Xuyên Không Qua Gặp Chân Tình

Chương 47




Khi Yến Tuân nhận được tin chạy đến bình nguyên thì chiến sự đã kết thúc, người của Gia Cát Nguyệt đã rời đi từ lâu, để lại trận địa đầy thi thể cùng đao kiếm ngả nghiêng. Đội ngũ gồm năm trăm sát thủ được Yến Tuân trọng dụng nhiều năm qua đã bị tiêu diệt hoàn toàn, không một ai sống sót.

Nhìn mặt đất la liệt xác chết, mạch máu trên thái dương Yến Tuân đập thình thịch. Nam nhân mặc áo lông đen tuyền đứng giữa đồng tuyết đẫm máu, toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt khiến người xung quanh vô thức sinh ra sợ hãi.

“Bệ hạ.” Trình Viễn hơi khom người đứng bên cạnh, cung kính hỏi: “Có cần lập tức trở về triệu tập thêm người không ạ? Đối phương đang ở trong địa bàn của chúng ta, sao có thể để chúng cứ như vậy mà chạy thoát?”

Yến Tuân đưa ánh mắt âm u nhìn những thi thể còn chưa kịp nhắm mắt kia, trước mắt như có thể hình dung ra cảnh chiến đấu vô cùng bi thảm vừa rồi.

Trình Viễn lại sốt ruột hỏi: “Bệ hạ?”

“Lập tức triệu tập nhân mã.”

Trình Viễn thấy Yến Tuân tiếp thu đề nghị của mình thì vui vẻ gật đầu, hỏi thêm: “Xin hỏi bệ hạ muốn điều thêm bao nhiêu?”

“Triệu tập toàn bộ hắc ưng quân đến.”

“Dạ?” Người có lòng dạ thâm sâu như Trình Viễn nghe vậy cũng không khỏi chấn kinh, lập tức hỏi lại: “Bệ hạ, hắc ưng quân sau đợt chiêu mộ gần nhất hiện có hơn hai mươi vạn người. Nhân mã của Gia Cát Nguyệt lại không tới ba trăm, thật sự cần phải điều thêm nhiều người như vậy sao?”

Yến Tuân lãnh đạm khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía đồng tuyết trắng xóa không còn bóng địch, ánh mắt hơi tối đi, lạnh lùng nói: “Giết được Gia Cát Nguyệt tương đương với phế bỏ nửa phần binh lực của Triệu Triệt, chặt đứt một cánh tay của Đại Hạ, so với tiêu diệt hai mươi vạn quân Hạ còn hiệu quả hơn nhiều. Truyền lệnh cho các tướng sĩ, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt thì giết ngay tại chỗ, bất kể sống chết. Ai lấy được đầu hắn, ta sẽ phong người đó lên làm tướng quân.”

“Dạ rõ!” Trình Viễn lớn tiếng đáp rồi xoay người thúc ngựa rời đi, vó ngựa hất tuyết bay tung tóe.

Yến Tuân vẫn lẳng lặng đứng đó, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Lần này, ngươi có chắp thêm cánh cũng chạy không thoát.”

Hôm đó, tuyến Đông Bắc Yến diễn ra trận điều binh vô cùng rầm rộ, hắc ưng quân vừa được điều chỉnh biên chế được Trình Viễn tướng quân dẫn dắt, lấy cớ luyện dã chiến nhưng kỳ thực là tiến sâu vào nội cảnh Bắc Yến. Quan viên Đại Hạ nằm vùng ở Bắc Yến cảm thấy kỳ quái nên liền lập tức gửi tin thông báo cho thám báo doanh đóng ở gần nhất. Đám người của thám báo doanh phân tích hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận khả năng là nội cảnh Bắc Yến xảy ra bão tuyết cực lớn, thương vong nhiều không đếm xuể nên Bắc Yến phải điều động quân đội khắc phục thiên tai và cứu trợ thường dân. Nghe được báo cáo này, đám tướng lĩnh trong thám báo doanh nhiệt tình vỗ tay ăn mừng, thở phào nhẹ nhõm, vừa vì Yến Tuân gặp vận rủi, vừa vì tuyến Đông sẽ tạm thời không còn chịu uy hiếp của hắc ưng quân nữa. Sau đó bọn họ cũng mau chóng báo tin vui này đến đại bản doanh quân Bắc Phạt. Có điều, thủ hạ của Triệu Triệt cảm thấy Bắc Yến gặp thiên tai chẳng liên quan gì đến Đại Hạ, hắc ưng quân không có mặt ở biên giới, cho dù binh đoàn số 1 và binh đoàn số 2 liên hợp cũng sẽ không chọi nổi thực lực hiện giờ của quân Bắc Phạt, bọn họ cũng đã hoạch địch sẵn kế hoạch tấn công Bắc Yến, chỉ còn chờ đến mùa xuân sang năm, sau khi bình định xong chiến sự ở phương Bắc và Biện Đường ở phương Nam sẽ tiến hành. Cho nên, gã thủ hạ liền tự động lược bỏ phần tin ‘râu ria’ không quan trọng này, không muốn quấy rầy Triệt Triệt điện hạ vốn đã rất cực khổ với vô vàn chiến báo.

Rất nhiều lúc, lịch sử bị thay đổi đều bắt nguồn từ những chuyện vặt ‘râu ria’ không đáng kể như thế này. Cũng ví như, tin tức không đến được tay người duy nhất hiện giờ biết được hướng đi của Gia Cát Nguyệt là Triệu Triệt, khiến Triệu Triệt không kịp thời cảnh báo cùng gia tăng viện binh cho Gia Cát Nguyệt.

Nhưng cho dù là vậy thì kế hoạch của Yến Tuân cũng không diễn ra thuận lợi như ý muốn. Một ngày sau, chiến báo liên tiếp được truyền về lại khiến đám tướng lĩnh đang ngồi ung dung trong trướng suýt nữa trợn ngược mắt.

Năm trăm hắc ưng quân của trung đội thứ 3 thuộc đại đội 1 bị tiêu diệt toàn bộ, không một ai sống sót.

Năm trăm khinh kỵ binh của trung đội thứ 4 lọt vào vòng vây tập kích, bị loạn tiễn bắn chết.

Thám báo đưa tin, toàn bộ khinh kỵ binh của trung đội thứ 17 đột nhiên mất tích. Sau khi phân tích, bộ tham mưu đưa ra kết luận: bảy trăm người nọ đã bị gió tuyết chôn vùi.

Ngay đó lại được tin sáu nhóm thám báo mất tích, mỗi nhóm có hai mươi người nhưng không một ai trở về báo cáo.

Đội cung thủ tiến vào đèo thông, không ai biết vì sao bọn họ lại vào đó, cũng như không ai biết được vì sao bọn họ vào mà không trở ra. Bởi vì hai tiểu đội được phái đi truy tìm cũng biệt vô tăm tích.

Bị đập tan, bị đánh bại, bị tiêu diệt rồi mất tích… cứ một chiến báo truyền về thì sắc mặt Yến Tuân lại càng xấu đi.

Đám tướng lĩnh cũng căng thẳng như gặp phải đại quân địch. Một lão tướng dè dặt đề nghị: “Hay là chúng ta cứ hợp binh lại một chỗ, chia nhỏ ra như vậy thật quá nguy hiểm.”

“Nực cười!” A Tinh hiện tại đã trở về gia nhập đoàn quân, ngồi ở tận cuối hàng, địa vị rõ ràng không bằng Trình Viễn. Hắn nghe nói thì lạnh lùng hỏi lại: “Đối phương không tới ba trăm người, còn chúng ta có đến hai mươi vạn, chênh lệch quân số xa như vậy mà còn phải hợp binh?”

Lão tướng kia vẫn cố gắng giải thích: “Nhưng thực lực đối phương cực mạnh, ai cũng có thể lấy một địch trăm…”

“Ta cũng không tán thành hợp binh.” Trình Viễn chợt lên tiếng: “Địa thế nội cảnh Bắc Yến hoang vu, lại đang có bão tuyết, ba trăm người rất dễ ẩn nấp, chúng ta có binh mà không thể dụng. Tập hợp hai mươi vạn đại quân lại một chỗ sẽ khiến đội ngũ cồng kềnh, đối phương càng dễ dàng nắm bắt hành tung của chúng ta rồi lẩn tránh hơn. Bệ hạ, thuộc hạ đề nghị tiến thành bao vây, chỉ cần phá sạch các chỗ có thể ẩn nấp thì không sợ bọn họ không hiện thân.”

“Trong trận đánh ở Tào Khâu, Trình đại tướng quân cũng từng nói thế.” A Tinh lạnh lùng liếc Trình Viễn, giễu cợt: “Sắp đặt chướng ngại vật trên mọi nẻo đường, đến đường núi nhỏ hẹp cũng không bỏ sót. Khi đó tướng quân còn dõng dạc tuyên bố rằng ngay cả một con chuột cũng không thoát khỏi tầm mắt của ngươi. Thế mà một tháng sau Gia Cát Nguyệt lại có mặt ở Nhạn Minh Quan, ăn no ngủ kỹ trong khi chúng ta vẫn còn lùng sục bở hơi tai.”

Trình Viễn nghe nói thì nhất thời sầm mặt, không nói tiếng nào mà chỉ quay sang nhìn Yến Tuân. Ai cũng biết trận chiến ở Tào Khâu là điểm cấm kỵ của Yến Tuân, tuy trách nhiệm là ở Trình Viễn hắn, chủ soái của doanh trại bị tập kích lại là Yến Tuân nên cũng không thể đổ lỗi cho ai khác. Thế nhưng Yến Tuân vẫn tựa như không nghe thấy, mặt không hề đổi sắc, mắt như sương lạnh không một gợn sóng.

A Tinh toàn thân đóng giáp nặng đẩy ghế đứng dậy, tiến hai bước về phía Yến Tuân, trầm giọng nói: “Bệ hạ, Gia Cát Nguyệt chỉ với ba trăm người lại có thể tiêu diệt hơn ba ngàn người, nhưng chúng ta lại không tìm được bất kỳ xác chết nào, chứng tỏ người bị thương cũng bị hắn mang đi mất. Bọn họ nhân số ít ỏi, hiện lại phải mang theo thương binh, tốc độ nhất định bị cản trở. Thuộc hạ xin dẫn theo một ngàn binh sĩ đi truy kích, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Ánh mắt thăm thẳm như biển của Yến Tuân lẳng lặng quét qua mặt A Tinh, cuồng phong thổi bão tuyết bay loạn bên ngoài cũng không lạnh lẽo bằng cái nhìn này. Hắn đang cẩn thận suy xét, đôi mắt lộ tâm cơ thâm trầm như sói đầu đàn.

A Tinh? Năng lực của A Tinh có thể trọng dụng, cả năm nay bị chèn ép đã mài mòn bớt gai nhọn trên người hắn, bây giờ đứng ra xin dẫn binh có lẽ chỉ để chứng minh bản thân mà thôi. Thế nhưng, vẫn không thể không đề phòng, dù sao hắn và A Sở có quan hệ thân thiết như vậy, nếu để A Sở biết được, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì?

Trong chủ trướng cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Yến Tuân, chờ đợi chỉ thị của hắn. Thời gian trôi qua từng phút một, đồng hồ cát lặng lẽ xoay, bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng chiến mã hí vang. A Tinh chạy ra nhìn thì thấy là hơn hai trăm chiến mã đang hối hả chạy tới.

Tướng lĩnh chạy đầu người đầy máu, vừa đến nơi liền lập tức hô lớn: “Đã bắt được tướng địch!”

Toàn bộ chủ trướng nhất thời chấn động, Yến Tuân cau mày, nhãn thần vốn lạnh nhạt như hồ băng chợt nổi lên gợn sóng cuồn cuộn như thủy triều. Bão tuyết bay múa đầy trời, không trung trắng xóa một màu. Binh đoàn số 1 cử đi năm trăm khinh kỵ binh, nhưng bây giờ chỉ còn lại không tới ba trăm, có thể thấy được tràng diện chiến đấu kịch liệt đến cỡ nào.

Đội trưởng Lục Hà cả người đẫm máu, vai vẫn còn cắm tên, vội vàng nhảy khỏi lưng ngựa, quỳ xuống nói với Yến Tuân: “Khởi bẩm bệ hạ, thần may mắn không làm nhục sứ mạng, đã bắt được nguyên soái quân Hạ đóng ở Tây Bắc là Gia Cát Nguyệt.”

Tất cả nghe nói liền đồng loạt mừng rỡ hoan hô. Một năm vừa qua, đại quân Bắc Yến ở Nhạn Minh Quan đã ăn không biết bao nhiêu quả đắng từ Gia Cát Nguyệt. Nam nhân này dụng binh như thần, tác chiến đã không theo binh pháp mà còn hết sức liều lĩnh, thuộc hạ đều là mãnh tướng, binh sĩ cũng can trường anh dũng, giáp chiến với quân Bắc Yến mười trận thì thắng hết chín. Huống chi hắn còn đại biểu cho đại đa số môn phiệt thế gia ủng hộ Đại Hạ trong cuộc chiến này, hắn không có mặt, tình hình thế trận sẽ bị đảo ngược.

Có điều, trong khi những người khác đang vô cùng hớn hở, Yến Tuân lại không hề có vẻ mặt khác thường gì, chỉ nhìn Lục Hà, trầm giọng nói: “Dẫn vào đây.”

“Mang hắn tới!” Lục Hà quay đầu ra lệnh.

Ngay sau đó liền có người áp giải một nam tử bị trói chặt lên. Người này khoác áo lông tím sẫm, chất liệu vô cùng quý giá, toàn thân bị thương nhiều chỗ, trên đùi bị năm sáu mũi tên cắm vào nên đã không thể đứng thẳng.

Nhìn thấy Yến Tuân, nam nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ lãnh đạm, khinh thường nhếch môi mỉm một nụ cười rồi nói: “Yến thế tử, đã lâu không gặp.”

Yến Tuân nheo mắt, nhãn thần thoáng tối đi, chậm rãi nói: “Nguyệt Thất?”

“Yến thế tử có thể đề xuất nhiều chiêu thức hèn hạ âm hiểm như vậy đối phó với thiếu gia nhà ta, thì ra là vì có trí nhớ không tệ chút nào.” Nguyệt Thất cười mỉa, trên mặt hắn có vết đao chém rách toạc, vẫn còn chảy máu không ngừng, vẻ anh tuấn phóng khoáng lúc trước đã bị nụ cười dữ tợn kia lấn át.

Yến Tuân không hề có chút dao động, chỉ lạnh lùng hỏi: “Gia Cát Nguyệt đang ở đâu?”

Nguyệt Thất đột nhiên bật cười to tựa như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, hỏi lại: “Yến thế tử không phải bị điên rồi chứ? Bằng không sao lại có thể hỏi ngu xuẩn như vậy?”

“Kéo hắn xuống, chém.” Yến Tuân lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, trầm giọng ra lệnh cho cấm vệ quân.

Nhưng trước khi rời đi hắn lại nghe được Nguyệt Thất nhẹ giọng cất tiếng, ngữ khí thong dong vô cùng tự tại, “Yến Tuân, ngươi không phải là quân nhân, tiểu nhân chỉ biết bày quỷ kế vặt vãnh như ngươi chẳng đời nào có thể là đối thủ của thiếu gia nhà ta. Ta sẽ đi trước một bước, đứng trên đường đến hoàng tuyền chờ ngươi.”

“Vậy sao?” Yến Tuân chậm rãi quay đầu lại, mắt lóe ánh nhìn sắc lạnh như đao, cất giọng thâm trầm: “Thế thì ngươi cứ việc đợi đi.”

“Muội muội hãy bước chậm thôi, phía trước đường núi khó đi. Ca ca đi trước chờ, nhìn thấy muội ta thực vui mừng…” Nguyệt Thất đã bị dẫn đi xa nhưng tiếng hát của hắn vẫn còn quanh quẩn trong gió tuyết bay đầy trời.

Yến Tuân đứng giữa trời tuyết, tuyết bám lên khuôn mặt vốn băng lãnh càng lúc càng dày.

“Bệ hạ.” Lục Hà căng thẳng nói: “Thuộc hạ có tội, nhất thời khinh suất nên mới bị lừa. Nhưng thuộc hạ đã biết hướng đi của tên cẩu tặc Gia Cát kia, sẽ lập tức đuổi theo ngay bây giờ.”

Yến Tuân thoáng liếc nhìn bội kiếm đeo bên hông Lục Hà, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa đây.”

Lục Hạ càng thêm kinh hãi, vội vã tháo bảo kiếm bên hông xuống dâng lên cho Yến Tuân, trán rịn ướt mồ hôi, lắp bắp nói: “Đây là bội kiếm của tiểu tử kia, thuộc hạ… thuộc hạ cũng đang chuẩn bị giao cho bệ hạ.”

Thân kiếm dài bốn thước (1 mét 2), lưỡi kiếm đen nhánh xen lẫn những vằn đỏ như máu, chính là bội kiếm tùy thân của Gia Cát Nguyệt – Phá Nguyệt kiếm. Yến Tuân dĩ nhiên vô cùng quen thuộc với thanh kiếm này.

“Tôn Tài, lập tức mang thanh kiếm này đuổi theo Sở đại nhân, hiện giờ nàng hẳn đang trên đường trở về Thượng Thận. Cứ nói rằng Gia Cát Nguyệt dẫn binh tập kích kho lương ở thành Cống Duyệt, vừa hay đụng độ ta. Cấm vệ bị áp đảo, ta thì bị thương, toàn quân đang bị vây khốn, tình hình hết sức nguy ngập, cần nàng lập tức dẫn binh viện trợ thành. Nhớ kỹ, phải đi đường vòng bọc sau núi, làm như ngươi vừa chật vật thoát ra từ thành Cống Duyệt rồi vô tình gặp được nàng, hiểu chưa?”

Gã tướng trẻ tuổi tên Tôn Tài lập tức quỳ xuống, thấp giọng đáp: “Thuộc hạ đã rõ.”

“Niệm Khanh, nhanh chóng chạy đến thành Cống Duyệt, truyền khẩu dụ của ta, báo cho lính canh cổng thành trong vòng một ngày phải điều chỉnh binh số, dàn cảnh đang bị bao vây.”

“Thưa rõ, thuộc hạ lập tức đi liền.”

“Trình Viễn, lập tức triệu tập hắc ưng quân, chia ra năm hướng chạy đến thành Cống Duyệt, tiếp cận phía sau Sở đại nhân, lặng lẽ hành quân, làm như chuẩn bị truy kích nhưng không được trực tiếp động thủ, hiểu chưa?”

“Dạ rõ.”

“Tề Trị, ngươi cùng Niệm Khanh đến thành Cống Duyệt trước, dọc đường truyền lệnh cho các châu quận đóng chặt cửa thành, điều động binh lính bố trí chốt vây bắt.”

“Dạ.”

“Hoắc An!”

“Có thuộc hạ.” Gã binh sĩ vận quân trang của Tú Lệ quân nghiêm chỉnh đứng ở một bên, đầu cúi thấp nhìn không rõ mặt, kính cẩn đáp lời: “Xin chờ lệnh của bệ hạ.”

“Ngươi đi cùng Lục Hà, tìm được Gia Cát Nguyệt thì biết phải nói gì rồi đấy.”

Hoắc An quỳ xuống, trầm giọng nói: “Rõ, thuộc hạ nhất định sẽ không phụ lòng thánh thượng.”

Các đội quân lần lượt theo lệnh rời đi, Yến Tuân vẫn đứng yên một chỗ, chậm rãi gọi: “A Tinh.”

A Tinh lập tức bước lên một bước, phấn khởi đáp lời: “Có thuộc hạ, xin bệ hạ ra lệnh.”

“Ngươi đến Hoài Tống thăm dò tình hình quân lương vụ xuân năm sau.”

A Tinh nhất thời ngây ra, không thể tin hỏi lại: “Bây giờ?”

“Không sai.” Yến Tuân xoay người lại, mắt lóe ánh nhìn cực kỳ sắc lạnh, nói gằn từng chữ một: “Ngay bây giờ.”

Một cơn gió lớn lại quét qua khoảng không, Yến Tuân vẫn bất động đứng đó, vạt áo đen nhánh bay phần phật trong gió lạnh. Mặt trời bị mây đen che phủ khiến bóng hoàng hôn càng thêm ảm đạm, không khí giá rét ùa về báo hiệu đại chiến đã ở ngay trước mắt.

Biết đến tối sẽ có bão tuyết cực lớn, Sở Kiều vừa cho người dựng xong lều trại chống bão thì nghe thấy phía Bắc chợt truyền đến tiếng vó ngựa hối hả. Hạ Tiêu dẫn quân đi đến thăm dò, chỉ lát sau đã trở về cùng với một tướng lĩnh trẻ tuổi.

Tướng lĩnh nọ cả người đầy máu, đầu tóc rối bời, vừa nhìn thấy Sở Kiều liền mừng rỡ như được gặp người thân, lập tức nhào tới quỳ xuống trước mặt nàng, nói to: “Tốt quá rồi, có thể gặp được Sở đại nhân ở đây! Cầu đại nhân mau dẫn binh đi cứu bệ hạ, chậm nữa sẽ không còn kịp!”

Tàn Hồng kiếm trong tay Sở Kiều rơi xuống đất đánh một tiếng *keng*, nàng mở to mắt, tiến lên lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

“Cẩu tặc Gia Cát của nước Hạ lẻn vào Bắc Yến mưu đồ thiêu hủy kho lương thực của chúng ta trữ ở thành Cống Duyệt. Đúng lúc bệ hạ đang ở gần đó, vì không rõ tình hình nên bệ hạ chỉ mang theo hai ngàn nhân mã đi viện trợ, không ngờ lại bị cẩu tặc Gia Cát vây hãm chém trọng thương, đã không thể lên ngựa. Hiện tại bệ hạ đang tử thủ trong thành, khó khăn cầm cự với đại quân Hạ đến gần năm vạn người, thuộc hạ mang ba trăm người liều chết phá vòng vây chạy ra ngoài báo tin, nhưng tất cả đều đã bỏ mạng trên đường, chỉ còn một mình thuộc hạ thoát ra được.”

Sở Kiều cau mày, trầm giọng nói: “Năm vạn quân Hạ sao có thể lặng lẽ tiến vào Bắc Yến mà không ai biết được? Ngươi nói rõ ràng một lượt cho ta nghe!”

Gã tướng lĩnh trẻ tuổi mặt lấm lem bụi đất, hai mắt vằn tia máu, căm phẫn nói to: “Thuộc hạ cũng không biết, bọn chúng giống như từ trên trời nhảy xuống vậy. Gã Gia Cát Nguyệt kia kiếm pháp tinh diệu, chỉ một chiêu đã đâm kiếm xuyên thủng ngực bệ hạ, nếu không nhờ A Tinh liều chết cứu giá thì bệ hạ đã nguy cơ trùng trùng rồi. Cả gã tướng tên Nguyệt Thất gì đó cũng đã ba lần tập kích cửa thành, giết gần hết các huynh đệ quân ta…”

Tôn Tài cầm lấy trường kiếm đeo bên hông dâng lên, vừa nói vừa khóc: “Phải rồi, đây chính là bảo kiếm mà cẩu tặc Gia Cát đã dùng đả thương bệ hạ. Kiếm bị xẹt vào xương vai của bệ hạ nên hắn mới không kịp thời rút ra.”

Sở Kiều nhất thời sững ra, chậm rãi nhận lấy trường kiếm. Cán kiếm theo phong cách cổ xưa, lưỡi kiếm mang hoa văn đỏ như máu, đích thực là Phá Nguyệt kiếm. Nàng siết chặt thanh kiếm, tận lực kiềm chế để thân thể không run rẩy, trong mắt như có bão tuyết, giá rét đến cực cùng.

Gia Cát Nguyệt, sao hắn lại có thể? Hắn đã chính miệng nói lần này mình đến Bắc Yến không phải vì chiến sự, sao có thể nào lại đi thiêu hủy kho lương ở thành Cống Duyệt, thậm chí còn ám sát Yến Tuân?

Nhưng nếu không phải thế thì đây là cái gì? Máu dính trên Phá Nguyệt kiếm là của ai mới được?

“Đại nhân! Xin hãy nhanh chân, bằng không sẽ không còn kịp nữa!” Tôn Tài quỳ xuống liên tục dập đầu, van nài.

Sở Kiều hít sâu một hơi, cảm thấy cả người như chìm trong sông băng.

Nếu Yến Tuân có mệnh hệ nào, chẳng phải là đều do nàng hại sao?

Nàng nhanh nhẹn phi thân lên lưng ngựa, ráo hoảnh nói với thuộc hạ: “Dỡ trại! Toàn quân đi thành Cống Duyệt!

Đại quân nhanh chóng xuất phát, thoáng sau đã biến mất trên trời tuyết mênh mông. Rất nhanh sau đó liền có một đội nhân mã khác giẫm lên đồng tuyết vốn đã hỗn loạn, đuổi theo đại quân vừa rời đi.

Tối nay lại là một đêm không ngủ.

Khi Hoắc An tìm được đến sơn cốc Minh Tây, nơi Gia Cát Nguyệt ẩn náu thì trời đã sập tối. Đội ngũ ba trăm người nay chỉ còn lại không đến hai trăm vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ cùng khả năng chiến đấu. Sơn cốc này có lối vào rất hẹp nên dễ thủ khó công, trong cốc lại có nhiều thú hoang sinh sống nên lương thực không hề là vấn đề, không quá khó để cầm cự qua ba ngày. Sau ba ngày, Triệu Triệt tất nhiên sẽ phát hiện ra sự giảm sút của quân số Bắc Yến đóng ở Nhạn Minh Quan, nhất định sẽ nhân cơ hội công kích. Khi đó, Yến Tuân sẽ không thể không trở về viện binh, nhờ vậy Gia Cát Nguyệt cũng sẽ có cơ hội chạy trốn.

Chỉ liếc nhìn một cái, Hoắc An liền hiểu sự cao minh trong kế sách của Yến Tuân. Nơi này có địa thế như vậy, nếu cứ cố chấp công kích thì giá phải trả cũng không ít.

“Gia Cát tướng quân, ta là Hoắc An, thống lĩnh Tú lệ quân, thuộc hạ của Sở đại nhân. Ta có chuyện quan trọng muốn báo cho ngài.”

Phong thái vẫn ung dung, ánh mắt vẫn cơ trí như cũ, vạt áo sạch sẽ không dính bụi đất, dẫu đang chạy trốn thì Gia Cát Nguyệt vẫn chẳng hề có chút bối rối. Hắn lãnh đạm liếc nhìn Hoắc An, chậm rãi nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì Hạ Tiêu mới là thống lĩnh của Tú lệ quân.”

“Hạ Tiêu đại nhân đã tử trận, chức vị hiện nay do ta tiếp nhận.” Ánh mắt không hề dao động, Hoắc An mặt không đổi sắc trầm giọng nói.

Gia Cát Nguyệt nghe nói thì thoáng nhướng mày, nhưng không hỏi tới mà chỉ lãnh đạm nhìn người trước mặt, ánh mắt tìm tòi sắc bén tựa đao khiến người đối diện cảm thấy như bị bóc trần.

Hoắc An cố bình tâm, trấn tĩnh nói: “Đại nhân chúng ta chuyển lời báo cho tướng quân biết là hành tung của ngài đã bị lộ, cần phải rời đi ngay lập tức. Đại nhân đã an bài một mật đạo ở núi Hạ Lan cho tướng quân, nếu tướng quân tin tưởng nàng thì có thể theo đường này rời khỏi Bắc Yến chạy đến Biện Đường. Nếu ngài đã có đường khác thì cũng nên mau chóng rời khỏi nơi này, đại quân Bắc Yến do bệ hạ phái đi đã sắp tìm đến đây, không đi thì e không còn cơ hội nữa.”

“Đại nhân các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hạ Tiêu lại tử trận?”

Hoắc An hơi biến sắc, im lặng suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Đại nhân chúng ta chỉ bảo ta chuyển những lời này, những chuyện khác, xin thứ lỗi, ta không thể trả lời.” Nói xong hắn liền xoay người muốn đi.

Gia Cát Nguyệt lên tiếng bảo hắn đứng lại nhưng Hoắc An vẫn không dừng bước. Một kiếm sĩ trẻ tuổi lập tức rút trường kiếm ra gác lên cổ hắn, lạnh lùng nói: “Không nghe thấy thiếu gia nhà ta đang gọi ngươi sao?”

Hoắc An quay đầu sang thì thấy đó là một thanh niên chỉ khoảng mười tám mười chín nhưng lại có ánh mắt sắc bén như gươm.

“Nguyệt Cửu, không được làm càn.” Gia Cát Nguyệt trầm giọng trách, kiếm sĩ trẻ tuổi lập tức cúi đầu lui lại mấy bước.

Hoắc An quay lại nhìn vào con ngươi tĩnh lặng của Gia Cát Nguyệt, chậm rãi nói: “Tướng quân, nội bộ chúng ta xuất hiện phản đồ, không những hại ngài mà còn hại cả Sở đại nhân. Bệ hạ muốn đại nhân đi giết ngài, đại nhân không đồng ý, còn cử quân ngăn đội ngũ bệ hạ phái đi giết ngài nên hiện giờ đã bị coi như phản quân. Chuyện đã đến nước này, hiện tại ta cũng không mặt mũi trở về gặp Sở đại nhân nữa, chỉ hy vọng tướng quân có thể nghe lời đại nhân nhanh chóng rời đi… bằng không chín ngàn tướng sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ và đại nhân chúng ta sẽ hy sinh vô ích.”

Dứt lời Hoắc An lập tức rút kiếm ra xẹt ngang cổ. Gia Cát Nguyệt nhanh tay cản đường kiếm nhưng vẫn không kịp, Hoắc An đã ngã xuống, trên cổ chảy máu tươi ròng ròng.

Mông Phong cúi xuống xem xét một lúc mới ngẩng đầu lên nói: “Không phải lo, không chết được.”

Gia Cát Nguyệt âm trầm đưa mắt nhìn đồng tuyết bên ngoài, thật lâu không nói gì. Chúng thuộc hạ cũng nhìn hắn, một người lên tiếng: “Tướng quân, lời người này không thể tin tưởng hoàn toàn.”

Gia Cát Nguyệt gật đầu, “Phái người thăm dò.”

“Dạ!”

Đến sáng, một thám báo vội vã trở về, trầm giọng báo: “Tướng quân, đã xác minh, một canh giờ trước có dân chúng nhìn thấy Sở đại nhân dẫn binh chạy về phía thành Cống Duyệt, tốc độ rất nhanh. Thuộc hạ đã cẩn thận tra xét dấu chân ngựa, hỗn loạn như đi bị truy kích. Nhưng trước mắt vẫn chưa có tin Bắc Yến phát lệnh truy nã Sở đại nhân.”

Gia Cát Nguyệt gật đầu, không nói gì, đại não vận động với tốc độ cực nhanh.

Một lát sau lại có thêm một thám báo trở về, báo cáo: “Tướng quân, đã xác minh, Trình Viễn thống lĩnh hắc ưng quân chia thành năm hướng đang đuổi theo Sở cô nương, quân số chừng mười vạn trở lên.”

“Thiếu gia, các quận huyện dọc đường đến thành Cống Duyệt cũng lần lượt cho quân thiết lập rào cản, dân binh tỏa ra tra xét khắp nơi, thành Cống Duyệt cũng đã điều động quân thủ thành, tình hình không hay lắm.”

“Tướng quân, Yến Tuân cũng đang chạy về phía thành Cống Duyệt.”

Cuồng phong thổi ào ạt, tuyết bay trắng trời, đồng màu với mặt đất trắng xóa. Thân hình khoác áo lông chồn bạc cao thẳng của Gia Cát Nguyệt đột nhiên đi về phía chiến mã, giọng không lớn nhưng rất kiên quyết, “Đi thành Cống Duyệt.”

“Tướng quân!” Mông Phong vội vã bắt lấy cương ngựa của Gia Cát Nguyệt rồi chạy đến ngăn ở trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Người không thể đi.”

Gia Cát Nguyệt lạnh nhạt ngước mắt lên, không nói tiếng nào nhưng Mông Phong vẫn hiểu rất rõ ý tứ trong mắt hắn.

Thiếu nữ lộ vẻ nghiêm nghị hiếm thấy, “Chuyện này có rất nhiều điểm đáng nghi, mà cho dù là thật thì thực lực hiện giờ cũng không cho phép chúng ta hành động thiếu suy nghĩ.”

Phó tướng Thẩm Nhữ của Gia Cát Nguyệt vốn xuất thân là một nô gia chăn ngựa, nhưng nhờ thiên phú cực cao cùng chăm chỉ rèn luyện nên đã được trừ nô tịch, được đề bạt làm phó thống lĩnh đội ngũ. Thẩm Nhữ nghe nói cũng trầm giọng tán thành: “Thuộc hạ cũng cảm thấy chuyện này quá sức kỳ quặc. Nếu đã là hành động bí mật thì sao có thể để chúng ta dọ thám được dễ dàng như vậy? Hơn nữa, thời gian còn trùng hợp đến vậy?”

Nguyệt Cửu nhíu mày, “Thiếu gia, thuộc hạ cũng cảm thấy rất khả nghi.”

“Tướng quân, thật sự quá mức trùng hợp, cứ coi như là thật đi nữa, vậy làm sao gã tên Hoắc An kia lại có thể tìm ra chúng ta? Hắn có thể tìm tới chỗ này, chẳng phải đã nói rõ cô gái gọi Sở Kiều kia vẫn luôn theo dõi chúng ta sao? Cẩn thận phòng bị không bao giờ thừa, ta cũng cảm thấy nên tìm cách rút lui sớm mới là thượng sách.”

“Các ngươi nói cũng đúng.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, chậm rãi nói.

Tất cả nghe nói thì nhất thời vui vẻ ra mặt, nhưng vừa thầm nghĩ tướng quân nhà mình rốt cuộc đã nghĩ thông thì lại nhanh chóng thấy Gia Cát Nguyệt đã nhướng mày, rất nghiêm túc nhìn bọn họ một lượt, trầm giọng hỏi: “Nhưng nếu lời hắn nói là thật, vậy phải làm thế nào?”

Tất cả lập tức ngẩn ra. Đúng vậy, nếu là thật, nếu để mặc Yến Tuân tự tác, chẳng phải Sở Kiều nhất định sẽ mất mạng sao? Nếu quả thật như thế, vậy phải làm thế nào?

Gia Cát Nguyệt không đợi bọn họ trả lời, nhanh chóng tung mình lên lưng ngựa.

Tất cả kinh hoảng, rối rít tiến lên ngăn cản, Mông Phong tận tình khuyên nhủ: “Tướng quân, ta cảm thấy chuyện này tám phần là bẫy do Yến Tuân cố ý bày ra để dụ ngài mắc câu…”

“Tám phần là giả, vậy hai phần còn lại thì sao?”

Mông Phong nhất thời trợn tròn mắt, miệng há hốc, “Chẳng lẽ vì hai phần này mà ngài chấp nhận mạo hiểm?”

Gia Cát Nguyệt không đáp mà chỉ lẳng lặng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vốn không thể khẳng định …”

Câu nói bị bỏ dở, không rõ là khẳng định chuyện gì, vẻ mặt đột nhiên trở nên mơ hồ, nam nhân lặng lẽ ngước mặt lên nhìn bão tuyết bay mù mịt ở chân trời xa xa, khóe miệng chợt nở một nụ cười lạnh, nói: “Huống hồ, Yến Tuân có muốn mạng của Gia Cát Nguyệt ta cũng không dễ như vậy.”

“Nguyệt Cửu.” Một tia rét lạnh pha chút tàn nhẫn xẹt qua mắt Gia Cát Nguyệt, “Báo cho Nguyệt Đại, chúng ta bắt đầu kế hoạch hai.”

Kế hoạch hai?

Trong mắt Nguyệt Cửu hiện ra một tia ngỡ ngàng, nhưng chỉ trong thoáng chốc liền bừng tỉnh, hắn lập tức ‘dạ’ một tiếng rồi linh hoạt tung mình lên ngựa.

Tiếng vó ngựa xa dần, Gia Cát Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, khẽ nheo mắt, trong đôi mắt ngàn năm bình thản như có mạch nước ngầm chảy qua. Hắn luôn là người như vậy, luôn có thể tiên liệu tất cả mọi chuyện, dự trù cho cả kết cục xấu nhất.

Trong khoảng không tuyết bay mịt mù trước mặt, nam nhân như nhìn thấy được hình ảnh một người đang vẫy tay với mình…

Nếu tất cả là sự thật, lẽ nào… lẽ nào hắn cũng có một chút hy vọng? Vì hắn mà nàng không ngại trở mặt với Yến Tuân, lẽ nào trong lòng nàng, hắn cũng có chút chỗ đứng nào đó?

Nghĩ tới đây, Gia Cát Nguyệt không khỏi phiền muộn, lắc đầu bật cười. Hắn lại bị người khác nắm tử huyệt rồi…

Vó ngựa cuồn cuộn trong bão tuyết kéo về phía thành Cống Duyệt. Mặt trời vừa lên liền bị mây đen che khuất, khiến trời đất vẫn tối mịt.

Hôm nay, thành trì cất giữ lương thực của đại quân Bắc Yến nghênh đón cơn chấn động mang tính lịch sử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.