Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 4: Hiên Viên Diệp Nhiên




Quan Tập Lẫm không sợ, đón nhận ánh mắt gia gia hắn: "Có ngược đãi ta hay không, chẳng lẽ trong lòng các ngươi không biết hay sao? Tại Quan gia, ta không có cha nương, cho dù ta đã bị đối xử bất công, đừng nói với ta rằng không ai biết điều đó cả?"

Nghe hắn chất vấn từng tiếng, đôi môi Quan lão thái gia khẽ run, nhưng lại không nói nên lời dù chỉ một câu.

Tuy rằng đã nuôi lớn hắn, nhưng, bình thường bọn họ thật đúng là không hề để yên tâm tư ở trên người hắn. Khi nghe được tin hắn chết, bọn họ thậm chí ngay cả thương tâm cũng không có, nói gì đến xuống tay xử lý hậu sự. Thay vào đó, lập tức giải trừ hôn ước của hắn, để Tập Nguyễn cưới vị hôn thê của hắn. Khi biết hắn chưa chết, lập tức hy vọng hắn cứ ở bên ngoài không cần quay trở về. Khi hắn trở lại Quan gia, gia gia hắn còn chạy đến ngăn cản, không muốn để hắn tham gia cạnh tranh......

"Quan gia nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi lại còn không biết xấu hổ phân cao thấp cùng gia gia ngươi, còn nói tự trục xuất mình ra khỏi gia tộc cái gì, ta xem ra lương tâm ngươi đều đã để chó ăn!" Quan gia chủ lạnh giọng rống lên, trên mặt lạnh một mảnh thấu xương, sử dụng vị trí nổi bật chính mình là chủ của một gia tộc.

"Ha ha ha ha!"

Quan Tập Lẫm ngửa đầu cười lớn, tiếng cười đột ngột dừng lại, vừa kéo đai lưng nới rộng quần áo, lộ ra miệng vết thương dữ tợn chỗ bụng.

"Biết vết sẹo này là như thế nào mà có hay không?" Hắn đi từ trên đài xuống dưới, đi đến trước mặt Quan gia chủ, đi bước một tiến đến gần, ép hỏi: "Biết vết sẹo này là như thế nào mà có hay không? Ta nói cho ngươi, là con của ngươi, đường huynh ruột thịt của ta, đã đâm thủng một đao từ sau lưng ta và lưu lại đây!"

Lời này vừa ra, đôi mắt mọi người mở to trong sự hoài nghi, hơi thở hổn hển vì sự kinh hoàng, toàn cảnh trở nên yên tĩnh, tất cả đều ngăn lại hô hấp, tĩnh lặng đến nỗi một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

"Ngươi nói bậy!"

Quan gia chủ lạnh giọng hét lớn, cả người run rẩy vì tức giận. Nhưng đáy lòng lại có một giọng nói đang nói với hắn, đây là thật sự, bằng không, hắn sẽ không dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy.

Hai tròng mắt Quan lão thái gia càng thêm tối sầm, suýt nữa bị tin tức này làm cho ngất xỉu. Huynh đệ tương tàn, việc xấu trong nhà,  là  việc xấu trong nhà!

"Ta nói bậy?"

Quan Tập Lẫm giữ đai lưng lại bên hông, nói: "Vừa rồi không phải hắn cũng cầm chủy thủ muốn giết ta từ phía sau sao? Ngươi đang cho rằng tất cả mọi người ở đây đều mù hay sao? Quan gia như vậy, ngươi cảm thấy ta còn có thể lưu lại hay sao? Lưu lại để định ra một ngày nào đó bị giết mà cũng không biết."

Hắn nhìn về phía Quan lão thái gia: "Hôm nay, ta tự trục xuất ra khỏi gia tộc chỉ là muốn nói cho các ngươi một tiếng, không phải muốn các ngươi phê chuẩn. Gia pháp gia tộc Quan gia cái gì, từ giờ khắc này đối ta vô dụng! Các ngươi vẫn nên lưu lại mà giáo huấn cho tốt đệ tử Quan gia đi!"

Ngay sau đó, lập tức đi nhanh về phía Phượng Cửu, nói: "Muội muội, chúng ta đi!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không lường trước được Quan gia sau một hồi cạnh tranh sẽ biến thành như vậy. Bọn họ thật sự đã được xem một hồi trò hay!

Đầu tiên là Quan Tập Lẫm tuổi còn trẻ nhưng có thể sử dụng Di Hình Ảo Ảnh, tiếp theo là Quan đại thiếu gia đã đánh lén từ phía sau lưng, ngay sau đó lại là Quan Tập Lẫm tự trục xuất mình ra khỏi gia tộc, cuối cùng còn tuôn ra nội tình đằng sau tin tức về cái chết của hắn ở Cửu Phục Lâm.

Tất cả những điều mà bọn chứng kiến hôm nay, đều khiến trong lòng bọn họ cũng bị kinh hãi khiếp sợ vạn phần, thậm chí càng không cần nhắc tới những người khác trong Quan gia.

Lúc này, nhìn đến ba người bọn họ đã cất bước rời đi, mọi người Quan gia không ai dám mở miệng ngăn trở, phảng phất giống như còn chưa phục hồi lại tinh thần, tất cả đều liên tục tiến lên chắp tay cáo từ, lần lượt rời đi.

Vốn tưởng rằng gia tộc đã xuất hiện một thiên tài, nhưng ai biết thế nhưng muốn tự trục xuất mình ra khỏi gia tộc, còn ném ra sự gièm pha huynh đệ tương tàn. Nghĩ đến điều này, khí huyết trong ngực Quan lão thái gia quay cuồng, thở lên một hơi không tới, cả người ngất đi.

"Lão thái gia! Lão thái gia ngất rồi! Mau, mau mời đại phu......"

Nghe thấy kinh hô hỗn loạn truyền đến từ phía sau, các vị gia chủ đang đi ra ngoài âm thầm lắc đầu: Danh dự thể diện Quan gia hôm nay xem như đều đã mất hết......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.