Xuyên Nhanh Big Boss Làm Nghề Mai Mối

Chương 47: Về nhà




Giờ phút này cô chỉ quan tâm tới, Mộ Thục Mẫn kia, thật sự sắp mất nửa cái mạng rồi!

Dù cô hận bà ta, nhưng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

Cô không muốn vì một người, mà nhiễm máu tươi.

Nếu là vì vậy mà mọi chuyện biến thành không vui, cô cũng không biết mình có cảm giác gì.

Vì thế, cô gần như khẩn cầu nói: "Tiểu Kiệt, nghe chị đi, được không? Ít nhất không nên là chỗ này! Hôm nay là ngày chị đính hôn, đừng làm ra chuyện như vậy! một vừa hai phải đi! Có được không?"

Cung Kiệt nghe vậy, nhíu mày, cũng không mạnh mẽ cứng rắn phản đối, anh hít một hơi khí lạnh, mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nói: "Ngừng tay đi!"

Cơ hồ là tiếng nói anh vừa vang lên, Hách Ba đã dừng tay, lui ra sau lưng của anh, tùy thời chờ lệnh.

"Anh xuống tay, cũng quá nặng rồi! Đánh chết người thì phải làm sao bây giờ?" Cung Kiệt không kiên nhẫn răn dạy.

Vẻ mặt Hách Ba mờ mịt.

Không phải anh bảo xuống tay nặng một chút sao?

"Hôm nay là ngày quan trọng của chị tôi, nếu đánh người chết, máu khắp nơi, xui xẻo biết bao nhiêu?!" Cung Kiệt lại khiển trách.

Vân Thi Thi nói cái gì, thì là gì đó.

Theo suy nghĩ của anh, người phụ nữ thế này, đánh chết một người thì tính một người.

Nhưng mà chị nói, không thể trong ngày quan trọng này gây ra tai nạn chết người, anh lập tức thay đổi trận địa, đứng cùng chiến tuyến với Vân Thi Thi.

Khóe mắt Mộ Nhã Triết hung hăng co rút.

Cung Kiệt này, đúng là không phải người thường...

Ở trước mặt cấp dưới và trước mặt Vân Thi Thi, một mặt là quỷ Satan, một mặt lại là thiên sứ.

Vừa rồi còn vô cùng ác độc nói muốn mạnh Mộ Thục Mẫn, Vân Thi Thi mới mở miệng, anh lập tức giống một thiên sứ nhỏ đáng yêu, vội vã vỗ cánh, bay xung quanh Vân Thi Thi!

Mộ Lâm Phong đi đến trước mặt Mộ Thục Mẫn, đã thấy bà ta nằm úp sấp trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Ông ta cật lực kéo người lại, đã thấy bà ta trợn mắt, mặt đầy máu, toàn thân xụi lơ như sắp chết, nhất là hai cánh tay, lấy một loại góc độ vặn vẹo đến đáng sợ mà cuộn lại, như là gãy xương nghiêm trọng, xoay thành góc độ khiến cho người ta sợ hãi.

Đúng là vô cùng thê thảm.

Có thể nhặt về một cái mạng, đã là không dễ dàng rồi!

Đầu óc Mộ Lâm Phong hơi loạn, bởi vậy, ông ta không quan tâm nhiều, vội vàng gọi người, mang Mộ Thục Mẫn vào phòng y tế trên đảo!

Lúc ông ta hộ tống Mộ Thục Mẫn đi, ánh mắt tràn ngập địch ý hung hăng trừng Cung Kiệt một cái, lòng tràn đầy cảnh giác!

Người đàn ông này, đúng là một tồn tại đáng sợ!

Mộ Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, vội vàng đi mất.

Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi sai người đi qua, dọn dẹp sạch sẽ mặt đất bừa bãi.

Cung Kiệt thấy người bị khiêng đi, còn có phần không vừa lòng!

Vì thế, anh an ủi Vân Thi Thi: "Chị à! Chị đừng không vui vì chuyện của bà ta nhé! Bà ta bắt nạt chị, em đã bảo người hung hăng đánh lại rồi! Có bài học ngày hôm nay, sau này chắc chắn bà ta không dám làm chị ấm ức nữa..."

"Tiểu Kiệt, có phải em hơi quá đáng rồi không?"

Vân Thi Thi ngắt lời của anh nói.

Cung Kiệt ngẩn ra, bày ra vẻ mặt tổn thương nhìn cô: "Em... em quá đáng chỗ nào hả?"

"Em trở nên bạo lực như vậy từ lúc nào?!"

Vân Thi Thi hơi đau lòng nhìn anh, luôn có cảm giác mới vừa rồi trong lúc vô tình đã thoáng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ trên mặt anh, luôn có cảm giác người em trai trước mắt này, hình như có vẻ lạ lẫm!

Ánh mắt Cung Kiệt ngạc nhiên, ấm ức đầy bụng: "Chị... sao chị có thể nói như vậy? Em bạo lực chỗ nào?"

"Đánh người thành như vậy, em còn nói mình không bạo lực?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.