Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Chương 14: Đột nhập




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lúc Vệ Thiên Vũ tỉnh lại từ cơn mê man, mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên chính là căn phòng đầy ánh sáng, liếc mắt một chút liền thấy được khuôn mặt mà anh đã khắc ghi trong cốt tủy từ lâu.

Lăng Tử Hàn ngồi ở trên ghế mềm cạnh giường, đang nhìn màn hình máy vi tính trong tay. Thế nhưng, Vệ Thiên Vũ mới vừa vừa mở mắt, cậu liền cảm giác được, lập tức ngẩng đầu lên.

Hai người nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Một lúc lâu, Vệ Thiên Vũ nhẹ giọng nói: “Sắc mặt của em không tốt, thân thể thế nào rồi?”

“Em không sao.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Sắc mặt của anh nhìn mới tệ đó.”

Vệ Thiên Vũ cũng cười: “Khó nhìn không?”

“Không, không khó nhìn.” Lăng Tử Hàn lắc đầu cười. “Rất giống ma cà rồng, tái nhợt, ưu nhã, mị hoặc nhân tâm.”

Vệ Thiên Vũ bị cậu chọc cho buồn cười, liền cố ý dời tằm mắt xuống phần cổ của cậu, hơi trêu chọc nói: “Nếu nói vậy, nghĩ lại cũng có chút khát.”

Lăng Tử Hàn lập tức buông máy vi tính, dời thân ngồi vào mép giường, chậm rãi cúi người xuống, đưa chỗ động mạch cổ của mình đến bên miệng anh, hài hước nói: “Đồ ăn tới đây.”

Vệ Thiên Vũ hé miệng, ngậm lấy phần cổ thon dài trơn bóng của cậu, nhẹ nhàng mút lầy. Trên người Lăng Tử Hàn có một mùi thơm tươi mát của vùng quê trong xanh, khiến cho anh say sưa lại choáng váng.

Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy có một sự tê dại kỳ lạ từ nơi anh mút dần dâng trào lên, theo huyết quản tiến ra toàn thân, mang một sự run nhẹ. Cậu yên tĩnh 1 hồi, chờ Vệ Thiên Vũ thả ra, mới nâng nửa người lên, cười nói: “Làm ma cà rồng cũng cần có thể lực đó.”

“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười biểu thị đồng ý. “Hiện tại lực bất tòng tâm.”

Lăng Tử Hàn hài hước mà xoa xoa lỗ tai của anh, ôn hòa nói: “Vậy uống chút canh cá đi, được không?”

Vệ Thiên Vũ không dị nghị: “Được.”

“Anh chờ chút, em đi lấy.” Lăng Tử Hàn đứng dậy, xoay người đi ra cửa.

Bên ngoài trời cao biển rộng, ánh nắng sáng lạn, gió mát lướt qua mặt nước tiến vào mặt cậu, khiến cậu cảm thấy thần thanh khí sảng. Cậu nhẹ nhàng bước qua hành lang, vào nhà bếp rộng.

Ở đây chỉ có 1 mình Lôi Hồng Phi. Y đang thong thả nằm trên chiếc võng ngay sân, cầm máy vi tính trong tay, dường như đang làm việc. Trong phòng bếp kế bên chỗ y nằm, trên bếp lò chính là một nồi canh cá đang sôi, hương thơm lượn lờ, khiến người ta vừa ngửi liền thèm nhỏ dãi.

Lăng Tử Hàn vừa xuất hiện, y liền cảm nhận được, lập tức quay đầu nhìn, xuống võng cười nói: “Thiên Vũ tỉnh rồi?”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn vui vẻ gật đầu. “Cũng không sai biệt với thời gian chuẩn đoán của bác sĩ.”

“Hiện tại y học hưng thịnh, bác sĩ ai cũng tiên đoán như thần.” Lôi Hồng Phi cảm thán. “Nói em canh ba tỉnh, em tuyệt không ngủ tới canh năm.”

Trong lòng Lăng Tử Hàn vui vẻ, nhịn không được cười ra tiếng. Cậu vừa gật đầu vừa cầm chén, múc canh cá thơm ngào ngạt.

“Anh mang đi cho.” Lôi Hồng Phi lập tức quan tâm mà nói. “Em cũng múc 1 chén, uống thử đi.”

“Em không sao, một lát rồi uống, để Thiên Vũ nếm thử tài nghệ của anh trước đã.” Lăng Tử Hàn vẻ mặt sung sướng, thân thiết cười cười với y, liền xoay người rời đi.

Lôi Hồng Phi nhìn theo bóng lưng của cậu, trong lòng rất vui. Đã 10 năm rồi, khó có dịp thấy Lăng Tử Hàn vui vẻ như vậy, cảm giác đó khiến y rất mừng.

Lăng Tử Hàn bưng chén đi vào gian phòng dưỡng bệnh của Vệ Thiên Vũ, chậm rãi nâng đầu giường lên, lúc này mới từng muỗng đúc anh.

Vết thương của Vệ Thiên Vũ đã không có vấn đề gì nữa, khỏi hẳn chỉ cần chút thời gian, nhưng do mất máu quá nhiều, nên thân thể rất suy yếu, không có chút khí lực nào. Anh cũng không giãy dụa, theo tay của Lăng Tử Hàn, từng muỗng canh mà nuốt xuống.

“Ăn rất ngon.” Anh nhìn Lăng Tử Hàn, cười nói. “Không giống vị do em làm.”

“Đúng, không phải em làm.” Lăng Tử Hàn buông, lấy khăn bông lau miệng cho anh, khoái trá nói. “Là do Hồng Phi làm đó. Không ngờ phải không? Hiện tại y có thể tinh thông mọi thứ, làm gì cũng được hết.”

“Ừ, xem ra là có người dạy rất giỏi.” Vệ Thiên Vũ khôi hài nói. “Xác thực rất hay.”

Lăng Tử Hàn khẽ gật đầu, thân thiết hỏi anh: “Mệt không? Có muốn ngủ tiếp chút nữa không?”

“Tạm thời ngủ không được.” Vệ Thiên Vũ lúc này mới trở lại chuyện chính. “Chúng ta hiện tại đang ở đâu? Anh ngủ bao lâu rồi? Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”

“Đang ở nam Thái Bình Dương, vẫn là ở trong một tiểu đảo tư nhân, ở gần châu Nam Mỹ.” Lăng Tử Hàn trả lời rõ ràng. “Anh đã ngủ 4 ngày, bác sĩ nói là do anh quá mệt mỏi, ngủ nhiều là chuyện tốt. Tình hình ngoài vẫn ổn, trên cơ bản đều nằm trong lòng bọn tay bọn em. Đồng viện trưởng tỉnh lại rồi, sức khỏe cũng không có gì quá nguy ngại. Vắc-xin phòng bệnh nhóm đầu tiên đã được sản xuất, đưa đến Lào cùng các quốc gia xuất hiện ca bệnh bị nhiễm. Hiện nay, tình hình bệnh dịch đã được khống chế cơ bản, không lây lan nữa, nhưng muốn diệt hẳn cần phải có thêm thời gian.”

Vệ Thiên Vũ khẽ gật đầu: “Thật tốt quá.”

Lăng Tử Hàn không cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt anh, vén những lọn tóc rớt của anh lên, sau đó mới nói: “Em đã kêu Mai Lâm thả Abu ra. Y dù sao cũng là một đại quân phiệt có thế lực lớn ở Somalia, chí ít có thể để y cho những người sống trong khu mà y quản chế có được một cuộc sống hòa bình, nếu y chết, những quân phiệt khác sẽ chiếm lấy phạm vi thế lực của y, khiến cho quân phiệt hỗn chiến, lại khiến nhiều người dính vào chiến hỏa mà thương vong, thậm chí lan qua nước láng giềng. Chúng ta không thể để chuyện này xuất hiện.”

“Anh hiểu.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười. “Để bảo vệ Tinos, em không thể không làm y bị thương, nhưng chỉ tạm thời khiến y mất đi năng lực hành động, không có trọng thương y, lại càng không khiến y mất mạng.”

“Em nhìn thấy mà. Anh làm rất đúng.” Lăng Tử Hàn cầm tay anh, nhẹ giọng nói. “Hành động lần này không có đạt được mục tiêu kỳ vọng, là trách nhiệm của em. Em không nên nóng ruột hành động, lại càng không nên để anh thiệp hiểm.”

“Nói sai rồi.” Vệ Thiên Vũ mềm nhẹ phản bác. “Mỗi người đều có phong cách làm việc của riêng mình, có người dũng mãnh tinh tiến, có người lão luyện thành thục, kỳ thực ai cũng tốt cả. Lần này em áp dụng cách làm cùng truy mãnh đả, khiến đối phương không có thời gian suy nghĩ, càng không thể bố trí chu đáo chặt chẽ, cũng rất dễ lộ ra kẽ hở. Hành động lần này vốn là thành công, là do anh sơ suất. Anh vừa nhìn thấy Fernando, liền quyết định buông tha Antinogen, muốn bắt gã cùng Heinz. Anh nghĩ so với Antinogen, thì Fernando cùng Heinz càng nguy hiểm hơn. Chỉ là, phán đoán của anh đã sai, hấp tấp ra tay, lúc này mới chính là nguyên nhân căn bản khiến cho hành động lần này không thể đạt được mong muốn. Với lại, cái cách em không đưa anh vào những công việc nguy hiểm là không được rồi. Chúng ta lập mưu rồi mới hành động, đó không phải là đơn giản thiệp hiểm, hơn nữa, hành động lần này anh là phù hợp nhất, em hẳn là phải để anh đi. Với suy tính của anh, định rằng hành động thu lưới lần này ở Mogadishu chính là vòng cuối, nhưng hiện nay xem ra, đó chỉ là bắt đầu. Tử Hàn, em đã bắt đầu hành động kế tiếp chưa?”

Lăng Tử Hàn trầm ngâm một hồi, khe khẽ thở dài: “Ừ, người bên chúng ta ở ngoài hiện tại đều đang rút lui. Du Dặc, La Y cùng Mai Lâm dẫn tổ ở lại Somalia, âm thầm trinh sát. Tinos không hề liên hệ với Heinz, y có gửi mail lại, bọn em cũng bỏ mặc. Hiện tại, có tin đang âm thầm lan ra, phó bộ trưởng Lăng Tử Hàn Bộ Quốc An Trung Quốc dường như đã bí mật đi tới một nơi ở Nam Mỹ, không thể xác định rõ, có thể là tiến hành đàm phán với 1 tổ chức tổ chức thân phận bất minh, để chuộc về 1 người quan trọng.” Nói xong, cậu mỉm cười.

Vệ Thiên Vũ cũng cười: “Vậy là tốt rồi, cứ để bọn chúng phiền muộn 1 chút vậy.”

“Lúc các anh đi Mogadishu, có rất nhiều phân tử vũ trang giả thành hải tặc, tấn công Hải Tinh Đảo.” Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói. “Hồng Phi chỉ huy bộ đội quân đội ngoan cường chống lại, đã tiêu diệt toàn bộ quân địch, bắt 21 tù binh, đều bí mật đưa trở về nước. Trải qua thẩm vấn, bọn chúng đều là người do Jack phái tới, cũng có 1 số là binh của Abu. Bọn chúng còn chưa biết người bắt bọn chúng là ai, tương lai cho dù có thả ra, cũng nghĩ rằng là thuộc hạ của Tinos cùng Laidi, phân tử khủng bố hoặc là lính đánh thuê làm.”

Vệ Thiên Vũ bị câu nói cuối của cậu chọc cười, không thể nhịn được: “Hay lắm, rất tốt.”

Tinh thần anh tuy rất tốt, nhưng Lăng Tử Hàn lại nhạy cảm nhìn ra được sự ủ rũ trên trán anh, lập tức thả đầu giường xuống, ôn hòa nói: “Anh ngủ chút đi. Nhiệm vụ hiện tại của anh chính là tịnh dưỡng cho tốt, những chuyện khác đừng quan tâm nữa.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ cũng cảm thấy mệt mỏi, liền không miễn cưỡng chống đỡ, an tĩnh nhắm hai mắt lại.

Lăng Tử Hàn đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ, cầm chén lặng lẽ ra khỏi phòng, đi tới nhà bếp.

Lôi Hồng Phi vẫn đang nhàn nhã nằm ở trên võng, nhìn máy vi tính công tác.

Lăng Tử Hàn cất chén, cầm một cái chén sạch khác múc canh cá, vừa uống vừa đi tới sân thượng. Canh này không có dầu mỡ, dạ dày cậu có thể chịu được.

Lôi Hồng Phi nâng mắt, nhìn cậu dựa người ngay cửa, an tâm mà uống canh do chính tay mình làm, nhất thời cảm thấy mỹ mãn, cười nói: “Tử Hàn, tương lai nếu chúng ta về hưu rồi, hãy dọn đến ở chung với nhau đi, vừa náo nhiệt, lại có thể chơi cùng nhau, rất vui đó nha.”

“Được đó.” Lăng Tử Hàn thống khoái mà gật đầu. “Thế nhưng, bọn em thích an tĩnh, chỉ sợ anh chịu không nổi thôi.”

“Khi đó chúng ta ai cũng già hết rồi, cuộc sống an tĩnh là hay nhất.” Lôi Hồng Phi có chút cảm khái.

“Anh? 30 năm nữa cũng không sợ già đâu.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Thế nhưng hiện giờ đã thành thục hơn nhiều rồi, quả thật là thập toàn thập mỹ.”

“Thật sự?” Lôi Hồng Phi lập tức mi phi sắc vũ.

“Thiên chân vạn xác.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Dự định lúc nào kết hôn đây?”

Lôi Hồng Phi cứng người, lập tức ngượng ngùng mà nói: “Anh kết hôn với ai đây? Phải nói bọn em mới đúng, con cũng đã lớn thế rồi, cũng nên kết hôn đi thôi.”

“Ừ, chờ hành động kết thúc, em sẽ cùng Thiên Vũ kết hôn.” Lăng Tử Hàn nhìn y, trên mặt tự tiếu phi tiếu, nhìn qua đầy ý vị thâm trường. “Nhìn anh hình như có đối tượng muốn kết hôn rồi ha?”

Lôi Hồng Phi có chút quẫn bách mà nắm tóc mình, cười ha ha: “Không khẳng định, không dám chắc, chưa quyết định.”

Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói: “Ngày tốt mỹ cảnh, tự thủy lưu niên, phải biết nắm chặt thời cơ đó.”

Lôi Hồng Phi đau khổ suy tư một hồi lâu, mới thở dài: “Anh nghĩ, cả hai người đều chưa ai nghĩ thông suốt, không nên nóng vội.”

“Ừ, cũng được.” Lăng Tử Hàn không khuyên nữa, xoay người lại bỏ chén vào bồn rửa trí năng, sau đó đi tới, ngồi xuống ghế đằng bên cạnh Lôi Hồng Phi.

Lôi Hồng Phi liền ngồi dậy, nét mặt trở nên nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi: “Em dự định ra tay tại Nam Mỹ?”

Lăng Tử Hàn trầm ngâm lắc đầu: “Hiện nay vẫn chưa quyết định, cẩn phải xem các tình báo đưa về, sau khi tổng hợp lại phân tích rồi mới đưa ra phương án hành động. Lúc này đây, em sẽ cẩn thận hơn, thấy chắc chắn rồi mới phải ra tay thêm lần nữa.”

“Được, anh không có ý kiến, đều nghe lời em.” Lôi Hồng Phi cười gật đầu. “Ở đây phong cảnh tú lệ, khí hậu lại sảng khoái, thích hợp để em và Thiên Vũ tĩnh dưỡng, anh cũng hưởng được chút lợi.”

Lăng Tử Hàn nghe xong liền mỉm cười, ngẩng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài.

Đây là một đảo nhỏ tư nhân, thuộc về phú thương Ngô Lợi Dương, Hoa kiều Nam Mỹ. Nó lớn gấp đôi Hải Tinh Đảo, có núi có hồ, sinh trưởng rất nhiều kỳ hoa dị thụ cùng một số động vật hoang dại, đều là giống không làm hại người. Trên đảo có xây dựng vài biệt thự nghỉ mát cùng ký túc xá công nhân linh tinh, rất chú ý tới việc xử lý nước thải, sử dụng thiết bị công nghệ cao tiên tiến, mà nguồn năng lượng cơ bản lại dùng năng lượng mặt trời, không hề làm hại tới sinh thái ở đây. Dù thế nào thì ở đây chính là thiên đường nghỉ phép, trong ngàn đảo nhỏ ở nam Thái Bình Dương cũng không khiến bất kì ai chú ý.

Chu Khải Minh vẫn mang theo 60 người ở trên đảo này, tiểu tổ kỹ thuật của Vệ Thiên Vũ cũng theo đến đây, toàn bộ các thiết bị có trên Hải Tinh Đảo đều được tháo sạch sẽ, có thể mang đến đây dùng y như thường. Trong vòng 2 ngày, bọn họ đã biến nơi này thành 1 pháo đài cực kỳ nghiêm mật, âm thầm phòng bị.

Cứ như vậy, cho dù Heinz hoặc Jack phái người tới trinh sát, thấy các đường ngầm, sẽ liền có ấn tượng với một ’25’ hoàn toàn mới.

Còn về phần Herman, cũng không nguy hiểm lắm. Y là người Đức, bình thường đều cực kỳ cẩn trọng, thỉnh thoảng phát biểu ngôn luận, biểu thị ra cũng chỉ là một phầnx tử hữu quân có khuynh hướng ủng hộ Đảng Quốc Xã, tán thành “Luận điểm gen chí thượng”, cũng vì vậy mà trở thành mục tiêu công kích của đám người phản tổ chức phát xít cùng tổ chức nhân quyền. Do có tài sản hơn tỷ, nên y mướn không ít bộ đội đặc chủng xuất ngũ từ các các quốc gia Âu Châu đảm nhiệm bảo tiêu, muốn bắt cóc y quả thật khó khăn. Nếu như Heinz, Jack cũng những người có tâm muốn điều tra y, kết luận cuối cùng cũng chỉ là một tên trùm Đức bỏ vốn ra âm thầm ủng hộ tổ chức khủng bố mà thôi. Nếu vậy, khi bọn họ dựa hơi của y, cũng không làm hại đến y. Dưới tình huống hiện nay, Jack cùng Heinz chỉ có thể làm bằng cách này, thông qua Herman tìm Tinos, một lần nữa kết nối quan hệ.

Lăng Tử Hàn trầm mặc, suy nghĩ thật lâu, thấy vận tác của mình không có kẽ hở, nên không thể bị kẻ địch nhìn thấu.

Lúc này đây, cậu có đủ tính nhẫn nại, chờ đối phương động trước, sau đó mới lùi 1 bước đánh trả đối phương, vào ngay điểm yếu.

Lôi Hồng Phi thấy cậu đau khổ suy tư, sắc mặt vốn tái nhợt dường như mất thêm vài phần huyết sắc, không khỏi rất đau lòng. Y nhìn ngoài khơi xanh lam, liền mỉm cười nói: “Tử Hàn, chúng ta đi câu cá được không? Bữa tối chắc mới có tin đến mà.”

Lăng Tử Hàn ngẩn ra, lập tức biết ý y là muốn giúp mình thư giãn, liền gật đầu: “Được rồi.”

Lôi Hồng Phi đại hỉ, liền lăn mình xuống võng, chân trần chạy tới phòng mình, lấy 2 cái cần câu, kích động nói: “Đi nào, chúng ta thi thử xem ai câu được nhiều hơn.”

“Được, người thua đêm nay phải làm cơm.” Lăng Tử Hàn tiếp nhận 1 cần câu, đứng dậy đi ra sân thượng, tiến về cái hồ nhỏ cách đó không xa.

Tuy rằng hiện tại mỗi ngày đều tiếp thu trị liệu của bác sĩ, cũng không hề gián đoạn mà uống thuốc đặc biệt do bệnh viện 643 nghiên cứu dành riêng cho cậu, nhưng do mấy hôm trước bệnh tình cậu phát tác quá mạnh, lúc này vẫn cảm thấy hơi lạnh trong cơ thể không hề giảm bớt, chỉ có khi đứng dưới ánh mặt trời, cậu mới thấy dễ chịu được một ít. Thế nhưng, cậu không hề nói cho người khác biết, lại càng không ở trước mặt Vệ Thiên Vũ cùng Lôi Hồng Phi mà thể hiện ra.

Đi tới ven hồ, hai người buông mồi câu, liền ngồi vào bóng râm, dự định nói chuyện phiếm, nhưng chưa nói được hai câu thì đã bắt đầu tiếp tục bàn công việc.

HẾT CHAP 39

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.