Xuyên Không: Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc

Chương 45




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

“Ơ...Nương tử, sao nàng lại đến sớm như vậy?” Bùi Đình vừa mở mắt đã thấy Nhiễm Thất ngồi cạnh giường, trên tay đang cầm bát thuốc.

Nhiễm Thất dùng thìa khuấy nhẹ thuốc bên trong, không chút để ý mà nói: “Bây giờ cũng sắp trưa đến nơi rồi...”

“À... Vậy sao? Xem ra ta ngủ một giấc rất sâu, khẳng định nguyên nhân chính là do có nương tử.” Bùi Đình nói xong liền đưa đầu qua nhanh chóng hôn lên mặt cô một cái, thấy Nhiễm Thất không tránh, hắn còn ở một bên ha ha cười trộm.

“Nương tử, nàng nhìn ta như vậy làm gì? Ta sẽ ngượng ngùng đó...” Thấy Nhiễm Thất nhìn chằm chằm vào hắn, Bùi Đình cho rằng cô đã phát hiện ra cái gì, hắn liền tỏ vẻ thẹn thùng, đồng thời còn lơ đãng mà kéo chăn lên trên, đảm bảo có thể che hết mảng máu huyết ở phía dưới.

Nhiễm Thất nhìn hành động nhỏ kia của hắn, khẽ mím môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng mới than thở một tiếng: “Ta cảm thấy khí sắc của ngươi dường như đã tốt lên rất nhiều.”

“Ha ha, là do thuốc mà nương tử cho ta uống rất hiệu quả đó, ta cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều...” Bùi Đình thở dài nhẹ nhõm một hơi, một người tâm tình lãnh đạm như hắn chính là lần đầu khẩn trương đến thế. Thậm chí ở một khắc kia, hắn còn đang suy nghĩ, nếu như cô biết hắn lừa dối cô, hắn nên giải thích với cô như thế nào đây? Nếu cô không chịu nghe mà chạy đi, lấy khối thân thể này của hắn, sao hắn có thể đuổi theo cô được?

Rất may là cô không biết...Nhưng may mắn kia lại đồng thời khiến cho trái tim hắn cảm thấy có chút bi ai. Cô sớm hay muộn sẽ biết rõ chân tướng, đến lúc đó có muốn che giấu cũng không được, cô sẽ làm sao? Về phần hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn không từ bỏ được. Thật vật vả Thất Thất mới thích hắn, hắn không cam lòng chút nào. Cứ như vậy mà chết đi...Hắn thật sự muốn sống, có thể cùng cô bạc đầu giai lão. (Chỗ này các nàng có buồn không chứ riêng mình thấy hài hài sao ấy, mắc cười vl:v)

Kỳ thật ban đêm lúc hắn hôn mê, hắn đã có ý thức, chẳng qua vẫn chưa tỉnh lại được. Hắn nghe thấy Thất Thất đang khóc, khóc đến nỗi tâm hắn cũng nát theo. Hắn nghe thấy cô đang tự trách, cô đang tự trách chính mình. Hắn muốn nói cho cô biết, thật ra đây là do hắn tự nguyện, mặc kệ có hài tử hay không, hắn đều muốn cho cô một tấm thân khỏe mạnh, bởi vì mỗi ngày đều thấy cô chỉ có thể ngây ngốc trong phòng, hắn thật sự không đành lòng.

Thất Thất của hắn hẳn phải giống như những cô nương khác, tung tăng nhảy nhót, cô có thể đi ngắm hoa, đi dạo phố, có thể đi làm những việc mình thích, sẽ không vì nguyên nhân thân thể quá mức yếu ớt mà bị nhốt ở một khoảng không gian nhỏ bé kia, nhàm chán chỉ có thể đọc sách giết thời gian.

Hắn cũng nghe được cô nói rằng cô yêu hắn, hắn vừa tỉnh lại vốn dĩ muốn hỏi lời cô nói có phải là thật không? Nhưng ngự y nói cho hắn, hắn có thể tỉnh lại đã là kỳ tích rồi, nhưng thân thể kém cỏi suy yếu rất nhiều, nếu không có thuốc chữa, chỉ có thể chờ chết.

Cho nên, hắn liền từ bỏ suy nghĩ muốn hỏi cô.

Bùi Đình hoàn hồn, vừa lúc đó Nhiễm Thất đang đưa một thìa thuốc đến bên miệng hắn, hắn uống một ngụm, cả khuôn mặt đều nhăn lại. Bùi Đình ra vẻ đáng thương mà nhìn cô: “Nương tử à, đắng quá, nàng đến chỗ mẫu phi lấy giúp ta một ít mứt hoa quả được không?”

Nhiễm Thất đang muốn hỏi hắn vì sao lúc trước uống thuốc không cảm thấy đắng? Đột nhiên lại nhớ tới hôm nay lúc cô vừa đến, hắn còn chưa tỉnh giấc. Những lần trước hắn đều dậy rất sớm, mỗi lần cô đến, là có thể nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của hắn nhìn cô.

Nhiễm Thất trong lòng đã hiểu rõ, cũng không muốn vạch trần hắn, cô đem chén thuốc đặt lên bàn, sau đó ra khỏi cửa.

Phía sau còn truyền đến giọng nói của người nào đó: “Ta biết nương tử là tốt nhất...”

Sau khi Bùi Đình nhìn cô rời khỏi, qua một hồi lâu, xác định cô hẳn là đã đi xa, hắn mới lên tiếng: “Công Lục.”

Ngay cả hắn cũng không ý thức được, giọng nói của hắn so với trước đây có khí lực hơn nhiều.

Một lát sau, Công Lục mới xuất hiện ở trước mặt hắn, nhưng khi y xuất hiện, bước chân đã lảo đảo: “Chủ thượng!”

“Trước khi Thất Thất tới, sao ngươi lại không đánh thức ta?” Bùi Đình có chút không vui, hắn không dám mạo hiểm, thời điểm hắn tỉnh lại, nhìn thấy cô ở một bên, bỗng dưng nhớ tới phần thân dưới chăn còn chưa kịp thay mới. Hắn thậm chí còn không biết, lúc hắn đang ngủ cô có phát hiện cái gì dị thường hay không. Vì vậy, khi nói chuyện với cô, tâm tình hắn rất hoảng loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.