Xuyên Nhanh Kí Chủ Là Đồ Tham Ăn

Chương 49: Đối Chất Ngay Tại Trận!




Sau khi Diêm Vương  thỏa mãn Lật người Thiên Vân xuống, sau đó ôm cô nằm lên trên người anh.

"Anh là đồ phúc hắc, đều là gạt em, anh rõ ràng kêu là cho em sẵn sàng mới làm mà. Đồ lừa gạt. Cả nhà anh đều lừa gạt. Tên trứng thối." Thiên Vân mặt đỏ đỏ, đấm lồng ngực của hắn  một cái, chu môi trách cứ, là hắn khi dễ cô.

"Thì thì không phải em cũng tận hưởng rồi còn cái gì. CÒn kêu là muốn nữa đó." Diêm Vương nói xạo, hắn cũng không muốn bị đá xuống giường lúc này, cho nên chỉ có thể nhắm mắt nói,Phu nhân thân yêu nhà hắn căn bản  rất dễ gạt gẫm.

"Ai ai kêu chứ. Còn dám nguỵ biện, sự thật đã đặt ở trước mắt, anh lại trợn tròn mắt nói mò, hừ.... Anh... Anh ra chỗ khác ngay cho em." Thiên Vân nghe thì tức giận mà hai má ngày càng đỏ. Hất hắn ra chỗ khác. 

Diêm Vương cũng chẳng nói gì, cứ mặc cô nằm đầy. Một lúc sau, cơn buồn ngủ đã đánh thắng cô, cô ngã gục xuống bàn. Diêm Vương cười híp mắt bế lên giường ôm cô, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi ôm cô vào lòng. Trong bóng tối lờ mờ, cô từ từ mở mắt ra rồi lẩm bẩm:

" Diêm Vương, anh.... cút ra chỗ khác ngay cho em."

"Im lặng đi! "Diêm Vương ngắt lời cô.

" Tại sao lại tối như vậy chứ, anh mau ra bật đèn đi! "Thiên Vân có chút hoảng loạn nói nhỏ:

" Hiện tại chúng ta đang bị quỷ bao vây, em không nghe thấy tiếng gì sao? " Diêm Vương nói dối không đỏ mặt.

Từ lúc Diêm Vương nói, cô  giờ mới để ý, những tiếng khóc não nề cứ vang lên:

"Cứu tôi với!!! tôi lạnh lắm. Tôi nhớ con tôi lắm. Trả con cho tôi."

Nghe thấy thế với một cô nhóc chúa sợ ma như cô. Thì cô liền run như cầy sấy, sợ hãi ôm lấy Diêm Vương nói:

"Diêm Vương anh.... Anh đuổi bọn nó đi đi. Đuổi đi mà em sợ.... " Cô nghe thấy tiếng nói thì liền ôm chặt Diêm Vương hơn, Diêm Vương thì cười mỉm ôm lấy cô an ủi. Nước mắt chảy ướt áo rồi nha. Hắn phải thương cô chứ. Không khẳng định cô đêm nay thức trắng rồi. 

"Không! Ngủ đi, chúng không vào đây được đâu!" Một câu nói như phá tan tành niềm hi vọng rồi.

Cô nằm đấy run rẩy.  Ôm chặt không ngủ được. Một lúc lại ngó trái ngó phải. Theo động tác của cô, Diêm Vương đang định ngủ, thì cảm thụ phần mềm mại của cô đè xuống lồng ngực của hắn, thở hốc vì kinh ngạc, ham muốn mới vừa bình phục trong nháy mắt lại dâng cao, hắn lưu loát lật người, trong nháy mắt lại đè cô ở dưới lần nữa, khàn khàn nói: 

"Hí.... Bảo bối, đây là em châm lửa, em phải phụ trách tiêu diệt hết nó."

"Ah, em không muốn, em mệt quá, Nhưng... nhưng em là sợ ma." Thiên  kêu to một tiếng, Mắt dơm dớm nhìn hắn.

Sao hắn mãnh liệt như vậy chứ, vừa rồi vận động, sao anh còn có nhiều thể lực như vậy, cô mới không cần, mặc dù quá trình rất vui vẻ, nhưng cứ như vậy, sáng sớm ngày mai cô có rời giường được không? Có gặp người được không?

"Sao anh không thấy bảo bối mệt mỏi lắm, vừa rồi bảo bối không phải còn tràn đầy sức mạnh để nói sao? Xem ra là phu quân đây còn chưa cố gắng đủ." hắn cười tà nói, từ từ hôn môi ngọt ngào của cô. Thật ngọt, hắn là hôn cô không đủ, muốn cô không đủ, thật may là hắn sai tên vô thường bắt cô về. ( cái này bí mật nha. Không Vân tỷ biết là chết ca rồi)

"Mới không phải, EM.... em ngủ" Thiên Vân  thở gấp nói,mặc hiện tại toàn thân cô như sắp rã ra, đau nhức muốn chết, nếu anh cứ mạnh mẽ vậy, tối nay bọn họ đừng hòng ngủ. Nhưng cô là sợ ma đâu dám đẩy anh.

"Vậy em ngủ đi, anh động là được."Diêm Vương không có dừng lại động tác trong tay, khàn khàn nói, hắn phát hiện ở trước mặt cô, hắn liền thay đổi thành dã thú lòng tham không đáy, thời thời khắc khắc đều muốn hủy cô nuốt vào bụng, mút thỏa thích chất mật ngọt ngào của cô.

Mặc dù biết cô có thể rất mệt mỏi, nhưng hắn là không cách nào nhịn được, hiện tại anh sẽ nhẹ nhàng  một chút, để tránh thương tổn thân thể mảnh mai của cô. Thiên Vân  nghe lời Diêm Vương  nói, quả thật nổi đóa, tay của hắn giống như cây đuốc di chuyển trên người cô, còn nói cô ngủ trước, cô làm sao ngủ được, cô chỉ cảm thấy thân thể từ từ trở nên nóng ran, vừa tiến hành vuốt ve cô từng bước từng bước, dần dần, trong phòng hào hoa vang lên tiếng yêu kiều của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông lần nữa, nghe cảm động như một bản nhạc rất hay.

Hồi lâu sau,Diêm Vương rốt cuộc lấy được thỏa mãn lần nữa, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô bất trị bất giác đã ngủ đi tới phòng tắm. 

Thiên Vân vừa rời đi chăn ấm áp dễ chịu, lập tức lạnh run run, giống như con mèo nhỏ, vô ý thức cọ vào ngực hắn.Thấy động tác của cô, khóe miệng hắn nhếch nhếch lên hạnh phúc, ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực, bước nhanh đi tới phòng tắm, là hắn khiến cô mệt muốn chết rồi, phải tắm sạch mới có thể ngủ, nếu không ngày mai sẽ bị cảm, hắn  cũng không có quên thân thể cô đã ướt nhẹp khi ở dưới người hắn lúc nãy.

Nghĩ tới đây, hắn phát hiện tiểu Vương lại đứng lên, nhìn người mệt mỏi trong ngực, Diêm Vương không khỏi cười khổ một tiếng, xem ra lát nữa hắn phải tắm nước lạnh rồi, chỉ vừa nghĩ tới đã khiến hắn nổi lên ham muốn, xem ra lực kiềm chế của hắn rất yếu, không, xác thực mà nói, là sự xinh đẹp của cô khiến cho hắn  mất đi khống chế, khác hẳn thường ngày.

Nửa giờ sau,Diêm Vương mới ôm Thiên Vân  từ phòng tắm đi ra, hắn vén chăn lên, nhẹ nhàng bỏ cô vào giữa giường, giúp cô đắp kín chăn, sau đó mới rút ra ga giường đã nhếch nhác bỏ vào trong sọt đồ ở phòng tắm.

Vứt ga giường vào trong sọt liền xoay người rời đi, đi tới bên giường, cưng chiều nhìn cô gái đang ngủ say ngon lành, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô, trong lòng hơi đau nhói, yêu thương hôn trán của cô một cái.  

~~~~

Bên ngoài

- Ê Hắc hắc, thế này đã đủ chưa? Thế Diêm Vương có bắt em đi làm việc không- Tiểu Bạch quay đầu bảo tiểu Hắc.

- Ừm, Diêm Vương không nuốt lời đâu! Cố đi lần sau gặt tiểu Vân tránh xa ra là được.- Nghe vậy, Tiểu Bạch  khẽ gật đầu rồi tiếp tục nhiệm vụ mà Diêm Vương giao cho, giọng Tiểu Bạch thê thảm vang lên:

- Cho ta vào đi, chỗ này rét lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.