Xuyên Nhanh Công Lược : Nam Chủ Là Cái Tiểu Khả Ái

Chương 132: Tận thế của ngài đã được ship tới(15)




Tạ Viễn ôm lấy chăn bông dựa vào nằm trên tấm phản vô cùng bẩn.

Chăn bông là màu đỏ thẫm, phía trên thêu đóa hoa mẫu đơn lớn, nghĩ trước đây nói không chừng là đồ cưới tân gả nương nào đó, chỉ là nay đã không phân biệt ra được màu sắc vốn có.

Hắn bệnh tật mà nằm, uể oải rũ mi mắt, môi nhạt như sắc nước, thoạt nhìn, thật là có hai phân bộ dáng gầy yếu.

Hoa Nha nhìn, liền cảm thấy tâm sinh thương xót, hận không thể xen mồm bảo bầu gánh đừng nói nữa, để anh ta nghỉ ngơi trong chốc lát trước.

Bầu gánh không biết suy nghĩ trong lòng nhỏ, vẫn ở đó thao thao bất tuyệt. Đơn giản là trước đây như thế nào đem hắn từ trong đống người chết đào ra, lại như thế nào thiên tân vạn khổ mang theo hắn một đường đào vong, hiện giờ người Nhật Bản đánh vào An Khánh, gánh hát đào vong không kịp, đã bị nhốt ở trong thành. Người Nhật Bản ở đầu đường nơi nơi dán bố cáo, tuyên bố thành lập tân chính phủ, tất cả cư dân đều phải đi lĩnh lương dân chứng*, nếu có chứa chấp bại quân hay là loạn đảng, nghiêm trị không tha!

*chứng nhận dân lành.

Bầu gánh là một người tốt. Nếu không phải, ông sẽ không nhặt về viên trọng thương này, còn một đường mang theo hắn đào vong. Nhưng trong loạn lạc, nhân lực hữu hạn, đồng tình tâm dù sao cũng phải nhượng chỗ cho mạng sống, bởi vậy thật vất vả thấy hắn tỉnh, liền vội vàng nói rõ tình hình, kỳ thật là hy vọng hắn có thể mau chạy lấy người, tự tìm sinh lộ.

Tạ Viễn vẫn rũ đầu, cẩn thận nghe bầu gánh nói. Hắn khuôn mặt có thể nói bình tĩnh, chỉ là nếu có ít người hiện giờ nhìn thẳng ánh mắt hắn, tất sẽ kinh ngạc với ba đào cự lãng* quay cuồng bên trong.

*sóng lớn dữ dội.

Thật vất vả bầu gánh tràng giang đại hải xong, lại qua một hồi lâu, Tạ Viễn mới ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt tuy suy yếu, cũng chân thành tha thiết mà lại thành khẩn.

– Bầu gánh cao thượng, Viên Ngôn ghi nhớ trong lòng, nếu Viên mỗ lần này đại nạn không chết, tương lai nhất định sẽ báo đáp ân cứu mạng của ông!



Tạ Viễn thân thể suy yếu, tiếng nói nhỏ, nhưng rõ ràng mà có trật tự, thái độ cũng là nho nhã lễ độ tư văn bình tĩnh.

– Tôi vốn cũng là trong Lê viên hành, xướng sinh giác, nghệ danh tên là Viên Vân Phi. Thượng Hải Quảng Hòa ban, Bắc Bình Nguyên Xuân ban đều từng ở, không phải danh giác nhi gì, chê cười. Sau lại tuổi lớn, liền đổi nghề sửa kịch bản, sau khi người Nhật Bản đánh vào, đầu bút theo nhung*, ở trong quân đội làm một gã công văn.

*Lê viên hành: ngày xưa nói người theo nghề kinh kịch là Lê viên hành.

*gác bút tòng quân.

Bầu gánh vừa nghe tên tuổi Quảng Hòa ban, Nguyên Xuân ban, lập tức hít hơi. Tại trong Lê Viên Hành, đây chính là hai đại ban hạng nhất!

– Nói vậy, Lâu Trúc Vân Lâu lão bản, Lan Thủy Thành Lan lão bản, anh đều quen biết?!

Tạ Viễn thản nhiên cười cười, giọng điệu ôn hòa khiêm tốn.

– Nhà tôi là Lê Viên thế gia, gia tổ vốn là bầu gánh Bắc Bình Tam Hợp ban. Đến đồng lứa ta, tuy không chịu thua kém, chỉ có thể ở trong gánh hát diễn cho người khác. Nhưng nhiều ít nhân mạch lành nghề vẫn có một ít, Lâu lão bản Lan lão bản bọn họ coi như cho chút mặt mũi. Theo tôi biết, Lâu lão bản hiện giờ ở Hán Khẩu, nếu chúng ta có thể tới đó, tất sẽ dẫn kiến* hắn với bầu gánh. Bầu gánh là ân nhân cứu mạng của tôi, làm thế nào cũng phải giúp gánh hát ngài lên đài Đại Hí viện Hán Khẩu. Đáng tiếc…

*giới thiệu gặp mặt.

Bầu gánh nghe xong lời này, sớm đem ý nghĩ đuổi Tạ Viễn đi quăng lên chín tầng mây, xoa xoa tay nói.

– Đã đều là Lê viên hành, mọi người đều là người một nhà. Anh cứ ở trong gánh hát này đi, nếu như có cơ hội, chúng ta liền lui tới Hán Khẩu, vốn chúng ta chính là muốn đi bên kia … Tôi nói đâu, anh nhã nhặn như vậy, không giống binh lính, trên tay cũng không có vết chai…… Cái này có thể giảm đi nhiều phiền toái, tân chính phủ nói, trên tay có vết chai, hơn phân nửa là tham gia quân ngũ, toàn bộ phải kéo đi bắn chết đâu…



Hán Khẩu.

Lý Hổ đứng ở bên cửa sổ, cào đầu gãi má vắt hết óc.

Hắn hiện tại đang bị đình chức, trục xuất về Hán Khẩu, đang đợi xử phạt. Nhưng tâm tình so với một trận trước, cũng là cách biệt một trời,‘Biết ngay Tạ Viễn không có chết! Tai họa di ngàn năm, cầm thú kia sao dễ dàng xong đời như vậy?! Nhưng… Nếu trong tay người Nhật Bản không phải Tạ Viễn, vậy giờ hắn đang ở đâu? … Chính mình là tự mình mang theo nhân mã, đem cả tòa núi lật lên hết… ’

Đúng lúc này, một chiếc ô tô Mercedes màu đen bóng lưỡng đỗ dưới lầu, từ trên xe đi ra đầu tiên là hai gã bảo tiêu dáng người vạm vỡ, xuống tiếp một nam trung niên tử ục ịch, hắn cong eo, cung mà kính  nâng ra một lão giả từ bên trong xe ra.

Lão giả này râu hoa râm, thân bận trường sam màu xám, trong tay chống quải trượng. Lão đứng đấy, ngửa đầu nhìn nhìn, căm giận giậm quải trượng một cái, nghiêm mặt nói câu.

– Đi lên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.