[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả

Chương 128




 mua quần áo.

Lục Miễn ngốc một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh, chỉ vào giường lắp bắp nói: “Tiểu… Tiểu Bạch… Cậu biến thành con thỏ… con thỏ cho tôi xem…”

“Ưm!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm gật gật đầu, nhảy xuống giường cúi đầu bắt đầu cởi từng nút áo.

“Đừng đừng! Đừng cởi quần áo!” Lục Miễn khẩn trương ngăn cậu ta lại, “Trực, trực tiếp biến ra!”

“Ưm!” Tiểu Bạch lại gật đầu. Đột nhiên trên giường nổi lên từng cơn khói trắng.

Khói trắng… Ngựa ôi khói trắng cũng có…

(*) ni mã: ngựa ôi ~~

Lục Miễn cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn đảo điên, cố gắng trợn to mắt xem cho thật rõ ràng, kết quả cái gì cũng không thấy, khói trắng dần dần biến mất.

Lục Miễn sửng sốt trong chốc lát, cúi đầu muốn nhìn dưới sàn, đột nhiên thấy hoa mắt, Tiểu Bạch đã nhào lên, mấy chân giương lên bay nhào đến chỗ anh.

Lục Miễn theo bản năng tiếp lấy, đặt Tiểu Bạch trên lòng bàn tay nhìn trước nhìn sau xem xem, lại sờ sờ, cảm thấy giống như nằm mơ.

Hai tai Tiểu Bạch thuận xuống sau đầu, híp mắt hưởng thụ, chờ bàn tay vuốt ve trên đầu rời đi, lại một lần nữa nhảy lên giường.

Khói trắng lại hiện ra.

Tiểu Bạch biến về hình người, toàn thân trần trụi, quỳ thẳng người trên hướng về phía Lục Miễn cười thật tươi: “Em không lừa anh đúng không?”

Lục Miễn thoáng nhìn, nhất thời cảm thấy đầu óc lại bị đâm một phát, đau chết, phản xạ có điều kiện nhắm mắt quay người về phía đầu giường: “Sao cậu không mặc quần áo?!”

Tiểu Bạch mặt vô tội: “Quần áo vừa nãy rơi xuống đất nha!”

Ai u má nó! Lục Miễn vỗ vỗ cái trán, cảm thấy đầu óc của mình rút gân: “Mau mặc vào!”

“Ưm!” Tiểu Bạch nhanh nhẹn nhảy xuống giường, chòng ghẹo một trận mà chưa xong.

Lục Miễn trợn mắt nhìn động tác ngốc nghếch của cậu, đột nhiên nhớ tới có chiếc áo sơmi có khuy hỏng, thở dài ngồi bên giường giúp cậu thắt lại khuy áo cho tốt: “Không biết làm à?”

“Vâng!” Tiểu Bạch cười hì hì gật đầu, “Trước kia chưa từng mặc.”

“Vậy trước kia cậu luôn là con thỏ? Không biến thành người?” Lục Miễn hỏi xong thầm mắng một tiếng, xem năng lực tiếp nhận mạnh mẽ của mình này.

“Có biến a, trước kia sống ở nông thôn, không ai thấy.”

Lục Miễn giúp cậu mặc tốt áo sơmi lại cầm áo khoác giúp cậu mặc thêm: “Vậy cậu làm thế nào để tu luyện thành người?”

“Tu luyện?” Tiểu Bạch ngẩng đầu, “Cái gì là tu luyện?”

Gân xanh Lục Miễn lại nhảy lên: “Cả tu luyện cũng không biết? Vậy sao cậu có thể có bản lĩnh biến thành người?”

“Không biết nha, từ khi sinh ra đã vậy rồi.” Tiểu Bạch vẻ mặt vô tội.

Lục Miễn nghẹn, yêu quái là trời sinh? Sửng sốt nửa ngày nói: “Vậy sao cậu ở một mình? Bố mẹ cậu đâu?”

Tiểu Bạch lắc đầu: “Không biết a!”

“Cậu!” Lục Miễn chỉ vào cậu ta, không biết nên nói cái gì, nghiến răng nghiến lợi. “Hỏi ba câu cái gì cũng không biết hả…”

Tiểu Bạch đột nhiên há mồm khẽ cắn ngón tay anh một cái rất nhẹ, ngẩng đầu cười sáng lạn với anh.

Lục Miễn thầm run rẩy tâm can, nhắm mắt lại, nhanh chóng rút tay về. Xong rồi xong rồi…

Lúc này di động đột nhiên vang lên, Tiểu Bạch nhảy lên giường cầm di động đưa cho anh.

Lục Miễn nhận di động, sờ sờ đầu cậu, sờ xong lại cảm thấy cả người không được tự nhiên. Này… vốn không phải con thỏ a… sao có thể sờ loạn nữa…

Lục Miễn liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, thấy cậu đang cười tủm tỉm nhìn mình, khụ một tiếng nhận điện: “Đại Tường?… A, tôi đang chuẩn bị gọi ông đâu, tôi không đi… Đúng, gần đây tôi quá mệt mỏi, tinh thần không có vấn đề gì… Ừ, đúng… Đi, hôm nào chờ xem ông tôi rảnh thì chúng ta lại gặp.”

Cúp điện thoại, Tiểu bạch cầm di động lăn qua lộn lại ngó ngó: “Miễn Miễn, đây là cái gì? Anh dạy em dùng đi!”

Miễn Miễn, còn Miễn Miễn…

Lục Miễn thở dài: “Cậu bảo tôi cái gì?”

Tiểu Bạch ngẩng đầu: “Miễn Miễn a! Bố mẹ anh chẳng phải gọi anh như vậy sao? Không đúng sao?”

Cậu mới mấy tuổi a? Còn Miễn Miễn!

Lục Miễn phất phất tay: “Kêu đi kêu đi… Ai…”

Tiểu Bạch hưng phấn cầm di động lên giơ trước mắt anh, khoảng cách gần đến mức thiếu chút nữa hại anh chọi gà mắt: “Miễn Miễn! Đây là cái gì a!”

“Di động, dùng để gọi điện, hôm nào sẽ dạy cậu.” Lục Miễn lại nhìn cậu từ đầu đến chân đánh giá một lần, “Vừa khéo hôm nay rảnh rỗi, vẫn nên đi mua quần áo cho cậu đi.”

Tiểu Bạch nghiêng đầu vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh: “Vì sao lại đi mua quần áo? Em không thể mặc đồ của anh à?”

“Đương nhiên có thể, nhưng đồ của tôi cỡ lớn a, cậu xem xem ống quần trùng thế này, ở nhà còn đỡ, ra ngoài đường thì đi làm sao?” Lục Miễn túm túm quần trên đùi cậu, “Ai đúng rồi, cậu có muốn ra ngoài không?”

“Đương nhiên muốn a!” Trả lời rõ ràng lưu loát.

“Muốn thì đi theo tôi ra ngoài mua.”

“Ưm! Tốt!” Tiểu Bạch hưng phấn, nhào lên ôm lấy cổ nhìn anh nói: “Khi nào chúng ta đi a.”

Xong rồi xong rồi…

Lục Miễn thở sâu, túm cái tay trên cổ xuống, nghiêm túc nhìn cậu ta: “Bây giờ.”

“Chúng ta đi thôi!” Tiểu Bạch lại cầm lấy tay anh, vẻ mặt khờ dại.

“…” Lục Miễn nhanh chóng quay đầu đi về phía phòng khách, nâng cái tay rảnh kia lên hung hăng nhéo nhéo mi tâm.

Tiểu Bạch vừa lên xe liền phấn khởi, sờ sờ đụng đụng bên trái, lại kiểm tra chọc chọc bên phải, dây an toàn cũng không biết mang, vẫn phải để Lục Miễn làm thay. Một đường nhìn đông nhìn tây, phát hiện tầm nhìn trở nên cao hơn, xem đồ vật cũng khác rất nhiều, híp mắt cười đến độ không thấy mắt.

“Miễn Miễn, em có thể học lái xe không a?” Tiểu Bạch sờ sờ tay lái, còn đặc biệt tò mò muốn học anh chuyển tay lái.

“Ai ai đừng lộn xộn, nguy hiểm. Cậu không thể lái.”

Tiểu Bạch ngoan ngoãn lấy tay ra: “Úc! Vì sao a?”

“Tôi hỏi cậu cậu có chứng minh lái xe, giấy căn cước, chứng minh nhân dân không?”

“Không có, đó là cái gì? Rất quan trọng sao?”

Lục Miễn quay đầu nhìn cậu ta một cái: “Cậu muốn làm người hay làm thỏ?”

“Làm người!”

“Vì sao?”

“Làm người thì có thể giống như Miễn Miễn rồi!”

Lục Miễn cười rộ lên: “Làm người phải có giấy tờ chứng minh, nếu không sau này có rất nhiều việc không tiện.”

Tiểu Bạch vẻ mặt khẩn trương trừng mắt nhìn anh: “A? Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Còn phải nghĩ biện pháp.” Lục Miễn vươn bàn tay ra sờ sờ đầu cậu, chợt liếc nhìn thấy cậu giống như lúc còn là thỏ vui sướng thoải mái nheo mắt lại, sợ đến mức tay run lên, nhanh chóng rút về.

Ai u trái tim của lão già…

Tới đại hình siêu thị, Tiểu Bạch càng thêm kích động, giống hệt như bà ngoại Lưu tới nhà quan lớn, vẻ mặt muốn khoa trương bao nhiêu liền khoa trương bấy nhiêu, thường thường còn rống cổ họng “A!”, “Oa!”…

Lục Miễn thầm nghĩ đau đầu, nghĩ thầm may mắn vừa khéo lúc đó nhanh chóng tìm được quần áo thể dục cho cậu ta mặc, nếu không cứ theo bộ quần áo tròng lên người như vừa nãy, càng gây sự chú ý.

“Miễn Miễn!” Tiểu Bạch đột nhiên vươn tay kéo anh, “Em thích cái kia!”

Lục Miễn theo hướng cánh tay, vừa thấy liền sửng sốt: “Playboy?”

“Vâng!”

“Hãng này hiện giờ ngoài đường đầy hàng giả, không tốt. Quần áo hãng cũng không hợp với cậu, để tôi tìm cái khác đi.”

Tiểu Bạch mặt mày vẻ rối rắm: “Nhưng em thật sự rất thích a!”

Lục Miễn nhịn không được mỉm cười: “Cậu còn chưa vào xem, sao lập tức kêu thích?”

Tiểu Bạch trừng lớn con mắt nhìn dấu hiệu trên đầu: “Có con thỏ a!”

“Phốc…” Lục Miễn cúi đầu đặt tay lên tường dựa vào.

“Anh cười cái gì?”

“Không có gì…” Lục Miễn nghẹn cười túm lấy cậu, “Nghe lời, nó quả thật không hợp cậu. Nếu cậu thích thỏ, chỗ khác còn tốt hơn.”

Tiểu Bạch sáng ngời mắt: “Thật sao?”

Lục Miễn cười cười nhìn cậu: “Thật.”

“Đi mau đi mau.” Tiểu Bạch quả thực khẩn cấp, chạy nhanh đẩy anh đi về phía trước.

Tiểu Bạch dáng gầy, khuôn mặt xinh đẹp, mặc quần áo nào cũng đẹp mắt, các cô trong cửa hàng liên tục khen, gặp người khác có thể vì tính dối trá của nghề nghiệp còn phải khen, gặp phải Tiểu Bạch thật ra từng người so với từng người còn nhiệt tình hơn.

Tiểu Bạch cũng không biết mua quần áo như thế nào, Lục Miễn phải đưa cậu đến phòng thay quần áo để đổi, cậu liền ngoan ngoãn mang theo quần áo đi vào, chòng ghẹo nửa ngày mới mở cửa ra, ló cái đầu ra cười: “Miễn Miễn, em đổi xong rồi!”

Lục Miễn cười rộ lên: “Được rồi thì đi ra xem nào.”

“Ưm!” Tiểu Bạch gật gật đầu, chạy ra ngoài.

Lục Miễn tập trung xem, nhất thời cả kinh hồn bay phách chạy. Người này ngay cả khóa kéo cũng không kéo lên! May mắn lúc ra khỏi nhà anh còn tìm một chiếc quần lót mới cho cậu ta mặc vào. Nếu trực tiếp không có gì ra trận, thật sự là… mất mạng già!

Lục Miễn nhìn quanh bằng vận tốc ánh sáng, may mắn xung quanh không ai chú ý, chạy nhanh bước đến đầu đầy mồ hôi dùng thân thể ngăn cản hộ, nhanh chóng đẩy mạnh cậu ta vào trong: “Khóa kéo kéo vào!”

“A?” Tiểu Bạch vẻ mặt mê mang cúi đầu nhìn, “Úc!”

Lục Miễn xoa xoa trán xoay người chống tay tự vào cửa, yên lặng thở dài. Ra vẻ… còn phải dạy thật nhiều thứ a…

Nhân viên bán hàng thấy nửa ngày chưa thấy ai đi ra, tò mò tới nhìn một cái, chỉ thấy Lục Miễn như môn thần đứng ở đằng kia, đằng sau cửa đóng im ỉm, phỏng chừng thử quần áo mãi chưa xong.

“Miễn Miễn, kéo xong rồi!” Tiểu Bạch nhanh chóng chạy đến trước mặt anh, “Xem có đẹp không?”

Lục Miễn cười giúp cậu cởi các nút áo sai rồi lại thắt lại cho đúng: “Đẹp thì có đẹp, nhưng mà tay quá ngốc.”

Tiểu Bạch không chút ngượng ngùng, mặt mày cong cong: “Em sẽ học!”

“Ừ, chậm rãi học.” Lục Miễn cười cười, đẩy cậu đến trước gương.

Quần áo của Tiểu Bạch rất đơn giản, áo sơmi nhàn tản cùng quần bò màu nhạt, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tuổi trẻ tinh thần phấn chấn.

Nhân viên cừa hàng đứng ở bên vừa thấy, hai mắt lập tức bay lên bong bóng hồng: Oa! Bộ quần áo này thật thích hợp cậu đẹp trai! Mặc rất đẹp mắt!”

Tiểu Bạch nhìn Lục Miễn trong gương cười: “Miễn Miễn, em thích nó!”

“Ừ.” Lục Miễn vỗ vỗ vai cậu, “Giờ trời trở rét, còn phải mua thêm áo khoác.”

Nhân viên cửa hàng đã sớm chuẩn bị, vô cùng thông minh lấy mấy chiếc áo khoác đã sớm chọn ở bên: “Ngài thử nhìn xem mấy áo này thế nào? Rất hợp với quần áo trên người em trai anh đấy nhé!”

Tiểu Bạch đang soi gương, nghe thế quay đầu cười tủm tỉm nói: “Em không phải em trai, là bé thỏ trắng nhà Miễn Miễn!”

Nhân viên bán hàng sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.

Lục Miễn thiếu chút nữa đầu đâm vào cửa kính, thầm hít một hơi, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười với nhân viên bán hàng: “Em trai của tôi từ nhỏ đã có biệt danh thỏ trắng nhỏ.”

Nhân viên cửa hàng bừng tỉnh hiểu ra, hé miệng cười cười: “Cậu đẹp trai làn da rất trắng, thảo nào kêu thỏ trắng nhỏ.”

Tiểu Bạch còn muốn sửa đúng cậu chẳng phải em trai nào, đã bị Lục Miễn túm lấy kéo đi, lại tùy tay cầm chiếc áo khoác nhét vào lòng cậu: “Đi thử thử.”

Nhân viên cửa hàng cười rộ lên: “Áo khoác có thể không cần đi vào phòng thay đồ rồi!”

Lục Miễn kéo kéo khóe miệng, xoay người bình tĩnh nở nụ cười: “Ừ, đúng, thiếu chút nữa quên. Tiểu Bạch, mau mặc vào nhìn thử.”

Tiểu Bạch lập tức bị rời đi sự chú ý: “Úc!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.