Xuyên Nhanh: Đẩy Ngã Nam Thần

Chương 119: Vô Cùng Ấm Ức




Khi Tần Duyệt sửa xong bài thi, thời gian đã qua giờ tan tầm. Buổi chiều y chỉ có hai tiết, thời gian nghỉ trưa đầy đủ, vì vậy không nhanh không chậm đi đến căn tin trường học ăn cơm.

Giữa trưa ở căn tin trừ bỏ học sinh còn có lão sư trẻ tuôi chưa kết hôn, lúc Tần Duyệt gọi cơm xong tìm chỗ ngồi, liếc mắt một cái liền thấy được Tôn Xán Tình cùng mấy lão sư trẻ đang ngồi cách mình không xa.

Tần Duyệt cùng lão sư kia mấy không thân, lại lo lắng Tôn Xán Tình làm trò trêu chọc y trước mặt những người khác, thế là quay đầu hướng đi nơi khác.

Lúc Tần Duyệt trở lại trong ký túc xá, Tôn Xán Tình đã chờ bên trong, đang ngồi trên giường cúi đầu xem di động, Tần Duyệt mới vừa đến gần liền nghe được từ di động phát ra thanh âm.

"Lão sư cảm thấy thoải mái sao?"

"Ân...... Thật lớn...... Muốn bắn......"

"Lão sư càng thích cái này hay vẫn là càng thích tôi?"

"Đều...... Đều thích...... Ân a......"

"Xem lão sư giống như còn chưa thỏa mãn, vậy chỉnh đến lớn nhất đi."

"A ── tôi, tôi không được......"

Tần Duyệt nghe thấy mặt đỏ tai hồng, Tôn Xán Tình đang xem không phải chuyện đêm qua còn có thể là cái gì! Y ba bước thành hai đi tới bên người Tôn Xán Tình, một phen đoạt lấy di động trong tay hắn, Tôn Xán Tình lại trước một bước đem điện thoại ra phía sau, cười nói:

"Chờ tôi xem xong rồi lại cho lão sư xem, được không?"

"Ai muốn xem mấy thứ này!"

Tần Duyệt thở phì phì phản bác, nhưng đoạn video kia vẫn như cũ không dừng lại, trong phòng quanh quẩn âm thanh y cao trào vong tình rên rĩ, một tiếng so một tiếng càng cao, càng lãng, Tần Duyệt xấu hổ đến đỉnh đầu đều muốn bốc khói,tươi cười trên mặt Tôn Xán Tình lại càng thêm đắc ý.

"Cậu mau đem nó tắt!"

Tần Duyệt ngữ khí tuy căm giận, nhưng rõ ràng không có tự tin.

"Hảo hảo, liền tắt."

Tôn Xán Tình ấn di động vài cái, trận kêu rên rĩ cuối cùng ngừng lại, y ai oán:

"Sắp tới lúc lão sư bắn ra, đều không cho tôi xem xong."

Tần Duyệt ở bên người hắn ngồi xuống, đem đầu chuyển tới bên kia:

"Cả ngày trong đầu cậu chỉ nghĩ mấy thứ này."

Tôn Xán Tình vẻ mặt đương nhiên, "Tôi thích lão sư như vậy, lại là thời điểm huyết khí phương cương(tuổi anh đang sung sức~), nghĩ mấy thứ này không phải rất bình thường sao?"

Ngữ khí lại có chút ủy khuất, "Ngược lại là lão sư cả ngày hờ hững tôi, vừa rồi ở căn tin rõ ràng nhìn thấy, còn cố ý quay mặt đi khác."

Tần Duyệt là người mềm lòng, nghe hắn vừa nói như thế thái độ liền hạ xuống, giải thích:

"Tôi là nhìn cậu cùng Mạnh lão sư bọn họ ngồi cùng nhau, tôi với bọn họ lại không thân, các cậu trẻ tuổi cười cười nói nói tôi chen vào không lọt, cho nên dứt khoát tự mình tìm chỗ ngồi khác."

Lời này Tôn Xán Tình cũng không thích nghe, hắn ôm lấy eo Tần Duyệt:

"Mới không có, lão sư rõ ràng cũng còn trẻ tuổi như vậy."

Tần Duyệt mặc hắn ôm, cười sờ sờ đỉnh đầu hắn:

"Tôi cũng đã sắp ba mươi, cùng các cậu hai mươi nào có thể so sánh."

Tôn Xán Tình đem mặt chôn ở cổ Tần Duyệt cọ cọ, giống đại cún làm nũng, nói:

"Lão sư cùng người hai mươi tuổi không có biến hóa gì, vẫn xinh đẹp như vậy, lại đáng yêu." Dừng một chút lại nói, "Chính là không ôn nhu như lúc trước."

Tần Duyệt buồn cười, "Cậu cũng không phải tiểu hài tử như lúc trước, còn muốn tôi đối với cậu giống như trước vậy sao."

"Đúng." Tôn Xán Tình ôm y làm nũng.

"Được rồi." Tần Duyệt vỗ vỗ sau lưng hắn, "Mau tranh thủ thời gian ngủ trưa, buổi chiều còn đi dạy."

Tôn Xán Tình nói: "Tôi giữa trưa không quay về, ngủ ở nơi này của em."

Tôn Xán Tình cũng không ở trong ký túc xá nhỏ của hắn ngủ quá mấy ngày, trên cơ bản đều là cùng Tần Duyệt nằm trên một giường, Tần Duyệt thúc giục hắn:

"Được rồi, mau cởi quần áo lên giường."

Hai người nằm trên giường, Tôn Xán Tình lại bắt Tần Duyệt hảo hảo hôn một hồi, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.

Tần Duyệt hiện tại dạy toán, áp lực không tính quá lớn, nhưng cũng không nhẹ nhàng. Tôn Xán Tình thì tốt một chút, hắn là thầy dạy vẽ, mỹ thuật ở cao trung là chương trình học có thể có hoặc không, làm việc cực ít, thi cử tùy ý ứng phó, hơn nữa chỉ có cao nhất cao nhị có khóa mỹ thuật, mỗi lớp mỗi tuần một tiết, tuy Tôn Xán Tình dạy bảy lớp, nhưng tính một vòng cũng chỉ có bảy tiết mà thôi, dù học sinh có năng khiếu vẽ sẽ tìm lão sư chỉ dạy, nhưng kinh nghiệm Tôn Xán Tình còn quá ít, trước mắt không có học sinh tìm tới.

Chiều hôm nay kết thúc khoá, Tôn Xán Tình vừa hừ ca(anh hát trong sự tức giận~) vừa sửa sang lại phòng vẽ, học sinh mới vẽ một nửa liền ném tại đây, Tôn Xán Tình nhìn đường cong không biểu hiện ra bất cứ thiên phú cùng chăm chỉ gì chỉ có hỗn độn, nhịn không được đau lòng giấy trắng cùng bút mực bị nhóm nhóc làm hư.

Chờ Tôn Xán Tình thu thập tốt phòng học, tiết thứ ba đã bắt đầu từ lâu, Tôn Xán Tình nhớ rõ thời khoá biểu mỗi tuần của Tần Duyệt, biết y chiều nay chỉ có hai tiết, hắn liền gọi cho Tần Duyệt, kêu y hiện tại lập tức đến phòng vẽ.

Khi Tần Duyệt đi vào cửa phòng học phát hiện màn bên trong bị kéo kín mít, y có chút minh bạch mục đích Tôn Xán Tình gọi mình tới, trong lòng y có chút bất đắc dĩ, lại mơ hồ chờ mong, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Cửa lập tức mở ra, một bàn tay to dùng sức kéo Tần Duyệt vào, trong phòng tối tăm, Tần Duyệt còn chưa phản ứng kịp đẽ bị đẩy lên ván cửa, tiếp theo môi Tôn Xán Tình hung hăng hôn lên.

Tần Duyệt phía trên thừa nhận hôn sâu, phía dưới bị Tôn Xán Tình đĩnh hông không ngừng cọ xát, dương v*t rất nhanh bị kích thích trướng lên, Tần Duyệt cả người nhũn ra, tay không nhịn được câu cỏi Tôn Xán Tình, ôm chặt lấy hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.