Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên

Chương 27




Tuy gần đây Văn gia khá xuống dốc so với năm đại gia tộc, nhưng dù sao cũng là một trong năm đại gia tộc khai quốc, nội tình cũng không kém Nhậm gia bao nhiêu, chỉ là không có trận pháp mạnh. Nhưng sau khi trận pháp có lão tổ Văn Mặc khống chế, cho dù cấp bậc lão tổ cũng không thể dò xét được tình huống bên trong Văn gia. Lúc này Văn Dũng mới yên lòng nói chuyện.

- Đã trấn an được thuộc cấp, nhưng tình huống Tây Bắc, Tây Nam vẫn rất nguy cấp, dù sao một mình chống lại một đế quốc, chỉ sợ... Hoàng đế làm vậy quả thực... Quả thực... Ôi...
Văn Dũng đi qua đi lại, đứng ngồi không yên nói.

- Thật không hiểu bệ hạ nghĩ cái gì nữa, nội bộ dù tranh đấu cỡ nào đi nữa nhưng đối mặt cường địch thì phải đoàn kết đối phó chứ. Đằng này... Ôi, chẳng lẽ hắn không đưa Nhậm gia vào chỗ chết là không được sao? Dù sao đi nữa Nhậm gia cũng tham gia lập huyết thệ năm đại gia tộc năm đó, cũng không uy hiếp hoàng tộc, hắn suy nghĩ cái gì đây?

- Ta đã nhiều năm không tham dự những chuyện lục đục này, cũng không biết tình huống hôm nay. Nhưng hoàng đế này gây cho ta một cảm giác đặc biệt. Năm đó Nhậm Thiên Hành từng nói, Minh Ngọc Hoàng Triều sẽ xuất hiện vạn cổ đế vương.
Văn Mặc nói.

- Rất có thể khó đoán được tâm tư đế vương. Bọn họ chỉ có địch nhân vĩnh viễn, chứ không có trung thành vĩnh viễn.
Ngọc Trường Không tiếp lời.

- Nhậm gia chủ, nếu không được chúng ta sẽ lén tiến cung bàn bạc với hoàng đế một phen. Chuyện liên quan tới đại kế quốc gia, làm sao có thể đùa giỡn như thế. Năm đó, năm đại gia tộc cùng gây dựng Minh Ngọc Hoàng Triều.
Văn Dũng lo lắng nói.

Nhậm Kiệt cũng không vội, gã thong thả rót trà cho Ngọc Trường Không và Văn Mặc. Trà này là gã lấy từ Đông Hoang, là loại cực phẩm. Dĩ nhiên, thân là gia chủ Nhậm gia, Nhậm Kiệt lấy ra đồ tốt người khác cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao hắn kế thừa từ cha hắn, còn nắm giữ Nhậm gia nữa.

Nhậm Kiệt cũng không vội lên tiếng, để cho Văn Dũng nói một hồi lâu, thấy hắn không nói nữa mới chạm rãi đặt chén trà xuống.

- Tuy ta không chuẩn bị trước, cũng chưa nghĩ tới phương pháp ứng phó tốt nhất, nhưng ta không cho rằng sự tình không ổn tới bực này. Trước không nói Thiên Hải Đế Quốc không có khả năng dốc toàn lực công kích Tây Nam và Tây Bắc, cho dù có, Tây Nam và Tây Bắc cũng chưa chắc xảy ra vấn đề. Hai nơi này có chút bí mật, ngay cả ta cũng rất muốn biết, cho nên ta sẽ đích thân tới đó.

- Hả?
Nhìn Nhậm Kiệt rất nghiêm túc, không có vẻ nói giỡn gì, Văn Dũng lập tức lên tiếng ngăn cản:
- Không được, tuyệt đối không được. Nếu như ngươi qua đó, sẽ có rất nhiều người lợi dụng cơ hội này. Dù sao nơi đó là chiến trường, nếu xảy ra chuyện gì, trốn tránh cũng không được.
Nhậm Kiệt cười nhạt nói:
- Không sao! Văn gia chủ cứ yên tâm đi, ta tự có năng lực tự vệ, huống chi lúc này cũng không xê xích lắm, vừa lúc đây là nơi chém giết, ta cũng có thể điều động cận vệ đội tới. Cận vệ đội hôm nay cho dù là lão tổ Thái Cực Cảnh cũng chưa chắc làm gì được họ. Hơn nữa chiến đấu này vừa lúc có thể để Trấn Hải đại tướng quân và Đông Hoang đại tướng quân bọn họ phái người tham dự. Con cái bọn họ dẫn tư binh đi ma luyện, chuyện này cũng không ai nói được gì. Đến lúc đó lại để cho Lý Thiên Thành ra mặt, tập hợp học sinh Ngọc Hoàng Học Viện tham gia, mà Văn gia chủ ngươi cũng có thể để Tử Hào thúc mang người đi trợ giúp.

Văn Dũng dù sao cũng là gia chủ Văn gia, cũng vì hoàng đế gây cho lão quá nhiều áp lực, cho nên bỏ quên một số việc. Nhậm Kiệt giờ nói như vậy, lão lập tức hiểu rõ.

Kể từ đó, cũng không thể nói chỉ Nhậm gia một mình đối kháng Thiên Hải Đế Quốc, mà lần ngưng tụ lực lượng này cũng khá mạnh. Quan trong là lực ảnh hưởng, nhất là học sinh Ngọc Hoàng Học Viên đều đi, còn có vị lãnh tụ tinh thần Văn Tử Hào ra mặt, hiệu quả tuyệt đối vượt qua tưởng tượng.

- Nói như vậy, cho dù phát động cả nước tham gia cũng không thành vấn đề. Hoàng đế không phái binh, chúng ta tự mình kêu gọi. Như vậy đối phó với Thiên Hải Đế Quốc cũng dễ dàng hơn.

- Không có đâu.
Nhậm Kiệt lắc đầu nói:
- Kế này ta cũng vừa nghĩ tới thôi, thật ra cho dù không làm vậy cũng không sao. Lục thẩm đột phá Thái Cực Cảnh, lại có lão tổ ngài đây có cơ hội đánh sâu vào cấp bậc lão tổ, cộng thêm lục thúc ta, sức chiến đấu cũng không quá yếu. Hơn nữa, nếu không có bất ngờ gì thì Sát Thủ Vương kia cũng đột phá, mà hắn không đột phá cũng dám ám sát Thái Cực Cảnh, sau khi đột phá còn mạnh hơn, cộng thêm vị hồng nhan tri kỷ của hắn nữa.
Mà bên Minh Ngọc sơn trang, Vô Song cũng sắp xuất quan, lần này Vô Song một hơi đột phá tới Thái Cực Cảnh, tuy thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến, nhưng có thể ma luyện trong chiến đấu.

- Ừ.
Nhắc tới Vô Song, Ngọc Trường Không cũng cười gật đầu. Mặc dù Ngọc Nhân Long đã chết, nhưng cũng may còn có Vô Song, nhiêu đó tuổi mà đột phá Thái Cực Cảnh, chỉ nghĩ tới đây vị lão tổ Ngọc gia này cũng cảm thấy an ủi.

- Ngoài ra còn có lão Đan Vương ngài, có Kiếm Vương Long Ngạo, Chiến Thiên Long Chiến thúc thúc ta và 3 vạn đại quân kia, chỉ sợ cũng không kém 50 vạn quân chính quy là mấy. Đừng nói bên Trường Nhạc Thiên Phủ còn có sáu gã Âm Dương Cảnh dương hồn, hơn năm mươi tên Âm Dương Cảnh âm hồn, mấy trăm tên Thần Thông Cảnh đỉnh phong, hơn một ngàn Thần Thông Cảnh. Lần đầu có thể không cần dùng người Nhậm gia, Văn gia, nhưng có thể tùy thời điều động người Trường Nhạc Thiên Phủ, dùng tài lực mạch ta không thành vấn đề.

- Lực lượng Minh Ngọc sơn trang, Thiên Long kiếm trang cũng không tồi, tổng hợp lại, nếu chỉ phòng thủ, mượn địa thế Tây Bắc, Tây Nam chúng ta cũng có thể đơn độc chống lại Thiên Hải Đế Quốc.

Lần đầu tiên Nhậm Kiệt mới tiết lộ ra cỗ lực lượng kinh khủng của Nhậm gia cho Văn Dũng, Văn Mặc và lão Đan Vương nghe.

A...
Nghe Nhậm Kiệt nói vậy, lúc này nét mặt Văn Dũng mới dãn ra, trong bụng thầm trách Nhậm Kiệt sao không sớm nói ra, hại lão lo lắng lâu như vậy.

Phương pháp này hay tới cực điểm. Mượn thân phận hoàng thúc của Lý Thiên Thành, mượn lực ảnh hưởng của Văn Tử Hào, cho dù hoàng đế không hạ lệnh cũng có thể được cả nước hưởng ứng.

Nhưng nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Văn Dũng cũng bị hù dọa. Lục gia... Lục gia cũng sắp đột phá Thái Cực Cảnh, quá nhanh đi, mà Sát Thủ Vương xuất quỷ nhập thần kia cũng đột phá. Mà nghe ý tứ của Nhậm Kiệt, xem ra có thể để hắn động thủ bất cứ lúc nào. Chuyện quái gì vậy?

Mà Ngọc Vô Song cũng đột phá tới Thái Cực Cảnh, tổng cộng lại hôm nay có, lão tổ nhà mình, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, Vân Phượng Nhi, Nhậm Thiên Tung, Sát Thủ Vương, Ngọc Vô Song, này... này là bao nhiêu Thái Cực Cảnh? Trong lúc vô tình cỗ lực lượng này còn kinh khủng hơn cả một tông môn đấy. Trừ bỏ không có lão tổ ngàn tuổi ra, thì còn mạnh hơn cả một tông môn bình thường rồi.
Mà nghĩ tới đội cận vệ khủng bố và đám người bên cạnh Nhậm Kiệt, Văn Dũng không khỏi giật mình.

Đừng nói hắn, ngay cả lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng Văn Mặc đều giật mình không thôi, bất tri bất giác, Nhậm gia đã mạnh đến loại trình độ này.

Bọn họ đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trách không được, trách không được hoàng đế lại không tích hết thảy đả kích Nhậm gia, thì ra là hắn đã không nhịn nổi nữa, không thể để mặc Nhậm gia tiếp tục mạnh hơn nữa.
Nhậm gia năm đó tuy rất mạnh, nhưng chủ yếu là do Nhậm Thiên Hành mạnh, mà hôm nay...
Hôm nay còn kinh khủng hơn, nếu như để phát triển tiếp, bọn họ cũng không dám tưởng tượng nữa. Hai đại Thái Cực Cảnh, một gia chủ, lại bị dọa sợ cho không nói ra được gì.

Nhìn bọn họ phản ứng, Nhậm Kiệt cười nhạt một cái, tay bưng chén trà uống một ngụm.
Hắn đã sớm đoán được phản ứng này. Nếu tụ hợp tất cả lực lượng lại, nói ra chỉ sợ dọa người ta chết đứng. Chỉ có thực lực đủ mạnh mới có đầy đủ tự tin và vốn liếng làm chuyện mình thích. Chuyện này Nhậm Kiệt hiểu rõ nhất, hôm nay đã khác trước kia, bởi vì hắn có lá bài tẩy lớn nhất, cho nên không sợ để đám người này biết được. Lá bày tẩy lớn nhất của hắn chính là chính hắn. Bởi vì hắn đã đủ mạnh, đủ để không sợ để cho bọn họ biết. Nếu để bọn họ biết, mình chính là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương kia, ha ha, chỉ sợ bọn họ sẽ bị dọa sợ mất.

- Thật ra cho dù không cần kế này cũng có rất nhiều phương pháp ứng phó. Nếu như Tây Bắc, Tây Nam đáng giá để giữ, chúng ta cũng ở đó chươi đùa với Thiên Hải Đế Quốc một chút. Còn không đáng, chúng ta có thể lui, chúng ta là người Thiên Hải Đế Quốc, tại sao nhất định phải giữ? Không thủ được thì lui tới đại bản doanh ở Tây Cương, không được thì rút về đây, lui về sau xem hoàng đế ứng phó làm sao?
Nhậm Kiệt ác ý nói. Lời này làm cho sắc mặt đám người Văn Dũng xám xịt, khó coi vô cùng. Bọn họ không dám tin, không ngờ Nhậm Kiệt lại muốn làm vậy.

Dù sao nếu thật làm như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Làm vậy là bỏ qua phòng tuyến, thả địch nhân vào, như vậy, như vậy...

- Nếu không phải có những chuyện khác, ta sẽ làm vậy.
Nhìn vẻ mặt Văn Dũng là Nhậm Kiệt biết hắn đang nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.