Xuyên Không: Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc

Chương 8




Editor: Waveliterature Vietnam

Cảnh sát giao thông đến, ngay cả cảnh sát cũng đến đây. Dù sao đây cũng là một vụ bắt cóc, tuy rằng tình tiết của vụ bắt cóc này rất kỳ dị và vô lý, đoán chừng ngay cả phim điện ảnh của Châu Tinh Trì cũng không dùng đến tình tiết này, sợ bị khán giả sỉ nhục chỉ số thông minh, chửi bới phi logic, thế nhưng, tình tiết này không ngờ lại xảy ra ngoài đời thật.

Có thể lúc tin tức này lan truyền khắp Weibo và Baidu, mọi người sẽ chửi rủa rằng đây chỉ là photoshop.

Nhưng khi đương sự thực sự xuất hiện, mọi người mới giật mình ngạc nhiên.

Có một chút trùng hợp, là vị "quản ngục" mới làm công tác giáo dục chính trị cho Chu Trạch tối qua cũng xuất hiện ở đây, nghiễm nhiên như một ông chủ chỉ huy mọi người làm việc.

Hình như anh ta tên là Trương Yến Phong thì phải, Chu Trạch còn có chút ấn tượng.

Cũng đúng, trên người anh ta toát ra khí thế ngay thẳng và chính trực như thế, làm sao chỉ có thể là một tên quản ngục nhỏ nhoi được.

Anh ta nhìn thấy Chu Trạch, cũng cau mày đi tới.

Chu Trạch vừa hoàn thành xong việc ghi chép đơn giản lại sự việc xảy ra, trên thực tế, vụ án này đã rất rõ ràng, cảnh sát có thể tìm kiếm thân phận người hiền ghi dựa vào camera giám sát, mà công việc tiếp theo cũng chỉ đơn giản là bắt kẻ tình nghi.

"Lại gặp nhau rồi." Trương Yến Phong nói, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của Chu Trạch.

Chu Trạch khẽ nhíu mày. Anh bị mắc bệnh sạch sẽ, rất bài xích chuyện người khác chạm vào người mình.

Cho nên, khi Trương Yến Phong giơ tay ra, anh đã cố tình né tránh.

"…." Trương Yến Phong.

"Tôi nhắc lại cho anh nghe một lần nữa, tôi không chế độc phẩm." Chu Trạch bất đắc dĩ lặp lại.

Hiệu sách của anh thực sự không làm chuyện rối loạn kỷ cương gì, Chu Trạch hơn nữa còn là một người rất lười biếng, những chuyện có thể báo cảnh sát thì tuyệt đối anh sẽ không tự mình ra tay, mà anh cũng chẳng có hứng thú để làm mấy loại chuyện bàng quan với pháp luật và trêu đùa cảnh sát.

Anh tin tưởng cảnh sát là người hoàn toàn công bằng và phục vụ tận tình cho nhân dân, vẫn luôn đi theo lời kêu gọi của Đại hội 19 Đảng cộng sản Trung Quốc, phong khí và quy chế của nhân viên cảnh vụ đang không ngừng hoàn thiện và tiến bộ, đã trở thành lực lượng vững chắc và đầy sức mạnh để bảo vệ và xây dựng xã hội chủ nghĩa!

"Có làm hay không thì chúng tôi vẫn tiếp tục điều tra." Trương Yến Phong nói.

"Nhưng tôi rất thích môi trường ở trong trại giam." Chu Trạch nói.

Cảnh sát Trương có chút sửng sốt, ngay lập tức hỏi: "Tôi có thể hiểu lời này như một lời khiêu khích không?"

"Không phải, cũng như rất nhiều người yêu văn nghệ nói rằng tới Tây Tạng có thể khiến con người cảm thấy được thanh lọc cơ thể, tôi thấy sau khi vào trại giam một lần, cũng có thể sự táo bạo trong lòng lắng lại."

"Haha." Cảnh sát Trương cười nhạt.

Chu Trạch nhún vai, không còn cách nào khác, cũng không thể nói trong trại giam hiện đang có quỷ. Tôi sẽ đến trại giam rồi bắt quỷ miễn phí cho mấy người, chịu không?

"Tôi đã có danh thiếp của anh, sau này có gì tôi sẽ liên lạc, hy vọng chúng ta có thể gặp nhau ở trại giam." Chu Trạch nói.

"Vô cùng hoan nghênh."

Chu Trạch nói lão đạo hãy đi bắt taxi trở về hiệu sách, chuyện thế nào thì về nhà hẵng nói, hơn nữa, hiện giờ Chu Trạch cũng rất mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi.

Chỉ có điều chuyện này đã làm đường bị tắc, cho nên ba người họ phải đi bộ một đoạn mới có thể bắt được xe.

Ông chủ Chu vừa đi vừa ngáp, đúng lúc này, một tiếng "sàn sạt" vang lên bên tai anh.

Cả người Chu Trạch khựng lại, tĩnh tâm để lắng nghe tiếng động lạ.

"Sàn sạt…sàn sạt…"

Đúng vậy,

Đó là tiếng xích xe đang kéo lê ở trên mặt đất.

Rất gần,

Rất gần,

Ở ngay bên cạnh mình thôi!

Xuất hiện rồi sao?

Theo mình từ khi mình ở trại giam đi ra?

Hơn nữa đây còn là ban ngày!

Không nể mặt mình một chút, ngông cuồng đến mức thế sao?

Chỉ là, giống hệt tối hôm qua, Chu Trạch vẫn chỉ nghe được tiếng động, hoàn toàn không thấy bất cứ thứ gì. Chuyện này khiến Chu Trạch cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng không quen cho lắm.

Sự sợ hãi của con người đến từ chính những thứ mà họ không biết, hơn nữa, những thứ chỉ có thể nghe thấy mà không nhìn thấy được lại càng làm người ta dằn vặt hơn. Giống như hình ảnh đáng sợ nhất trong phim kinh dị không phải là quỷ bỗng nhiên xuất hiện hay người đang chiến đấu với quỷ, mà là khi con người bị mất phương hướng kèm theo những âm thanh đáng sợ,

"Dừng lại."

Chu Trạch đưa tay lên, ra hiệu cho lão đạo và Hứa Thanh Lãng dừng lại.

Lão đạo và Hứa Thanh Lãng có chút khó hiểu, nhìn sang Chu Trạch.

Ngay cả Chu Trạch còn không nhìn thấy thứ phát ra tiếng động, huống hồ là hai bọn họ.

Khi Chu Trạch dừng lại,

Âm thanh kia cũng đột nhiên biến mất, tựa như đã đi xa.

Nhưng Chu Trạch vẫn có cảm giác vừa rồi có một tên khốn nào đó kéo lê chiếc xích nặng trịch vừa đi qua.

Hắn muốn đi đâu?

Hắn muốn làm gì?

Tại sao một vong hồn lại có thể ngang nhiên ở trong sở cảnh sát? Thật khó hiểu.

Hiện tại trong đầu óc Chu Trạch không còn nghĩ đến việc phải bắt con cá lớn này nữa, mà anh bắt đầu lo lắng không biết thứ này có thể gây hại gì cho Dương gian hay không.

Cũng giống như tiểu Luoli không thể nào đủ sức để chiến đấu với những con quỷ ở suối nước nóng.

Việc thu phục quỷ là trách nhiệm của quỷ sai, họ không chú ý đến cách thức để quỷ sai có thể thu phục quỷ, nhưng khi quỷ sai không hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn Âm Ti sẽ có những biện pháp vô cùng nghiêm ngặt để trừng phạt.

Đưa mắt nhìn xung quanh, Chu Trạch phát hiện ra gần đây có một bệnh viện.

Chà, theo bản năng của anh, Chu Trạch cảm nhận được trường học và bệnh viện là những nơi dễ dàng để gặp được quỷ, do đó, Chu Trạch theo tiềm thức tiến đến trước cổng bệnh viện.

Bệnh viện này không lớn, cũng chỉ có một tòa nhà cao tầng nhỏ. Nơi này giống như một bệnh viện chuyên khoa cỡ nhỏ.

Đi đến trước cửa bệnh viện, Chu Trạch ngồi xuống bậc thềm.

"Giúp tôi một chút." Chu Trạch nói với lão đão và Hứa Thanh Lãng đang đứng bên cạnh.

Hai người gật đầu hợp tác, mặc dù cả hai người đều không biết rõ ý định của Chu Trạch, thế nhưng họ vẫn lựa chọn phối hợp.

Móng tay bên bàn tay phải của Chu Trạch dài ra, luồng khí đen cũng tỏa ra không ngừng. Sau đó, Chu Trạch chạm móng tay giữa của mình xuống nền gạch, khí đen xâm nhập xuống dưới nền gạch.

Nhưng lần này, trên nền đất không có dấu chân nào hiện ra. Trước kia, chiêu này lúc nào Chu Trạch dùng cũng vô cùng hiệu quả, vong hồn này không thể có năng lực biến mất nhanh chóng như tiểu Luoli được,

Vèo…

Liền biến mất ngay lập tức,

Vèo…

Lại trở lại.

Chu Trạch cũng có phương pháp bắt quỷ riêng, nhưng lần này phương pháp thường dùng lại không có tác dụng, ngay cả một dấu chân cũng không hiện ra.

Đây…rốt cuộc là gì?

Chu Trạch đứng thẳng dậy và bước xuống dưới, vấn đề quan trọng nhất lúc này là căn bản anh không thể nào tìm thấy vong hồn, thế làm sao có thể giải quyết được chứ?

Vậy mà vào lúc này, âm thanh "sàn sạt" lại tiếp tục vang lên.

Chu Trạch hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt. Anh tức giận, thực sự tức giận, đối phương rõ ràng đang khiêu khích và trêu chọc anh. Đây rõ ràng đang khinh thường anh ra mặt!

Quan làng tuy nhỏ, nhưng dù gì cũng là quan.

Ông chủ Chu lúc này vô cùng bức xúc, nếu chiến đấu với con quỷ này xong, anh phải nằm liệt thêm nửa tháng cũng không sao.

Nhưng Chu Trạch lo rằng, sau khi anh chiến đấu xong, vậy trong vòng nửa tháng nằm liệt anh sẽ không thể làm thêm chuyện gì để kiếm công trạng nữa.

"Sàn sạt…sàn sạt…"

Âm thanh vẫn vang lên.

Chu Trạch nhắm mắt lại và bắt đầu chú ý lắng nghe.

Âm thanh bên trái khá rõ ràng!

Chu Trạch mở mắt ra. Bên trái là lối vào của bệnh viện, Chu Trạch trực tiếp đẩy lão đạo và Hứa Thanh Lãng ra rồi lao lên.

"Sàn sạt…sàn sạt…sàn sạt…"

Dường như nó đang cố tình trêu đùa Chu Trạch. Khi Chu Trạch chạy về hướng đó, âm thanh tự nhiên trở nên càng lúc càng dồn dập, tựa như nó đang chạy ngay trước mặt anh vậy.

Lão đạo và Hứa Thanh Lãng chỉ có thể chạy theo sau lưng Chu Trạch. Tuy rằng bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cứ chạy theo là được.

Kỳ thật, Chu Trạch cũng không hiểu mình đang đuổi cái gì.

Anh thậm chí bắt đầu hoài nghi, thứ mình đang đuổi theo liệu có phải là quỷ hay không?

Nếu là quỷ, tại sao mình lại không thấy?

Liệu nó có phải là sơn tinh dã quái?

Nó có một loại năng lực đặc biệt để làm cho mắt mình không thấy gì.

Nhưng vì sao trên người nó lại có xiềng xích?

Có kinh nghiệm khi đối mặt với con khỉ mang đầy dục vọng ở trong bệnh viện, đối với tinh quái Chu Trạch luôn mang theo một tâm lý vô cùng thận trọng, mặc dù như thế nào đi nữa, anh sẽ không xông lên liều mạng như trước đây.

Âm thanh vẫn gấp gáp như cũ,

Không ngừng vang vọng bên tai Chu Trạch.

Chu Trạch... Chu Trạch...

Chu Trạch sắp chạy không nổi nữa.

Đáng chết! Thân thể của Từ Lạc quá tệ!

Thật không biết rằng, đã ăn cơm ít không nói, lại còn lười vận động rồi nằm dài trên ghế sofa phơi nắng và đọc báo, uống cà phê, thậm chí lười biếng không muốn bước ra khỏi hiệu sách dù chỉ một bước.

Chạy thẳng tới, phía trước là một ngõ cụt, ở bên trái lại có một nhà vệ sinh.

Chu Trạch từ từ chậm lại,

Cũng giống như vậy,

Âm thanh đó cũng dần chậm lại, hẳn là đối phương cũng đã chạy tới ngõ cụt nên đang phân vân không biết nên chạy đi đâu tiếp theo.

Chu Trạch giang hai cánh tay ra và lao tới. Động tác này giống như một kẻ lớn ngu ngốc đang dang tay ra ôm người thân của mình vào lòng. Nhưng đây là phương pháp tốt nhất anh có thể nghĩ ra bây giờ.

Không có chút xúc cảm, cái gì cũng không có, Chu Trạch lao vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh trong bệnh viện cũng không tệ, vẫn có người đi dọn dẹp vệ sinh hằng ngày, mà men gạch sứ cũng giống như vừa được lau dọn.

Trong nhà vệ sinh nhỏ có ba buồng vệ sinh kế tiếp nhau, Chu Trạch từng bước đi tới, mở từng cánh cửa buồng vệ sinh ra, còn đưa tay vào khua khua bên trong nhưng không có gì cả.

Đáng chết,

Rốt cuộc vật kia đã đi đâu?

Chu Trạch đi tới trước bồn rửa mặt, mở nước lên và thở hồng hộc.

"Ông chủ…anh chạy vội như vậy…là muốn đi vệ sinh sao?"

Lão đạo lúc này cũng chạy tới cửa phòng vệ sinh, hai tay chống nạnh thở hồng hộc.

Ngay sau đó, lão đọ còn đưa một ít lấy lau đưa cho Chu Trạch, nói: "Muốn dùng không?"

Chu Trạch không trả lời, tiếp tục rửa mặt.

"Vậy bần đạo đi vệ sinh chút đây."

Lão đạo sờ sờ xuống đũng quần, móc ra một lá bùa rồi dán lên chiếc gương, sau đó đi đến bồn tiểu gần đó để giải quyết nỗi buồn.

Cũng không biết thói quen giấu lá bùa vào đũng quần của lão đạo bắt đầu từ lúc nào. Dựa theo cách nói châm chọc của Hứa Thanh Lãng thì trước đây lão đạo đến phòng tắm hơi đã đụng phải nữ quỷ, xíu nữa đã bị hút mất dương khí. Lão đạo đã giấu lá bùa trong đũng quần để phòng thủ.

Chu Trạch dùng áo lau đi những giọt nước trên mặt, rồi đi tới trước cửa buồng vệ sinh chờ lão đạo.

"Rốt cuộc anh bị sao vậy?" Hứa Thanh Lãng đứng ở trước cửa và hỏi.

Tôi không biết..." 

Chu Trạch vừa trả lời vừa nhìn về phía tấm gương.

Bởi vì Chu Trạch đã đứng cách xa tấm gương một khoảng,

Nên hình ảnh của anh được phản chiếu trên tấm gương rõ ràng hơn.

Ngay sau đó,

Chu Trạch ngây ngẩn cả người, 

Trên tấm gương lão đạo đã dán lá bùa lên,

Chu Trạch nhìn thấy rõ ràng,

Ở vị trí hai chân của mình,

Bị quấn bởi một dây xích lớn đã bị rỉ sét,

Rất dài,

Rất to…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.