Xuyên Nhanh: Đẩy Ngã Nam Thần

Chương 120: Khi Nào Thì Đi Đăng Ký Đây




Biên tập: Lão F

Cùng lúc đó trong một căn phòng khác, Nghiêm Túc và Đoàn Vịnh Thi cũng đang nóitới người chồng trước fussy kia.

Đoàn Vịnh Thi cầm chai rượu trong tay, uống một hớp rồi nói hai câu đứt quãng với Nghiêm Túc, lên án tên đàn ông thần kinh kia: "... Cả ngày nghi thần nghi quỷ. Biết vì sao nhiều năm qua tôi không về nước không? Là bởi vì anh ta cản tôi. Sợ tôi về tìm người đàn ông khác. Đúng rồi, anh ta đặc biệt ghét anh, sợ tôi qua lại với anh, đến Vương Tử cũng không cho tôi gặp. Tôi gọi cho Vương Tử còn phải giấu anh ta, nhân lúc anh ta đi làm mới dám gọi. anh ta còn thích kiểm tra nhật kí cuộc gọi của tôi, quả thực ai cũng không thể chịu đựng nổi. Tôi rất hối hận mắt mình có bị mù không, mà lại chọn một người đàn ông như vậy."

nói tới đây cô híp mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Túc trong chốc lát, cười ngọt ngào với đối phương: "Sớm biết vậy còn không bằng ở với anh."

Nghiêm Túc quen cô từ nhỏ, sớm đã biết cô nàng này không biết chừng mực. Nếu làcô gái khác nói với anh những lời kia, anh đã sớm phủi mông đi thẳng. Nhưng Đoàn Vịnh Thi không quan tâm, dù sao trước giờ cô nói chuyện cũng không xuôi tai lắm.

nói khó nghe thì cũng có gì đặc biệt hơn người khác đâu, những chuyện kinh hãi hơncô cũng đã làm không ít. Tại sao Vương Tử lại trở thành con của anh chính là một ví dụ điển hình.

Nghĩ đến Vương Tử, Nghiêm Túc không nhịn được hỏi cô: "Sau này định thế nào, quay về Mĩ sao?"

"Tạm thời không tính về đó. Tên thần kinh kia cả ngày tới tìm tôi muốn tái hôn, tôi phải trốn khỏi hắn đã rồi tính tiếp. Dù sao Mỹ cũng là địa bàn của anh ta, nhưng ở Trung Quốc thì khác, tôi đảm bảo chơi tốt hơn anh ta."

"Còn chơi? một bó tuổi rồi cũng nên kiềm chế lại đi. Còn thằng bé Vương Tử thì sao, vẫn tính cho nó ở chỗ bà nội tôi à?"

Đoàn Vịnh Thi vỗ vỗ bả vai Nghiêm Túc, bộ dạng rất khí khái: "Xin lỗi, năm đó nhất thời xúc động đã để anh chịu oan ức, khiến cho thằng bé Vương Tử này không chakhông mẹ. anh nhất định rất hận tôi, Vương Tử nói anh đối xử với nó không được tốt lắm."

"Tôi đối với nó rất bình thường, nguyên nhân chủ yếu không phải tại tôi, mà là tại nó. Nó vẫn nghĩ là do tôi ép cô đi, hại nó không có mẹ, cho nên lúc nào cũng khó chịu với tôi. Nếu cô hi vọng quan hệ của tôi và nó tốt hơn, thì tốt nhất nên mượn cơ hội này giải thích với nó. Chẳng có gì phải sợ, chỉ cần nói điểm mấu chốt là được."

Đoàn Vịnh Thi trầm mặc không nói, cũng không uống rượu trong tay. Khoảng mấy phút sau, cô để cái chai xuống bàn, chăm chú nhìn Nghiêm Túc nói: "Tôi định mang nó về nhà."

"Thế nào, tính nói thật với thằng bé sao?"

"Cũng không thể cứ lừa nó mãi. Trước kia là do tôi quá hồ đồ, vì một người đàn ôngkhông đáng mà lãng phí nhiều năm tuổi trẻ. Nhưng bây giờ thì không. Tôi đã ly hôn với chồng trước, tạm thời cũng không tính tái hôn, nên sẽ quan tâm thằng bé nhiều hơn. Mấy tháng này tôi ở chung với Vương Tử nhận thấy rằng, nó đối với tôi tốt hơn nhiều so anh, ít nhất mặt mày nó cũng vui vẻ. Đây chính là huyết mạch tương thông, tôikhông tốt với nó thì tôi vẫn là mẹ nó. Còn anh dù tốt với nó bao nhiêu cũng không phải ba nó."

nói đến chuyện này, Nghiêm Túc cũng có chút bất đắc dĩ. anh biết Đoàn Vịnh Thi từnhỏ, cũng được cho là thanh mai trúc mã. Nếu không, chuyện Đoàn Vịnh Thi làm năm đó, anh sẽ không bỏ qua dễ dàng, sao có thể cho cô ung dung ở nước ngoài mấy năm, cứ thế ném cho anh một đứa trẻ rồi mặc kệ được?

Chỉ là, bây giờ hai người đều đã trưởng thành, cũng nên có trách nhiệm với cuộc đời của mình. Nghiêm Túc không thể cứ làm bố Vương Tử mãi, mà Đoàn Vịnh Thi cũngkhông thể cứ trốn tránh hiện thực.

"Tôi đồng ý việc đón thằng bé về, nhưng cô phải có trách nhiệm hơn, đừng như trước kia. Vịnh Thi cô nói thật với tôi đi, rốt cuộc ba ruột của Vương Tử là ai?"

"Tôi thật sự không biết." Vẻ mặt Đoàn Vịnh Thi bất đắc dĩ, "Kết quả của tình một đêm trong quán bar, tôi không bỏ cái thai cũng vì bị mẹ tôi phát hiện. Nếu không, hôm nay sao Vương Tử có thể cười tươi vui vẻ trước mặt chúng ta được, nó sớm đã bị tôi bỏ mất rồi."

"cô thật là, quá vô trách nhiệm."

"Chẳng lẽ đàn ông không phải chịu trách nhiệm? Tốt xấu gì tôi cũng sinh con ra, còn người đàn ông kia, một đêm sung sướng xong thì chả thấy bóng dáng đâu cả, thậm chí tôi tìm mãi cũng không ra. Tuy rằng thằng bé là ở trong bụng tôi, nhưng sao ba nó lại không có trách nhiệm cho được? Thế giới này vẫn quá rộng lượng với đàn ông, đối với phụ nữ lại khắc nghiệt. Đàn ông làm loạn thì gọi là phong lưu, phụ nữ làm loạn thìlại nói hạ lưu, hừ, tại sao tôi phải xáo trộn cuộc sống của mình vì sự vô trách nhiệm của anh ta chứ."

Đoàn Vịnh Thi càng nói càng giận, cuối cùng nhấc chai rượu lên, đổ hơn nửa chai vào bụng. Bởi vì uống vội vàng, rượu chảy xuống bên khóe miệng, rơi trên quần áo của cô. Vết rượu hồng hồng loan lổ trước ngực, nhìn qua có chút chật vật.

"Được rồi, đừng uống nữa." Nghiêm Túc giật lấy chai rượu, "Nhanh về tắm rửa đi ngủđi. cô du lịch ở HongKong bao lâu?"

"Ở một tuần, hai ngày nữa đi rồi. Tôi đã đáp ứng sẽ bù đắp cho Vương Tử, nên dẫn nóđi du lịch khắp thế giới. Bây giờ ở nước ngoài khá phức tạp, tôi chuẩn bị đưa nó đichơi trong nước. Cho nó biết được cái gì gọi là quê hương đất nước tuyệt vời."

Nghiêm Túc vừa nhìn Đoàn Vịnh Thi thế này thì biết cô đang say, vì thế anh đưa tay ra đỡ cô đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng. anh không biết phòng của Đoàn Vịnh Thi ở đâu, chỉ có thể gọi điện thoại hỏi Vương Tử. Vương Tử đang chơi đùa nhảy nhóttrên tấm bạt lò xo với Phương Châm, nhận được điện thoại cậu không nhịn được hỏi: "Sao thế, ông chuốc say mẹ tôi sao?"

"Tự mẹ con uống. nói số phòng cho ba đi, có thẻ phòng không?"

"Có, chắc không có trong túi của mẹ đâu. Phiền quá đi, tôi muốn tìm dì, tôi khôngmuốn đến nửa đêm lại phải đắp chăn cho mẹ đâu."

Sau khi ai oán một trận, Vương Tử cúp máy, tiểu tổ tông cảm thán một câu: "Aiiii, thậtlà không biết chừng mực."

Phương Châm cười: "Sao thế, mẹ em uống say à? Để chị đưa em về phòng nhé."

Vương Tử gật gật đầu, nghênh ngang đi ra khỏi khu vui chơi. Nhưng dù gì cậu vẫn còn nhỏ, khi đi ra ngoài cũng có chút sợ hãi, vì thế chủ động đưa tay cho Phương Châm, để cô dắt mình đi chờ thang máy. Phương Châm đi lên với Vương Tử, cuối cùng dừng trước một căn phòng ở tầng 10 của khách sạn.

Bảo mẫu Jean chăm sóc Vương Tử ở ngay phòng bên cạnh, vừa nghe thấy động tĩnhthì nhanh chóng chạy ra dắt Vương Tử về phòng tắm rửa thay quần áo. Vốn sau khi vẫy tay tạm biệt thằng bé, Phương Châm sẽ quay về phòng mình, kết quả cô phát hiệncửa phòng không đóng kín, lộ ra một khe hở nhỏ.

sự tò mò trong lòng thoáng cái bị khơi dậy. Phương Châm biết chắc là Đoàn Vịnh Thi ở đây, mà nghe ý tứ vừa rồi của Vương Tử, người đang ở cùng với Đoàn Vịnh Thi nhất định là Nghiêm Túc.

Làm người thì phải tò mò, Phương Châm cũng không ngoại lệ. cô do dự đứng trước cửa mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được đẩy cửa ra, rón rén đi vào. Trong quá trình này, Phương Châm cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, trong đầu trống rỗng, có vẻ như cô rình trộm không vì mục đích nào cả.

Phòng của Đoàn Vịnh Thi nhỏ hơn một chút so với phòng của cô, nhưng lại giống nhau ở chỗ phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ đều tách biệt nhau. Sau khi Phương Châm đi qua một đoạn hành lang, cô đứng ở lối vào phòng khách nhìn bốn phía,không có ai cả.

Dường như trong không khí nồng nặc mùi rượu, cô cố gắng hít hít hai lần, trong lúc mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng vọng ra.

Hình như là tiếng phụ nữ la lớn, âm thanh tranh cãi ầm ĩ kỳ cục. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng khiển trách trầm thấp của đàn ông. Phương Châm vểnh tai lên muốn nghe xem bọn họ nói gì, khổ nỗi cách xa quá nên nghe không rõ.

Vì thế cô vô thức đi về phía trước vài bước, thăm dò nhìn quanh bên trong. Cửa phòng mở toang, từ góc độ của cô có thể thấy một người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường lớn, cánh tay vung loạn xa rống gọi ầm ĩ. Và một người đàn ông tây trang thẳng thớm đứng bên giường đang cố gắng làm cho cô im lặng, đáng tiếc hiệu quả không cao.

Nhìn sườn mặt người đàn ông, Phương Châm nhận ra đó là Nghiêm Túc, vẻ mặt anhkhông dễ chịu lắm, anh đưa tay ra đánh lên tay người phụ nữ đang giơ cao. Sau đóanh đột nhiên quay người rời đi, cũng không biết đi đâu, đợi tới lúc đi ra trong tay anhcầm một cốc nước, trực tiếp đổ hết lên mặt người phụ nữ kia.

"A!" Người phụ nữ trên giường quát to một tiếng, trong nháy mắt lại im lặng không ít. Tuy Phương Châm không thấy rõ diện mạo người đó, nhưng cô biết người phụ nữ kia chính là Đoàn Vịnh Thi. Xem ra cô ấy đã quá say, có khi ý thức cũng không còn.

Phương Châm đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, giống như ăn trộm đứng trong phòng nhìn lén người ta, còn nhìn thấy một cảnh hỗn loạn như vậy. cô thật sựkhông nên làm vậy, cô cảm thấy rất có lỗi vì hành động nàycủa mình, vì thế không đợi hai người trong phòng phát hiện ra, cô nhanh chóng đi ra ngoài, còn thân thiết đóng cửa giúp bọn họ.

Sau đó cô xoay người lên lầu, trở về phòng mình. Sau khi đi vào, cô không thể khôngtự hỏi, hai người bọn họ sẽ làm gì trong phòng? Vấn đề này có chút không thích hợp, như đã coi Nghiêm Túc thành một tên cầm thú. Lấy sự hiểu biết của Phương Châm đối với Nghiêm Túc, anh sẽ không làm loại chuyện như giậu đổ bìm leo. Nhưng cũngkhông thật sự chắc chắn, dù sao vẫn còn tình cảm trước kia của bọn họ, rồi có thằng bé Vương Tử này nữa.

Phương Châm đứng trong phòng tắm, không kiềm chế được nhìn vào gương tự đánh giá bản thân mình. Lúc này nghĩ đến chuyện này làm gì, cô vốn không có ý định gì với Nghiêm Túc, bây giờ người ta một nhà 3 người sắp đoàn tụ, tại sao cô còn ở đây hối tiếc?

Chỉ vì lời tỏ tình của Nghiêm Túc với cô lúc trước, hay là vì nụ hôn ở bể bơi xế chiều hôm nay?

Nghĩ đến cái hôn kia, đầu Phương Châm hiện đầy vạch đen, yên lặng co rút khóe miệng.

Vẫn là nên tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút cho lành, ngày hôm sau còn phải dậy sớmđi làm. Nghĩ đến đây, Phương Châm tạm thời quên chuyện Nghiêm Túc và Đoàn Vịnh Thi, đi lo chuyện của mình.

Nghiêm Túc giằng co trong phòng Đoàn Vịnh Thi hơn một tiếng đồng hồ mới xong chuyện. Trong lúc đó, anh không chỉ phải chịu đựng sự ồn ào của đối phương ở mức decibel khá cao, mà còn phải gọi ai đó đến thay quần áo cho cô. Thậm chí còn phải bình tĩnh ung dung trước ánh mắt mập mờ của cô gái phục vụ.

anh cảm thấy mình thật không dễ dàng gì, đồng thời lại không khỏi nhớ lại bộ dạng say rượu của Phương Châm. Đều là phụ nữ uống rượu, rượu phẩm của Phương Châm rõ ràng tốt hơn nhiều. cô say tương đối im lặng, cũng không điên cuồng như vậy, thân thể mềm mại tựa vào lòng anh chẳng những không làm người khác cảm thấy phiền, ngược lại có một loại tình cảm thích thú tồn tại.

Quả nhiên có tình yêu làm một chất xúc tác, tất cả những hành động không hợp lý đều biến thành hợp lý.

- ------------------------------------------------------------------------------

Đêm đó, Nghiêm Túc không đi tìm Phương Châm.

Lúc anh ra khỏi phòng của Đoàn Vịnh Thi đã gần chín giờ. Toàn thân trên dưới đều cho phun ô uế, nên anh trực tiếp về phòng đi tắm. Tắm rửa xong đi ra lại nhận được điện thoại của Viên Mộc, nói có việc cần anh xử lý, là một cuộc điện thoại làm ăn từ Mỹ.

Cuộc gọi này tốn hết hai tiếng, đến khi cúp điện thoại nhìn đồng hồ, thì cũng đã sắp mười hai giờ rồi.

Muộn như vậy còn đi gõ cửa phòng Phương Châm, có khi cô lại lấy 3 điều kiện ra đàn áp anh. Nghiêm Túc tự giễu cười cười, cảm thấy Phương Châm thật biết ý, một mình ngồi ở đầu giường không nhịn được bắt đầu cười khẽ.

Cười xong rồi, anh lại không khỏi nghĩ tới thằng bé Vương Tử kia. Hôm nay lời Đoàn Vịnh Thi nói với anh tất nhiên không phải nói đùa, trên thực tế anh cũng hi vọng Vương Tử có thể trở về nơi có mẹ nó. không phải vì anh ghét bỏ thằng bé này, chỉ thậtsự không muốn nó thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ.

Dù Đoàn Vịnh Thi không phải người đáng tin cậy gì nhưng cũng là mẹ thằng bé, hơn nữa mấy tháng này Vương Tử đều ở với cô, chắc cũng đã bồi dưỡng không ít tình cảm.

Người ta nói chuyện gì rồi cũng tới hồi kết, quả thật không sai. anh và Vương Tử làm cha con cũng hơn 5 năm, rốt cuộc cũng đến lúc chia tay.

Khi ban đêm im lặng vắng người nhớ tới chuyện này,trong lòng anh có những cảm xúc là lạ,là mất mát hay không đành lòng? Chính anh cũng không nói rõ được. Có lẽ là cả hai. Nhưng anh chỉ hơi chua xót mà thôi, người khổ sở nhất là bà nội anh. Từ khi Vương Tử một hai tuổi đã đặc biệt bài xích anh, cũng không muốn thân thiết với anh. Thêm vào đó, lúc ấy anh bận rộn nhiều việc, trong nhà chỉ có bảo mẫu chăm sóc nó, vì thế bà nội mới mềm lòng, lên tiếng bảo đưa thằng bé đến ở cùng bà.

một lần này cũng hết mấy năm. Dù không cùng huyết thống, nhưng bà cháu hai người cũng rất gắn bó tìnhcảm thân thiết. Bây giờ lại tách nó ra khỏi bà mãi mãi, không biết bà nội có chấp nhận được không?

Nghĩ tới việc này Nghiêm Túc thoáng mất ngủ, mở mắt nằm trên giường trầm tư rất lâu, sắp đến thời điểm mới quyết định, kéo chăn trùm lên đầu rồi nhắm mắt thiếp đi.

Đêm nay Nghiêm Túc ngủ không ngon, cách một bức tường Phương Châm cũng ngủkhông ngon. cô vẫn nhớ cảnh mà vừa rồi mình nhìn thấy, trong đầu loạn cào cào. Dựatrên lý trí cô cảm thấy mình không có tư cách để bận tâm, mà Nghiêm Túc cũng khônglàm gì với Đoàn Vịnh Thi. Bên cạnh đó, dù sao họ cũng là bạn bè, một người uống saythì một người khác cũng nên đưa đối phương về phòng.

Nhưng trên phương diện tình cảm mà nói, cô lại khó chấp nhận được, thậm chí còn sinh ra cảm giác khủng hoảng. cô nằm trên giường hỏi mình nhiều lần, chẳng lẽ cô đãyêu Nghiêm Túc rồi, thật sự chuẩn bị chấp nhận anh sao? Nếu vậy, phải làm sao bây giờ, mẹ Vương Tử quay về, chính chủ đã xuất hiện, lốp xe dự phòng là cô có phải nên rút lui rồi không?

Chuyện này làm Phương Châm rất khó chịu, trong lòng rối như tơ vò nên ngủ khôngyên, cho nên ngày hôm sau khi đồng hồ báo thức vang lên cô vật lộn một phen, mới có thể dứt khoát bước ra khỏi giường, ép mình rửa mặt, đánh răng sạch sẽ rồi chọn mộtbộ đồ mới mặc vào.

Quần áo trong tủ trừ nội y ra thì hầu như là đồ mới, đều do Nghiêm Túc cho người chuẩn bị, đều vừa với số đo của cô, giống như được thiết kế riêng vậy. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề xong, Phương Châm cẩn thận sờ sờ lớp vải, biết rằng giá mỗi bộ chắc cũng không rẻ, không khỏi thè lưỡi, sau đó chợt nghe có người gõ cửa.

Nghiêm Túc đến gọi cô đi làm, từ đầu tới cuối chỉ nói một câu: "Cứ theo anh là được, có chuyện gì anh sẽ giải thích cho em."

Vì thế Phương Châm lập tức trở thành người hầu nhỏ của Nghiêm Túc. Sau một ngày làm việc, cô thấy rằng mình gần như không phải làm một người phiên dịch, mà làmmột thư kí xử lý các việc lặt vặt.

Thư kí Viên, thư kí riêng của Nghiêm Túc có vẻ rất bận rộn, cả một ngày ngày khôngthấy mặt mũi anh ta đâu. Vì thế, tất cả việc vặt bên người Nghiêm Túc đều do Phương Châm đảm nhận. không ai trong số những người Pháp bàn chuyện làm ăn với Nghiêm Túc không biết nói tiếng anh như anh đã nói, ai cũng nói rất lưu loát. Có đôi khi bọn họnói quá nhanh lại chứa khẩu âm Pháp dày đặc, Phương Châm nghe còn cảm thấy rất tốn sức.

cô đột nhiên phát hiện trình độ tiếng anh của mình đã bị suy giảm, quả nhiên muốn nâng cao trình độ một lần nữa sau vài năm không sử dụng thì phải trải qua một quá trình thích ứng. Công việc lần này thật ra lại cho cô một cơ hội, nên mặc dù cô đã rất mệt mỏi bận trước bận sau bên cạnh Nghiêm Túc, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy mình cũng có lời.

Hơn nửa tháng, cô đã kiếm được mấy vạn, còn chỉ là công việc thư kí trợ lý, đúng là Phương Châm lời thật.

Ngày đầu tiên công việc bận rộn, Phương Châm trên cơ bản đã nắm được ý chính. Kế hoạch hạng mục lần này cùng với các tài liệu liên quan Nghiêm Túc đều giao hết chocô, muốn cô làm quen dần, một khi cần dùng thì cô cũng có thể đưa tới đúng lúc. Mặt khác, các vấn đề như xác định thời gian địa điểm hội nghị, sắp xếp nhân viên tham dự cùng với việc hỗ trợ phục vụ ăn uống, cũng toàn do Phương Châm đảm nhận sắp xếp với phía khách sạn và các nhân viên liên quan bên phía Pháp.

Nghiêm Túc bên cạnh cũng không nhiều ý kiến, lâu lại giao cho Phương Châm mộtnhiệm vụ không rõ ràng, cụ thể thế nào muốn cho cô tự mình hoàn thành. anh cảm thấy như vậy đối với Phương Châm vừa là một loại thách thức vừa là một loại rèn luyện. Tuy rằng tương lai sau nay, khi trở thành bà Nghiêm thì Phương Châm khôngcần làm những việc này, nhưng một người phụ nữ có trình độ học vấn như Phương Châm, hẳn là nên cho cô ấy sự khẳng định và động viên trong công việc. không chỉ là bồi dưỡng năng lực làm việc của cô, mà còn giúp cô tăng thêm sự tự tin.

Phương Châm cần một công việc để khôi phục lòng tin của cô. Thời gian cô ở trong tù quá dài, sau khi ra tù lại làm những công việc không yêu cầu kỹ thuật gì nhiều, dần dần sự tự ti của cô cũng biến mất. Nghiêm Túc vẫn cho rằng sở dĩ Phương Châmkhông đồng ý cho anh theo đuổi, La Thế chắc chắn là một nguyên nhân, nhưng tự ti cũng là một nguyên nhân rất quan trọng. Ngồi tù làm cho tâm lý cô tự khinh thường bản thân mình, gia thế khác xa nhau cũng làm cô chùn bước.

Nghiêm Túc không trông mong rằng thông công việc này lòng tự tin của Phương Châm có thể lập tức bùng nổ, nhưng ít ra có thể giúp cô quay về cuộc sống lúc trước. Đây mới là việc cô nên làm. một mình tự xử lý tất cả các công việc, giao tiếp với đồng nghiệp các bên, sử dụng đồng thời tiếng anh và tiếng trung, mặc một bộ quần áo đoan trang với nụ cười quyến rũ, hoàn toàn là hình mẫu của một nữ nhân viên công sở thành công.

Nghiêm Túc thích Phương Châm như vậy, không dè dặt cũng không vâng vâng dạ dạ,không hề có sự thỏa hiệp bất đắc dĩ trên mặt, toàn thân tản ra vẻ đẹp trí tuệ.

Phương Châm cũng thích mình như bây giờ. Toàn tâm toàn ý cho công việc làm côquên mất mình từng coa tiền án. Mặc dù mới đầu còn có chút lạ lẫm, nhưng chẳng mấy chốc, cô đã có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Bất kể là tiếng Trung, tiếnganh hay tiếng Pháp, cô đều có thể chuyển đổi qua lại trong nháy mắt.

Đột nhiên cô cảm thấy mình đi chuyến này thật sự rất có giá trị.

Kết quả, chuyện tốt gì cũng có hai mặt. một mặt, Phương Châm cảm thấy công việc này rất tốt, mặt khác lại gặp phải chút rắc rối. Nguyên nhân rất đơn giản, cái số đào hoa nát đến tận cùng của cô lại tận sức phát uy lần nữa, lần này còn đem uy lực đó ảnh hưởng luôn đến người bạn nước ngoài.

Đại diện người Pháp chịu trách nhiệm sắp xếp các vấn đề khác nhau với khách sạn làm việc với Phương Châm là một chàng trai trẻ, nhìn qua không quá 25 tuổi, năng lực lại không tồi. Cậu ta còn có thể nói một vài câu tiếng Trung đơn giản, hơn nữa còn thích dùng tiếng Trung sứt sẹo đó của mình để trò chuyện với Phương Châm.

Hai người vừa mới làm việc cùng nhau chưa tới nửa tiếng, cậu ta đã nói tên tiếng Trung của mình là Phương Kết Côn cho Phương Châm biết, là một người bạn Trung Quốc của cậu ta ở Pháp đặt cho cậu ta trước đây. nói về cái tên Phương Kết Côn này, vẻ mặt cậu ta hưng phấn: "cô họ Phương tôi cũng họ Phương, dùng câu nói của người Trung Quốc chính là, 500 năm trước chúng ta nhất định là người một nhà."

Phương Châm vừa nghe cái tên này thì buồn cười. Là do tên thiếu đạo đức nào đặt cho cậu ta, có lẽ là lấy cảm hứng từ côn nhị khúc đi. Nhưng cũng không thể bắt nạtmột người ngoại quốc thiếu hiểu biết như vậy được.

Kết quả Phương Châm còn cố nén ý cười, bên kia Phương Kết Côn đã nói thêm: "Tôi còn có một người bạn có tên tiếng Trung là trứng xào cà chua, còn nói bốn chữ cho dễ nghe. Tôi cười hắn thiếu văn hóa, còn lấy cả tên đồ ăn đặt làm tên mình."

Phương Châm hoàn toàn không nói nên lời, đột nhiên cảm thấy người đặt tên cho Phương Kết Côn coi như vẫn còn tốt bụng.

Phương Kết Côn tuổi không lớn lại rất có năng lực, ở trong địa bàn của Phương Châm nhưng lại không hề ngại ngùng, công việc gì cũng giành làm, lúc nào cũng suy nghĩ cho Phương Châm, quan tâm săn sóc đầy đủ. Lúc mới đầu, Phương Châm cho rằng cậu ta đang tâng bốc mình, nhằm cho việc làm ăn lần này kết thúc thuận lợi. Nhưng dần dần cô đã hiểu được.

Người Pháp nổi tiếng lãng mạn, tổng thống của người ta còn có thể ly hôn rồi lấy vợ mới, huống chi là dân chúng bình thường. Hồi trước, khi Phương Châm đọc sách chợt nghe thầy giáo nói qua về những tình tiết lãng mạn của người Pháp, nên có chútkhông tiêu về thái đối cởi mở.

Nay Phương Kết Côn vừa đến cứ săn đón như vậy, trong lòng Phương Châm khôngkhỏi sợ hãi, vô thức né tránh đối phương.

Ai biết càng trốn càng khó thoát. Bộ dạng Phương Kết Côn đẹp trai nên đến chỗ nào cũng xài được, lại là người nước ngoài, nên có rất nhiều cô gái có tình cảm với cậu ta. Nhưng cậu ta lại không thèm để ý ai cả, cả ngày chạy theo sau mông một bác gáitrung niên bận rộn trước sau là cô đây.

Có vài lần, Phương Châm nghĩ sẽ nói rõ với cậu ta: "Em trai, năm nay chị đã 30 rồi,thật sự không thích hợp với em đâu."

Nhưng cô lại cảm thấy quá đường đột, dù sao người ta còn chưa thổ lộ, với tính cách đó của Phương Kết Côn, thì không thể có chuyện tình yêu chị em đâu. Dù vây, tỉ lệ những người trời sinh đã lãng mạn chấp nhận cực kì cao, loại tình cảm như này có chút cấm kỵ ở Trung Quốc, nhưng có khi lại làm bọn họ cảm thấy hứng thú.

Vì thế Phương Châm khá khó xử. một mặt, cô vẫn muốn hoàn thành tốt công việc,không thể vì vấn đề này mà để xảy ra sơ sót. Mặt khác, về chuyện tình cảm cô tuyệt đối không thể chấp nhận. Ông chủ của hai Phương còn đang đàm phán làm ăn đến hàng tỷ, kết quả 2 nhân viên nhỏ nhoi ở phía dưới đã mắt đi mày lại, cấu kết làm bậy, rất kỳ cục.

Nhưng làm sao từ chối đây, Phương Kết Côn trở thành nỗi lo lắng trong lòng Phương Châm. Sau ba ngày công việc bận rộn ngược xuôi, cô gần như cảm thấy tuyệt vọng. Thằng nhóc này dính cứng như miếng da trâu làm thế nào cũng không dứt ra được, đây quả thực là một phiền phức lớn.

Lúc này Nghiêm Túc lại cố tình đến đây quấy rối. Sau một ngày làm viêc, Phương Châm đang thu dọn đồ đạc, trong văn phòng còn lại hai người là cô và Nghiêm Túc. cômột bên sắp xếp tài liệu một bên thì liếc mắt nhìn Nghiêm Túc, phát hiện đối phươngđang nhàn nhã uống trà.

Vốn cô muốn sắp xếp xong thì nhanh đi ra ngoài, kết quả Nghiêm Túc uống trà đượcmột nửa đột nhiên mở miệng nói: "Bây giờ anh có chút hối hận khi mang em đến Hongkong."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.