Thiên Vũ thấy bộ dạng Lôi Hồng Phi như vẫn chưa hài lòng, liền mở miệng giải vây: “Hồng Phi, cậu quả thực là ưu tú hơn rồi. Nếu thật sự phải đánh, thì bên bọn tôi có rất nhiều người đánh không lại cậu, cậu cũng đừng làm khó Tử Hàn.”

Lôi Hồng Phi nghe câu cuối, lập tức bỏ qua việc đó, bước đến cạnh cửa, cẩn thận tỉ mỉ mà đỡ Vệ Thiên Vũ ngồi xuống 1 chỗ, thân thiết mà nói: “Bên ngoài lạnh lắm, sao anh lại ra ngoài?”

Vệ Thiên Vũ có chút chột dạ nhìn Lăng Tử Hàn. Lăng Tử Hàn không có hé răng, chỉ là yên lặng nhìn anh, trên mặt không có chút biểu tình nào. Vệ Thiên Vũ cố gắng bảo trì sự trấn đĩnh, ôn hòa giải thích: “Anh vừa nghiên cứu được vài tình huống trên máy tính, có chút phát hiện, muốn nói với em 1 chút, nên mới tới đây.”

Bản thân là 1 quan chỉ huy cao cấp, Lôi Hồng Phi từ lâu đã biết thận trọng kỹ tính, lúc này thấy bầu không khí có chút kì lạ giữa hai người, trong lòng không khỏi cười thầm, vội vã hoà giải, có hứng thú mà nói: “Tốt, có phát hiện gì, cứ nói với chúng tôi biết.”

Vệ Thiên Vũ đưa tay đặt lên bàn phím máy vi tính, sự hoảng hốt nhụt chí hồi nãy đã biến mất, lập tức lấy lại tự tin, các ngón tay như bay, chuyển ra 1 ít số liệu cùng hình vẽ. Trong quá trình thay đổi các hình ảnh anh sẽ dùng ngón tay chỉ lên màn hình chú ý đến vài chỗ đặc biệt, nhưng không hề nói gì.

Lăng Tử Hàn không hề hỏi gì, chỉ ngồi ở đó ngửa đầu nhìn. Hai người họ phối hợp nhiều năm như vậy, lại yêu nhau nhiều năm, đã sớm ăn ý. Vệ Thiên Vũ vừa chỉ tay đến đâu thì Lăng Tử Hàn đã hiểu ý của anh là gì, hoàn toàn không cần hỏi.

Lôi Hồng Phi cũng đã tự mình huấn luyện sức quan sát cùng lực lĩnh ngộ của mình, từ đầu tới đuôi không hề hỏi gì, chỉ chuyên chú mà nhìn.

Sau nửa tiếng, Vệ Thiên Vũ đã hoàn thành việc trình chiếu toàn bộ tin tức mà anh vừa điều tra trong phòng đã được chỉnh lý qua. Anh khôi phục hình ảnh ban đầu, quay đầu nhìn về phía Lăng Tử Hàn. Lúc này, anh đã khôi phục hoàn toàn lại sự tự tin cùng lãnh tĩnh của 1 liệp thủ, đã loại bỏ tình cảm cá nhân.

Lăng Tử Hàn không hề có sự không vui vì anh tự ý ra khỏi phòng, mà chỉ chuyên tâm suy tư về những ý nghĩa ẩn trong tư liệu mà anh vừa trình bày. Những thứ đó quá thuyết phục, khiếu cậu không thể nói “không”

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng biển bên ngoài là rất rõ ràng.

Một lát sau, Lăng Tử Hàn dường như hạ quyết tâm, nói với hai người bên cạnh: “Thiên Vũ, em cho anh 1 tuần, cố gắng hồi phục lại một số ít trạng thái, thế nhưng không được nóng vội, tránh khỏi gây tác dụng ngược. Em sẽ điều Triệu Thiên tới, để y làm đồ đệ của anh, đi cùng chúng ta. Hồng Phi, anh sẽ phụ trách hành động tiến công tiếp theo. Anh cân nhắc phương án cụ thể một chút, ngày mai chúng ta tiếp tục thảo luận.”

“Được.” Lôi Hồng Phi lập tức xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Vệ Thiên Vũ cảm thấy rất hài lòng, nhưng không dám biểu thị ra. Anh biết rõ, Lăng Tử Hàn khẳng định cảm thấy không vui với hành động của anh hôm nay, đồng ý cho anh tham gia hành động cũng không phải cam tâm tình nguyện, mà do tình thế bức bách, nếu như thái độ của anh vẫn không biết tốt xấu, chỉ sợ Lăng Tử Hàn giận dữ lại không cho anh đi. Anh quay nhìn màn hình máy vi tính, khóe miệng mơ hồ lộ ra vẻ tươi cười, nhưng không hề nói gì.

Lăng Tử Hàn một mực ngưng thần tự hỏi, không hề chú ý tới anh.

Một lát sau, Vệ Thiên Vũ bỗng nhiên nói: “Tử Hàn, Heinz gửi tới khá nhiều mail cho Tinos, hoa ngôn xảo ngữ, đều là xin lỗi. Fernando cũng gửi tới vài tin nhắn, muốn nói chuyện trực tiếp với em. Em có muốn phản hồi hay không?”

Lăng Tử Hàn đã từng nhiều lần nghe nhiều lần nghĩ về vấn đề này, nghe anh hỏi, liền nói: “Mail của Heinz không cần trả lời. Hồng Phi, anh chuẩn bị 1 chút, phái ra vài tổ hành động, lần lượt phát động tiến công doanh địa bên ngoài đều biết là của “Founder”, không cần biết ở đó có địch hay không, đều phải tấn công mạnh, biểu hiện không cần chuyên nghiệp quá, cố gắng lỗ mãng 1 chút, hung ác độc địa 1 chút, biểu thị đây là hành động báo thù, để bọn Heinz cùng Jack hoài nghi Laidi đã bị bọn người này giết chết. Còn về Fernando, em có thể nói chuyện với gã. Thiên Vũ, gửi mail cho gã, hẹn 0g GMT ngày mai.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ lập tức thông báo cho phòng kỹ thuật, bắt đầu tiến hành một loạt xử lý kỹ thuật, sau đó gửi mail đi.

Buổi chiều, Lăng Tử Hàn liền nhận được báo cáo của Lạc Mẫn: “Tử Hàn, bọn chúng chỉ cần đích thân Linh Sa, đồng ý cho anh ta dẫn theo 2 người, Quỷ Thu có thể đi cùng. Bọn chúng nói là sẽ thù lao 10.000.000 đồng Euro, cậu thấy tôi phải trả lời thế nào?”

“Hỏi bọn chúng, cần Linh Sa làm gì? Mất bao nhiêu thời gian? Hoàn cảnh thực hiện hành động thế nào? Có yêu cầu gì đặc biệt hay không? Những cái này đều liên quan đến thù lao.” Lăng Tử Hàn rất lãnh tĩnh. “Cố gắng hỏi kỹ 1 chút.”

“Được.” Lạc Mẫn gật đầu.

Lăng Tử Hàn cười cười: “Trong giang hồ có không ít người biết quy củ của Linh Quỷ Song Sát, trước cung cấp những tư liệu liên quan đến công việc, trả trước phân nửa tiền thù lao, sau khi thành công trả nửa còn lại. Anh cứ xác nhận lại với bọn chúng trước.”

“Được.” Lạc Mẫn nở nụ cười.

“Anh đừng vui như thế.” Lăng Tử Hàn cùng hắn vui đùa. “Coi chừng cảnh sát quốc tế tìm anh đó.”

Lạc Mẫn cười ha ha, có chút giả vờ gian xảo mà nói: “Tìm tôi làm gì? Tôi không biết gì hết đâu.”

Lăng Tử Hàn cũng cười.

Hai năm trước, sát thủ Quỷ Thu nổi danh thuận lợi chạy trốn, đó là do Linh Sa đã nhờ người ở trong Nhật Nguyệt Hội B quốc, đến Tokyo trình diễn thành công 1 cuộc cướp ngục. Việc này oanh động thế giới. Trong lúc nhất thời có rất nhiều lời đồn, mà đương sự lại giữ kín như bưng, chưa hề nói 1 chữ.

Tuy rằng Lạc Mẫn vẫn không biết Lăng Tử Hàn chính là Quỷ Thu, nhưng rất rõ ràng “Linh Quỷ Song Sát” chính là người của hệ thống Quốc An, mà Lăng Tử Hàn lại là chủ quản hành động, vậy hai người kia khẳng định là thuộc hạ của cậu, hơn nữa còn là nhân viên hành động quan trọng. Lúc trước, khi Quỷ Thu bị bắt, thì hắn và Chu Tự đang ở Nhật Bản tham gia hội nghị. Sau khi nghe được tin, hắn rất lo, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng Chu Tự thân là tổng thống lại thậm chí liều mạng, dự định điều người bên Nhật Nguyệt Hội đến bắt cóc Quỷ Thu. Sau khi nhận được điện thoại cầu viện của Linh Sa, người của bọn họ cũng đang trên đường tới Tokyo, đúng lúc cứu ra Quỷ Thu. Ngay khi Quỷ Thu chạy trốn tới nơi an toàn, Linh Sa gọi điện thoại cho bọn họ nói lời cảm ơn. Lạc Mẫn cùng Chu Tự đều cảm giác rất vui.

Việc này đã qua hai năm, nhưng trong lòng nhiều người, Quỷ Thu lúc trước khi trốn đi, tại hiện trường vẫn xuất hiện qua rất nhiều người mặc đồ đen, những người đó chính là bí ẩn.

Giờ này khắc này, hai người không ai nói gì, chỉ nhìn nhau cười.

Lạc Mẫn thỏa mãn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng mà nói: “Hy vọng lần này có thể thấy được bọn họ.”

“Nếu có cơ hội, nhất định sẽ gặp.” Lăng Tử Hàn mỉm cười nói. “Tất cả đều phải xem tình hình biến hóa thế nào nữa.”

“Tôi hiểu.” Lạc Mẫn gật đầu một cái.

Lăng Tử Hàn bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Được rồi, bên chúng tôi có 1 bác sĩ, có thể giúp hai bạn đời đồng tính sinh ra 1 đứa trẻ khỏe mạnh, anh cùng Tự ca cũng muốn 1 đứa con chung mà phải không? Nếu vậy, dù đứa bé lớn lên không giống anh cũng không có vấn đề gì.”

Lạc Mẫn ngẩn ra, trong lòng lập tức vui vẻ, cười nói: “Được, tôi sẽ cùng Tự ca thương lượng việc này.”

“Y khẳng định cầu còn không được.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Đến nay B quốc vẫn không hề có bệnh dịch, đây là chuyện tốt, các anh áp dụng phòng bị rất tốt.”

“Là chúng tôi đúng lúc nhận được thông báo của Lăng chủ tịch, lúc này mới có thể lập tức áp dụng thi thố, nghiêm mật phòng bị. Chu Tự cùng toàn bộ nội các, các nghị viên hội nghị và nhân dân rất cảm kích.” Lạc Mẫn thần thái phi dương. “Các cậu cứu được rất nhiều người, thực sự rất giỏi. Tử Hàn, nói thật, thân là đồng nghiệp của cậu, tôi thấy rất kiêu ngạo.”

Lăng Tử Hàn lý giải được cảm nhận của hắn, nhưng chỉ lãnh tĩnh mà nói: “Đó là công tác của chúng tôi, chúng tôi tất nhiên phải làm cho tốt.”

“Các cậu làm quá tốt, vượt qua sức tưởng tượng của người khác luôn rồi.” Lạc Mẫn nhịn không được khen ngợi. “Tử Hàn, sau khi kết thúc chuyện này, nếu cậu có nghỉ ngơi, đến chỗ chúng tôi chơi nha.”

Lăng Tử Hàn nhớ tới tiểu Chu Lạc khả ái, cười gật đầu: “Được, tôi nhất định ghé.”

HẾT CHAP 42

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.