Xuyên Không: Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc

Chương 9




Editor: Nguyetmai

Tất cả mọi người đều ngẩn ra khi nhìn thấy trên tay Hồng Tiểu Phúc là hạt nhân tinh thể màu vàng còn dính chút dịch nhờn.

Nhóm người Lý Hạc đều biết có thể tìm được hạt nhân tinh thể từ trong đầu của sinh vật ở dị giới, dù sao trên app cũng đã giới thiệu khá cặn kẽ phương diện này.

Trong đó, hạt nhân tinh thể màu đỏ trị giá 5.000 tệ một viên, hạt nhân tinh thể màu cam cấp hai trị giá 50.000 tệ.

Những thứ này đều là giá mua niêm yết của quốc gia, công dụng chủ yếu là chế tạo thuốc LV1 và LV2. Cho nên hầu như những người thức tỉnh khi nhận được thứ này đều lựa chọn giao cho quốc gia, vì dù sao đồ chơi này không giao nộp cũng chẳng để làm gì. Họ cũng không thể tự chế tạo thuốc và rèn vũ khí, cùng lắm cũng chỉ có thể dùng làm đồ trang sức.

Lúc đầu theo suy nghĩ của Lý Hạc, mặc dù con nhện này LV3 nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một con côn trùng, liệu có thể đào ra được thứ gì tốt chứ?

Kết quả vậy mà lại đào ra được…

"Đây là hạt nhân tinh thể LV3 sao?" Lý Hạc trợn to hai mắt: "Có thật sao?"

"Ha ha, anh Hạc, giờ anh đã tin chưa?" Triệu Minh đứng bên cạnh cười to: "Anh Phúc của bọn em là bàn tay vàng trong làng đào bảo vật đấy."

"Lợi hại, lợi hại!" Lý Hạc hít một hơi thật sâu, nói: "Sau này nếu có cơ hội, chúng tôi mà đánh được thứ gì đó tốt tốt, tôi sẽ nhắn tin nhờ Tiểu Phúc đến đào giúp."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau...

Chuyện này cũng có thể lắm chứ!

Nói thế nào đi chăng nữa, những thứ được sản xuất trong dị cảnh cũng tương đối đáng tiền, đào ra ít nào mọi người kiếm thêm ít đó có phải tuyệt không?

Hồng Tiểu Phúc vẫn tiếp tục đào ở phía bên kia.

Ngoại trừ vật kia ra, trong đầu cũng chẳng còn gì khác.

Cho nên cậu tiếp tục đào xuống phần bụng con nhện.

Bụng con nhện LV3 này tuy lớn nhưng thực ra chẳng có thứ gì hữu dụng. Có điều, cái chính là túi tơ của nó, thứ này có khi nào lại là đồ tốt chăng?

"Ai muốn lấy thứ này?" Sau khi moi được túi tơ, Hồng Tiểu Phúc thuận tay ném về phía mọi người: "Mang về đi, chưa biết chừng sau này còn có tác dụng."

"Để tớ!" Triệu Minh cười ha hả cất túi tơ vào ba lô.

Coi như đã xử lý xong con nhện lớn.

Kế tiếp là hai con nhện con LV2. Hai con này thì đơn giản rồi, hai hạt nhân tinh thể màu cam, cộng thêm hai túi tơ.

Về mặt tổng thể, lần này thu hoạch cũng không ít, ít nhất hạt nhân tinh thể màu vàng LV3 sẽ bán được không ít tiền. Hơn nữa, hai viên hạt nhân tinh thể màu cam cũng đã được trăm ngàn, trên đường còn đào được huyết ngọc, ít nhất cũng đã thu được khoảng 600.000, 700.000 tệ rồi.

Chia theo đầu người thì mỗi người cũng đã được khoảng 40.000, 50.000 tệ.

Vừa mới vào cửa đã thu hoạch lớn như vậy, mọi người đều có chút không nỡ rời đi.

Con nhện này cũng không có gì khó đối phó cả, hay là, ôi chao, hay là lại đi dạo bên trong một chút?

"Tiểu Phúc, Tiểu Phúc." Lúc này Lý Tiểu Hổ đột nhiên hưng phấn, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi, lúc còn bị trói, tôi đã thấy ngoài ba con nhện này ra, bên trong có một con nhện cực lớn, nó cực kỳ lợi hại, so với con nhện này thì to hơn nhiều, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng màu vàng. Tôi thấy ít nhất thực lực của nó cũng phải là LV 3.5! Nếu có thể giết chết nó, chắc chắn chúng ta có thể mang về không ít đồ tốt đâu!"

Mọi người: "Oa!!!"

Bên trong còn có một con nhện to LV3 đấy!

Điều này chứng tỏ chuyện gì? Chứng tỏ tiền đấy! Bên trong có rất nhiều tiền!

"Tiểu Phúc, cậu thấy sao?" Trước đây, Lý Hạc đã từng gặp nguy hiểm ở chỗ này, nên kỳ thực cũng không dám tiến vào. Có điều bây giờ nhiều người như vậy, Tiểu Hổ còn nói bên trong có một con nhện lớn hơn, anh ta có chút mong chờ, sau khi suy nghĩ một chút, Lý Hạc nói: "Đi tiếp vào bên trong hay là trực tiếp trở về?"

"Không cần vội vàng!" Hồng Tiểu Phúc nhìn bốn phía: "Để tôi xem tình hình ở đây như thế nào trước đã."

Thần may mắn lại muốn ra tay rồi!

Trong lòng mọi người có tiếng nói vang lên, tất cả mọi con mắt đều chăm chú nhìn lên người Hồng Tiểu Phúc, sau đó khẽ bàn luận.

Tô Oánh: "Tiểu Phúc lại chuẩn bị làm thầy bói đấy!"

Triệu Minh: "Anh Phúc ra tay thì chưa từng đi về tay không!"

Trương Dương: "Ôi chao, mọi người nói thử xem, vào hay không vào?"

Lý Thiên Kỳ: "Đây là huyền học đúng không? Hiện tại mặc dù chúng ta không biết trong đó như thế nào, nhưng chỉ cần anh Phúc ra tay, mọi thứ sẽ phát triển theo phương hướng tốt đẹp! Tớ tin chắc chắn là có thể vào!"

Mọi người cùng nhau gật đầu: "Có lý!"

Bọn họ tràn đầy lòng tin dành cho Hồng Tiểu Phúc. Lúc này, Hồng Tiểu Phúc lôi từ trong ba lô ra một chiếc bóng đèn ắc quy chuyên dùng để chiếu sáng trong dị cảnh, cậu thắp sáng sau đó để dưới đất.

Loại đèn chiếu sáng chuyên dụng này sử dụng phương thức chiếu sáng của đèn huỳnh quang, sử dụng loại bình ắc quy nhỏ làm nguồn năng lượng, có thể chiếu sáng liên tục trong 24h, độ sáng khoảng 100W. Đèn vừa được thắp sáng đã khiến toàn bộ đại sảnh rõ từng đường nét.

Trước đây khi tiến vào, bọn họ chẳng dám chiếu sáng, cho nên cũng chưa nhìn rõ nơi này.

Bây giờ sau khi được thắp sáng, họ liền cảm thấy khác biệt.

Toàn bộ đại sảnh là một hang động nằm trong một ngọn núi, xung quanh đều là nham thạch, phía trên được bao phủ bởi những lưới tơ màu xám trắng.

Trên mặt đất có không ít xác khô của động vật, chắc là bị ba con nhện hút cạn máu.

Mà ở phần đỉnh động cùng với vách tường, thỉnh thoảng lại hiện lên ánh sáng màu đỏ, chính là huyết ngọc dị cảnh, có tác dụng rất lớn đối với việc hồi phục. Dựa theo tình hình hiện tại, nơi đây tuyệt đối là một nơi chứa đựng tài nguyên để tu luyện. Nếu khai thác tốt đống huyết ngọc này thì số lượng dữ trữ được cũng không hề nhỏ.

"Hồng Tiểu Phúc, sao rồi?" Triệu Minh ở bên cuống cuồng hỏi: "Tớ cảm thấy nơi này tuyệt đối là một địa điểm tốt! Cậu nghĩ mà xem, chúng ta đang là một đội RAID*! Không thể vừa mới vào đã rời đi được, đúng không?"

*RAID là hình thức ghép nhiều ổ đĩa cứng vật lý thành một hệ thống ổ đĩa cứng có chức năng gia tăng tốc độ đọc/ghi dữ liệu hoặc nhằm tăng thêm sự an toàn của dữ liệu chứa trên hệ thống đĩa hoặc kết hợp cả hai yếu tố trên, ý của Triệu Minh là đội của họ với đội của Lý Hạc là một tổ hợp tuyệt vời có sức chiến đấu lại vô cùng an toàn.

Đây chính là cái gọi là người đông thế mạnh, hiện tại ở đây có tổng cộng mười hai người, còn có một con Chuột Bự, một con Husky. Một đội hình lớn như vậy mà vừa vào cửa đã trở về, vậy thì thật quá phí phạm.

"Đúng là một địa điểm tốt!" Hồng Tiểu Phúc gật đầu: "Vừa rồi tớ đã nhìn qua, khoan hãy nói về việc nơi này có rất nhiều tài nguyên, cái chính là bên trong có vẻ vẫn còn thứ tốt hơn!"

Bên trong có vẻ còn có thứ tốt hơn!

Vừa nghe Hồng Tiểu Phúc nói đến đây, tất cả đều cảm thấy hưng phấn!

Hồng Tiểu Phúc là ai? Là Thần may mắn! Thần may mắn đấy!

Thần may mắn nói bên trong có thứ tốt, thế thì phải đi thôi!

"Hồng Tiểu Phúc! Tớ biết cậu là đáng tin nhất mà!" Triệu Minh mặt mày hớn hở ôm lấy bả vai Hồng Tiểu Phúc: "Vậy hiện giờ, chúng ta đi vào sao?"

"Trước không cần vội." Hồng Tiểu Phúc nói: "Tớ luôn cảm giác rằng, nếu cứ đi bừa vào bên trong chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Chủ yếu là trang bị chúng ta chưa được, không phá vỡ được phòng thủ, vừa rồi giết con nhện LV3 đã tốn nhiều công sức như vậy, về sau nếu như gặp tận hai con thì có phải phiền phức không?"

Câu này nghe cũng có lý.

Nếu cứ tuỳ tiện đi vào, nhỡ đâu gặp phải hai con nhện lớn LV3, vậy thì cũng thật nguy hiểm.

Quan trọng là không phá được phòng thủ, rắc rối nhất là không giết được đối phương.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Triệu Minh cực kỳ tin tưởng Hồng Tiểu Phúc, Thần may mắn nói bên trong nguy hiểm thì chắc chắn không thể vào: "Nếu không chúng ta trở về đi nâng cấp thêm trang bị, sau đó gọi đội Đại Tráng đến cùng?"

"Được, trở về nâng cấp trang bị một chút." Hồng Tiểu Phúc suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Dù sao cũng không phải chuyện một chốc một nhát. Chúng ta trở về nâng cấp trang bị một chút. Không phải trang bị LV3 đã bắt đầu được sản xuất rồi sao? Vậy đổi xong rồi trở lại."

Mạng sống chỉ có một, tuy báu vật tốt nhưng phải còn sống mới được hưởng.

Lúc này mọi người cùng gật đầu: "Được, vậy cứ về trước đã."

Từ trong huyệt động của đám nhện đi ra, mọi người đều cảm thấy không khí ở bên ngoài thật trong lành, không khỏi hít thêm vài cái! Sướng!

Mọi người theo đường cũ trở về, kết quả đi chưa được năm mươi mét, họ nghe được phía trước có tiếng nói chuyện truyền đến!

Lại có người tới sao?

Đám người quay sang nhìn nhau, tình huống gì đây? Nơi này biến thành chợ bán thức ăn rồi à?

Âm thanh kia rõ ràng là tiếng người nói chuyện, nhưng cũng không phải tiếng Trung, nhất thời mọi người đều tò mò, sau đó cùng nhau gật đầu, rón rén tìm một tảng đá lớn, đi vòng qua phía sau núp xuống.

Nghe thêm một lúc, Tô Oánh bỗng nhiên nhíu mày, nói: "Hình như… Là tiếng Ấn Độ?"

Tiếng Ấn Độ?

Nói cách khác, người Ấn Độ chạy tới nơi này?

Ừ…

Có thể lắm, Ấn Độ được xưng là một dân tộc cởi mở, họ chạy tới nơi này để thử xem mình có sợ chết hay không thật sự là hợp tình hợp lý…

Thực ra hiện tại ngôn ngữ chính của Ấn Độ vẫn là tiếng Anh. Có điều trong giao tiếp của những người Ấn Độ thông thường, tiếng Ấn Độ vẫn là một ngôn ngữ quan trọng, mặc dù ở bên ngoài và ở bên trong quốc gia họ phải nói hai ngôn ngữ khác nhau.

"Làm sao bây giờ?" Tô Oánh cuống cuồng hỏi: "Nghe không hiểu họ nói gì, mọi người thì sao?"

Đám người cùng nhau lắc đầu: "Nghe không hiểu, hình như bọn họ đang nói bằng ngôn ngữ Ấn Độ gốc, ngay cả tiếng Anh cũng không giúp được gì."

Chuyện này cũng không dễ.

Ngôn ngữ không giống nhau.

Nếu như có thể hiểu bọn họ nói gì vậy thì có thể dễ dàng biết được nội dung cuộc nói chuyện mà phân tích xem mục đích của họ là gì.

Có điều ngôn ngữ không hiểu, họ lại là người ngoại quốc, người xưa có câu rất hay, không phải dân tộc mình trong lòng chắc chắn có suy nghĩ khác, có trời mới biết họ đang lén lén lút lút ở đây để nghiên cứu thứ đồ chơi gì chứ.

Cả nhóm người bọn họ bắt đầu ngồi nghĩ cách đối phó, Hồng Tiểu Phúc nhìn về hướng phát ra âm thanh, sau đó lại nhìn xung quanh bên cạnh, nhỏ giọng: "Chúng ta tiến gần hơn một chút, nhìn thử xem."

Mọi người cùng nhau gật đầu: "Được!"

Lúc này một đám người tiến gần với nơi phát ra âm thanh, đợi đến khi chỉ cách năm, sáu mét, âm thanh càng trở nên rõ ràng hơn.

Hồng Tiểu Phúc nhìn xung quanh, sau đó nhìn lại địa hình nơi này. Địa hình nơi này vẫn có rất nhiều tảng đá lớn, ở trung tâm của dãy núi có rất nhiều cây cối, lúc này, Hồng Tiểu Phúc nhỏ giọng nói: "Trương Dương, cậu có thể tìm một chỗ rồi quan sát được không?"

Trương Dương là người thức tỉnh toàn diện, tương đối nhanh nhẹn, đương nhiên cậu ta có thể leo lên cao.

Lúc này Trương Dương gật đầu: "Được, chờ tớ một chút."

Nói xong, cậu ta liền tìm một tảng đá lớn, dùng cả tay cả chân để trèo lên.

Cậu ta trèo lên trên cao rất nhanh, cẩn thận nhìn xuống.

Sau khi nhìn một lúc, cậu ta lại trèo xuống theo đường cũ: "Đã nhìn được rồi, đúng là người Ấn Độ, có năm người, tướng mạo vừa nhìn đã biết rồi. Bọn họ đang ở đó dùng tay ăn cơm, nói cái gì thì không biết. Có điều nghe giọng điệu thì chẳng thân thiện gì cả, lúc nói chuyện là nguyên một đám hung thần ác sát."

Năm người Ấn Độ dùng tay ăn cơm ở chỗ này, mục đích không rõ, giọng nói không thân thiện.

"Ài..." Tô Oánh "ài" một tiếng chê bai, cô nói: "Thế mà lại dùng tay ăn cơm, cũng không ngại bẩn sao?"

Lý Thiên Kỳ nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta rủ họ ăn lẩu?"

Đám người liếc mắt nhìn nhau cùng cười, Thẩm Tiểu Linh hì hì nói: "Anh Thiên Kỳ thật xấu!"

Một trò đùa khiến bầu không khí bớt khẩn trương hơn, có điều chuyện tiếp theo mới là điểm then chốt. Theo lời Trương Dương thì mấy người Ấn Độ đều khoảng hơn ba mươi tuổi, chỉ là không biết họ có năng lực gì, level ra sao.

Do không biết năng lực cũng như không rõ mục đích của họ, nếu như tuỳ tiện tiếp xúc rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Loại chuyện như vậy không thể đùa được, họ chỉ có một mạng sống mà thôi.

Chủ yếu là không hiểu đám người kia định giở trò quỷ gì.

"Anh Phúc, phải làm sao bây giờ?" Đám người vây quanh bên người Hồng Tiểu Phúc, cố gắng tìm cách.

Hồng Tiểu Phúc cũng đang suy nghĩ, sau đó cậu nhìn quanh bốn phía, đột nhiên ánh mắt sáng lên.

Có cách rồi!

"Trương Dương, Trương Dương!" Hồng Tiểu Phúc gọi Trương Dương, sau đó chỉ vào cành cây phía trên tảng đá, hỏi: "Có thể đánh tới cái kia không?"

Trương Dương nhìn tảng đá, cảm thấy ngạc nhiên, kỳ quái hỏi: "Tớ cũng không biết có đánh đến được không, có điều cành cây kia thì có thể, hòn đá kia sao vậy?"

Lúc này đột nhiên Triệu Minh trở nên hưng phấn!

"Tớ hiểu rồi!" Triệu Minh vỗ đùi: "Lấy đá chọi trứng đấy Trương Dương! Cậu nghĩ thử xem, nếu như cậu làm tốt, hòn đá kia rớt xuống chắc chắn sẽ không sao, nhưng nếu cậu làm không tốt, vậy chắc chắn trứng sẽ rắc rối to."

Mọi người: (✪▽✪)

Đây là logic thiên tài rồi! Cách thức khảo sát độ thù địch này quả thực là quá tốt!

Tôi thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.