Xuyên Không Qua Gặp Chân Tình

Chương 37




Nghe được lời nói của Diệp Hinh Tuyết mọi người ở đây bớt rung sợ đi, khinh thường nhìn Diệp Y Lam.

Diệp Y Lam thấy vậy thì câu môi cười nhạt.

“ Ý ngươi là ngươi mới là hoàng hậu sao? Ta chỉ là tốt thế mạng dẹp loạn nữ nhân hậu cung cho ngươi?”

“ Đó là tất nhiên, coi như ngươi hiểu biết.”

Diệp Hinh Tuyết đắc ý ra vẽ nói, đám người xung quanh cũng bừng tỉnh hiểu ra, càng khinh thường nhìn Diệp Y Lam.

“ Vậy sao? Hoàng thượng thì ra ngài muốn mạng của ta sao. “ Diệp Y Lam lạnh nhạt nhìn về phía xe ngựa.

Quân Phong Minh đang ngồi trong xe ngựa uống trà, nghe được giọng điệu của nàng thì cười khổ, xem ra hắn phải mất đoạn thời gian dỗ nàng rồi.

Mọi người xung quanh cũng khó hiểu nhìn về phía xe ngựa, chẳng lẽ hoàng thượng ở trên xe.

Vậy....

Mọi người hít khí có chút không thông, bọn họ cũng không dám nghĩ đến kết cục sau cùng.

Quân Phong Minh từ từ đi ra khỏi xe ngựa, sau đó cũng không cần người giúp trực tiếp bước xuống.

Khí độ lạnh nhạt, kinh thế của một bậc quân vương khiến người ta lạnh rung.

Hắn đảo mắt qua mọi người một lượt sau đó bước đến bên cạnh Diệp Y Lam, rất tự nhiên hạ mình sửa tóc có phần rối của nàng.

Ôn nhu cười với nàng: “ Ái phi, trẫm như thế nào có thể muốn mạng nàng, ái phi nàng nghĩ nhiều rồi.”

( Khụ khụ, ái phi???? Ngươi nói chuyện thật dễ nghe, Lam Nhi, ngươi tốt nhất đừng tin a~ lời đường mật rồi cũng sẽ có ngày chết tất tưởi.

DYL: Ta tất nhiên không tin.

QPM: không vui, TAN, ngươi hình như dạo này quá rãnh rỗi, lên am ni cô tụng kinh đi.

Tiểu Nhã: Ngao, ta dù gì cũng là thân nương, thân nương đó, không tôn trọng gì hết.

DYL: Thật ra có là thân nương cũng không quan trọng.

Tiểu Nhã: Ai, số tôi vì sao lại làm thân nương cho hai người này. Thật bi ai mà.)

Mí mắt Diệp Y Lam giật giật sau đó cũng nở nụ cười khuynh thành:

“ Mọi người ở đây ai cũng nghĩ vậy, vừa nãy ngài cũng nghe mà.”

Mọi người vã mồ hôi, hoàng hậu, ngài đừng cười nữa, nụ cười càng đẹp càng khiến mọi người bất an.

Đây chẳng phải tiên nữ, là ác ma giá lâm mà.

“ Vậy sao? Ái phi nghe nhầm rồi. Hoặc là bọn họ nằm mộng giữa ban ngày rồi.”

Khoé miệng Quân Mặc Diễn có chút co quắt, đây không phải hoàng huynh của y, tuyệt đối không phải, y không quen người này.

Hoàng huynh, huynh mau mau hiển linh đi.

“ A, phải rồi, Diệp Thừa Tướng, lễ nghi mà thứ nữ quý phủ dạy ra khiến trẫm cảm thấy khanh quá lớn tuổi rồi, ngay cả lễ nghi cũng không có.” Không để Quân Mặc Diễn than trời quá lâu, Quân Phong Minh lạnh giọng nói với đám người trước mắt.

Diệp Vân Thanh khó khăn lắm mới hồi thần lập tức quý xuống:

“ Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Thấy ông ta quỳ tất cả mọi người cũng quỳ chỉ có Diệp Hinh Tuyết khoé miệng dình tơ màu, ánh mắt uỷ khuất nhìn Quân Phong Minh.

Nàng ta cố gắng đứng dậy, uốn éo đến chổ hắn: “ Thần nữ tham kiến hoàng thượng.”

Tiếng nói thanh nhã, khiến người ta liên tưởng đến nữ tử chanh chua lúc nãy là người khác chứ không phải nàng.

Khoé miệng Diệp Y Lam giật giật, thái độ lật nhanh còn hơn lật sách, đôi mắt nàng lúc này mới nhìn kĩ bước chân của Diệp Hinh Tuyết... Lúc nãy nàng thấy rõ ánh mắt của nàng ta, không phải khinh thường mà là thản nhiên, đúng vậy, vô cùng thản nhiên...

Nàng ta chẳng lẽ là....?

Khoé miệng Diệp Y Lam nhếch lên ẩn ý nhìn về phía Diệp Vân Phong.

“ Tất cả đều đứng lên đi.”

Diệp Vân Phong nhanh chóng đừng dậy, cung kính cuối người:

“ Hạ thần không biết hoàng thượng giá lâm, không kịp đón tiếp, thất kính thất kính.”

“ Ai, nếu như trẫm không phải bất ngờ xuất hiện ở đây có phải hay không hoàng hậu của trẫm tuỳ ý cho các ngươi khi dễ.”

Quân Phong Minh vẫn luôn để ý đến nàng nên vừa thấy khoé mắt đầy ẩn ý của nàng khiến hắn cũng có chút nghi hoặc, hắn theo mắt nàng nhìn Diệp Hinh Tuyết lại nhìn Diệp Vân Thanh, hình như hắn nghĩ tới cái gì đó, lập tức hiểu rõ.

“ Hạ thần không dám, hạ thần dạy nữ nhi không nghiêm để hoàng thượng chê cười, hạ thần nhất định sẽ nghiêm trị nữ nhi của mình, kính xin hoàng thượng lượng thứ.”

“ Phụ thân, con không sai. Chẳng phải người luôn nói tiện nhân kia không xứng ở danh vị hoàng hậu sao?” Diệp Hinh Tuyết không phục nói.

Gân xanh trên trán Diệp Vân Thanh nổi lên.

“ Càn rỡ, người đâu, đem tứ tiểu thư nhốt về viện. Ngươi nhanh lập tức về chép nữ giới cho ta, còn nữa, cấm túc một năm không cho ra khỏi cửa.”

“ Phụ thân, người vì tiện nhân kia mà phạt con, phụ thân người không phải nói tiện nhân kia không xứng làm con ngài sao.” Diệp Hinh Tuyết phụng phịu nói.

“ Mau đem tứ tiểu thư đi. Phạt quỳ ở phật đường 6 ngày, cấm túc 3 năm.” Ông ta không kiên nhẫn nói.

Thấy đám người kia lôi Diệp Hinh Tuyết đi, chỉ thấy khi Diệp Hinh Tuyết phản ứng mạnh mẽ đòi sông ra ngoài, nhưng cứ thế bị kéo đi, nhưng khi sắp khuất cánh cửa, đôi mắt nàng ta đầy ý cười nhìn Diệp Y Lam.

Diệp Y Lam hơi nghiên đầu nhìn đi hương khác, trong mắt lờ mờ có ánh sáng.

Thật có ý tứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.