Xuyên Không: Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc

Chương 53




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

(Chương mấy bạn thích nhất ra lò rồi nè, ăn tí xôi nếp thanh đạm cho có sức cú mà cày truyện như mình đi:v, chương này mình gọi Công Nhất là hắn, Công Lục là y nhé)

Bọn họ quen biết nhau từ cái năm bọn họ chỉ mới sáu tuổi.

Công Nhất từ nhỏ đã là người có tư tưởng rất lớn, hơn nữa năng lực làm việc rất lớn, các loại võ công hắn đều sẽ miệt mài học đến cùng, duy chỉ có thuật ẩn nấp là không học được.

Mà Công Lục khi còn nhỏ thuật ẩn nấp đã học đến mức lô hỏa thuần thanh(*), bản thân thường xuyên ẩn nấp, vì vậy, giữa chín người ám vệ bọn họ cũng không thường xuyên xuất hiện.

(*) Lô hỏa thuần thanh (炉火纯青 - lú huǒ chún qīng): Là lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục. (Theo hoasinhanhca wordpress)

Công Nhất khi còn nhỏ lòng hiếu thắng cực kỳ lớn, hắn tìm thấy Công Lục đang ở bên hồ phát ngốc, nên một hai muốn cùng Công Lục so cao thấp.

Đó là lần đầu tiên Công Nhất nhìn thấy Công Lục, thiếu niên non nớt sở hữu da thịt trắng nõn như gốm sứ, cánh môi đỏ hồng, biểu tình lãnh đạm nhìn về nơi xa xăm. Một thân hắc y ở trên người Công Lục lại càng thêm vừa vặn, lộ ra vẻ thon gầy xinh đẹp. Y cứ ngồi ở đó như vậy, toàn bộ cảnh sắc chung quanh thế nhưng lại trở thành cái nền tô điểm cho Công Lục.

Ấn tượng đầu tiên của Công Nhất đối với y chính là quá mức xinh đẹp, thế cho nên hắn đã quên mất mục đích chân chính của bản thân khi tới đây. Công Nhất ngơ ngác mà đứng nguyên tại chỗ, sợ bản thân phá hỏng cảnh sắc mộng ảo này.

Ánh sáng vàng rực của mặt trời chiếu lên sườn mặt của y, xuyên thấu qua làn da trắng nõn thoạt nhìn lại có một loại mỹ cảm của người bệnh. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Công Nhất lại chạy đến gần Công Lục còn đang chưa kịp phản ứng ở phía trước, ngay sau đó liền hôn một cái lên mặt y, đồng thời để lại một bãi nước bọt trên má Công Lục.

Công Lục đột nhiên đứng lên, nhíu mi, liều mạng xoa mặt, cả khuôn mặt đều đỏ lên. Giao tiếp của y không được tốt cho lắm, nên căn bản không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng y chỉ có thể tức giận hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn, cứng ngắc nghẹn ra ba chữ: “Tên háo sắc!”

Công Nhất chưa từng gặp qua hắn, nhưng cũng không đại biểu cho việc Công Lục không biết hắn. Công Nhất người này làm việc thập phần phô trương, nhưng xác thật hắn có cái vốn liếng này, mỗi lần khảo hạch đều xếp hạng nhất, nhưng tính cách lại mười phần mưa nắng thất thường. Có thể nói giữa chín người thì hắn là người không dễ chọc vào nhất, Công Lục không có khả năng không biết một nhân vật thế này, vì vậy, thời điểm biết là hắn đi tới, y căn bản không có bất cứ phòng bị nào với Công Nhất.

Công Nhất bị mắng cũng không có ăn năn hay sinh khí, ngược lại còn cười hì hì, hắn thập phần hạ lưu huýt sáo với Công Lục: “Ai nha, quả nhiên là mỹ nhân, sinh khí cũng đẹp như vậy!”

Công Lục rất nhanh liền bình tĩnh lại, ở phương diện võ công y so ra còn kém Công Nhất, nhưng cũng không đại biểu cho việc y sẽ nhịn nhục như vậy. Tâm tư vừa động, y trực tiếp ẩn nấp. Lúc Công Nhất còn chưa kịp phản ứng lại, y đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đem hắn đẩy xuống nước.

Công Nhất phản ứng rất nhanh, kỳ thật hắn chỉ cần thoáng nghiêng người liền có thể tránh đi, nhưng nếu như hắn tránh, Công Lục tất nhiên sẽ rơi xuống nước, cứ như vậy mà ngây người, Công Nhất liền bị Công Lục đẩy xuống.

Sau khi Công Nhất rơi xuống nước, hắn chậm rãi từ từ mà bơi đến bờ biển, cứ như vậy mà ngâm mình ở trong nước, cũng không đi lên, hắn nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Công Lục mà cười làm lành, nói: “Lục Lục, ta sai rồi, không đùa ngươi nữa, ngươi xem toàn thân ta đều ướt rồi, chúng ta huề nhau được không?”

“...” Ngươi gọi ai là Lục Lục đấy!!!

Không đợi Công Lục phản bác hắn, Công Nhất lại ý vị không rõ mà cười cười, trong mắt hắn lóe lên một tia trêu chọc: “Lục Lục à...Ngươi có muốn nhìn đại bàng của ta không?”

“Ư ——” Công Lục mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngẩn người nhìn nóc nhà, còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên eo liền bị người phía sau ôm lấy, người nọ sấn tới, ngữ khí khàn khàn ái muội: “Lục Lục, làm sao vậy?”

Công Lục lẩm bẩm nói: “Hình như ta mơ thấy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau...”

Công Nhất trầm thấp cười, tay không an phận ở trên người y sờ soạng trên dưới, cuối cùng lại nắm lấy vật mẫn cảm của y, đặt ở đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm nhận được người trong lòng ngực đang không ngừng run rẩy, hắn mới chậm rì rì mà nói, trong mắt lóe lên một tia tà ác: “Lúc ấy người nào đó còn chê ta nhỏ mà...Sao? Nhỏ không?”

“Ư...” Công Lục thiếu chút nữa bật khóc, cảm giác trên dưới đều bị tấn công thế này thật sự không tốt lắm: “Ư...Không...”  Âm thanh đứt quãng phát ra từ đôi môi bị Công Nhất lấn át đi. Trong thoáng chốc, y nghe thấy Công Nhất ở bên tai y nỉ non, ngữ điệu thập phần ôn nhu lưu luyến: “Lục Lục...Lục Lục...”

- ----------------------------------------------------

Chương sau là thế giới vampire, cái tựa đề thế giới mắc cười lắm mấy ba:v

Lúc mình đọc cái "Kết cục (2) Sở Giác đến" á, mình sợ vl, thật ra mình edit chương nào là đọc chương đó luôn, chứ không đọc trước. Do sang chấn thế giới thứ nhất nên mình khá sợ tác giả đâm tim con dân, trong đầu mình đoán lung tung kiểu: Giác đến đòi Thất, Đình không chịu, Giác điên lên Giác bùm bùm choảng choảng với Đình, Đình mất võ công nên treo, Thất buồn Thất khóc Thất sang chấn tâm lý. Đấy, mình cứ nghĩ búa xua đến khi edit gần hết chương đó mới nhớ ra Giác không biết uýnh nhau:v...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.